Uyển Nhi có chút không vui, nhưng rồi cũng đành phải giữ lại trong lòng gật đầu mà đồng ý.
....
Tại một góc nhỏ trang nhã của một quán cafe, là kiểu thiết kế một chiếc bàn dài cùng một dãy ghế có thể ngồi nhìn thế giới bên ngoài qua một tấm kính,Tô Hựu ngồi nhăm nhi tách cafe yên tĩnh mà ngắm nhìn thành phố.
Một lúc sau Uyển Nhi bước vào thấy anh liền mỉm cười. Không hiểu sao lòng cô luôn có một thứ gì đó rất gần gũi với người này.
“Anh chờ tôi lâu chưa?”
Uyển Nhi đi đến bên cạnh anh kéo ghế ngồi xuống.
Tô Hựu liền giật mình mà nhìn cô.
“Tôi cũng mới tới thôi. Cô uống gì?”
“Capuchino”
Không khí cứ thế mà chìm vào tĩnh lặng. Tô Hựu chỉ chăm chăm nhìn ra thành phố, lâu lâu lại mỉm cười.
Nhìn dáng vẻ của anh, Uyển Nhi thật sự cảm thấy rất thoải mái, nó có một thứ gì đó khiến người ta nhẹ lòng.
“Hôm nay anh hẹn gặp tôi có việc gì sao?”
Tô Hựu thu lại ánh mắt vô định của mình mà nhìn cô gái bên cạnh.
“Cô có từng yêu ai chưa?”
Yêu sao?
Cô có từng yêu hay không?
Thật ra lòng cô cũng không biết được. Vì chính xác cô không biết cảm giác yêu là như thế nào.
“Tôi không biết”
Tô Hựu chỉ cười nhạt mà nhìn cô.
Không lẽ anh ta có việc gì cần đến người tâm sự mới gọi cô đến đây làm thùng rác sao?
Như vậy không phải có hơi kì à.
“Cô biết. Chỉ là cô không chịu cảm nhận mà thôi”
Biết sao?
Tại sao lại nói như vậy?. Có gì hot? Chọt thử trang # TR