Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

Chương 4: Chương 4




Trở lại nơi nghỉ chân tạm thời tại Nabia, ba người bắt đầu thảo luận kế hoạch hành động vài ngày sau. Ở chỗ hỗn loạn như Nabia mà muốn tìm Aileen cơ hồ là chuyện không thể. Nơi duy nhất có thể tiếp xúc với Aileen chính là tại trung tâm sàn đấu giá.

Gián điệp của căn cứ quân đội đã cung cấp tình báo rằng: trước khi buổi đấu giá bắt đầu, người bán sẽ đem theo vật đấu giá của bản thân vào phòng chờ được canh phòng nghiêm mật ở hậu trường. Sau khi lấy được thẻ tinh tệ sẽ rời đi.

“Xem ra muốn bắt được Aileen thì chỉ có thể ra tay ở chỗ phòng chờ” Hewitt chiếu hình dáng bao quát của sàn đấu giá ra không trung, nhiều lần thay đổi các loại góc độ để nghiên cứu “Gián điệp bên kia có thể nghĩ cách lấy được bản đồ cấu trúc bên trong của sàn đấu giá không? Nếu được thì độ khó của hành động lần này sẽ giảm đi không ít”

Lục Hằng lắc đầu: “Người đó nói đấy là cơ mật, chỉ có cấp cao của sàn đấu giá mới có, hắn không thể tiếp xúc được.”

“Chết tiệt, nếu vậy thì thật là có chút phiền toái”

“Chuyện này” Carlo đột ngột lên tiếng “Em có một cách…”

“Nói nghe xem nào” Hewitt nhìn y khích lệ.

“Em có thể đóng giả thành omega trà trộn vào trong số nhân viên phục vụ của sàn đấu giá ” Carlo nhìn Hewitt một cái, thấy hắn đang bày ra bộ dạng hứng thú thì lại càng tự tin hơn “Sau đó, nhân cơ hội thăm dò cấu trúc bên trong. Đúng rồi, hôm diễn ra buổi đấu giá em có thể chi viện cho mọi người nữa.”

Lục Hằng thầm nghĩ không ổn. Theo diễn biến của thế giới nguyên bản, Carlo cũng đề xuất một kế hoạch tương tự, lúc đó cả Reiner và Hewitt đều không phản đối, vì thế y thuận lợi đóng giả thành nhân viên phục vụ trà trộn vào trung tâm sàn đấu giá. Thế nhưng tại buổi đấu giá Bạch Kim, y bị một Alpha nhìn trúng, lén lút cho y uống thuốc kích thích kì phát tình, định bụng cưỡng chế đánh dấu. Để rồi dẫn đến việc khi rút lui Carlo phát tình, tiếp đó kéo theo một chuỗi sự kiện về sau.

Ngoài ý muốn chính là Hewitt lại không lập tức chấp nhận kế hoạch này, hắn hướng về phía Lục Hằng: “Reiner, cậu cảm thấy kế hoạch này có được không?”

Lục Hằng cong ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, theo thói quen nhíu mày lại. Biết đây là động tác quen thuộc mỗi khi cậu đang tập trung suy nghĩ nên Hewitt không nói nữa, yên tĩnh chờ đợi.

Carlo có chút khẩn thiết: “Phó quan Reiner, xin hãy tin tưởng tôi.”

“Kế hoạch này có quá nhiều rủi ro” Trong khi Carlo đang đi thuyết phục Hewitt thì Lục Hằng lên tiếng “Thứ nhất, người mới làm việc không được phép tiếp xúc đến những vị trí nòng cốt, việc này hoàn toàn không chắc chắn được; Thứ hai, cậu không có kinh nghiệm nằm vùng nên chúng tôi không thể để cho cậu mạo hiểm.”

“Nhưng làm gì có cách nào tốt hơn đâu!”

Hewitt động viên vỗ vai Carlo: “Đừng vội, trong lòng Reiner đã có kế hoạch rồi.”

