Convert: Sakahara
Editor: Manh
Cùng xem màn tương tác đáng yêu giữa các nhân vật phụ và người nhà họ Tưởng chọc anh Xuyên nào xD 14 chương nữa thôi là kết thúc chính văn và còn 8 ngoại truyện đó QAQ
*
Về đến nhà, Tô Dương nhàn đến phát chán nên đành ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh dậy, Tưởng Bách Xuyên còn chưa trở về.
Cô gối hai tay sau gáy, đờ đẫn nhìn trần nhà chằm chằm.
Đương lúc ngẩn người, Lục Duật Thành gọi đến: “Bật máy tính, họp trực tuyến.”
Tô Dương giật mình, “Lục Duật Thành, cậu gọi nhầm số à!? Tôi không phải là nhân viên của công ty cậu.”
Lục Duật Thành: “Tôi không ngu ngốc tới mức ngay cả ghi chú trên di động cũng không nhận ra.”
Tô Dương: “Tôi với cậu họp cái gì?”
Lục Duật Thành: “Họp để bàn về bộ phim, có cả Chu Minh Khiêm cùng Cố Hằng nữa, nếu cậu không rảnh hoặc không hứng thú thì không cần tham gia đâu.”
Tô Dương ngồi xuống, giọng mềm đi: “Tôi có nói mình không rảnh sao?”
Lục Duật Thành: “Bật máy lên.”
Lúc đầu, hắn vốn muốn gặp mặt để bàn bạc, rồi lại nghĩ tới chuyện chẳng may bị phóng viên chụp phải.
Hiện tại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhiều thêm một chuyện còn không bằng bớt đi một chuyện.
Tô Dương duỗi lưng, “Hội nghị qua thoại di động được không? Tôi vừa bay xong, hơi mệt, không muốn vào phòng sách lấy máy tính.”
Lục Duật Thành: “... Được.”
Khi Tô Dương đăng nhập, bọn họ đã bắt đầu trò chuyện.
Chu Minh Khiêm là người đầu tiên lên tiếng chào cô: “Đường phèn vạn năm, đêm hôm qua lại chạy tới Thượng Hải rải đường đấy à?”
Tô Dương: “... Chu Minh Khiêm, cậu hoàn toàn bị hai người bọn họ đùa[1] hư rồi!”
Lục Duật Thành: “...”
Cố Hằng: “...”
[1] 玩 (Ngoạn): Hay còn có nghĩa là chơi, “chơi hư”, các sắc nữ hiểu mà:)...
Tô Dương hỏi: “Tôi là cổ đông phải không? Tôi có thể đầu tư bao nhiêu tiền?”
Lục Duật Thành: “Mọi chuyện vẫn còn là ẩn số.”
Tô Dương: “Thế mà cậu còn bảo tôi vào họp à?”
Lục Duật Thành: “Là chính cậu bảo rảnh rỗi muốn tham gia chứ có ai ép cậu đâu.”
Tô Dương: “... Lục Duật Thành, cậu có tin là tôi sẽ ngừng đầu tư không? Tôi sẽ tự tìm một đoàn đội để thực hiện bộ phim này!”
Lục Duật Thành hỏi vặn lại: “Cậu có thời gian sao? Đội của cậu có thể tốt hơn đội của tôi chắc?”
Tô Dương lập tức câm lặng.
Chủ yếu là cô không có thời gian để bận tâm về những chuyện này.
Rốt cuộc, Cố Hằng lên tiếng: “Cậu muốn kịch bản kiểu gì?
Tô Dươ
Tô Dương: “Đang nói với tôi đấy à?”
Cố Hằng: “Ừ.”
Tô Dương: “Tôi muốn lấy chính bản thân mình làm mẫu.”
Lại bổ sung thêm một câu: “Là Tô Dương trên phương diện công việc ấy.”
Chu Minh Khiêm: “Thế về chuyện tình cảm thì sao? Một bộ phim không thể chỉ nói về nơi làm việc cùng sự phấn đấu được, tình cảm là yếu tố không thể thiếu.”
Tô Dương suy ngẫm: “Cứ tự do đi, không viết chuyện của tôi là được, dù sao tôi cũng không diễn, các cậu cứ dựa theo thị trường phim ảnh là được.”
Lại hỏi: “Cố Hằng diễn vai nam chính à?”
Lục Duật Thành: “Tôi sẽ tự diễn!”
