Đương lúc đọc đến đoạn đàm chiến tâm kinh, Sở Tử Hàng lật tiếp trang giấy, ấy, sao lại hết rồi, truyện đang đến lúc mấu chốt sao lại dừng rồi, chẳng lẽ bị sót trang rồi, hắn cẩn thận lật lại chỗ lúc nãy, thật sự là tìm không thấy phần tiếp theo, chẳng lẽ Lâm Lập Hiên chỉ đưa tới một nửa bản thảo ư?
Sở Tử Hàng đem bản thảo xếp lại, hắn thở dài một hơi, trong lòng sinh ra một cỗ mất mát thất vọng, sau chuỗi trống rỗng mất mát, tiếp theo chính là cảm giác ngứa ngáy buồn bực giống như đáy lòng bị một cây lông vũ quét qua vậy.
Thật muốn biết câu chuyện này diễn biến tiếp theo sẽ như thế đây?
Thật không biết người lúc nãy đã viết xong truyện này chưa, hay là chỉ mới viết đến đây thôi?
Sở Tử Hàng dùng ngón tay cái mang theo vết chai vuốt ve lề giấy, hắn quyết định giúp Lâm Lập Hiên một phen, một bản thoại tốt như vậy mà không xuất bản ra cho mọi người cùng đọc thì thật đáng tiếc...
“Tiểu Tứ, ta muốn đến nhà Thẩm tiên sinh.” Thẩm tiên sinh chính là lão bản sau màn của hiệu sách Tùng Vận, Sở Tử Hàng vừa hay cũng muốn đến nhà Thẩm tiên sinh đưa mấy quyển sách độc bản vừa thu được, hắn nghĩ tiện thể đưa luôn bản thảo của Lâm Lập Hiên cho Thẩm tiên sinh xem, nếu như có thể làm cho Thẩm tiên sinh tán thưởng, vậy liền tốt.
“Được.” Tiểu hoả kế trong tiệm gật gật đầu, Sở Tử Hàng thu thập xong đồ đạc, mang theo bản thảo bước ra khỏi hiệu sách.
Đến nhà Thẩm tiên sinh, lại vừa không khéo, Thẩm phu nhân nói tiên sinh không ở nhà, cùng bằng hữu đi du ngoạn uống trà đánh cờ, Sở Tử Hàng liền đưa sách giao cho Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân cầm kia mấy cuốn sách, kinh ngạc nói: “Khổ Mộc tạp văn?... Quyển sách này đều có thể tìm được, lão gia trở về nhìn thấy khẳng định phải vui đến mấy ngày.”
Sở Tử Hàng nghe vậy cười cười, Thẩm phu nhân cũng xuất thân từ thư hương môn đệ, không giống gia đình bình thường thờ phụng nữ tử không có tài mới là đức, dù không có đi thi khoa cử, nhưng học thức của nàng là được Thẩm tiên sinh tán thành, nàng cũng yêu thích sách, đối với mấy cuốn sách Sở Tử Hàng đưa tới liền yêu thích lật xem không rời tay, Sở Tử Hàng thấy thời cơ vừa vặn, liền nói cùng Thẩm phu nhân rằng hắn có một phần bản thảo của bằng hữu, nếu Thẩm tiên sinh trở về còn nhờ tiên sinh hỗ trợ xem xem.
Thẩm phu nhân gật đầu, nhưng cũng không quá để trong lòng, nàng nghĩ rằng bằng hữu của Sở Tử Hàng là muốn lão gia nhà mình hỗ trợ chấm duyệt văn chương, lão gia nhà nàng từ sau khi từ quan, không thích làm chuyện này nhất, còn phải xem tâm tình tốt hay không, mới vừa lòng đi đọc mấy thứ phiền người này.
