Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc

Chương 46: Chương 46: Đánh đau




Khi Thiện Sơ thức giấc, trời đã tờ mờ sáng.

Cậu bật dậy, hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ.

- ----- Cậu cảm thấy có chút không thích hợp.

Hơn nữa còn là cảm giác khó chịu hết sức quen thuộc.

Loại cảm giác thân thuộc này khiến Thiện Sơ bỗng dưng rùng mình.

“Lão nam nhân muộn tao...” Thiện Sơ khịt mũi.

Cậu nhớ lại lời Du Niệm, quả nhiên, cậu còn chưa đủ hiểu bản chất của bá tước Grey.

Nhưng không sao cả, cậu có thể từ từ tìm hiểu.

Bất quá, Du Niệm cũng sẽ lo lắng Thiện Sơ không thể tiếp thu một bá tước Grey xa lạ như vậy.

Thiện Sơ tựa vào đầu giường, chợt nghĩ: Quả thật có hơi khó tiếp nhận.

Sao chỉ có mình hắn sướng?

Mình thì sao?

Chỉ dám ẩn mình trong bóng tối, cẩn thận duỗi móng vuốt thăm dò...

Như mãnh thú ẩn nấp.

Điều này thật khó chịu.

Không phải khó chịu vì sự che giấu của hắn, mà là vì tâm lý trốn tránh.

Bá tước Grey che giấu mãnh thú trong lòng, có lẽ bởi vì hắn hèn nhát.

Đúng như dự liệu của Thiện Sơ, trong giấc mơ chân thật, bá tước Grey ôm ấp tình yêu và dục vọng với Thiện Sơ, đồng thời cũng mang theo nghi ngờ, không chắc chắn.

Bá tước Grey không chấp nhận hành động giữa ban ngày ban mặt cũng bởi vì hắn không tin tưởng cậu.

Bá tước Grey lén lút qua lại ban đêm vì bản năng của hắn khao khát Thiện Sơ.

Thiện Sơ kín đáo thở dài, nhấn chuông gọi người giúp việc.

Hầu nam bá tước rất nhanh đã xuất hiện bên giường, cúi mình hầu hạ Thiện Sơ rời giường.

Hắn duỗi tay muốn dìu Thiện Sơ, nhưng Thiện Sơ không hề cử động, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn ngồi trên giường, ánh mắt thăm dò.

Bá tước Grey thu tay về, cúi đầu nói: “Thiếu gia, làm sao vậy?”

“Làm sao vậy?” Thiện Sơ sừng sộ, cố làm vẻ mặt tức giận, “Tôi không thoải mái!”

“...” Hô hấp bá tước Grey cứng lại.

Hắn lập tức nghĩ đến tối hôm qua mình hơi mạnh bạo.

Trước đây bá tước Grey làm gì cũng thận trọng, chưa bao giờ để cho Thiện Sơ phát hiện.

Nhưng tối hôm qua... Tối hôm qua không nhịn được.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Thiện Sơ đi trêu chọc người khác, cả ngày chỉ lo tìm kiếm nam hầu tóc vàng, bá tước Grey liền ghen tị dữ dội, thậm chí càng ngày càng vượt xa lúc trước.

Mặc dù hắn không làm đến bước cuối cùng, nhưng vẫn...

Hơn nữa, trong lòng hắn dây dưa mâu thuẫn tâm lý: Một mặt mong được che đậy, mặt khác lại hi vọng bị phát hiện...

Tâm tư xấu xa của hắn... thật sự hi vọng có thể được nhìn thấy ánh sáng vào một ngày nào đó.

Thiện Sơ dường như còn phát hiện ra điều gì.

Vị tiểu thiếu gia đáng yêu này cũng không phải chỉ là một cái gối thêu hoa.

Hắn hành sự không cẩn thận như vậy, bị phát giác cũng là chuyện đương nhiên.

Bá tước Grey càng lúc càng mâu thuẫn.

Nửa lồng ngực hắn tựa như ngâm trong nước đá, khả năng có thể bị người mình yêu chán ghét khiến hắn cảm giác như rơi vào hầm băng..

