Quản Nhạc nhớ lại gì đó, liền gấp gáp gọi cho Trương Duệ.
“Lâm tổng”
“Lần trước, tôi nói cậu cài định vị vào máy Uyển Nhi cậu có cài không?”
“ Có “
“ Cậu lập tức gửi định vị máy của cô ấy qua cho tôi “
“Vâng”
Một lúc sau nhận được định vị của Uyển Nhi, Quản Nhạc liền cau mày.
Tại sao cô lại đến một nơi xa như vậy?
Không nghĩ nhiều Quản Nhạc liền tức tốc lái xe đến chỗ Uyển Nhi.
.....
“Mày không nên thách thức tao. Đừng nghĩ tao không dám làm gì mày”
Phương Nhã vừa nói vừa dí sát cây súng vào đầu Uyển Nhi mà liên tục đẩy, khiến đầu cô có chút đau.
Uyển Nhi vẫn vẻ mặt thách thức mà nhìn bà ta.
“Không bà sai rồi. Tôi thì làm sao dám thách thức bà. Hôm nay nếu không may tôi bỏ mạng tại nơi này. Thì bà cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần để ngồi tù đi là vừa. Tôi thì không biết nói dối. Đoạn ghi âm càng không.”
Uyển Nhi cố ý nhắc đi nhắc lại đoạn ghi âm như sợ Phương Nhã sẽ quên vậy. Đây cũng chính là chiếc phao cuối cùng có thể cứu lấy được tính mạng của cô tạm thời an toàn.
Phương Nhã mất bình tĩnh mà gào lên.
“Đoạn ghi âm. Đúng đoạn ghi âm. Nói, mày để đoạn ghi âm đó ở đâu, ai giữ nó rồi. Nói mau”
“Phu nhân, bà cứ lại kia ngồi xuống mà bình tĩnh. Bà xem tôi bị trói thế này làm sao mà chạy được”
Uyển Nhi vừa nói vừa vừa cười né đầu mình ra khỏi cây súng.
“Mày đừng nhiều lời”
“Phu nhân, bà đừng vội vàng mà đưa ra quyết định kẻo lại hối hận đấy”
“Uyển Nhi mày được lắm”
“Phu nhân, tôi đã nhịn bà được hai năm. Thì bà tốt nhất cũng nên biết điều một chút. Đừng có ở đó mà ép tôi. Bà nên biết một con chó cho dù nó có nhút nhát đến dường nào đi chăng nữa, nhưng một khi bà đã dồn nó đến bước đường cùng thì nó cũng đã sẵn sàng để quay lại cắn chủ của mình rồi”
“Cô muốn gì?”
Tuy con người Phương Nhã bà ta cao cao tự đại, nhưng xem ra cũng còn biết thế nào là sợ.
“Không phải bà rất giỏi trong việc đoán tâm lí của người khác sao? Vậy bà thử nghĩ xem là tôi muốn gì nào?”
“Mày muốn gì thì nói vạch tẹt ra đi “
“Bà bỏ súng xuống, qua kia ngồi, chúng ta nói chuyện”
Nhã Phương từ từ bỏ cây súng xuống, đi đến chiếc ghế ngồi xuống.
Không biết từ khi nào mà Nhã Phương bà phải nhẫn nhịn một con nít ranh như cô chứ.
“Nói nhanh đi, tao không rảnh mà ở đây đôi co với mày”
Thật không ngờ Phương Nhã bà ta hôm nay lại có ngày này.
“Người bắt cóc tôi tới đây là bà, vậy mà giờ bà lại nói mình không đủ kiên nhẫn là sao?”
“Tao hỏi lại lần nữa mày muốn gì?”
Xem ra ván này Uyển Nhi thắng rồi.
“Ép Quản Nhạc lấy Kì Hân, trả tôi sự tự do”
Tưởng gì, việc này không phải cũng vừa đúng ý bà ta sao? Xem ra cuộc giao dịch này người lời lại là bà ta, vừa rước được dâu hiền vợ thảo, đuổi được cái gai trong mắt là cô đi, vừa hay lại giữ được bí mật của mình. Tội gì mà không đồng ý.
“Được tao đồng ý”
Bỗng nhiên một lực tác động mạnh từ bên ngoài khiến cho cánh cửa ngã tung ra, Quản Nhạc từ từ chậm rãi mang theo luồng ánh sáng mà đi đến chỗ Uyển Nhi.
Chết tiệt ai lại dám trói cô như thế này.
Quản Nhạc cởi lấy dây trói trên người Uyển Nhi.
Tại sao cô lại bị bắt nhốt ở nơi này? Nhưng lại không thấy bóng dáng một ai? Cũng không thấy nhắn tin hay gọi điện tống tiền anh. Vậy rốt cuộc ai là người bắt cóc cô?
Uyển Nhi sau khi được cởi trói liền đứng phắt dậy, giả vờ nước mắt lưng tròng mà ôm lấy Quản Nhạc.