Hắn đã tự viết kịch bản, viết chuyện từ nhỏ tới lớn của ba người bọn họ, từng ly từng tý đều nhớ rõ, những cảnh tượng đặc sắc ấy lặp đi lặp lại ở trong đầu hắn.
Nhớ được gì là viết tất cả vào cốt truyện.
Chỉ người nào từng trải qua mới có thể thấu hiểu sự trân quý của phần tình cảm ấy.
Người khác không diễn nổi thứ mà hắn muốn biểu đạt.
Mấy năm nay, tình cảm giữa bọn họ đã sớm vượt qua cái ngưỡng của tình yêu cùng tình bạn.
Là một người đàn ông, hắn chẳng thiếu bất kỳ thói hư tật xấu của cánh nam giới. Là một thương nhân, hắn cũng nắm giữ trọn vẹn bản chất của người làm nghề này.
Nếu chỉ có tình yêu cùng tình bạn với một người phụ nữ thì đã không đủ để hắn kiên trì cho tới tận bây giờ.
Tình cảm của hắn đối với Tô Dương đã trở thành đến tình thân.
Cả hội nghị yên lặng trong chốc lát.
Cố Hằng mở miệng, chất vấn Chu Minh Khiêm: “Tôi tưởng cậu bảo là tôi sẽ diễn vai nam chính cơ mà? Sao lại thế này?”
Chu Minh Khiêm: “...”
Trước đó, anh nói với Cố Hằng như vậy vì bản thân anh cũng cho rằng Cố Hằng sẽ là nam chính.
Nào biết Lục Duật Thành đột nhiên muốn tự diễn.
Giọng nói không kiên nhẫn của Cố Hằng truyền đến: “Chu Minh Khiêm, mất giọng rồi à?”
Chu Minh Khiêm gian nan nuốt ngụm rượu vang trong miệng xuống, ngập ngừng rồi bất chấp khó khăn nói: “Đúng là cậu diễn vai nam chính mà, nhưng bộ phim này... Có tới hai nam chính cơ.”
Sau khi nói xong, anh tự tán thưởng sự nhanh trí của bản thân.
Cố Hằng: “Thế kết thúc là gì? Nữ chính sẽ ở bên ai?”
Chu Minh Khiêm híp híp mắt: “Kết thúc mở...”
Lục Duật Thành cố ý phá đám: “Kịch bản là tự tay tôi viết, sao tôi không nhớ là trong đó bao gồm hai nhân vật nam chính cùng kết thúc mở nhỉ?”
Chu Minh Khiêm: “...”
Tô Dương không nhịn được mà bật cười “Phụt” một tiếng.
Một trận ầm ĩ qua đi, Lục Duật Thành bắt đầu nói về việc chọn nhân vật nữ chính, “Các cậu thấy chọn ai thì hợp?”
Tô Dương: “Tôi muốn Tô Nịnh Nịnh.”
Tất cả nhất trí thông qua, về phần diễn viên phụ, Tô Dương không hỏi nhiều mà cũng chẳng chú ý, cô chỉ quan tâm tới nhân vật mà Tô Nịnh Nịnh sẽ đóng.
Lục Duật Thành nói đơn giản về việc chọn cảnh cho phim, “Ý tưởng ban đầu của tôi là ba nơi sau, một là trường học, hai là nông thôn, cuối cùng là ở quốc lộ 66.”
Cô vẫn luôn muốn tới quốc lộ 66, mấy năm nay vẫn chưa có thời gian, thừa dịp đóng phim, xem như hắn hoàn thành tâm nguyện này của cô.
Tô Dương có phần kích động: “Chỉ chọn một đoạn đường hay là cả quãng?”
Lục Duật Thành: “Cả quãng đường.”
Tô Dương: “Tới lúc đó tôi sẽ qua xem.”
Chưa chắc Tưởng Bách Xuyên đã có thời gian để đi cả quãng đường với cô, nếu cô có thể đi cùng đoàn làm phim thì Tưởng Bách Xuyên cũng không cần lo cho sự an toàn của cô.
Chu Minh Khiêm cắt ngang: “Lục Duật Thành, cậu điên rồi à, cả đoàn phim đi hết quốc lộ 66 cần tới bao nhiêu ngân sách?”
Lục Duật Thành: “Tiền không phải là vấn đề, chẳng phải chúng ta có sẵn một tên ngốc nhiều tiền tới mức xài không hết sao?”
Tô Dương: “...”
