Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 11: Chương 11: Chuyện xưa




Một cái đầu nho nhỏ thò hướng vào trong viện ngó ngó, tâm Quý Vũ có chút thấp thỏm, không dám đi vào, đây là lần đầu tiên nhóc đến đây, giấu diếm cha mẹ chạy tới, Vũ ca nhi cắn cắn môi mình, ngón tay gầy nhỏ níu lấy ống tay áo.

“Ngươi không phải muốn gặp ca ca ngươi sao? Làm sao còn không đi vào.” Bên cạnh nhóc còn có một nam hài cao hơn nhóc nửa cái đầu thúc dục nói. “Ta...” Vũ ca nhi đang xoắn xuýt, liền nghe được giọng nam trưởng thành từ bên trong gọi nhóc: “Vũ ca nhi?”

Lâm Lập Hiên đứng lên, phủi phủi bàn tay dính bùn, hắn đi đến cửa viện, nhìn Vũ ca nhi đang thấp thỏm cười nói: “Làm sao không tiến vào? Là có chuyện muốn tìm Ngôn ca nhi sao?”

“Ca phu...”

Lâm Lập Hiên để hai tiểu hài tử vào nhà, Quý Ngôn đang ở phòng bên trong cầm kim may vá, nhìn thấy Vũ ca nhi liền đem vật trong tay buông xuống, “Làm sao rồi? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Vũ ca nhi mím chặt môi lắc đầu: “Trong nhà không có chuyện gì,... Chính là nhớ ca ca...” Nguyên bản ở Quý gia, Vũ ca nhi từ nhỏ đã là được Quý Ngôn nuôi lớn, có cái gì ăn, dùng đều sẽ vụng trộm giữ lại cho nhóc, bây giờ Ngôn ca nhi xuất giá, nhóc ở Quý gia chính là tiểu hài tử không ai quản, cha mẹ càng quan tâm đại nhi tử Quý Tiền hơn, bình thường cũng không lưu ý gì đến nhóc, lạnh đói không ai quan tâm, ban đêm thường xuyên một mình trốn trong chăn, lau nước mắt nhớ Quý Ngôn.

Quý Ngôn đem Vũ ca nhi ôm vào trong lòng, dùng ống tay áo lau lau gương mặt nhem nhuốc của Quý Vũ, “Ca ca cũng nhớ ngươi, cha nương còn có đại ca thế nào rồi?”

Diễn viên hí khúc nhí Quý Vũ sau khi được lau sạch sẽ liền lộ ra gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, nhóc cùng Quý Ngôn đều gầy giống nhau, trên mặt không có nổi miếng thịt, chỉ có một đôi mắt to tròn đen bóng, giống như cục đá được kỳ cọ rửa sạch nhẵn bóng, mượt mà.”Cha nương đều tốt... Chính là đại ca tính tình càng ngày càng kém...”

Sau khi Quý Tiền cưới Tống Xảo Nhi, trong lòng là một ngàn một vạn không nguyện ý, nhưng hắn phản kháng không được, so với loại tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt như hắn, thì Tống Xảo Nhi lớn lên trong gia đình thợ săn khuôn mặt mang theo cỗ khí hung thần, quả thực không giống nữ nhân, đối mặt vớu nữ nhân như vậy còn không bằng cưới một cái song nhi!!

Nhất là khi nhìn thấy Quý Áp cùng Triệu Thanh Thanh nhỏ nhắn xinh xắn mỗi ngày anh anh em em, Quý Tiền trong lòng tức giận càng sâu, thậm chí bắt đầu oán hận Quý lão đại cùng Lý Nguyệt Nga, hận bọn họ cưới cho hắn một nàng dâu như vậy, hắn không dám đem nộ khí của mình đổ lên thân Tống Xảo Nhi, chỉ có thể đối với cha mẹ mình bạo phát, oán khí ngập trời.

