Thiện Sơ chán nản nằm dài trong phòng ngủ xem ti vi.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Thiện Sơ mở cửa, lần thứ hai thấy được khuôn mặt quen thuộc của bá tước Grey.
Bá tước Grey khẽ mỉm cười với cậu, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến người khác không thể nhìn thấu cảm xúc thoắt ẩn thoắt hiện.
Thiện Sơ đột nhiên có chút căng thẳng: “Sao anh lại quay lại?”
“Chợt nhớ ra một chuyện.” Bá tước Grey đi thẳng vào trong.
Thiện Sơ đóng cửa lại, vô cùng nghi hoặc quan sát bá tước Grey.
Bá tước Grey xoay người, hỏi cậu: “Chưa ngủ sao?”
Thiện Sơ không hiểu ý hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Còn chưa.”
“Vậy em mau ngủ đi.” Bá tước Grey duỗi tay ôm eo nhỏ của Thiện Sơ, tay kia đặt hờ sau gáy cậu, dịu dàng như đang ôm một đứa trẻ, “Ngủ đi.”
Thiện Sơ giống như đứa bé đang được ru ngủ, chầm chậm nhắm tịt mắt.
“Em hãy quên hết mọi thứ... Phiền não... Sầu lo... Những người và chuyện không cần thiết...” Bá tước cố gắng thử nghiệm, cho phép sức mạnh ý chí của mình tác động vào mộng cảnh, như hóa thành một con chim lớn dang rộng đôi cánh, hay dây leo bám lấy cây đại thụ, “Em chỉ cần nhớ một việc...đó là...”
Thiện Sơ khép hờ hai mắt, dựa vào bả vai bá tước Grey, nghe được mệnh lệnh cuối cùng của hắn: “Em yêu anh.”
Em yêu anh.
—— Đây chính là khát vọng chôn sâu trong lòng bá tước Grey.
Bao bọc dưới lớp vỏ ngụy trang lịch thiệp, ẩn mình trong thân xác bảo hộ đáng ngờ...là trái tim mềm yếu nhất, cũng là ý định nguyên thủy nhất.
Thiện Sơ ngủ say trong lồng ngực bá tước Grey, an toàn như một đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong nôi.
Bá tước Grey thở dài mãn nguyện, bế cậu lên, trực tiếp mang đi.
Khi Thiện Sơ tỉnh giấc lần nữa đã ở trong căn biệt thự xa hoa của bá tước Grey.
Vẫn là căn phòng ngủ được trang trí tinh xảo giành riêng cho cậu.
Ánh mắt Thiện Sơ lộ ra vẻ hồn nhiên cùng mơ hồ: “Đây là đâu?”
Bá tước Grey ngồi bên giường, thấy Thiện Sơ đã tỉnh, lập tức ân cần hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Trong mắt cậu tràn ngập nghi hoặc: “Tôi... tôi... tôi là ai? Đây là đâu?”
Lúc này trông cậu ngơ ngác không khác gì một đứa trẻ sơ sinh.
Bá tước Grey âu yếm ôm lấy cậu, ôn nhu nói: “Em là Thiện Sơ, người yêu của anh.”
Thiện Sơ mờ mịt dựa vào lồng ngực bá tước Grey: “Chúng ta là người yêu?”
“Không sai.” Bá tước Grey cười, hỏi, “Lẽ nào em không tin anh?”
“Không phải.” Thiện Sơ nhìn bá tước Grey bằng ánh mắt quyến luyến, “Em biết chúng ta nhất định là một đôi.”
Thiện Sơ cũng không phải tuýp người dễ ngại, cậu hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nở nụ cười: “Bởi vì ngay từ lần đầu nhìn thấy anh, em đã rất thích anh. Người em thích đương nhiên cũng phải thích em rồi. Cho nên chúng ta là người yêu của nhau.”
Bá tước Grey cười nhạt: “Phải, người em thích sao có thể không thích em được chứ?”
Sức hút của Thiện Sơ quá lớn, cậu có hảo cảm với ai, người đó cũng sẽ thích cậu.
Bá tước Grey đã từng trải qua thứ mị lực như bùa yêu của chàng trai này.