Khi đã bàn bạc về bộ phim xong xuôi, Tô Dương cùng Cố Hằng nói về chủ đề ngoài lề.
“Đúng rồi, Cố Hằng, ngân hàng của Tưởng Bách Xuyên lại bắt đầu cạnh tranh với công ty của bố cậu, động tĩnh lần này không nhỏ đâu.”
Cố Hằng: “Động tĩnh giữa bọn họ có bao giờ nhỏ đâu?”
Tô Dương suy ngẫm, cũng đúng.
Cố Hằng: “Không cần phải để ý tới bọn họ, đều đang khoe khoang nhiều tiền cỡ nào đấy.”
Sau đó, anh lại an ủi Tô Dương: “Trong chuyện làm ăn, không có bạn bè vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh cửu, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích thôi. Nói không chừng, một ngày nào đó bọn họ lại ôm nhau thắm thiết vì lợi ích ấy chứ.”
Tô Dương: “...”
Cố Hằng nói: “Mấy ngày nữa bố tôi sẽ tới Bắc Kinh, chúng ta cùng ăn cơm đi, lần trước gọi điện, ông ấy còn nói là đã nhiều năm không cùng ăn với mấy cậu đấy.”
Lục Duật Thành: “Được thôi, tôi đi được.”
Khi còn bé, ba người bọn họ quan hệ tốt, thường tới nhà đối phương ăn cơm.
Bọn họ thích tới nhà Cố Hằng nhất, dù bố Cố Hằng bận tới mấy, mỗi ngày nghỉ lễ vẫn sẽ chạy về, dẫn cả ba tới vùng ngoại thành hoặc ở nông thôn để trải nghiệm một cuộc sống khác.
Tô Dương có phần do dự, hiện tại, quan hệ giữa Tưởng Bách Xuyên cùng Doãn Lâm đang căng thẳng, cô mà đi thì hình như không quá thích hợp.
Nhưng cô thực sự rất muốn đi.
Thật mâu thuẫn.
Không thấy Tô Dương lên tiếng, Cố Hằng biết cô đang băn khoăn.
bàn với Tưởng Bách Xuyên đi rồi gọi cho tôi sau.”
Tô Dương: “Được.”
Sau cùng, Cố Hằng hỏi: “Dạo này rảnh không?”
Tô Dương: “Để làm gì? Tôi sẽ sang Đức vào thứ hai, chắc sẽ ở bên kia một tuần.”
Cố Hằng: “Thế chờ cậu về rồi nói sau.”
Tô Dương lại hỏi: “Có chuyện gì à?”
Cố Hằng: “Họp lớp.”
Tô Dương: “...”
Chu Minh Khiêm: “Hỏi nhỏ một câu này: Tôi có thể rút lui được không? Hình như tôi không tài nào chen miệng nổi nửa câu vào chuyện của ba người các cậu.”
Lục Duật Thành: “Sớm nên rút mới phải.”
Chu Minh Khiêm quả quyết đăng xuất.
Cố Hằng lại hỏi Tô Dương: “Chốt buổi họp lớp vào cuối tuần tới nhé? Chắc cậu không có chuyện gì trước Tết đâu nhỉ.”
Tô Dương thở dài, thực sự nghĩ không thông: “Sao các cậu chấp nhất với việc họp lớp thế?”
Lục Duật Thành tiếp lời: “Vì muốn tốt cho cậu đấy, cậu cứ đi là được. Tan họp.”
Tô Dương còn muốn nói chuyện, hai người bọn họ lại đăng xuất.
Cô tức giận, khó chịu ở trong lòng.
Đã là năm rưỡi, Tưởng Bách Xuyên vẫn chưa trở về, nhưng có gửi tin nhắn cho cô: [Anh sẽ về ăn cơm, chờ anh nhé.]
Tô Dương trả lời: [Được, anh muốn ăn gì để em nấu.]
Tưởng Bách Xuyên: [Mẹ làm xong hết rồi, anh mang về rồi cùng ăn.]
Gửi tin nhắn xong, Tưởng Bách Xuyên chuẩn bị vào phòng bếp xem mẹ Tưởng đã nấu nướng xong chưa.
Chơi cờ vây mấy tiếng liên tiếp, ông cụ Tưởng hơi mệt mỏi, tựa lên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng Tưởng Bách Xuyên đứng dậy, ông cụ hỏi: “Cháu định giải quyết chuyện làm ăn với nhà họ Hà như thế nào?”
Nhà họ Hà chính là nhà của dì Kiều Cẩn.