Coi như nhi tử có bao nhiêu không tốt, làm phụ mẫu vợ chồng Quý lão đại đều cam tâm chịu đựng, đối mặt với nộ khí của Quý Tiền, bọn họ ngày ngày phải vây quanh bên người nhi tử lựa lời khuyên bảo, liền tiểu song nhi cũng không quan tâm đến được.

Đi theo Vũ ca nhi đến chính là hài tử của gia đình ở phía tây cuối thôn, tên là Điền Dương, là nam hài tầm mười tuổi khoẻ mạnh kháu khỉnh, phụ thân nhóc mất khi nhóc còn chưa ra đời, mẫu thân liền một mình mang theo nhóc sinh sống, trên người mặc bộ quần áo may ô đen đen cũ nát y hệt như Vũ ca nhi, nhìn một dạng rách rách nát nát này Lâm Lập Hiên còn tưởng là tiểu ăn mày ấy chứ.

Hai anh em Quý Ngôn Quý Vũ ở bên kia nói chuyện, nhóc liền mở to mắt nhìn nhìn quan sát bốn phía căn phòng, khi nhìn thấy sách trên bàn bút tích còn chưa khô, nét mực đang dần thấm xuống, hai con mắt của nhóc liền dính lên không rời đi được, Lâm Lập Hiên phát giác được ánh mắt của nhóc: “Làm sao? Cũng muốn biết chữ?”

Tiểu nam hài gật gật đầu, nhóc đương nhiên muốn học chữ, nhưng nhà nhóc nghèo, trong nhà căn bản cung cấp không nổi nhóc học tư thục.

“Vậy ngươi có muốn học hay không?”

Nghe được câu nói của Lâm Lập Hiên, Điền Dương vô thức trợn to mắt, nội tâm cuồng loạn: “Ngươi nguyện ý dạy ta sao?” Nhóc biết Lâm Lập Hiên là tú tài trong thôn, nếu là hắn nguyện ý dạy nhóc...

Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của tiểu nam hài, Lâm Lập Hiên cười nhẹ, lập tức lắc đầu, hắn cũng không có kiên nhẫn để mỗi ngày dạy mấy đầu củ cải này đọc sách đâu.

Điền Dương thất vọng cúi đầu.

“Chẳng qua...” Lâm Lập Hiên dừng một chút, tay phải nâng lên chỉ hướng Ngôn ca nhi, “Ngươi có thể để Ngôn ca nhi dạy ngươi.”

Ngôn ca nhi??

Quý Ngôn trừng lớn mắt, để y dạy sao?

Vũ ca nhi trong lồng ngực y cũng mở to mắt: Ca ca vậy mà biết chữ!

“Ta không được...” Ngôn ca nhi lắc đầu, chính y mới chỉ học xong mấy chữ, sao có thể dạy người khác được đâu?

“Ngươi đem những gì ta dạy cho ngươi giảng lại cho nhóc kia nghe là được.”

Vũ ca nhi từ khi nghe tin Ngôn ca nhi cũng biết chữ liền không quản gì nữa, nhóc vội vàng kéo kéo ống tay áo ca ca của mình, “Ca ca, ca ca, ngươi cũng dạy ta một chút đi.”

Điền Dương bên cạnh cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn sang Quý Ngôn.

“Được rồi... Thế nhưng ta cũng chỉ biết một chút.”

Mặc dù Quý Ngôn nói mình chỉ biết một chút, nhưng cái một chút này đối với hai tiểu hài tử Quý Vũ cùng Điền Dương đã như là ngọn núi lớn khổng lồ, học chữ a, đây là việc mà trước kia bọ nó nghĩ cũng không dám nghĩ, loại tâm tình này cũng giống như Ngôn ca nhi trước kia, có thể vụng trộm học được một hai chữ là đã rất thỏa mãn.