Nhưng nửa lồng ngực còn lại hừng hực lửa, tình ý nóng rực cơ hồ không thể tiếp tục che giấu.

Tư thế của hắn cứng ngắc như tượng đá, giống như một nam hầu phạm phải tội cắp vặt, cả người bất động chờ cậu chủ xử lý, ánh mắt lộ ra vẻ đáng thương của cún con: Dường như đang cầu xin chủ nhân tha thứ ------ xin hãy tha thứ cho tôi! Tôi biết lỗi của mình khó dung thứ! Nhưng nếu thật sự bị vứt bỏ, tôi sẽ không còn nhà để về.

* Simp chúa dữ vậy ba =)))))

Nhìn dáng vẻ của bá tước Grey lúc này, Thiện Sơ nhất thời không nói nên lời: Ủa gì vậy?

Anh rõ ràng là bá tước đại nhân!

Anh mới là chủ nhân căn nhà này!

Anh giả bộ đáng thương làm gì cơ!

Anh cho là tôi sẽ mềm lòng sao?

Ôi trời ơi, mềm lòng thật...

Hơn nữa, người lớn lên dễ nhìn cũng thường dễ nhận được sự tha thứ.

Chưa kể hắn còn là anh người yêu đẹp trai của cậu.

Với lại Thiện Sơ cũng không thật sự tức giận.

- ------ Nhưng Thiện Sơ làm bộ cau có, tuyệt đối không thể ngay lập tức ngả bài được.

Thiện Sơ giữ nguyên biểu cảm: “Anh không định giải thích một chút à?”

“Thiếu gia, tôi không có gì để giải thích.” Bá tước Grey nói.

“Anh thật đáng ghét!” Thiện Sơ tóm hộp khăn giấy trên đầu giường, ném thẳng vào người bá tước Grey.

Cậu vốn định lấy đồ trang trí bằng đồng nhưng lại sợ đồ đồng quá cứng làm đau bá tước Grey.

Nên cậu đã nghĩ đến việc ném chiếc gối thay thế.

Nhưng chăn gối lại quá mềm mại, không có chút uy lực nào, trông có vẻ yếu đuối quá.

Vì vậy, cậu vớ lấy hộp khăn giấy ở đầu giường ném vào người hắn.

Hộp khăn giấy là loại hộp đựng màu cam của Hermès, nó cứng cáp hơn các loại hộp giấy dùng một lần thông thường, nhưng không cứng như những hộp khăn giấy gỗ. Có góc cạnh, độ cứng vừa phải, không đến nỗi gây thương tích, cầm trên tay vừa có khí phách, lại giống như vị khách phách lối đang ức hiếp nhân viên phục vụ ở một nhà hàng cao cấp nào đó.

Bá tước Grey bị va phải, thực chất không đau chút nào, nhưng hắn vẫn bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương.

Thiện Sơ nghĩ: Má, diễn xuất tốt đấy!

Thiện Sơ hừ một tiếng, nói: “Mang cho tôi một ly sữa bò nóng.”

“Thiếu gia...” Bá tước Grey nhìn Thiện Sơ.

Sao Thiện Sơ có thể không hiểu?

Cậu trừng mắt nhìn bá tước Grey: “Giống loại buổi tối hay uống, pha cho tôi một ly.”

Bá tước Grey tựa như một người giúp việc vâng lời, cung kính nghe lệnh rời đi.

Chẳng được bao lâu, hắn bưng đến một ly sữa bò nóng.

Thiện Sơ nhìn ly sữa, kéo khóe miệng: “Anh nói sữa bò có thể giúp ngủ ngon?”

“Đúng.” Bá tước Grey trả lời.

“Anh uống.” Thiện Sơ lạnh lùng nhìn bá tước, “Uống cạn.”

Bá tước Grey mím mím môi, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, dĩ nhiên không hiểu Thiện Sơ muốn làm gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thiện Sơ hẳn đang giận lẫy nhỉ?