Thiện Sơ thích hắn?
Bá tước Grey có chút không cam lòng: Hắn dùng biện pháp thôi miên mới có thể khiến Thiện Sơ đem tình cảm giao cho mình.
Sự quyến luyến như chú chim non của Thiện Sơ lúc này đều do sức ảnh hưởng của mộng cảnh.
Thế nhưng...
Thôi, như thế này cũng rất tốt.
Bá tước Grey nhắm mắt lại, hôn lên vầng trán trơn loáng của Thiện Sơ, thành kính như một tín đồ đang hôn lấy ngón chân của một bức tượng thần thiêng liêng.
Thiện Sơ ngồi không yên, tò mò hỏi: “Sao em chẳng nhớ gì hết? Mà này, ở đây là ở đâu? Em bao nhiêu tuổi rồi? Anh làm nghề gì? Còn em thì sao...?”
Từng vấn đề được đặt ra như súng liên thanh, đang chờ được giải đáp tất cả.
Bá tước Grey vô cùng kiên nhẫn, trả lời cậu từng câu một.
Hầu hết những gì bá tước Grey nói đều là sự thật, hắn cho Thiện Sơ biết hai người bắt đầu làm bạn từ thời trung học, bây giờ đang học cùng trường đại học. Thiện Sơ là thiếu gia nhà họ Thiện, cũng là một tay phú nhị đại trẻ tuổi, mẹ đã qua đời, vì đủ loại nguyên nhân mà mối quan hệ của cậu với ba và mẹ kế không hòa hợp. Còn bá tước Grey là con trai công tước, thường hoạt động trên trường chính trị.
Thiện Sơ vừa nghe vừa gật gù, có lẽ những chi tiết này phù hợp với tiềm thức ký ức của cậu, nên Thiện Sơ rất nhanh đã tin tưởng. Thiện Sơ chỉ nói: “Hình như em có chút ấn tượng với những gì anh nói.”
“Vậy thì tốt.” Bá tước Grey nói, “Em sẽ chậm rãi nhớ lại thôi.”
Thiện Sơ hỏi: “Anh còn chưa nói tại sao em lại mất trí nhớ?”
Bá tước Grey bịa chuyện: “Em vô tình va đầu vào bồn tắm nên não bộ chịu tổn thương. Nhưng bác sĩ đã nói sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của em, em không cần lo lắng quá. Cứ từ từ khôi phục, anh sẽ chăm sóc em.”
Thiện Sơ cũng chấp nhận lí do này.
Thiện Sơ đến trường như thường lệ, bài vở cũng dễ hiểu nên không gặp vấn đề gì lớn.
Giảng viên và bạn học đều rất hòa đồng, cậu hoàn toàn có thể hòa hợp với tất cả mọi người kể cả khi cậu tạm thời mất trí nhớ.
Chỉ là quan hệ giữa cậu và bọn họ là quan hệ xã giao, đa số đều đối xử với cậu khách sáo, không quá thân thiết.
Thỉnh thoảng Thiện Sơ có chút không thích ứng được: Giống như thế giới mà cậu biết vốn không phải thế này.
Ngoài ra còn có một anh chàng tên Thi Thiêu Nại ngày nào cũng chạy đến trước mặt khiêu khích cậu.
“Gì? Nghe nói cậu mất trí nhớ?” Thi Tiêu Nại nhíu mày nhìn cậu, “Đụng hư đầu óc? Đầu óc cậu vốn không quá thông minh, giờ hư rồi thì tương lai phải làm sao bây giờ?”
Thiện Sơ dùng ánh mắt ngớ ngẩn nhìn Thi Tiêu Nại, cậu không định chấp hắn, xoay người rời đi.
Thi Tiêu Nại thông minh đã bị thế giới này bài xích, tìm đủ cách cũng không tái nhập được.
Rốt cuộc trong thế giới mô phỏng chỉ còn sót lại phiên bản Thi Tiêu Nại ngu ngốc thôi.
Cái tên ngốc Thi Tiêu Nại này phiền phức như ruồi, cả ngày vò vẽ bên tai Thiện Sơ: “Cậu không nhớ gì hết, thế có phải chữ cũng không biết viết không? À, cậu còn nhớ được đường đi cũng xem như không tồi rồi á!”
