Có lẽ đã đoán được chút ý nghĩ gì đó trong lòng Uyển Nhi. Quản Nhạc xoa nhẹ mái tóc, rồi bế sốc người cô lên.
“Chúng ta về thôi”
....
“Cậu chủ”
Nghe tiếng thuộc hạ của mình, Hoàng Long liền nhăn mày.
Không phải anh đã nói rất nhiều lần là không được tự ý bước vào căn phòng này rồi sao?
Không vội vã, Hoàng Long nhẹ nhàng đặt bàn tay cô gái vào trong chăn, kéo chăn lên ủ ấm cứ như sợ rằng cô gái ấy sẽ lạnh vậy.
Sau khi đã hài lòng, Hoàng Long vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ ra ngoài cùng mình.
Anh điềm tĩnh từ túi quần rút ra một điếu thuốc.
“Tốt nhất cậu nên có tin tức đáng giá”
Người thuộc hạ đứng đằng sau anh khuôn mặt đã biến sắc đến tái nhợt.
“Cậu chủ, Kì Hân cô ta gặp tai nạn, hiện tại không biết sống chết ra sao”
Hoàng Long vẫn nhàn nhã rít từng hồi thuốc, việc này thật ra cũng chẳng liên quan hay ảnh hưởng gì đến anh cả.
“Xảy ra khi nào?”
“Sau khi từ chỗ chúng ta về”
Sau khi từ chỗ anh rời đi?
Như vậy không phải là nhắm đến anh rồi sao?
Nhưng ai lại biết đến sự hiện diện của anh được chứ?
Hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Hay là...
“Quản Nhạc”
Hoàng Long buộc miệng gọi ra một cái tên.
Nhưng mà suy đi nghĩ lại anh ta liền lắc đầu.
Tuy anh ta biết Quản Nhạc không thích gì mình là mấy.
Nhưng anh ta cũng không phải là người bất lương đến nổi chỉ vì đối phó với anh mà dùng tính mạng của một người phụ nữ ra trao đổi.
Hơn nữa anh ta cũng không hề biết Hoàng Long là ai, người anh ta không thích rõ ràng là cậu chủ của Tô gia, Tô Hựu. Nhưng có lẽ cũng chỉ dừng lại ở việc không thích.
Vậy chỉ còn duy nhất một người có động cơ cho vụ tai nạn này thôi.
Ánh mắt Hoàng Long nheo lại trầm ngâm.
“Phương Nhã”
Đúng chỉ có thể là bà ta.
“Người bên Phương Nhã, có tin tức gì của bà ta không?”
“Người bên đó báo, sau khi sự việc của Kì Hân xảy ra, cô ta có đến tìm Phương Nhã nói gì đó rồi đùng đùng tức giận bỏ đi”
“Cậu cho người xem lại camera hành trình của Kì Hân. Còn nữa, tìm chứng cứ Phương Nhã hay người của bà ta động chạm gì đến vụ tai nạn đó cho tôi.”
Nhận lệnh từ Hoàng Long, thuộc hạ của anh liền cúi người lùi bước.
“Khoan, đầu đuôi câu chuyện ở bữa tiệc của Cao gia nên cho Quản Nhạc biết được rồi”
“Vâng”
.....
Quản Nhạc và Uyển Nhi vừa về đến nhà, liền có một bưu kiện nạp danh được gửi đến.
Cầm lấy bưu kiện, là địa chỉ lần trước. Uyển Nhi nhìn thứ trên tay Quản Nhạc có chút tò mò.
“Đó là thứ gì?”
Quản Nhạc buông suy nghĩ của mình, dịu dàng ôm lấy eo Uyển Nhi cưng chiều nhìn cô.
“Công việc thôi. Em muốn ăn gì không?”
Ăn gì sao?
Không phải mới vừa lúc chiều đã ăn no rồi à.
Bây giờ liệu nói muốn ăn thì có....
Nhìn khuôn mặt trầm ngâm của cô, Quản Nhạc thừa biết lại nghĩ lung tung gì nữa rồi.
“Là ăn tối. Cái đầu nhỏ của em”
Tự dưng lại mắng người ta chứ. Không phải tại anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những việc đó nên khiến cô học theo hay sao?
Uyển Nhi đưa tay xoa lấy bụng mình.
Đúng là có chút đói. Từ trưa đến giờ vẫn chưa được ăn gì cả.
“Vậy súp đi”
“Em lên lầu tắm rửa trước đi. Anh bảo người nấu cho em”
Không lên cùng cô sao?
“Anh không tắm sao?”
Áp người cô vào trong ngực mình, anh cúi đầu nơi tai cô.
“Muốn tắm cùng anh?”
Có điên mới tắm cùng anh.
Uyển Nhi đỏ hết cả mặt mà đẩy người anh ra.
“Không phải ý đó”
Vẫn không để cô yên, Quản Nhạc lại lần nữa trêu ghẹo.
“Vậy là ý gì. Nói anh nghe xem. Nhớ, phải hợp lí, nếu không...”
“Nếu không thế nào...?”
Nhìn gương mặt cứ hếch lên, đôi mắt cứ nhìn ngó xung quanh chóp chóp mà cương lại với mình, Quản Nhạc cứ cảm thấy thật buồn cười.
“Không đùa nữa, em lên tắm đi, anh đến thư phòng có chút việc”
Đưa tay xoa đầu Uyển Nhi, Quản Nhạc liền cầm bưu kiện mà lên thẳng thư phòng.