Hình thức ở chung giữa Hewitt và Reiner vẫn như vậy: Trong sự vụ ở Thunder, Hewitt phụ trách tổng quát phương hướng chiến lược, Reiner chịu trách nhiệm quản lý chi tiết. Khi thực hiện nhiệm vụ, Reiner thường là người vạch ra kế hoạch hành động.

Lục Hằng mở quang não, chiếu ra hình ảnh bên ngoài của trung tâm sàn đấu giá, cẩn thận quan sát từng góc độ một.

“Tôi luôn cảm thấy kiến trúc này nhìn quen quen” Hewitt đột nhiên nói “Nhưng mà tôi lại chẳng thể đưa ra ý kiến gì được, năm đó tôi cũng là đi tìm cậu mới nghe được mấy tiết môn 《 Lịch sử nghệ thuật kiến trúc》”

Lục Hằng gật đầu: “Tôi cũng thấy thế.”

Reiner là một người học rộng hiểu sâu. Lúc còn ở trường quân đội, khác với Hewitt vừa mới nhập học đã đâm đầu vào chương trình cơ giáp quân sự, cậu lựa chọn học đa lĩnh vực và 《 Lịch sử nghệ thuật kiến trúc》 chính là một trong số những môn học đó. Luận văn của cậu còn được chọn là tác phẩm xuất sắc mà đưa vào ngành kiến trúc, tạo điều kiện cho các hậu bối nghiên cứu học tập.

Nghĩ tới đây, Lục Hằng lập tức liên hệ với tiểu trợ lý lật tìm trong trí nhớ của Reiner, rất nhanh đã phát hiện ra manh mối có liên quan. Đó là vào năm Reiner viết luận văn đã từng tình cờ nhìn thấy một quyển sách quý hiếm, tác giả dựa theo lịch sử phục hồi một ít kiến trúc nổi tiếng của Trái Đất. Trung tâm sàn đấu giá có thiết kế tương tự như những gì được ghi chép trong cuốn sách đó.

Lục Hằng nói ý nghĩ của mình cho Hewitt nghe, Hewitt cũng từ trong kí ức nhớ lại bản thiết kế kia. Năm ấy bọn họ là bạn cùng phòng, quyển sách này hắn đã từng thấy qua.

Carlo lại đưa ra ý kiến bất đồng: “Chỉ có bề ngoài tương tự, nhỡ đâu bên trong không giống thì làm thế nào?”

“Người sáng lập sàn đấu giá chính là Locke, ông ta là fan cuồng của văn hóa Trái Đất cổ xưa” Lục Hằng giải thích.

Sau khi bàn bạc xong vấn đề quan trọng nhất, ba người bèn nhanh chóng quyết định đến các hành động khác và phân công chi tiết nhiệm vụ. Tiếp đó, Lục Hằng trở về phòng vẽ lại bản đồ cấu trúc, để Hewitt ở lại dặn dò Carlo một ít chuyện cần phải chú ý.

“Carlo, lúc anh và Reiner tập hợp lại, anh sẽ dùng kênh mã hóa phát truyền tin cho em…Này Carlo?”

Carlo nhìn như đang băn khoăn chuyện gì đó. Hewitt bèn gặng hỏi, y mới có chút lo lắng mở miệng: “Hewitt, có phải phó quan Reiner ghét em không?”

“Sao em lại nghĩ như thế?” Hewitt cảm thấy bầu không khí giữa Lục Hằng và Carlo có gì đó không đúng, nhưng từ trước đến nay hắn vốn không nhạy cảm cho lắm. Hắn lại cứ cho rằng do hai người họ không quá thân thiết, bây giờ ngẫm lại, đại khái là vì Lục Hằng có chút nghiêm khắc nên đã dọa Carlo sợ.

Hắn âm thầm lắc đầu, dường như Carlo có phần yếu đuối thái quá. Đây cũng không phải là tố chất tâm lý mà một quân nhân nên có.