Thiện Sơ rất muốn đấm đối phương một cái, nhưng ai biểu hắn lớn lên xinh đẹp như thế, cậu không tiện hành động.
Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Thiện Sơ, Thi Tiêu Nại chợt cảm thấy có chút tủi thân.
Hắn dùng tất cả bản lĩnh trêu chọc cậu chỉ vì muốn cậu phản ứng lại hắn một chút mà thôi.
Không ngờ đến cả một ánh mắt Thiện Sơ cũng không muốn bố thí cho hắn.
Trong lòng Thi Tiêu Nại vô cùng khó chịu.
Phương pháp thu hút sự chú ý của phiên bản Thi Tiêu Nại ngu ngốc vĩnh viễn chỉ có một ------- bắt nạt người đó.
Thi Tiêu Nại nhặt một cục đá, dự tính ném lên người Thiện Sơ.
Không nghĩ tới, cục đá đó rõ ràng hướng thẳng đến người Thiện Sơ, giây sau đã chuyển hướng văng lên mu bàn chân hắn.
Thi Tiêu Nại kêu một tiếng “A” đau đớn.
Thiện Sơ nghe tiếng động, khó hiểu quay lại nhìn về phía Thi Tiêu Nại.
Bỗng nhiên Thi Tiêu Nại cảm giác cũng không đau đến thế, thậm chí còn có chút vui vẻ: Hình như cậu ấy rất quan tâm đến mình?
* Có phải anh bị thao túng tâm lý gòy không, ra tín hiệu để em giải cứu =))))
Hừm, vậy để thu hút sự chú ý của cậu ấy, có phải mình nên tự đả thương thêm vài lần nữa không nhỉ?
Thiện Sơ định hỏi thăm hắn, chợt thấy bá tước Grey từ sau lưng hắn bước đến. Thi Tiêu Nại sợ hết hồn: “Cậu từ đâu chui ra đấy? Giống như hồn ma vậy!”
Bá tước Grey cười lạnh, nói: “Cậu bắt nạt Thiện Sơ ở học viện Athens chưa đủ hay sao? Bây giờ chúng ta trưởng thành rồi, cậu cũng nên thành thục một chút, đừng dây vào người không nên chọc.”
Bá tước Grey chưa bao giờ thích nổi tên Thi Tiêu Nại này, nhưng công phu giả vờ giả vịt vẫn phải có, bình thường chạm mặt đều sẽ cười híp mắt, nói đôi lời khách sáo qua lại, ngẫu nhiên châm chọc khiêu khích, ám chỉ địch ý. Trước giờ chưa từng lạnh mặt uy hiếp thẳng thừng như lúc này.
Đối mặt với một bá tước Grey đột nhiên trở nên lãnh khốc, Thi Tiêu Nại cũng giật mình, nhất thời không biết nên đối đáp ra sao.
Thiện Sơ cau mày: “Trước đây từng bắt nạt tôi?”
Thi Tiêu Nại lúng ta lúng túng, không thốt nổi lời nào.
Hắn không biết nên nói cái gì, tâm loạn như ma.
Bá tước Grey chắn trước mặt Thiện Sơ, cản tầm nhìn của Thi Tiêu Nại: “Tôi cảnh cáo cậu một lần cuối, nếu cậu còn tiếp cận Thiện Sơ, tôi nhất định khiến cậu hối hận.”
Thi Tiêu Nại nào đã từng trải qua uy hiếp như vậy?
Hắn tức không nhịn nổi, kiêu căng nở nụ cười: “Eden William Dewar, cậu dựa vào cái gì? Chỉ bằng một danh xưng bá tước mà đã cho rằng tôi sợ cậu sao?”
Rất ít người dám gọi thẳng tên bá tước Grey, vì như vậy được xem là một loại khiêu khích và mạo phạm.
Nhưng bá tước Grey không mảy may tức giận, chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, khinh thường như đang nhìn một con kiến.
Bá tước Grey không tiếp lời, quay đầu nói với Thiện Sơ: “Đi thôi, chúng ta về nhà. Không cần để ý loại người phiền chán này.”