Bá tước Grey quỳ một chân trên đất, dùng ánh mắt cún con tủi thân nhìn Thiện Sơ: “Nếu tôi uống, thiếu gia sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

Thiện Sơ cười lạnh: “Nam hầu không có tư cách cò kè mặc cả với chủ nhân“. Nói xong còn duỗi tay vỗ lên má bá tước Grey, động tác không mạnh, nhưng lại ẩn chứa ý tứ làm nhục.

Bá tước Grey khá vui vẻ, giống như một chú cún con được xoa đầu.

Hắn nghe lời uống hết ly sữa.

Thiện Sơ chỉ lên giường mình: “Nằm, để tôi xem xem sữa bò này giúp ngủ ngon cỡ nào.”

Nhịp tim bá tước Grey rối loạn: “Chuyện này...”

“Làm sao?” Thiện Sơ liếc nhìn hắn một cái, “Không nghe lời?”

Bá tước Grey nói: “Người hầu sao có thể ngủ trên giường chủ nhân?”

Nói thì nói như thế, nhưng bá tước Grey chẳng hề nghĩ vậy.

Vừa nghĩ đến việc mình được phép nằm trên chiếc giường bao phủ mùi hương của Thiện Sơ, hắn liền...

Thiện Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng.”

Tâm lý nhộn nhạo của bá tước lập tức nguội lạnh phân nửa.

Thiện Sơ chỉ xuống sàn nhà: “Vậy anh nằm trên mặt đất đi.”

Bá tước Grey cười khổ, có chút hối hận vì mình vừa áp dụng chiến lược “lùi một bước tiến hai bước” không đúng lúc.

Nhưng hắn vẫn yên lặng nằm xuống.

Phòng ngủ được bố trí tỉ mỉ, cẩn thận. Thảm trải sàn tất nhiên cũng thuộc hàng thượng phẩm.

Lưng hắn tiếp xúc với thảm lông, dù tâm lý có chút căng thẳng, nhưng dưới tác dụng của thuốc, rất nhanh hắn đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Đợi đến lúc tỉnh lại, đã là giờ ngọ.

Rèm cửa sổ bị mở ra, ánh nắng gắt gao xuyên qua ô kính rơi lên khuôn mặt bá tước Grey.

Hắn khẽ giật ngón tay, phát hiện quần áo mình vẫn chỉnh tề, không có dấu hiệu bị động chạm, trên người cũng không có chút khó chịu nào.

Có lẽ Thiện Sơ chỉ muốn hắn ngủ một giấc trên sàn mà thôi.

Chỉ đến thế thôi.

Nghĩ đến việc Thiện Sơ không hề làm gì với mình, vẻ mặt bá tước Grey lộ ra sự mất mát.

Hắn đương nhiên hi vọng Thiện Sơ ra tay với hắn.

Bất kể là làm gì cũng được.

- ------ cho dù là đánh một trận cũng không sao.

Nhưng thật ra, người đẹp đã dâng đến trước mặt, sao Thiện Sơ có thể không rục rà rục rịch được?

Thiện Sơ ghi thù chuyện “đối phương thì thoải mái còn mình cái gì cũng mù mờ.”

Cậu cũng phải “Ăn miếng trả miếng”, khiến người nọ cảm thụ tình huống “bị người khác ăn đậu hũ” chứ.

Bá tước Grey mất mát đứng lên, phát hiện Thiện Sơ đã đi đâu mất.

Hắn sửa sang một chút, đẩy cửa xuống lầu, vừa lúc đụng mặt quản gia.

Hắn lập tức hỏi: “Chú có thấy thiếu gia Thiện Sơ không?”

Ở trước mặt người khác, bá tước Grey cũng gọi Thiện Sơ là thiếu gia, nhưng xưng hô “thiếu gia Thiện Sơ” được xem là một loại khách khí, cũng không khiến quản gia nghĩ nhiều.

Quản gia đáp: “Sáng sớm nay thiếu gia Thiện Sơ đã sửa soạn hành lí rời đi.”

Nghe quản gia trả lời, bá tước Grey thảng thốt: “Cậu ấy đi rồi?”

“Đúng vậy.” Quản gia cũng cảm thấy kỳ lạ.

Thế nhưng, thân là một quản gia, ông không có tư cách quyết định khách quý muốn đi hay ở.