Tưởng Bách Xuyên: “Nếu bọn họ cân nhắc về hành động của mình, cháu cũng sẽ không quá phận.”
Từ đầu tới cuối, ông cụ Tưởng vẫn luôn nhắm mắt, hơi hơi gật đầu.
Ông cụ lại dặn dò: “Làm chuyện gì cũng đừng quá tuyệt tình, không chỉ là đối với nhà họ Hà mà đối với bất kỳ người hay việc nào cũng thế. Lưu lại đường lui cho người khác, cũng là lưu lại đường lui cho chính mình, phải hòa khí mới có thể phát tài.”
Tưởng Bách Xuyên: “Cháu biết rồi.”
Ông cụ Tưởng khoát tay: “Đi làm việc đi.”
Tưởng Bách Xuyên vào phòng bếp, mẹ Tưởng đang làm cá xào dấm.
Bà hiếm khi nào tự mình xuống bếp, trong thời gian ông cụ Tưởng ở nhà, bà thường nấu ăn hơn.
Anh hỏi: “Mẹ à, bao lâu nữa thì xong món cá?”
Mẹ T
Mẹ Tưởng quay đầu, thản nhiên nhìn anh, “Mẹ không biết, cái này thì con phải hỏi cá.”
Tưởng Bách Xuyên: “...”
Không có cách nào để nói chuyện với bà, anh rời khỏi phòng bếp, vào phòng sách ở tầng trên.
Mẹ Tưởng làm xong cá, xào thêm hai món rau khác, gói một nửa cho Tưởng Bách Xuyên. Sau khi xong xuôi, bà hỏi bố Tưởng: “Bách Xuyên đâu?”
Bố Tưởng chỉ chỉ trên tầng: “Vào phòng sách rồi, nói là muốn tìm thứ gì đó.”
Mẹ Tưởng nghe xong, hiểu rõ ở trong lòng, cũng cất bước lên phòng sách.
Tưởng Bách Xuyên lật tung cả phòng để tìm đồ, nhưng tìm khắp mọi nơi cũng không thấy.
Anh nhớ album luôn được đặt trong phòng sách.
Mẹ Tưởng khoanh tay tựa lên khung cửa, ung dung nhìn anh: “Tìm cái gì? Nơi này không có thứ con muốn đâu. Mẹ cất album đi rồi.”
“...”
Tuy bị nhìn thấu nhưng Tưởng Bách Xuyên vẫn bình tĩnh: “Thế ạ, Đồng Đồng nói muốn xem ảnh con hồi bé nên con chuẩn bị mang về cho cô ấy đây. Cô ấy hỏi cái này lâu lắm rồi mà lần nào về nhà con cũng quên.”
Mẹ Tưởng cười mấy tiếng, “Tưởng Bách Xuyên, con nói mà không thấy chột dạ à?”
Tưởng Bách Xuyên: “...”
Mẹ Tưởng híp mắt, nhìn anh thật kỹ: “Nói thật đi, con muốn cho Đồng Đồng xem hay là sợ Đồng Đồng nhìn thấy?”
Tưởng Bách Xuyên chớp chớp mắt, im lặng một hồi rồi mới nói: “Mẹ à, mẹ còn không biết nhân phẩm của con trai mình sao? Nói dối là việc con khinh thường nhất đấy.”
Mẹ Tưởng cười ha hả, thiếu chút nữa không dừng được.
“Tưởng Bách Xuyên, hiện tại nhân phẩm của con đang rất mờ nhạt.”
Tưởng Bách Xuyên nghẹn lời: “Mẹ à, con không đùa đâu, vừa rồi Đồng Đồng còn cố ý dặn con trong điện thoại là nhất định phải mang album ảnh về đấy.”
Ngón tay mẹ Tưởng nhẹ nhàng gõ lên cánh tay, “Nếu Đồng Đồng muốn xem thì mẹ cũng sẽ không làm con khó xử. Thế này đi, mẹ sẽ hẹn Đồng Đồng uống trà chiều một hôm, đến lúc đó, mẹ sẽ mang tất cả album ra cho con bé xem, nếu con bé thích sẽ đưa luôn cho con bé.”
Tưởng Bách Xuyên cứng đờ, yên lặng.
Cuối cùng, anh bất đắc dĩ nói: “Mẹ à, những thứ này đều là đồ cá nhân của con mà.”
Mẹ Tưởng lại mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Đối với người râu ria mà nói, giữa vợ chồng hẳn là không nên có bí mật nào.”