“Ban đầu phó quan Reiner đã không đồng ý cho em tham gia nhiệm vụ lần này. Em vừa đề xuất kế hoạch cũng bị bác bỏ. Em cảm thấy trong lòng ngài ấy em chỉ là một người mới chuyên môn gây rắc rối. Nhưng, nhưng mà em đã rất cố gắng…”

“Carlo bé nhỏ, em chỉ hơi suy nghĩ quá nhiều thôi. Tính cách Reiner chính là như vậy. Chẳng qua cậu ấy đang tập trung vào nhiệm vụ, cũng không cố tình nhắm vào em.” Hewitt cảm thấy khẩu khí của mình hình như có hơi nghiêm khắc, hắn bèn nháy mắt một cái “Reiner đối xử với em như thế đã rất dịu dàng rồi. Em không thấy cậu ấy lúc nào cũng trừng mắt nhíu mày với anh sao? Nếu một ngày nào đó cậu ấy có thể dùng thái độ như đối với em dành cho anh thì nằm mơ anh cũng cười ra tiếng mất”

Mẹ của Carlo là vũ nữ ở quán bar, sau khi xảy ra tình một đêm với cha y – trung sĩ Meg thì có Carlo. Mãi đến tận trước khi chết vì bệnh bà mới nói ra tồn tại của Carlo cho trung sĩ Meg. Nhưng khi đó chiến dịch chống trùng tộc vô cùng ác liệt, trung sĩ Meg tự lo cho bản thân còn không xong chứ đừng nói đến việc tự tay nuôi dưỡng Carlo. Vì thế ông đem Carlo giao cho anh trai mình.

Một thời gian dài ăn nhờ ở đậu đã khiến cho Carlo rất nhạy bén đối với cảm xúc của những người khác. Y nhận ra Hewitt bất mãn bèn vội vã giải thích: “Có lẽ là em nhạy cảm thái quá. Thím của em cũng rất nghiêm khắc, cho nên em có phần hơi sợ những người có tính cách như vậy.”

Nhắc đến thân thế của Carlo, thần sắc Hewitt không khỏi hòa hoãn đi đôi chút. Dù sao lúc ấy, trung sĩ Meg cũng đã nộp đơn xin giải ngũ, chỉ chờ trận chiến kia kết thúc là sẽ rời đi, tập trung nuôi dưỡng con trai mình, thế nhưng ông lại vì cứu Hewitt mà hi sinh. Từ cái ngày biết được tồn tại của Carlo, Hewitt liền xem y nhưng trách nhiệm của bản thân.

“Đừng lo, không phải còn có anh sao” Hewitt mỉm cười vỗ vai Carlo “Em nhất định sẽ trở thành một quân nhân ưu tú”

Hội đấu giá Bạch Kim chính là sàn đấu giá lớn nhất được tổ chức mỗi năm một lần ở Nabia, cũng có thể cũng coi là chợ đêm mua bán có quy mô hàng đầu liên minh loài người. Các nhóm đạo tặc vũ trụ đều mang theo chiến lợi phẩm của mình tập hợp tại đây, thương nhân của các quốc gia cũng tới này tìm kiếm những hàng hóa có giá trị.

Trình độ bảo mật của trung tâm sàn đấu giá là tối cao, nhưng cũng không thể ngăn cản một vài tên đạo tặc vũ trụ gan to bằng trời, dù sao cũng buôn một lãi mười, ai mà chẳng muốn làm.

Hành tinh Winfrey trước giờ đều nổi tiếng về sự tự do, trung tâm sàn đấu giá cũng có một quy định rất thú vị: Nếu có người ở đây cướp đồ thành công thì chỉ cần có thể trốn chạy, lần sau tham dự vẫn sẽ được tôn sùng như một vị khách quý. Nhưng khi đã bị bắt lại, hoặc là tán gia bại sản nộp tiền chuộc thân, hoặc là trở thành hàng hóa được đem ra đấu giá.

Billy kéo cổ áo, luôn cảm thấy có chút chật chội. Ba năm trước, vì theo đuổi cuộc sống an ổn, gã bèn rửa tay gác kiếm, không tiếp tục công việc làm thợ săn tiền thưởng nữa mà chuyển sang làm đội trưởng đội bảo vệ trung tâm sàn đấu giá.