“Ừm.” Thiện Sơ gật đầu, hoàn toàn không nhìn Thi Tiêu Nại lấy một lần, ngoan ngoãn theo chân bá tước Grey.
Thi Tiêu Nại tức giận, xiết chặt nắm tay, lại phát hiện mình không nói được lời nào, cả người cứng ngắc như bị điểm huyệt, trong giây phút này, sự khủng hoảng bao trùm lấy hắn, toàn thân run rẩy nổi da gà.
Theo bá tước Grey và Thiện Sơ rời đi, bầu trời học viện chợt mất đi ánh sáng, chìm vào màn đêm vĩnh cửu.
Thi Tiêu Nại cũng bị nhấn chìm trong mảnh tăm tối kì lạ này.
Cùng lúc đó, bá tước Grey và Thiện Sơ bước đi trên đoạn đường phồn hoa như gấm, ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ, như thể lúc nào cũng ngập trong ngày xuân tươi mới.
Bá tước Grey dùng dư quang quan sát vẻ mặt Thiện, nhận ra Thiện Sơ không hề quay đầu lại.
Với tính đa tình của Thiện Sơ, trong tình huống vừa rồi, nhất định cậu sẽ lén lút quay đầu theo dõi Thi Tiêu Nại, khiến trái tim của Thi Tiêu Nại một lần nữa rung động.
Nhưng lúc này Thiện Sơ đã không làm vậy.
Cho dù là lúc quay đi, hay khi nói chuyện với Thi Tiêu Nại, Thiện Sơ đều không nhìn hắn một giây nào.
Bá tước Grey vẫn không nhịn được nói: “Có lẽ Thi Tiêu Nại thích em.”
“Phốc.” Thiện Sơ cảm thấy buồn cười, “Thích nên bắt nạt em? Hắn là mầm non mới ra trường đấy à?”
“Tính cách của hắn là thế.” Bá tước Grey dừng một chút, lại nói tiếp, “Tính cách ấu trĩ kết hợp với vẻ ngoài của hắn, lại được xem là đáng yêu.”
—— “Tính cách ấu trĩ kết hợp với vẻ ngoài của hắn, lại được xem là đáng yêu.” Câu này thật ra do chính Thiện Sơ nói ra.
Năm đó, bá tước Grey từng nói bóng gió cho rằng tính tình Thi Tiêu Nại quá tệ, Thiện Sơ gật gù đồng tình, sau đó thẳng thừng nói ra câu này.
Ý tứ chính là tính cách Thi Tiêu Nại không tốt nhưng khuôn mặt hắn tốt.
Bá tước Grey nhắc lại chuyện xưa, định bụng thăm dò phản ứng của Thiện Sơ.
Thiện Sơ vừa nghe được lập tức nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý nhìn bá tước Grey: “Làm sao? Anh cảm thấy cậu ta đáng yêu?”
Bá tước Grey nở nụ cười: Ăn dấm.
Đáy lòng bá tước Grey như có một viên kẹo cứng, nghe Thiện Sơ chất vấn thì bỗng nhiên vỡ ra, tan chảy thành lớp siro ngọt ngào.
Từ hiện thực đến mộng ảo, đây là lần đầu tiên Thiện Sơ ghen tuông vì bá tước Grey...
Trái tim bá tước Grey tràn ngập vị ngọt, ôm Thiện Sơ, hôn khóe miệng của cậu: “Kẻ khờ...”
Thiện Sơ vỗ vỗ mặt của hắn: “Em mới không phải người ngu.”
“Em không phải.” Bá tước Grey cười, “Anh mới phải.”
Anh là một kẻ khờ.
Bá tước Grey không khỏi suy nghĩ: Hóa ra cảm giác nằm mơ là thế này.
Tất cả đều đẹp, nhưng không chân thực.
Cứ như vậy lôi kéo người ta sa vào.
Khi bắt đầu tiến vào giấc mơ, bá tước Grey chỉ muốn chữa trị cho Thiện Sơ, hắn chưa từng nghĩ đến việc nhốt cậu ở đây mãi mãi.
Nhưng Thiện Sơ kéo hắn vào tầng sâu nhất của mộng cảnh.