Sở Tử Hàng cung cung kính kính rời khỏi Thẩm gia, Thẩm phu nhân ôm lấy sách ngồi trước bàn, nha hoàn pha trà, dâng đến mân hoa quả, Thẩm phu nhân nhấp một ngụm trà, ánh mắt vẫn tiếp tục lưu trên trang sách, canh giờ muộn dần, nàng hỏi nhà hoàn Lưu Hương: “Lão gia còn chưa trở lại sao?”
“Đúng vậy, phu nhân.”
“Trong phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi chứ?”
“Đã xong, thưa phu nhân.”
Thẩm phu nhân dáng người nở nang, khí chất thanh tao lịch sự, có gương mặt trứng ngỗng đầy đặn, dù đã hơn bốn mươi, lại không thấy già, trái lại còn sinh ra sự ung dung đoan trang của tuổi trưởng thành, nàng lấy ra chiếc khăn tay từ trong tay áo, điểm nhẹ bên thái dương mấy lần, đặt sách xuống chuẩn bị đứng lên, khoé mắt liền lơ đãng liếc qua bản thảo mà Sở Tử Hàng đã nhắc đến, ngón tay đeo nhẫn ngọc lười biếng mở bản thảo ra...
Thẩm Trường Văn mới từ nhà bằng hữu trở về, chân còn chưa bước vào đại sảnh, đã đụng phải Thẩm phu nhân vội vã bước đến, Thẩm Trường Văn tràn đầy kinh ngạc —— hắn chưa từng thấy qua thời điểm mất bình tĩnh như thế này của phu nhân nhà mình...
Thẩm phu nhân đi đường rất gấp, thanh âm nói chuyện đều không ổn: “Lão gia tử, ngươi tới thật đúng lúc, ta cho ngươi xem cái này.”
“Ngươi nói —— đây là bằng hữu Sở Tử Hàng viết?” Thẩm tiên sinh vuốt vuốt chòm râu của mình, như có điều suy nghĩ nói:“Cái này ngược lại viết không tồi.”
“Đúng vậy a lão gia tử, ngươi ngày mai bảo Tử Hàng đưa phần tiếp theo qua đây luôn đi, truyện vừa đến chỗ này đã bị cắt, thật là không cho người ta thoải mái mà...”
Thẩm tiên sinh cao thâm khó dò đối với Thẩm phu nhân gật gật đầu.
Sau khi Lâm Lập Hiên cáo biệt Hoàng Viễn, liền đi theo hướng được chỉ tìm đến nơi mình muốn tìm, còn chưa vào cửa, âm thanh đinh đinh đục đá từ trong truyền ra, ở trong viện yên tĩnh phát ra âm anh cực kỳ bén nhọn, Lâm Lập Hiên vưa mới đi vào, đập vào mắt là một nam nhân trung niên để trần thân trên, vắt một cái khăn trên vai, đại hán một tay cầm chùy, một tay cầm khoan, đinh đinh đong đong khắc hoạ cái gì đấy lên cục đá trên bàn.
Đại hán kia nhìn thấy Lâm Lập Hiên, tựa hồ có chút kinh ngạc, hắn vỗ vỗ bụi đá trên tay, cầm lấy khăn lau mồ hôi: “Người trẻ tuổi, muốn mua đá mài sao?”
Lâm Lập Hiên gật đầu, hắn đảo mắt một chút nhìn mấy cối xay rải rác trong viện, mặt ngoài đá mài nhấp nhô không bằng phẳng, đường vân tảng đá sặc sỡ, cối đá làm theo cách cách thủ công cổ xưa, thô ráp, giống như những đồ vật được nhìn thấy trên sách lịch sử, hắn chính là tới mua đá mài, mục đích là vì muốn làm đậu phụ.
Hai lần đến huyện thành, lại thêm ký ức nguyên chủ, Lâm Lập Hiên quả thật nhận định thế giới này đậu hũ còn chưa được phát minh ra, đậu nành là hắn thấy có trong nhà, nhưng ở đây phương pháp dùng đậu nành cũng chỉ là đem hạt trộn lẫn vào trong cơm, nấu lên ăn, cực ít có người dùng lấy mài thành sữa đậu nành, coi như mài ra sữa cũng chưa có làm ra đậu phụ.
