Quản Nhạc cứ thế ôm lấy eo Uyển Nhi mà tiến lên sân khấu.
Phương Nhã gượng cười mà đi đến trước, mặt Quản Nhạc chắn anh lại ý định không cho anh lên sân khấu.
“Quản Nhạc, con có biết mình đang làm cái gì không? Con như thế này là đang bôi tro trét trấu vào nhà họ Lâm đó”
Bôi tro trét trấu sao?
Phương Nhã bà còn tư cách để nói người khác là kẻ bôi tro trét trấu sao?
“Mẹ, lần trước con đã nói rất rõ ràng rồi. Là do chính mẹ ép con đến bước đường ngày hôm nay. Người không cho Lâm gia danh dự là mẹ chứ không phải con”
Phương Nhã như chết lặng trước những lời nói của Quản Nhạc. Bà không ngờ rằng đứa con trai mà bao năm qua luôn luôn tôn thờ bà, ngày hôm nay chỉ vì một đứa con gái mà dám đứng trước mặt bà nói bà không cho Lâm gia danh dự.
“Quản Nhạc nếu hôm nay con dám bước lên đó phủ định mối hôn sự này, ta sẽ không còn có đứa con như con nữa”
Bà là đang đe dọa sẽ từ anh sao?
Có người mẹ nào lại đem hạnh phúc của con mình ra để trao đổi như bà không?
“Mẹ. Lần này là con tôn trọng người mà gọi một tiếng mẹ. Nhưng nếu còn ép con, con không chắc mình còn có thể gọi người là mẹ nữa hay không”
Quản Nhạc, nắm lấy tay Uyển Nhi mà kéo cô lên sân khấu để mặc mẹ mình đứng đó.
Anh tiến lên gần chỗ ông Cao, đưa tay cầm lấy chiếc mic từ trong tay ông ta, khiến cho ông ta có chút giận dữ nhưng rồi cũng chẳng dám làm gì.Bởi vì người mở màng trước là ông ta. Có trách thì trách ông ta quá yêu con gái của mình, mà bày ra những việc mất mặt như ngày hôm nay.
“Hôm nay, ở đây tôi cũng xin được nói luôn. Việc tôi và Kì Hân có hôn ước với nhau chỉ là việc của người lớn hứa với nhau lúc mà chúng tôi còn chưa thành hình. Khi lớn lên tình cảm giữa cả hai cũng chỉ dừng ở mức anh em bạn bè. Chúng tôi đều xem nhau như người thân trong nhà, nên không hề có chuyện tình cảm yêu đương trai gái. Vì một số hiểu lầm nên mới có những điều xảy ra như hôm nay. Mong mọi người thông cảm mà bỏ qua”
Dừng lại một lúc, Quản Nhạc mặc kệ những ánh mắt đang ngạc nhiên cả tức giận nhìn lấy mình, ôn nhu mà nhìn sang Uyển Nhi.
“Còn vị này là vợ hợp pháp của tôi. Còn nữa, Lâm Quản Nhạc tôi, đời này chỉ có duy nhất một mình Chu Uyển Nhi cô ấy mà thôi”
Lời nói phát ra như ván đã đóng thuyền. Phương Nhã, ông Cao cùng Kì Hân cứ như thế mà đùng đùng tức giận nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Kì Hân đứng dưới sân khấu, cười mỉa mai rồi bỗng nhiên nghĩ ra gì đó liền vội gọi phục vụ lại, ghé nhỏ bên tai cậu ta nói gì đó rồi tay cầm lấy một ly rượu vang đi đến bên dưới sân khấu.
Chờ Quản Nhạc và Uyển Nhi bước xuống, Kì Hân liền nở một nụ cười giả tạo mà nhìn hai người.
“Quản Nhạc, Uyển Nhi, em mời hai người một ly coi như lời chúc phúc cho cả hai. Và cũng cho em xin lỗi hai người vì hôm nay đã bày ra những việc không hay như thế này.”
Vừa nói xong từ đằng xa, người phục vụ lúc nảy bê hai ly rượu đi đến. Kì Hân lịch sự cầm lấy từng ly rượu mà đặt vào tay cả hai.
“Dù sao hai người vẫn nên nể mặt em một chút chứ?”
Kì Hân đưa li rượu lên mà uống cạn, rồi nhìn hai người họ.
Uyển Nhi nhìn sang Quản Nhạc, rồi cũng quyết định uống hết ly rượu.
Cứ coi như là cô ta biết điều đi, làm người cũng nên rộng lượng một chút.
Quản Nhạc cũng cứ thế đưa li rượu lên miệng mà uống cạn.
“Chúc em tìm được người thích hợp”
Thích hợp sao?
Nói rồi Quản Nhạc ôm eo Uyển Nhi lướt qua người Kì Hân, nhưng đi được một lúc người Quản Nhạc bắt đầu nóng lên. Cảm nhận được bản thân đang dần thay đổi. Quản Nhạc quay qua nói với Uyển Nhi.
“Em ra xe trước đợi anh. Anh vào nhà vệ sinh một lát”
Uyển Nhi không hiểu chuyện gì liền nhìn theo bíng lưng của Quản Nhạc, rồi cũng theo lời anh mà đi thẳng ra xe.