Nơi mà bá tước Grey tiếp cận được dụng vọng bản ngã, vì vậy sau khi phát hiện ra chân tướng, phản ứng đầu tiên của hắn là làm cách nào lợi dụng ưu thế ấy để bắt lấy Thiện Sơ.
Nếu là bá tước Grey của hiện thực, chắc chắn hắn sẽ không làm vậy.
Hắn của hiện thực tuy rằng mê muội, nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong.
Chưa kể trong cuộc sống ngày thường, bá tước Grey không phải không có cơ hội giam cầm Thiện Sơ, cũng không phải chưa từng nảy sinh suy nghĩ đó, chỉ là hắn vẫn luôn ra sức khắc chế loại khát vọng sai trái đó.
Nhưng chìm sâu trong tầng ý thức, hắn không có khả năng kiềm chế kiên cường đến vậy.
Khi Thiện Sơ bị vây hãm trong thế giới mà hắn khống chế, hắn giống như một đứa bé bắt được kẹo, đôi tay thoăn thoắt mở ra giấy gói rực rỡ, mê người, nhanh chóng bỏ vào miệng, gấp gáp khiến cho nó hòa tan trong cơ thể mình. Ai cũng không thể cướp đi, kẹo, của hắn.
Bá tước Grey nắm tay Thiện Sơ, nhìn thẳng phía trước, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Tóc đen, mắt xanh sẫm, thân thể cao gầy —— Du Niệm.
“Tiến sĩ Du.” Bá tước Grey để lộ địch ý không thể xem nhẹ trong giọng nói, nắm chặt tay Thiện Sơ hơn.
“Ngài biết mình đang làm gì sao?” Du Niệm nhìn bá tước Grey, trầm giọng nói.
Du Niệm vẫn luôn thờ ơ, bây giờ lại vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên, tình thế đã chuyển biết hết sức nghiêm trọng.
Bá tước Grey nói: “Cậu tìm đến tôi, vừa vặn tôi cũng muốn gặp cậu.”
Nói xong, ý thức của bá tước Grey lần nữa khởi động, niệm lực xông về phía Du Niệm, dự định giở trò cũ, giống như đối phó với Thi Tiêu Nại, khiến Du Niệm văng khỏi thế giới này.
Khi ý thức của hắn chạm đến Du Niệm, thân ảnh của y lại tiêu tan, tựa như lớp sương mù tan vỡ.
Thiện Sơ lấy làm kinh hãi, sợ đến lui về sau một bước: “Đây là quỷ sao?”
Trong không khí vang đến thanh âm của Du Niệm: “Quay lại nhìn đi.”
Thiện Sơ không thể kháng cự âm thanh này.
Thiện Sơ theo bản năng liền tin tưởng y, thuận theo quay mặt nhìn xem.
Dưới chân cậu là cây cỏ um tùm, phồn hoa như gấm, còn những nơi cậu từng bước qua đã sớm chìm vào mảnh u tối.
Giống như có một con cự thú há miệng nuốt chửng một nửa thế giới.
Thiện Sơ sợ đến bủn rủn tay chân, suýt nữa không đứng thẳng được.
Bá tước Grey ôm chặt cậu: “Đừng sợ.” Giọng nói nặng nề.
Thiện Sơ ngẩng đầu nhìn bá tước Grey, đôi môi khô khốc, từ trong ánh mắt bá tước Grey đọc được chấp niệm điên cuồng.
Chuông vàng lại từ xa vọng đến, dưới chân rung lên từng cơn đại địa chấn như động đất.
Trong tai Thiện Sơ lao xao tiếng gió, trước mắt lướt qua từng ý thức mộng cảnh, cuối cùng dừng lại ở khung cảnh hiện thực.
Nhìn ánh mắt Thiện Sơ đột nhiên thanh tỉnh, cảm giác thất bại lập tức dâng thẳng lên não bá tước Grey.
Bá tước cười khổ: “Em nhớ lại.”
Thiện Sơ cũng chua xót: “Em nhớ ra rồi.”
Bá tước Grey xoa xoa mặt Thiện Sơ, trong mắt tràn ngập thống khổ: “Tỉnh giấc đến thật nhanh.”
