Uyển Nhi cứ ngồi thừ ra đó nhìn chăm chăm vào bình hoa trước mặt vẫn không có ý định há miệng.
Quản Nhạc nhíu mày, cái bình hoa chết tiệt đó có gì mà khiến cô chăm chú như vậy, dám cả gan ngó lơ anh.
Quản Nhạc hầm hầm đặt thức ăn xuống tiến đến chỗ bình hoa, cần lấy nó.
“Choang”
Bình hoa vỡ ra tan tành. Làm Uyển Nhi giật mình một cái nước mắt cứ thế không tự chủ được liền trào ra.
Quản Nhạc xoay người đến chỗ cô, nghiến răng ra lệnh.
“Há miệng”
Anh chưa bao giờ nhẫn nại đến như thế, tại sao cô cứ thích chống lại anh, cô mới vừa lòng.
Uyển Nhi run rẩy lập tức há miệng.
Quản Nhạc liên tục đút từng muỗng thức ăn cho cô. Nhưng có vẻ cô quá sợ hãi, chỉ ngậm ở cổ họng.
Anh liền nhíu mày khó chịu nhìn cô.
“Nuốt”
Ăn cũng đau khổ vậy sao?
Uyển Nhi lập tức nuốt hết thức ăn xuống dạ dày. Tưởng chừng ăn hết rồi, anh sẽ đi. Nào ngờ anh còn lôi hộp thuốc trong hộp sơ cứu ra, tiến đến giường cô.
“Ngồi dậy, cởi đồ ra”
Uyển Nhi nghe đến hai từ”cởi đồ” liền ôm thân thể mình lại liên tục lắc đầu nhìn anh.
“Không cởi”
Đoán được cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì. Quản Nhạc ôn nhu nhìn cô.
“Không cởi làm sao tôi bôi thuốc”
“Tôi tự bôi được”
Uyển Nhi giành hộp thuốc từ tay anh. Rồi chui tọt vào trong chăn.
Thật sự cô ghê tởm anh đến vậy sao?
Quản Nhạc nhíu mày nhìn cô rồi cũng xoay lưng bỏ đi.
Khi đã nghe tiếng đóng cửa. Uyển Nhi mới thở phào nhẹ nhõm mà chui ra khỏi chăn.
....
Đã hơn một tuần trôi qua, vết thương cơ bản trên người cô đã lành hẳn, từ hôm đó đến nay cô cũng không thấy Quản Nhạc, anh ta ở đâu cả.
Như thế không phải rất tốt sao? Không có anh ta cô dễ thở hơn rất nhiều, không phải sống trong nơm nớp lo sợ khi nào sẽ bị anh ta đánh đập tra trấn.
Uyển Nhi rời khỏi giường, đi đến chiếc tủ mở tìm mộ bộ quần áo mới, nhưng nhìn qua nhìn lại đồ cô có cái nào mới đâu, cái thì quá cũ mặc vào liền sợ bức chỉ, cái thì bạc màu nhem nhuốc,... Thôi đành mặc tạm chiếc đầm hai dây này vậy.
Đây là chiếc đầm duy nhất trong tủ quần áo của cô còn mới, chiếc đầm với họa tiết hoa nhí màu xanh nhạt dài qua gối nhìn có vẻ đến từ một thương hiệu nổi tiếng nào đó chắc cũng không hề rẻ, cô làm gì đủ tiền để mua chiếc đầm này chứ, tiền ăn còn không có thì lấy gì nó đến việc mua đồ, trước giờ đồ áo trên người cô toàn là đồ người ta cho cô nhi viện mà thôi, còn chiếc đầm này là quà sinh nhật năm 18 tuổi Quản Đình đã tặng cho cô.
Uyển Nhi từ nhà tắm bước ra, chiếc đầm này thật đẹp, vừa vặn với thân người cô, làm tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô, nhưng nhìn cô quá đỗi hốc hác rồi, khuôn mặt cũng không được tươi tỉnh là mấy.
Uyển Nhi đi đến bàn trang điểm, tìm kiếm một hồi cô tìm thấy một thỏi son cùng ít phấn phủ nhưng nhìn có vẻ đã cũ kĩ lắm rồi. Nhưng dùng có lần này thôi chắc không sao đâu ha.
Uyển Nhi chuẩn bị xong liền đi xuống nhà. Nhưng đến cửa lại bị bảo vệ chặng lại.
“Xin lỗi cô, chưa được sự cho phép của Lâm tổng cô không được tự ý ra ngoài.”
Cấm túc cô hai năm chưa đủ sao. Hơn nữa chỉ ra ngoài dạo một lát, cũng đâu có ý định bỏ trốn.
“Anh gọi cho anh ấy giúp tôi”
“Xin lỗi, cô nên tự mình gọi thì hay hơn”
Cô làm gì có điện thoại mà kêu cô gọi chứ.
“Anh cho tôi mượn máy”
Do dự một hồi, anh ta cũng lấy điện thoại đưa cho cô.
Quản Nhạc đang họp thì tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Ai lại không biết điều trong lúc họp mà để chuông điện thoại lớn như vậy chứ. Ai nấy đều đổ mồ hôi hột mà kiểm tra điện thoại của mình.
May quá là điện thoại của Lâm tổng.
Nhìn thấy số bảo vệ anh liền nhíu mày. Không phải cô ta bỏ trốn rồi đó chứ. Quản Nhạc khó chịu, giọng lạnh tanh.
“Có việc gì?”
Giọng nói của anh ta liền làm cho Uyển Nhi ở đầu dây bên kia giật mình.
“Là tôi, tôi muốn ra ngoài một lát”
Quản Nhạc nhíu mày, hôm nay cô còn dám gọi anh chỉ để xin được ra ngoài thôi sao?
“Đi đâu?”
“Tôi đi dạo một lát thôi. Tôi hứa sẽ không bỏ trốn.”
“Cô dám bỏ trốn sao?”
“Không dám”
“Vậy ngoan ngoãn ở nhà đi.”
“Xin anh, tôi đi một lát rồi về liền, ở nhà thật sự rất khó chịu.”
Nghe thấy cô năn nỉ anh cũng có chút mềm lòng. Nhưng lòng anh lại có một cảm giác rất lạ, sợ rằng nếu như để cô đi anh liền sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô nữa.
“Vào nhà”
Uyển Nhi uất ức tắt điện thoại, quay trở vào trong. Vậy là bao nhiêu công sức chuẩn bị lại trở thành công cốc mất rồi. Cô chỉ ra ngoài một lát thôi mà cũng khó khăn đến vậy sao?