Cơn giận dữ trong anh như con hổ đói cần mồi vậy. Chưa để Uyển Nhi kịp hoàn hồn, anh đã lôi người cô lên thẳng phòng mình.
“Rầm”
Tiếng đóng cửa khiến người khác phải giật mình. Lần này xem ra cô thật sự khó sống tiếp nữa rồi.
Phương Nhã cùng Kì Hân có vẻ hài lòng với hành động này của Quản Nhạc.
Để lại nụ cười châm biếm, ung dung xoay lưng rời khỏi Lâm gia.
Có trách thì trách cô ta quá ngu ngốc không biết tự lượng sức mình.
Tiếng đổ vỡ, hòa cùng tiếng la hét thi nhau vang vọng khắp Lâm gia.
Chiếc thắt lưng bằng da liên tục quất mạnh vào người cô không chút thương tiếc. Quần áo mỏng manh không đủ che chắn cho thân thể nhỏ bé của cô mà ngày càng rách toạt ra.
Máu tươi từng giọt từng giọt rỉ ra, vương vãi mà rơi khắp nơi.
Bao nhiêu đau đớn, chui thẳng vào trong cuống họng mà phát ra, tiếng la thất thanh như phá nát tâm can yếu đuối của một người phụ nữ.
Cô đã làm gì sai? Lời cô nói sao anh không chịu tin? Lời nói của cô rẻ rúng đến vậy sao?
Sự điên cuồng trong anh ngày càng mạnh mẽ. Khi chiếc thắt lưng đã dính đầy máu, cũng là lúc thân thể bé nhỏ của cô đã không còn sức chống chọi. Tửng chừng anh sẽ tha cho cô. Nhưng không.
Quản Nhạc bế sốc người cô dậy, đem thẳng vào nhà tắm, ném thẳng cô vào bồn nước lạnh ngắt kia. Sông hoàng hà lúc này cũng không đủ sức rửa sạch nổi oan này cho cô nữa rồi.
Cô bảo vệ bản thân mình là sai sao?
Đối với anh việc cô làm chính là sai trái. Ánh mắt sắc lạnh liếc ngang người cô không chút thương tiếc. Dành nụ cười khinh bỉ mà tặng cô.
“Cô hại chết Quản Đình chưa đủ hay sao? Ngay cả mẹ tôi cô cũng dám lớn tiếng sỉ nhục. Đúng là tôi quá xem thường lòng dạ rắn rết của cô rồi.”
Dòng nước lạnh ngắt đến tê dại, thấm vào từng thớ thịt đang hở toạt trên người cô.
Đau rát.
Ủ đông cô mất rồi.
Trái tim giờ đây không còn đủ sức để kháng cự được nữa. Chỉ ước rằng đời cô sẽ dừng ngay tại giây phút này. Dòng nước trong vắt từ từ nhuộm đỏ. Mùi tanh sộc thẳng lên mũi.
“Là cô đáng chết”
“Đáng chết.”
Miệng không ngừng lẩm bấm, đôi tay dùng sức mà nhấm mạnh đầu cô xuống nước.
Anh ta điên rồi. Quả thực điên rồi.
Bấy nhiêu đó còn chưa đủ hài lòng, anh ta lần nữa anh mạnh bạo lôi người cô ra khỏi bồn tắm, ném thẳng xuống giường.
Quản Nhạc anh ta đúng là quỷ dữ, mất hết lí trí thật rồi. Cô còn chưa đủ tàn tạ hay sao.
Sợ rằng ngày này năm sau thật sự là ngày dỗ của cô rồi.
Dùng chút ý thức cuối cùng, Uyển Nhi liên tục lắc đầu, ánh mắt kêu gào van xin.
“Tha cho tôi”
“Xin anh”
Từng tiếng kêu đứt quãng trong vô vọng, liên tục được vang lên. Mong rằng anh còn lại chút lương tâm.
Nhưng nào được để cô như ý nguyện chứ.
Anh ta xé nát tất cả quần áo trên người cô. Từng vết thương chi chít đang thay nhau rỉ máu. Cô chẳng còn gì cả. Thân thể lõa lồ hiện ra trước mắt, bao nhiêu tủi nhục cô chịu được nhưng tôn nghiêm của bản thân xem ra không thể giữ được nữa rồi.
Nhanh chóng trước mắt cô, một con cự long tím ngắt đang ngẩn cao đầu chuẩn bị sẵn sàng chiếm lấy cô.
Không một màn dạo đầu, nó đâm thẳng vào người cô, đến nơi sâu nhất mà càng quấy, h.o.a h.u.y.ệ.t co rút mạnh bạo, đau thấu tận tâm can.
Ô ế.
Không biết đã hành hạ cô qua được bao lâu. Chỉ biết rằng, nơi đó của cô chỉ toàn là máu liên tục thi nhau chảy ra nhuộm đỏ cả ga giường. Cô cũng đã kiệt sức mà ngất liệm đi từ lâu.