Bỗng cô khựng lại, nhìn rõ bóng dáng trước mặt. Cô vẫn chưa chết. Đôi môi khô khốc mấp máy.
“Cao Kì Hân”
Cuộc đời này có cần tàn nhẫn với cô như thế không? Anh ta vừa đi, hôn thê của anh ta liền đến. Cô đã làm gì sai sao? Hai năm rồi, tại sao vẫn thích tra trấn cô như vậy. Thật sự không chán à. Chi bằng thẳng tay giết chết cô không phải nhanh hơn sao?
Kì Hân lộng lẫy thanh tao, uyển chuyển mà bước đến trước mặt cô. Đôi giày cao gót nhọn hoắc tiện đường mà giẫm lên bàn tay cô.
“Ôi chết, tôi bất cẩn quá. Cô có sao không?”
Thật sự là quan tâm sao? Hay đến đây mỉa mai, sỉ nhục cô, muốn làm gì làm lẹ rồi cút đi. Cuộc đời cô đối với mấy người như thế là chưa đủ khổ, nhưng đối với cô đã là “tuyệt vọng“.
Uyển Nhi vẫn nằm dài ra sàn không có ý định đôi co với cô ta.
Là khinh lời cô ta sao? Một con ranh con, mới tí tuổi đầu đã tùy tiện leo lên giường đàn ông như cô mà có tư cách đó sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
“Đúng là con đàn bà đê hèn, leo lên giường chồng của người ta mà còn không biết xấu hổ.”
Kì Hân nghiến răng tạo lực ở gót giày, cơn đau ập tới làm Uyển Nhi như muốn ngất lịm đi.
Không biết vô tình hay cô ý, sau mỗi lần Uyển Nhi bị Quản Nhạc hành hạ, trừng phạt cô ta lại luôn có mặt. Giương oai mà ra giọng chì chiết Uyển Nhi.
“Vậy cô giết tôi đi.”
Nỗi khấm khổ trong lòng cô chẳng ai thấu cả. Sống trên đời này không phải thất bại lắm hay sao? Không phải cô chưa từng thử chết đi, chỉ là cho dù cô có cố tìm cách chết bao nhiêu lần thì Quản Nhạc, anh ta lại có bấy nhiêu cách ngăn cản. Sinh mạng này vốn là của cô cơ mà. Tại sao cô lại không thể tự mình định đoạt.
Đúng là thất bại.
Khác với sự đau đớn vật vả của cô. Kì Hân lại bình thản mỉm cười. Diễm lệ chua chát mà nhìn cô.
“Thứ đàn bà như cô, không đáng để tôi bẩn tay.”
Gót giày của cô ta cũng dần nới lỏng mu bàn tay của Uyển Nhi, máu rỉ ra ngày càng nhiều, cô cảm nhận được cơ thể ngày càng mềm nhũn, sức lực dần cạn đi.
Ánh nắng cũng dần tắt lịm, phía xa xa ở bầu trời chỉ còn một vệt đỏ của cuối ngày. Mi mắt dần dần mở ra, là căn phòng nhỏ của cô. Uyển Nhi cười khẩy một cái.
Vẫn không thể chết.
Tất cả biểu cảm của cô đều thu vào mắt của người ngồi chiễm chệ vắt chéo chân trên ghế sofa.
Vừa nảy đến tập đoàn, làm việc chưa được bao lâu thì giúp việc lại báo nhìn thấy Kì Hân từ trong nhà kho đi ra. Biết có chuyện không hay, đành về đây xem một chuyến. Không ngờ lại thấy cảnh tượng dọa người dọa quỷ của cô.
“Tỉnh rồi?”
“Không còn đủ sức để phục vụ anh. Muốn mắng, đánh hay làm gì làm nhanh đi, tôi còn nghỉ ngơi.”
Đôi mắt hừng hực lửa giận tiến đến bên giường cô, cánh tay với tới muốn bóp lấy cổ cô nhưng bỗng nhiên dừng lại. Đôi mắt của cô cứ thế mà trừng trừng mang vẻ oán hận nhìn anh, trước giờ chưa từng thấy cô như thế.
Hận không thể bóp chết cô. Quản Nhạc tức giận bỏ xuống nhà. Biết cô như thế, chi bằng lúc nảy để cô chết quách đi cho xong.
“Không ai được cho cô ta ăn. Rõ chưa.”
Người làm trong nhà run rẫy nhìn anh. Khí thế này đúng là bức người. Nhưng Uyển Nhi thật sự rất yếu, nếu không cho ăn không phải là trực tiếp đòi lấy mạng cô ấy sao. Cứu cô về rồi lại muốn bỏ đói mà bức chết cô thật à?