Chợt, 1 bông hoa phượng rơi xuống chỗ đầu Anh Anh, Việt Anh thấy vậy vội đưa tay ra đỡ. Vy Vy quay lại nhìn thì liền đỏ mặt:
- Lâm Thiếu, sao...sao cậu lại ở đây?
Anh Anh giật mình quay lại, nói lớn:
- Cậu...cậu nghe lén chúng tôi nói chuyện?
Việt Anh nhìn cô chằm chằm:
- Tôi chỉ vừa đi ngang qua đây thôi, không nghe thấy gì cả!
Anh ném bông hoa xuống gốc cây rồi về lớp, Anh Anh lườm theo bóng cậu. Vy Vy liền nói:
- Cũng sắp hết giờ ra chơi rồi, hay chúng ta vào lớp đi!
Anh Anh gật đầu, Vy Vy liền kéo tay Anh Anh cười nói vui vẻ, nhưng khi vừa tới cửa lớp thì bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. 2 người nhìn thấy Việt Anh đã vào chỗ ngồi nhưng với khuôn mặt có vẻ tức giận, cô hỏi Vân Trang:
- Có chuyện gì vậy?
Vân Trang trả lời:
- Không biết ai đã lấy cặp sách của Lâm Thiếu nữa, bây giờ cậu ấy có vẻ rất tức giận!
Anh Anh cười trong lòng(hơ, không biết ai can đảm thế nhỉ? Có thể trả thù cho mình!). Cô chợt nhìn thấy Diệu Linh đang đi tới chỗ Việt Anh, nói:
- Lâm Thiếu, tớ đã chuyển cặp sách cậu sang chỗ của mình rồi, chúng ta về chỗ ngồi đi!
Việt Anh nhìn Diệu Linh:
- Ai cho cô tự quyết định vậy?
Diệu Linh mạnh dạn nói:
- Lâm Thiếu, tớ thích cậu!
Trong lớp bỗng Ồ lên, những tiếng bàn tán to nhỏ xuất hiện, một bạn nói to:
- Ghê nha! Hoa Khôi đang tỏ tình kìa!
Diệu Linh đỏ mặt nhìn Việt Anh, Anh đứng dậy nâng cằm Diệu Linh lên và nói:
- Nghe cho rõ nhé Tô tiểu thư, Lâm Việt Anh tôi ghét nhất loại con gái thích động vào đồ của người khác! Ví dụ...cô đây chẳng hạn!
Nói rồi, Anh hất cằm Diệu Linh sang một bên rồi đích thân ra chỗ cô lấy cặp sách về. Anh phủi tay rồi nói với cả lớp:
- Ngày mai lớp sẽ có thêm 3 người nữa đến học, nếu ai không muốn bị đuổi thì đừng bàn tán chuyện này nữa, Còn cô Tô Diệu Linh, lần này tôi không tính toán với cô, nhớ...đừng để có lần sau!
Diệu Linh gật đầu, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn cả lớp, cô nhìn anh với ánh mắt sắc lẹm(Lâm Việt Anh, anh nghĩ anh là ai? Nhưng tại sao anh càng từ chối tôi, lạnh lùng với tôi thì tôi vẫn thích anh cơ chứ? Để rồi xem...). Anh Anh và Vy Vy thấy bầu không khí đã lắng xuống liền lập tức về chỗ ngồi, cô ngồi xuống bên cạnh anh với thao tác dè dặn(Oái! Cậu ta nổi giận thật đáng sợ, chắc từ giờ mình sẽ không giám đắc tội cậu ta nữa đâu!)
Anh Anh vội lấy sách vở chuẩn bị cho môn tiếp theo, nhìn thao tác nhẹ nhàng của cô Việt Anh cười trong lòng (Sao tự dưngyên bìnhvậy? Hay là hồi nãy bị dọa mất thần hồn rồi?). Anh lấy cuốn sách từ trong gầm bàn rồi đưa cho Anh Anh:
- Này!
Anh Anh ngạc nhiên:
- Gì đây?
Việt Anh nói:
- Cuốn này tôi đọc rồi, trả lại cho cậu!
Anh Anh ngập ngừng(Hỏi chấm? sao tự dưng lại trả cho mình?), Việt Anh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô thì rụt tay lại:
- Không cần à? vậy thì thôi!
Anh Anh vội giật lấy cuốn sách, cô nhét luôn vào cặp. Nhìn thao tác của Anh Anh khiến Việt Anh phụt cười. Từ tổ 1-bàn cuối, Ngô Nam Kỳ đã để ý tất cả hành động của 2 người họ. Hết buổi cả lớp đã về hết, Nam Kỳ tới chỗ Việt Anh chào hỏi:
- Chào cậu...Lâm Thiếu! Hồi nãy cậu và Anh Anh cô ấy, 2 người nói chuyện gì vậy?
Việt Anh nhìn Nam Kỳ, nói:
- Chào cậu, cậu quan tâm đến vấn đề này sao?
Ngô Nam Kỳ đỏ mặt:
- Phải, mình không biết cậu và cô ấy là có chuyện gì nhưng mình nói cậu nghe này, cậu đừng động vào cô ấy!
Việt Anh nhau mày vẻ ngạc nhiên:
- Tạo sao? Chẳng lẽ 2 người....
***
Tên: Tô Diệu Linh
Tuổi: 18
Sở Thích: Mua sắm, Du lịch, Tụ họp ăn uống,...
Gia Thế: Con gái của Tô Minh Triều, cháu gái hay con gái nuôi* của Tô Minh Hiệp-Người đứng đầu Tô Gia. Là Gia tộc, tập đoàn lớn thứ 2 trong nước và thứ 5 của Thế giới
*Con gái nuôi: Vì vợ của Tô Minh Hiệp rất thích con gái nhưng lại không có nên nhận Tô Diệu Linh(cháu) làm con gái nuôi.