Nói không phải khoe nhưng trong mấy năm gã tại chức, chẳng có một kẻ phá rối nào trốn thoát khỏi tay gã được cả. Dù sao, thợ săn tiền thưởng cấp S không phải chỉ là hư danh. Thế nhưng hôm nay hắn có chút không yên lòng, ngay cả vết sẹo danh dự trên mặt kia dường như cũng hơi hơi ngứa.

Có lẽ là do nhiệt độ quá nóng, gã nghĩ vậy. Tao chính là Liệp Ưng Billy, có một đám đạo tặc vũ trụ không tin tao bây giờ vẫn đang còn ở quặng mỏ đào than kia kìa.

Billy lại kéo cổ áo, quyết định đến chỗ ngoặt kia hút điếu thuốc thư giãn một chút. Gã vừa đi vừa nghiêm khắc yêu cầu nhóm thủ vệ đang tuần tra xung quanh lên dây cót tinh thần. Khi gã vừa đến chỗ rẽ thì cửa chính vang lên tiếng va chạm kịch liệt.

Billy đột nhiên quay đầu lại, trông thấy một chiếc cơ giáp có hình thú quái dị, nhìn không ra là loại nào đang hiên ngang đứng trên bả vai pho tượng Locke.

Mẹ kiếp, lại thêm một đứa không sợ chết. Billy nghĩ thế, thuộc hạ của gã nhanh chóng triệu hồi cơ giáp, tiến lên nghênh tiếp.

“Lực lượng phòng ngự của sàn đấu giá này đúng là chẳng ra sao nhỉ? Cũng được, tranh thủ luyện tay một chút vậy”

Vừa nghe Hewitt nói nhảm trên kênh truyền tin, Lục Hằng vừa chú ý tới một nhân viên phục vụ. Thân hình của y và Lục Hằng cũng từa tựa nhau, lại còn đang mặc một bộ đồng phục có chút đặc biệt.

Lục Hằng bưng một chén rượu từ bàn bên cạnh lên, lảo đảo đi về phía nhân viên kia. Lúc gần tới nơi, cậu liền bị vấp chân, mạnh mẽ đụng phải người phục vụ đó. Ly rượu màu đỏ trong tay đổ hết lên ngực cậu, khiến bộ lễ phục trên người lộn xộn vô cùng.

“Sao, thế nào đây! Các người đối xử với khách hàng VIP như này đấy à?” Lục Hằng ợ một hơi, lắc lắc vòng tay đại biểu thân phận khách quý.

“Rất xin lỗi, ngài không sao chứ ạ?” Nhân viên phục vụ nhanh chóng cúi người xin lỗi.

“Con mắt nào của mày thấy tao không sao hả? Bộ lễ phục này của tao rất đắt đó, nhất định tao phải khiếu nại mày mới được.”

Mặt mũi nhân viên phục này vẫn còn chút non, nhìn một cái đã biết là người mới, bị Lục Hằng làm khó dễ như vậy liền gấp đến độ đổ mồ hôi: “Thành thật xin lỗi, trước tiên tôi sẽ đưa ngài đi thay một bộ quần áo khác. Còn lễ phục trên người ngài tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường.”

“Coi như mày biết điều, mau dẫn đường đi.”

Đến chỗ rẽ, thừa dịp tầm mắt của mọi người đều bị hỗn loạn bên ngoài hấp dẫn sự chú ý, Lục Hằng nhanh chóng đánh nhân viên phục vụ ngất xỉu, lôi y vào trong phòng chứa đồ.

Mấy phút sau, Lục Hằng dịch dung thành nhân viên đó đi ra ngoài, trực tiếp đến đằng sau sàn đấu giá. Đúng như cậu dự đoán, người này quả thật là nhân viên phục vụ hậu trường.

Vị trí phòng chờ không khác mấy so với những gì bọn họ đã suy đoán trước kia. Tiến vào bên trong, Lục Hằng dựa vào tư liệu vừa lấy được từ trong quang não trên tay nhân viên phục vụ, gõ cửa phòng số 7.

* Chú thích tên gọiBilly 比利: Bỉ Lợi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.