Thiện Sơ lắc đầu, nói: “Anh có biết bóp méo thế giới mô phỏng, sẽ khiến nó sụp đổ không?
“Có lẽ.” Bá tước Grey nhàn nhạt trả lời.
Thiện Sơ nhìn về phía bầu trời vỡ vụn, bỗng thấy nhức nhức cái đầu “Thế giới sụp đổ rồi, anh có thấy không? Tổ chim mà rơi thì trứng cũng xong đời. Không khẩn trương rời đi thì ý thức của chúng ta sẽ bị thế giới này giam giữ, anh hiểu chứ?”
Ý thức của bọn họ dùng để thiết lập nên thế giới ảo, đồng thời cũng dung nạp với nó.
Bá tước Grey không kiêng kị phá hủy logic của thế giới, dẫn đến bug khiến thế giới sụp đổ. Do đó những ý thức cơ cấu nên thế giới này cũng sẽ tiêu vong theo nó.
“Cho nên?” Bá tước Grey dùng giọng điệu chẳng hề để ý cùng ánh mắt đờ đẫn đáp lại, “Em vẫn chọn rời khỏi thế giới của anh, đúng không?”
Thiện Sơ giật mình: Điên rồi điên rồi, Will nhà mình điên rồi.
Tuy cậu đã lường trước bá tước Grey ở tầng sâu ý thức có thể tương đối cố chấp, nhưng trước sau cũng không ngờ hắn sẽ đến mức này.
Có lẽ bởi vì bá tước Grey trong hiện thực kiềm chế quá nhiều.
Thiện Sơ nhất thời bối rối, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Bầu trời lộ ra lỗ hổng lớn đen hun hút, từng trận gió gào thét phun trào.
Thiện Sơ đến đứng cũng không vững, cả người lảo đảo.
Không nghe Thiện Sơ đáp lại, bá tước Grey đơn giản chấp nhận: Quả nhiên, tỉnh mộng, em ấy vẫn sẽ rời đi.
Rời đi?
Trong ánh mắt bá tước Grey tràn ngập vẻ điên cuồng.
Làm sao có thể thả em đi?
Trước mắt Thiện Sơ tối sầm, ngất đi.
Gió vẫn gào thét từng đợt thảm thiết.
Không biết qua bao lâu, khi Thiện Sơ tỉnh lại, vẫn là căn phòng ngủ lộng lẫy ấy.
Cơ thể bá tước Grey đè lên thân thể cậu, âm u như một đám mây đen, từng đợt gió nổi lên báo hiệu cơn mưa trắng xóa.
“A...” Thiện Sơ kinh ngạc thốt lên, trong đầu một mảnh hỗn độn.
“Tỉnh lại là tốt rồi” Bá tước Grey thấp giọng nỉ non, giọng nói dịu dàng như nước chảy, “Anh muốn em chứng kiến.”
“Ưm...” Thiện Sơ bị kích thích đến mức nước mắt trào chực, “Will...”
Tiếng gọi run rẩy của cậu càng khiến bá tước Grey thêm hưng phấn.
“Em vẫn yêu anh, đúng không?” Bá tước Grey vuốt ve hai má Thiện Sơ, như đang chạm vào một món đồ sứ quý giá.
Thiện Sơ nhấc đôi mi đen nhánh như lông vũ, khóe mắt ươn ướt, đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Bá tước Grey áp mặt vào gò má cậu, cũng quay sang nhìn về phía ô cửa đen nhánh.
Gió lớn điên cuồng gào thét ngoài cửa sổ, toàn bộ thế giới có thể vỡ vụn bất kể khi nào, mộng cảnh tràn ngập hắc ám nuốt chửng vạn vật, chậm rãi di chuyển về phía trước, lúc nào cũng chực chờ nuốt gọn căn phòng hoa lệ này.
Thiện Sơ vô cùng khẩn trương, cơ bắp trên người đã sớm căng cứng.
Bá tước Grey thở hắt một tiếng, nói: “Sao phải căng thẳng như vậy?”
Thiện Sơ ngạc nhiên nhìn bá tước Grey.