Bởi vì thế giới này thiếu khuyết một cuồng nhân luyện đan —— Hoài Nam vương Lưu An a.
Đậu phụ ban đầu là do người cổ đại tu đạo trong lúc luyện đan tìm phương thuốc trường sinh bất lão ngoài ý muốn phát minh ra, thế giới Lâm Lập Hiên đang ở, không tôn sùng Đạo giáo, chưa nghe nói có ai luyện đan... Cho nên đậu phụ cũng liền chưa được hiện thế.
Đối với Lâm Lập Hiên trước mắt mà nói, ngược lại là một chuyện tốt, thật đáng mừng.
Đây cũng được coi là nước muối đổ đậu hũ, một vật khắc một vật đi.
Chỉ cần nắm giữ bí quyết, làm đậu phụ không phải là quá khó, với lại đây cũng chỉ là loại đồ ăn mới mẻ giá rẻ thôi, cũng không gây chú ý nhiều, buôn bán sẽ có chút khổ cực, tiền kiến được cũng không nhiều, nhưng đủ để cải thiện tình trạng sinh hoạt trước mắt của Lâm gia.
“Lão bản, đá mài này bán thế nào?” Tiền Lâm Lập Hiên đưa theo không nhiều, tiền từ lần trước vào huyện Triệu Lập Nương đưa cho hắn chỉ còn bốn trăm sáu mươi lăm văn, thêm chín mươi ba văn tiền bán rau củ lúc trước Triệu Lập Nương không có thu lại, Quý Ngôn liền đưa tiền cho Lâm Lập Hiên, còn có một trăm bảy mươi văn hôm nay ở chỗ Hoàng Viễn kiếm được, tổng cộng là bảy trăm hai mươi tám văn.
Cái giá đại hán nói ra thật làm Lâm Lập Hiên thất vọng, đá mài ở đây to to nhỏ nhỏ rất nhiều rẻ nhất cũng phải mất trên dưới mấy lượng bạc, liền đến cái rẻ nhất kia hắn cũng mua không nổi, còn thiếu hai trăm bảy mươi hai văn.
Đại hán thấy hắn lộ vẻ lúng túng, cười ha hả nói: “Làm sao, có phải là không mang đủ tiền?”
Lâm Lập Hiên thản nhiên gật đầu.
“Ngươi mang bao nhiêu tiền?”
“... Tầm hơn bảy trăm văn.”
Đại hán kia nghe câu trả lời của hắn, cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa ra một cái đề nghị, hắn chỉ chỉ cục đá mài bị lỗi bên trong nơi hẻo lánh: “Bởi vì lúc trước lúc học nghề làm sai, trên mặt đá có mấy vết nứt, nhưng không ảnh hưởng việc sử dụng, lúc đầu ta định sẽ bán với một lượng, nhưng cái này để trong tiệm mấy tháng không ai thèm mua, nếu như ngươi muốn, bảy trăm văn ngươi có thể lấy đi, nhưng phải đáp ứng một yêu cầu.”
Lâm Lập Hiên không nghĩ tới còn có thể có tình huống này, hắn chớp mắt hỏi: “ Là yêu cầu gì?”
Trên khuôn mặt đại hán đỏ lên xấu hổ cười cười: “ Vừa nãy thấy ngươi ở chỗ Hoàng Viễn viết thư cho người ta, đúng lúc ta cũng muốn viết cho nữ nhi lấy chồng xa của ta một phong thư, muốn ngươi giúp ta viết một phong thư nhà, coi như bù lại chút phí tiền đá mài...”
“Được, vậy liền đa tạ đại thúc...”
Đại hán kia chỉ là lâm thời nổi lên ý muốn viết thư cho nữ nhi của mình, một bên là nữ nhi hắn gả xa, quả thực có chút nhớ mong, còn một phương diện khác là thấy Lâm Lập Hiên là thư sinh nghèo, xác thực cũng muốn giúp đỡ một tay, lại thêm tấm đá mài kia hoàn toàn chính xác là bán không được...