Bá tước Grey càng thêm buồn bực: Lẽ nào...Thiện Sơ kêu mình uống sữa bò là để nhân cơ hội chạy trốn sao?

Rất có thể là như thế.

Nói không chừng Thiện Sơ sợ mình dây dưa, mới đợi mình uống xong sữa bò thì liền thừa dịp bỏ đi.

Nghĩ đến khả năng này, trái tim bá tước Grey nặng trĩu, ánh mắt ủ dột.

Nhìn thấy biểu tình bá tước Grey biến hóa đáng sợ, quản gia lúng túng cúi đầu, nói: “Cậu ấy nói đã tạm biệt với ngài...”

“Tôi biết rồi.” Bá tước Grey lạnh lùng nói, “Cậu ấy có nói mình đi đâu vậy không?”

“Không, không có...” Quản gia thấp giọng, giọng nói mang vẻ sợ hãi.

Bá tước Grey suy đoán, Thiện Sơ muốn ở khu vực này nhưng nhất định sẽ khó thuê được phòng.

Vì chính bá tước Grey đã động tay động chân, nên hắn cực kì chắc chắn. Chuyện trước đây Thiện Sơ bị đuổi, cũng là tác phẩn của hắn.

Như vậy Thiện Sơ có thể đi chỗ nào?

Có thể là khách sạn.

Cũng có thể là...

Nhà của Thi Tiêu Nại?

Vừa nghĩ tới chuyện này, bá tước Grey lập tức bực mình.

Bản chất bá tước Grey tương đối bộc trực, cứ như vậy đi thẳng đến nhà Thi Tiêu Nại.

Để tiện đi học, Thi Tiêu Nại cũng ở gần đây, hơn nữa còn ở nhà riêng.

Khi biết Thiện Sơ chuyển đến nhà bá tước Grey, Thi Tiêu Nại cũng từng thử mời mọc cậu đến tá túc. Chẳng qua khi đó Thiện Sơ đã cự tuyệt.

Đối mặt với việc bá tước Grey đột nhiên ghé thăm, Thi Tiêu Nại cảm thấy rất kinh ngạc.

Trong ấn tượng của hắn, bá tước Grey rất hiếm khi tìm hắn trò chuyện riêng.

Trước hết là vì quan hệ của bọn họ không quá tốt, thứ hai là bởi vì thái độ tự cao của bá tước Grey, luôn cảm thấy chủ động đến tìm Thi Tiêu Nại là thấp hơn người khác một cái đầu. So sánh một chút thì giống như chính thất không bao giờ đến vũ trường nhìn “phong thái” của nữ ca sĩ xúi quẩy.

Vì vậy khi bá tước Grey ghé thăm, Thi Tiêu Nại hết sức nghi hoặc.

Nhưng hắn vẫn tiếp đãi bá tước Grey, mỉm cười hỏi: “Sao đột nhiên lại đại giá quang lâm? Có gì cần dạy bảo?”

* Đại giá quang lâm: Một người quan trọng chủ động đến thăm.

Thi Tiêu Nại vừa mở miệng, bá tước Grey bình tĩnh trở lại.

Hắn biết Thiện Sơ không ở đây.

Nếu Thiện Sơ thật sự ở nhà Thi Tiêu Nại, thái độ của Thi Tiêu Nại hẳn sẽ không như thế.

Thiện Sơ mà đến, Thi Tiêu Nại khẳng định sẽ rất vênh váo tự đắc, còn có thể trào phúng qua lại với bá tước Grey.

Nhưng bây giờ Thi Tiêu Nại không những không làm thế, hơn nữa còn có chút nghi hoặc, dường như không nắm rõ tình hình.

Sau khi xác nhận nhận điểm này, bá tước Grey yên tâm hơn nhiều.

Tất nhiên hắn sẽ không chủ động tiết lộ sự thật “Thiện Sơ rời đi”, đành tìm một cái cớ.

Ngẫm nghĩ một lát, bá tước Grey khơi lại chuyện tối hôm qua: “Đêm qua lúc về nhà, Thiện Sơ có chút không thoải mái, cậu biết cậu ấy đã đến chỗ nào không?”