Vẫn là khuôn mặt tuấn tú, da trắng, mắt xanh đó, nhưng giây phút này lại trở nên vặn vẹo, điên cuồng.
“Đừng sợ.” Bá tước Grey thấp giọng nói, “Anh sẽ ở cạnh em mãi mãi...”
Thiện Sơ bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh yêu em chứ, Will?”
Bá tước Grey sửng sốt, yên lặng không nói.
Thiện Sơ nhìn hắn chăm chú: “Đến bây giờ anh vẫn không dám thừa nhận sao?”
“Không có gì không dám.” Tất cả sự ngụy trang giả tạo của bá tước Grey hoàn toàn tan vỡ, lúc này trong ánh mắt hắn chỉ còn sót lại tình yêu điên cuồng, “Anh yêu em, Thiện Sơ.”
Thiện Sơ bỗng nhiên ngồi dậy, vòng tay qua vai bá tước Grey, bạo dạn cưỡi lên người hắn.
Bá tước Grey kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Thiện Sơ.
Thiện Sơ giống như một vị thiếu gia cao quý, cúi đầu đáp lại vị nam hầu của mình: “Em cũng yêu anh, Will.”
Đôi mắt bá tước Grey mở to, dường như không dám tin tưởng.
Trái tim trong lồng ngực hắn đập kịch liệt, phảng phất như sắp nhảy ra khỏi xương sườn, xuyên qua làn da hắn, nhảy vào lòng bàn tay của người yêu, mặc người nọ tùy tiện nhào nặn.
Bàn tay Thiện Sơ lướt qua lồng ngực bá tước Grey: “Nếu không yêu anh, anh nghĩ tại sao em lại mạo hiểm thử nghiệm trò chơi chết người này được?”
Trong mắt bá tước Grey lấp loé ánh sao, đôi môi khẽ nhúc nhích, nói ra điều hắn chưa bao giờ tin tưởng nhưng lại vô cùng khao khát nhất: “Vì em yêu anh.”
Cơn lốc đen kịt ập đến, phá hủy căn biệt thự xa hoa dễ dàng như đàn voi ra sức húc đổ một tòa nhà.
Thế giới mô phỏng cứ thế chìm trong đổ nát.
Đôi tình nhân ôm nhau trên giường cho đến giây phút cuối cùng khi thế giới hoàn toàn tan vỡ.
Gió đang gào thét, nhưng họ vẫn ngân nga.
Đây là một lần hủy diệt, cũng là một lần tái sinh.
—— thế giới hiện thực ——
—— phòng thực nghiệm Du Niệm ——
Du Niệm bước dọc theo hành lang, trên người khoác áo blouse như một vị bác sĩ, trên mặt bình tĩnh, sống chết mặc bay.
Sau khi đến cuối hành lang, y đẩy cửa kính ra.
Bên trong phòng kính như một cái động đen kịt, thời điểm y bước vào, đèn cảm ứng bắt đầu hoạt động, gian phòng nhất thời sáng như ban ngày.
Dụng cụ, máy móc tinh vi bày khắp phòng, màn hình quản chế 24h bằng kính cường lực treo trên vách tường.
Chính giữa gian phòng, bá tước Grey và Thiện Sơ nằm bất động.
Bỗng nhiên bọn họ mở mắt ra, trong mắt là nghi hoặc, sau đó chợt vội vã.
Hai người theo bản năng tìm kiếm đối phương đầu tiên.
Thời điểm nhìn thấy đối phương, tất cả hoang mang lập tức bay biến, chỉ còn lại niềm vui sướng khi sống sót sau tai nạn.
Bọn họ ôm chặt nhau, động tác quá lớn, xé toạt hơn chục miếng dán điện từ gắn trên da đầu.
Vì mất đi kết nối với điện từ, màn hình theo dõi chỉ số cũng trở về 0.
Bá tước Grey mỉm cười không nói, quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện còn có hai chiếc giường nhập mộng nữa, tất cả đều trống không. Cõ lẽ một chiếc là của Du Niệm, còn chiếc còn lại thuộc về Thi Tiêu Nại, nhưng hắn đã sớm bỏ đi rồi. Miếng dán điện từ vốn nên dán trên da đầu hắn lẻ loi móc ở đằng kia, trông cô đơn như cái cách Thi Tiêu Nại âm thầm chạy trốn.