Hai cái tiểu nam hài lúc này ương đòi Ngôn ca nhi dạy, Ngôn ca nhi không có cách nào, đành phải đem mảnh thêu trong tay thả xuống, mang hai nhóc ngồi xổm trên mặt đất, dùng nhánh cây viết mấy chữ để bọn nhóc học. Ngôn ca nhi nơm nớp thận trọng dạy, hai tiểu bằng hữu lại học đến cao hứng bừng bừng, Ngôn ca nhi một bên dùng nhánh cây viết chứ trên đất vừa thỉnh thoảng đưa ánh mắt liếc sang Lâm Lập Hiên cầu cứu, Lâm Lập Hiên đáp lại bằng ánh mắt muốn giúp nhưng không giúp được, sau liền đi làm việc lúc nãy còn đang làm dở của hắn.

Ngôn ca nhi dạy mấy nhóc một hồi, liền nói mình muốn kể chuyện xưa cho mấy nhóc nghe, hai tiểu hài tử nghe chuẩn bị được nghe chuyện xưa, liền thúc dục y kể chuyện.

Nhìn thấy hai mắt sáng lóng lánh của hai đầu củ cải, Ngôn ca nhi tâm bắt đầu trầm, thậm chí bắt đầu hối hận mình tại sao phải mở miệng nói muốn kể chuyện xưa a...

Sau khi thành thân cùng Lâm Lập Hiên, ngoại trừ đêm thành hôn là bọn hắn có làm cái chuyện kia ra, thì thời gian sau đó đều là hai người cùng nằm trên một cái giường, Lâm Lập Hiên dạy y đọc sách biết chữ, hoặc là kể chuyện cho y nghe, ở cùng Lâm Lập Hiên nhiều ngày như vậy, Quý Ngôn tự nhiên cũng đã được kể cho nghe khá nhiều câu chuyện, đối mặt với Vũ ca nhi cùng Điền Dương, mất một lúc mới có tự tin kể cho bọn nhóc nghe.

Hai tiểu hài ngoan ngoãn ngồi nghe Ngôn ca nhi giảng, Ngôn ca nhi bắt đầu kể: Lúc trước... Ở trên một vùng thần châu đại địa, có một tảng đá đã dãi gió dần mưa từ rất lâu rất lâu về trước, đến một ngày, tảng đá vỡ ra, sinh ra một con hầu tử...

Lâm Lập Hiên đến tham gia náo nhiệt nghe Ngôn ca nhi kể cây chuyện xưa này, trong lòng không khỏi bật cười.

Hai tiểu hài ngay từ đầu còn rất kích động, nhưng Ngôn ca nhi thực sự là ngôn ngữ thiếu thốn, kể chuyện đến bình dị, giống như đang giũ đậu giũ ra từng hạt từng hạt một, không có chút nào hấp dẫn, cuối cùng đến cả Vũ ca nhi đạc biệt sùng bái ca ca cũng không lên nổi tinh thân, Quý Ngôn vạn bất đắc dĩ đành phải xin giúp đỡ Lâm Lập Hiên.

Ánh mắt tội nghiệp của thiếu niên giống như cún con đang cầu chủ nhân vuốt ve mình vậy, Lâm Lập Hiên khắc chế tâm tình kia lại, rốt cục cũng đáp ứng giúp y giải vây, tiếp nhận đến tiếp tục giảng chuyện xưa cho hai tiểu hài tử nghe... Nhìn Lâm Lập Hiên kể chuyện như là ăn nói ba hoa, nhưng vẫn cứ thấy hợp tình hợp lý, dù đã nghe qua nhưng Quý Ngôn vẫn nhịn không được bị hấp dẫn quấn lấy.

Mặc dù tình tiết vẫn giống nhau, nhưng Lâm Lập Hiên chỉ là dùng từ ngữ khác, tại sao lại có thể hấp dẫn người nghe như vậy a? Ngôn ca nhi dùng ánh mắt sùng bái nhìn sang Lâm Lập Hiên, thế là, ba cái đầu nhỏ tập trung tinh thần nghe Lâm Lập Hiên giảng, nếu như không phải sợ bị mắng, hai tiểu bằng hữu đều không nỡ đi, chỉ muốn lưu lại Lâm gia nghe Lâm Lập Hiên kể tiếp.