Tưởng Bách Xuyên còn muốn nói chuyện, lại bị bà cắt đứt: “Tưởng Bách Xuyên, lúc con làm lộ Weibo phụ của mẹ, để bố con nhìn thấy những lời phỉ nhổ của mẹ, con cũng nên nghĩ có sẽ có một ngày như vậy!”
Lại hỏi: “Biết sở trường của mẹ là gì không? Mẹ có thể khẳng định với con, không phải là món cá xào dấm.”
Cố ý ngừng lại, bà cười nhẹ: “Mẹ con giỏi nhất là chiêu: Gậy ông đập lưng ông!”
Tưởng Bách Xuyên: “...”
Mẹ Tưởng khảy cằm về phía tầng dưới: “Xuống nhà đi, mẹ gói kỹ đồ ăn cho con rồi, mau về nhà mà ăn.”
Dứt lời, mẹ Tưởng xuống tầng dưới.
Tưởng Bách Xuyên yên lặng đứng tròn hai phút trong phòng sách, đang nghĩ cách tìm ra mấy quyển album kia.
Bằng sự hiểu biết của anh với mẹ Tưởng, bà nhất định sẽ cho Tô Dương xem album.
Lúc này, bố Tưởng lên tầng, đẩy cửa phòng ra, “Vẫn còn đang úp mặt vào tường sám hối à?”
Tưởng Bách Xuyên: “...”
Bố Tưởng lại thúc giục: “Mau về đi thôi, không phải con bảo Tô Dương đang chờ ở nhà sao? Chốc nữa còn phải mất thêm nửa tiếng lái xe đấy, đồ ăn để lâu là không ăn được đâu, bố mẹ cũng phải ăn bây giờ.”
Tưởng Bách Xuyên nhìn bố Tưởng, trầm mặc một hồi, đoạn nói: “Bố à, giúp con việc này nhé.”
Bố Tưởng cảm thấy rất hiếm lạ, từ khi còn nhỏ, Tưởng Bách Xuyên đã rất ít khi mở miệng nhờ giúp đỡ, dù gặp phải chuyện gì cũng đều tự nghĩ cách giải quyết, sau khi trưởng thành lại càng là thế.
Thế mà bây giờ lại mở miệng xin giúp đỡ.
Bố Tưởng hiếu kỳ hỏi: “Làm sao thế?”
Tưởng Bách Xuyên: “Bố biết mẹ để album ảnh hồi con còn nhỏ ở đâu không?”
Bố Tưởng lắc đầu, ông quả thực không biết, mà cũng chẳng để ý tới những thứ ấy.
Ông hỏi: “Con cần album để làm gì?”
Tưởng Bách Xuyên ăn ngay nói thật, anh cảm thấy ông sẽ giúp anh một phen vì sự thành thực ấy.
Bố Tưởng gật gù, vẻ mặt nghiêm túc: “A, thì ra là thế, những tấm ảnh hồi con còn nhỏ đúng là rất hủy hoại hình tượng.”
Nghe giọng bố Tưởng, Tưởng Bách Xuyên cảm thấy việc này có hy vọng.
Suy cho cùng, đều là đàn ông cả, tội gì phải làm khó nhau.
Nào biết, bố Tưởng không chỉ không giúp đỡ mà còn hung hăng bổ một đao.
Giọng ông vẫn nghiêm túc như cũ: “Xem ra, bảo Tô Dương từ bỏ việc chụp ảnh là chuyện bất khả thi, nếu hai đứa đã quyết tâm thì bố cũng không lo chuyện này nữa, chỉ tổ tốn công vô ích. Sau này hai đứa thích thế nào thì là thế nấy, bố cũng lười quản rồi. Lúc hai đứa kết hôn, bố chưa tặng quà cưới cho Tô Dương, Tô Dương lại không thiếu tiền, muốn tặng thì cũng phải tặng cá. Nghĩ đi nghĩ lại, xem như mấy quyển album của con lễ gặt mặt cho Tô Dương, nhất định con bé sẽ rất thích.”
Tưởng Bách Xuyên: “...”
Anh không ngừng chớp mắt.
Thật lâu sau cũng không nói thành lời.
Editor: Mẹ Tưởng quay đầu, thản nhiên nhìn anh, “Mẹ không biết, cái này thì con phải hỏi cá.”
Ôi đau bụng chết tôi mất thôi:)))))))))))))))))))))