Chờ đến khi cầm phong thư Lâm Lập Hiên viết giúp kia, ngược lại là cảm thấy có giá trị.
“Phiền đại thúc đưa đến Bích Khê Thôn...”
“Được...” Trong tiệm có xe chuyên chuyển hàng cho người ta, giúp Lâm Lập Hiên đưa một chuyến cũng không phiền phức.
Thời điểm Lâm Lập Hiên về Bích Khê Thôn cũng là ngồi xe lừa nhà đại thúc đó, ngồi trên xe lắc lư lắc lư, nhìn con lừa nhỏ màu nâu xám với đôi tai dài đang kéo xe, Lâm Lập Hiên kìm không được cảm thán: Ở cổ đại, cưỡi ngựa thực sự là điều xa xỉ, giống như loại bách tính bình dân như bọn họ, cũng chỉ có thể sờ đến loại xe trâu, xe lừa...
Nghe nói trâu cũng không thể tùy tiện giết, trâu dùng để cày ruộng là điều thiêng liêng, tùy tiện giết trâu là hành vi phạm tội, sẽ bị quan phủ trừng phạt.
Lưu Thuật Lưu đại bá nghe nói Lâm Lập Hiên không ngồi xe trâu của hắn về thôn, còn hơi kinh ngạc: “Lâm tú tài, làm sao mua cái cối này trở về?”
Lâm Lập Hiên cười cười, lấy cớ nói là Triệu Lập Nương muốn mua, mua cái đá mài trở về mài hạt đậu.
Đợi đến Lâm gia, Triệu Lập Nương cùng Ngôn ca nhi đều ở nhà, các nàng nghe được trong viện âm thanh phốc phốc liền đi ra ngó, Triệu Lập Nương mặc dù không hiểu con trai mình vì cái gì mua đá mài, nhưng đại thúc bán đá mài còn đang ở nhà bọn hắn, nàng liền không có mở miệng chất vấn Lâm Lập Hiên.
“Hiên nhi? Làm sao đột nhiên mua đá mài về nhà, ngươi muốn mài hạt đậu gì đó nhà Lệ đại tỷ trong thôn cũng có a, mượn nhà nàng một chút không phải là được rồi sao, nhà chúng ta cũng không cần tốn tiền này nha...”
“Mẹ, ta mua cối xay tự có tác dụng, ngươi cứ yên tâm đi.”
Ngôn ca nhi một bên ngược lại đối với việc mua đá mài của Lâm Lập Hiên không có chút hứng thú, điểm y chú ý lại là đầu lừa vừa đưa Lâm Lập Hiên trở lại, trong thôn có trâu, nhưng lừa các loại lại ít, nhà bọn hắn cũng không có lừa, y là lần đầu tiên tiếp xúc với con lừa nhỏ này ở khoảng cách gần đây.
Ngôn ca nhi nhiệt tình hái được một cọng cỏ xanh tới đút con lừa nhỏ ăn.
Đầu lừa kia còn ra vẻ cao ngạo ngửi ngửi cọng cỏ trong tay Ngôn ca nhi, trầm trầm kêu một tiếng, lúc này mới thuận theo ăn cỏ trên tay, ăn xong còn cọ cọ tay Ngôn ca nhi nữa.
Lâm Lập Hiên ở một bên trông thấy một người một con lừa hỗ động, không khỏi hiểu ý cười một tiếng.
Đại thúc hỗ trợ đem cối xay đem vào trong viện Lâm gia, Triệu Lập Nương mời hắn uống một chén nước, nghỉ ngơi một lúc, liền vội vàng kéo con lừa rời khỏi Bích Khê Thôn.
Ngôn ca nhi có chút không nỡ nhìn nhìn đầu lừa nhỏ kia đi xa.