Lúc đầu nghĩ rằng tính tình trẻ con không kiên trì, Điền Dương nói muốn học chữ cũng chỉ là nói nói thế thôi, lại không nghĩ rằng tiểu nam hài này coi là thật, từ sau ngày đó, thường thường có thời gian đều sẽ đến nhà hắn học chữ cùng Ngôn ca nhi, Vũ ca nhi cũng có đôi khi chạy đến tham gia náo nhiệt, Triệu Lập Nương từ trước đến nay đều thích trẻ con, nên cũng không ghét bỏ gì bọn nhóc tới chơi.

Ba ngày sau, Lâm Lập Hiên một mình đi huyện thành, Triệu Lập Nương hỏi hắn đi huyện thành làm gì, Lâm Lập Hiên nói là đi Hiệu sách Tùng Vận, Triệu Lập Nương liền nghĩ là hắn muốn đi mua sách, tất nhiên sẽ không có không đồng ý, căn dặn hắn đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm, Quý Ngôn lần này không thể đi cùng hắn, mấy ngày trước Triệu Lập Nương có nhờ một hộ trong thôn có đường quen hỗ trợ tiếp nhận một ít đế giày, cùng may vá chút đồ ở trong huyện về làm, Ngôn ca nhi cũng phải giúp đỡ làm cùng, tự nhiên không thể đi.

Những cái này đều làm khá công phu, lại tốn sức, mặc dù kiếm không được nhiều, nhưng dầu gì cũng có cái thu nhập.

Lâm Lập Hiên ngồi xe trâu lắc lư lắc lư một hồi thì đến huyện thành, hắn liền trực tiếp đi đến Hiệu sách Tùng Vận ở đường đông, trông coi hiệu sách vẫn là hảo kế mấy ngày trước, hoả kế không lạnh không nhạt nhìn nhìn Lâm Lập Hiên, mất một hồi mới nhớ ra là ai, liền chỉ chỉ vào góc hôm trước hắn đạt bản thảo: “Vẫn ở kia, lão bản mấy hôm nay bận, không có thời gian xem cái này của ngươi.”

Lão bản bận hay không Lâm Lập Hiên không biết, nhưng hoả kế này lại là vô tâm giúp hắn, thậm chí còn mang một ít ác ý.

Đối với kết quả này hắn cũng có đoán trước, lão bản không thấy, chỉ có gã sai vặt không biết chữ, dù hắn có công phu miệng lưỡi lợi hại đến đâu cũng không lật được cái trời này, đối với kết quả này cũng chỉ có thể nhịn, là trước đó hắn nghĩ quá đương nhiên, không xuy xét chu toàn...

Bởi vì cái gọi là trời không tuyệt đường người, đường này không được cũng chỉ có mưu đường khác.

Trứng gà không thể để trong cùng một cái giỏ, Lâm Lập Hiên vào huyện còn có việc khác để làm.

Sau khi ra khỏi cửa tiệm, liền cản một người qua đường, hỏi thăm hướng hắn muốn đi, dựa theo phương hướng người nọ chỉ, Lâm Lập Hiên không nhanh không chậm đi đến hướng kia.

Sau khi Lâm Lập Hiên đi ra khỏi hiệu sách Tùng Vận, một nam tử ngồi cạnh giá sách ngẩng đầu, hắn nhìn qua bóng lưng Lâm Lập Hiên như có điều suy nghĩ, chỗ ngồi lúc nãy của hắn bị che khuất, nên lúc Lâm Lập Hiên đi vào mới không nhìn thấy hắn.

Nam tử kia đứng lên, đi đến bên cạnh đống tạp vật, từ nơi thấp nhất tìm ra được bản thảo trong miệng hoả kế kia cùng Lâm Lập Hiên lúc nãy nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.