Bá tước Grey khách khí hỏi: “Thi Tiêu Nại đâu?”
Khi hắn nhắc đến Thi Tiêu Nại, ngữ khí vô cùng lãnh đạm, không phải loại giả vờ khách sáo không thèm để ý, mà là thật sự không muốn để ý.
Thiện Sơ mất hứng kéo cổ áo bá tước Grey: “Anh quản người khác làm gì?”
Bá tước Grey dịu dàng cúi đầu, khẽ hôn khóe miệng Thiện Sơ: “Anh sai rồi. Mong em trừng phạt anh.”
Du Niệm đứng nhìn bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Thiết bị ở đây rất đắt, muốn làm thì mời đi thuê phòng.”
Lúc này hai người mới hoàn hồn, nhìn về phía Du Niệm.
Bá tước phản ứng lại rất nhanh: “Không phải thế giới đổ nát thì ý thức của chúng tôi sẽ bị phá hủy sao?”
Du Niệm nói: “Đến bóng đèn còn lắp cầu dao bảo vệ, ngài cảm thấy phòng thí nghiệm của tôi không có sao?”
Bá tước Grey trầm ngâm một phen, bỗng nhiên hiểu được: “Thi Tiêu Nại tiết lộ chân tướng mộng cảnh, chủ động để tôi đoán được mình là chủ nhân giấc mơ, cũng là kế hoạch của cậu?”
Nói rồi, đôi mắt màu lam của bá tước Grey lại nhìn về hướng Thiện Sơ.
Thiện Sơ mỉm cười gật đầu: “Em thôi miên anh, tiến vào tầng sâu mộng cảnh của anh nhưng vẫn cho phép Thi Tiêu Nại tham gia thí nghiệm. Chính là đợi tới ngày đó, để hắn thức tỉnh anh, khiến anh tỉnh giấc trong chính giấc mộng của mình.”
Thiện Sơ gọi điện hẹn Du Niệm đến đánh bài, dự định để bá tước Grey trúng “thuốc nặng đô”, thật ra không phải vì muốn hắn ghen tị, mà là để hắn khôi phục trí nhớ.
Muốn hắn phải làm chủ kí ức, trở thành phiên bản hoàn chỉnh.
Thiện Sơ nhẹ nhàng giải thích: “Em muốn biết khi anh có kí ức hoàn chỉnh sẽ làm gì trong giấc mơ của mình.”
Bá tước Grey ngẩn người, nói tiếp: “Anh không biết mình có thể làm ra chuyện gì nữa...”
Sau khi thoát khỏi xiềng xích của lí trí, trái tim bá tước Grey tràn ngập tình yêu và khao khát mãnh liệt với Thiện Sơ: “Như em thấy đấy, một 'anh' khác rất nguy hiểm.”
Thiện Sơ mỉm cười: “Anh quên à? Đó là 'con người thật' của anh, và cả của em nữa. Trong lòng em, bất kể anh làm gì, em đều ở bên cạnh.”
Bá tước Grey rũ mi mắt, vẻ mặt dịu dàng.
Bá tước Grey ba mươi tuổi đối xử với Thiện Sơ như gần như xa, chưa bao giờ dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình, nhưng trong khoảnh khắc này, đôi mắt màu lam quen thuộc ấy dâng trào tình yêu thương sâu như đại dương, không hề che giấu, cũng không tiếp tục cố gắng vùi lấp nữa.
Hắn nói: “Anh biết, em yêu anh.”
Kể cũng thật lạ, câu nói cảm động nhất trên thế giới này có lẽ nên là “Anh yêu em.”
Nhưng giữa bá tước Grey và Thiện Sơ, nó đã trở thành “Em yêu anh“.
Thiện Sơ cũng run rẩy nói: “Em cũng biết, anh yêu em.”
——end——
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!! Hẹn gặp lại ở bộ truyện mới [ Hồ ly ngàn năm hành hung bạch liên giả ]!
______^_^______
Cuối cùng thì bộ truyện đầu tiên mình edit cũng đã hoàn thành rồi!