“Không thoải mái?” Thi Tiêu Nại ngây người, nghĩ đến cái câu lạc bộ vớ va vớ vẩn kia, liền vô cùng buồn bực, “Chẳng lẽ là câu lạc bộ đó?... Cái tên Du Niệm thật sự không biết làm người, sao lại giới thiệu chỗ như thế cho Thiện Sơ?”

“Du Niệm?” Bá tước Grey bắt lấy cái tên này, “Có quan hệ gì với anh ta?”

Ký ức thiếu hụt của bá tước Grey cũng có biết về Du Niệm, Du Niệm là “siêu cấp thiên tài” đại danh đỉnh đỉnh. Bá tước Grey từng tiếp xúc với anh ta, cũng từng hợp tác qua.

“Không ngờ chứ? Người thoạt nhìn đàng hoàng trịnh trọng như Du Niệm thế mà còn có thẻ Vip câu lạc bộ nam hầu, lại còn cho Thiện Sơ mượn dùng!” Thi Tiêu Nại bộc lộ oán giận nhất thời, “Ngài cũng khuyên bảo chút đi! Thiện Sơ cứ thích dính lấy anh ta...”

Cuối cùng bá tước Grey cũng lấy được thông tin hữu dụng từ Thi Tiêu Nại.

Hắn tìm người tra xét Du Niệm, phát hiện Du Niệm cũng ở khu vực này.

Hắn không khỏi suy đoán, có khi nào Thiện Sơ đến chỗ Du Niệm?

Bá tước Grey đoán không sai, Thiện Sơ thật sự tìm đến Du Niệm.

Chỗ ở của Du Niệm không quá xa hoa, bài trí rất đơn giản.

Thiện Sơ ở có chút không quen, hậm hực nói: “Sao anh không thuê người giúp việc?”

Du Niệm nói: “Cậu đấy thôi.”

Thiện Sơ cả kinh: “Sao tôi lại là người giúp việc được?”

Du Niệm lại nói: “Chẳng lẽ cậu định ở không?”

Thiện Sơ suy nghĩ, đáp: “Tôi có thể trả tiền...”

Du Niệm: “Tôi không thiếu tiền.”

“Lúc anh kêu gọi kinh phí thí nghiệm đâu có nói thế...” Thiện Sơ lầm bầm.

Du Niệm không để ý, chỉ nói: “Cậu cũng có thể ở khách sạn.”

“Tôi ở đây hai hôm.” Thiện Sơ giải thích, “Đợi Will đến tìm, tôi sẽ đi.”

Du Niệm dừng một chút: “Cậu ở khách sạn, hắn tìm cậu dễ hơn.”

“Nhưng tôi muốn hắn ghen tuông.” Thiện Sơ nói, “Anh hiểu không? Nếu tôi thuê khách sạn, hắn vẫn sẽ bình tĩnh. Còn nếu tôi ở nhà một người đàn ông khác, chắc chắn hắn không thể ngồi yên.”

Du Niệm cụp mắt: “Cậu vẫn rất thích nhìn hắn ghen.” Tựa như đang khiển trách Thiện Sơ đến chết cũng không chịu thay đổi.

Thiện Sơ lắc đầu: “Tôi đã vượt qua giai đoạn 'xác nhận tình cảm bằng cách khiến hắn ăn dấm' rồi.”

“Vậy bây giờ cậu làm vậy là vì cái gì?” Du Niệm nghi hoặc.

Thiện Sơ trả lời: “Cạy ra 'vỏ bọc' của hắn.”

Trong tầng sâu nhất của giấc mộng, bá tước Grey vẫn che giấu bộ phận mềm mại nhất bên trong một lớp vỏ dày, không dễ dàng để lộ mặt yếu ớt của mình.

Việc Thiện Sơ phải làm, chính là đập vỡ vỏ bọc này.

Cậu muốn bá tước Grey triệt để giải phóng thiên tính, ngừng đàn áp chính mình.

Cậu muốn bá tước Grey có thể làm tất cả những thứ hắn muốn làm một cách sảng khoái.

Như vậy mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.