Về đến nhà, Anh Anh vừa mở cửa bước vào thì thấy ba mẹ cô đang ngồi yên vị trên ghế Sofa, cô thầm nghĩ(Sao 2 người họ lại ở đây? Không phải là đang thề non hẹn biển ở Hawaii sao?). Nhìn thấy con gái, Diệp Hải Oanh-mẹ cô chạy tới ôm chầm lấy Anh Anh:
- Mặt trăng nhỏ bé của mẹ, nhớ con quá đi mất!
Anh Anh mỉm cười rồi siết chặt vòng tay ôm eo mẹ mình:
- Con cũng nhớ mẹ nhiều lắm!
Nghe cô nói vậy, Nguyệt Tuấn Kỳ giả ho vài tiếng:
- Khụ...khụ! Phải rồi, con gái bây giờ chỉ nhớ mỗi mẹ nó thôi!
Anh Anh lườm Tuấn Kỳ rồi cũng nở một nụ cười miễn cưỡng với ông(Hứ, con còn không muốn có quan hệ gì với ba nữa cơ!). 2 người về chỗ ngồi, Anh Anh nhìn ba mẹ rồi hỏi:
- Hôm nay sao hai người có lòng tốt về thăm con vậy?
Hải Oanh trả lời qua loa như để đánh trống lảng:
- Ờm...lâu quá không gặp con nên về thăm thôi! Mà moon này....Dì Thẩm đâu rồi?
Anh Anh thở dài:
- Mẹ à! Nếu như không biết nói dối thì để ba nói đi!
Hải Oanh đỏ mặt gật đầu, quay sang nhìn Tuấn Kỳ. Ông hít một hơi rồi nghiêm nghị nói:
- Moon này, Thứ 7 tuần này Tô Tổng tổ chức Tiệc giao lưu với tất cả các công ty lớn trong và ngoài nước. Vậy nên...con đi với ba!
Anh Anh giật nẩy mình, cô ngơ ngác nhìn ba:
- Cái gì? Con...con không đi!
Biết trước được câu trả lời của Anh Anh, ông cười mỉm:
- Không đi cũng được, chỉ cần con trả lời đúng 1 câu hỏi của ba!
Anh Anh nghe vậy mừng thầm(Từ trước tới nay chưa có câu hỏi nào của ba mà mình không trả lời được cả, lần này...thắng chắc rồi...haha), cô sốt sắng:
- E rằng bữa tiệc lần này ba phải đi một mình rồi! Nào...ba hỏi nhanh đi ạ!
Tuấn Kỳ cười có vẻ nham hiểm, ông bắt đầu hỏi:
- Ờm... Con hãy kể tên 5 tập đoàn lớn nhất thế giới và 10 tập đoàn lớn nhất nước ta cho ba. Thêm...tên của những người thừa kế tiếp theo nữa!
Anh Anh đứng lặng suy nghĩ một hồi lâu, cô trả lời:
- Thế giới có: Kim Thị nước S-Kim Duy Quân; Nguyệt Thị nước A-Nguyệt Anh Anh; Lâm Thị nước A-Lâm Việt Anh; Tô Thị nước A-Tô Tuấn Kiệt. Trong nước ngoài 3 tên trên còn có: Lăng Thị-Lăng Ngôn Hy; Ngô Thị-Ngô Hạo Thiên; Tư Thị-Tư Cận Hằng; Hoàng Thị-Hoàng Thiên Phong; Nhật Thị-Nhật Vy Vy; và....Ờm...!
Ba mẹ Anh Anh nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của cô thì Phụt cười. Tuấn Kỳ nhếch miệng:
- Sao vậy? Kể tiếp đi con gái!
Anh Anh lén lấy điện thoại tra thì không có mạng, cô hé nhìn ba:
- Ba à...con...con...!
Tuấn Kỳ thở dài:
- Đã thấy chưa, thấy tác hại của việc con không chịu ra bên ngoài tìm hiểu chưa? Bây giờ hỏi một người bình thường thì họ cũng sẽ trả lời hết được cho mà xem!
Anh Anh xấu hổ cúi gằm mặt xuống, ba cô nói tiếp:
- Vậy...con thua rồi nhé! Tối thứ 7 tuần này con phải đi cùng ba!
Tuy đã thua nhưng hình như cô vẫn còn 1 vũ khí bí mật, Anh Anh ngước mặt lên nhìn Tuấn Kỳ nở một nụ cười tự mãn(Y chang Việt Anh zậy ^^):
- Ba à, hình như chúng ta đang trong quá trình thực hiện thỏa hiệp thì phải. Điều 1-trong vòng 2 năm không được để người khác biết được thân phận của con. Bộ...ba quyên rồi à ^^!
Nhìn vẻ tự kiêu của Anh Anh mà Tuấn Kỳ không khỏi suy nghĩ(Con gái à, trứng không thể chọi được với đá đâu. Con gáy sớm quá rồi đấy!), ông nhẹ nhàng nói:
- Con yên tâm đi, bữa tiệc này mang tính chất ngầm, để cho các nhà thừa kế tương lai giao lưu với nhau. Vậy cho nên, sẽ không tiết lộ một chút nào ra bên ngoài cả, với lại...khi tới đó mọi người đều phải đeo mặt nạ vũ hội. Con yên tâm được rồi chứ?
Anh Anh đúng là không thể từ chối được bữa tiệc này, cô cố gắng suy nghĩ xem còn cách nào giải quyết không, xong xuôi cô cố cãi lý:
- Hay là...để chị An An đi cùng ba đi ^^!
Tuấn Kỳ siết chặt lòng bàn tay như không muốn nói thêm lời nào với đứa con gái này nữa, Hải Oanh lúc này xoa dịu tâm trạng của ông rồi nói với Anh Anh:
- Moon, sao con cứ cố chấp hoài vậy? Nếu như mà bị phát hiện thì mặt mũi Nguyệt gia chúng ta để vào đâu hả?
Anh Anh nghĩ lại thì thấy lời mẹ nói cũng có vẻ đúng, cô thở dài:
- Thôi được rồi, con đi cùng ba là được chứ gì?
Tuấn Kỳ bỗng dưng tươi tắn trở lại, ông khẽ nháy mắt với Hải Oanh(Yes, Thành công rồi!). Anh Anh mặt buồn thiu cầm cắp sách chuẩn bị lên tầng, đi tới chỗ cầu thang, cô quay lại nhìn 2 người họ:
- Kế hoạch thành công rồi sao ba mẹ còn chưa đi, chẳng lẽ tối này muốn ngủ cùng con à?
Tuấn Kỳ và Hải Oanh nghe vậy vội thu dọn lại đồ đạc, tạm biệt Anh Anh rồi nhanh chóng ra về. Nằm một mình trong phòng, ánh đèn ngủ mờ ảo như đang muốn cô quyên đi những suy nghĩ(Hazz, ngại đi quá! Không những chạm mặt với đám Tam thần mà còn có cả tên Lâm Công Tử chết tiệt đó nữa...Mà...Kim Duy Quân không biết là người như thế nào nhỉ? Cha thật tự tiện, chưa chi thì đã đồng ý hôn sự với Kim Tổng mà chưa hỏi ý kiến của mình. Đúng là kiểu hôn nhân chính trị! Thôi vậy...học xong lớp 12 này là được tự do rồi, lúc đó nhất định mình sẽ tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời cho ông ta xem ^^)