Du Niệm, vẫn chưa thể xác định vấn đề của Thiện Sơ hay bá tước Grey nghiêm trọng hơn.
Thậm chí, Du Niệm bước đầu phán đoán: “Tình hình của bá tước Grey có lẽ còn tệ hơn cậu.”
“Sao lại như vậy?” Suy nghĩ của Thiện Sơ đảo lộn.
Du Niệm nói: “Trong trường hợp của cậu, cậu nhận ra mình có thể mắc chứng lo âu ràng buộc và cố gắng cải thiện tình hình. Hơn nữa, có một tin tốt là bây giờ cậu bắt đầu nảy sinh cảm giác an toàn, lí trí của cậu đã tiếp nhận sự thật 'bá tước Grey thật sự yêu mình' đúng chứ? Có thể thỉnh thoảng cậu vẫn tiếp tục 'kiểm tra' hắn, nhưng sự nghi ngờ trong lòng đã tiêu tán rất nhiều. Cậu bắt đầu tin tưởng hắn.”
Thiện Sơ ngẩn người: Hình như thật sự là như vậy.
Kỳ thực,Thiện Sơ đã vượt qua bước đầu của sự tín nhiệm kể từ lúc cậu quyết định phát triển yêu đương với bá tước Grey.
Sống lại hai đời, bá tước Grey là người đầu tiên khiến cậu có dũng khí chìm sâu vào một mối quan hệ lãng mạn.
Sau khi xác lập quan hệ, Thiện Sơ liên tục khiêu chiến sự nhẫn nại của bá tước Grey, hết lần này đến lần khác, cuối cùng Thiện Sơ hoàn toàn cảm nhận được tình cảm bá tước Grey dành cho cậu, vì vậy sẵn sàng thay đổi, chủ động tìm Du Niệm giúp đỡ.
Chuyện này chỉ xảy ra khi Thiện Sơ có đủ cảm giác an toàn.
Thiện Sơ suy nghĩ thật lâu, không thể không đồng ý với lời nói của Du Niệm: “Đúng, tôi tin tưởng hắn.”
“Không may, “ Du Niệm nói, “Hắn không tin cậu.”
Trong đoạn quan hệ tình cảm chất chứa bệnh trạng, Thiện Sơ nghĩ mình là người bất an nhiều hơn.
Thực chất không phải.
Bá tước Grey mới là người không thể tin rằng mình được yêu.
Bá tước Grey có một tuổi thơ bất hạnh. Ba mẹ hắn bằng mặt không bằng lòng, không chung thủy với nhau. Bá tước Grey đã nhiều lần chứng kiến hiện trường vận động quá trớn tại nhà của ba mẹ khi còn nhỏ. Điều này khiến hắn trực tiếp cong tại chỗ, đổi hướng quan tâm một lĩnh vực khác.
Đây cũng có thể là một trong những lí do gây ra sự bất an của hắn.
Hắn không tin vào tình cảm.
Mà hắn cũng không cảm nhận được chút tình thân nào trong ngôi nhà của mình.
Tất cả những gì hắn học được từ ba mẹ đều là lừa gạt, mưu kế, và những thủ đoạn chính trị cần thiết.
Lần đầu tiên hắn mở lòng yêu một người cũng là lần duy nhất rung động trước một chàng trai, nhưng đối phương lại là một trà xanh cặn bã phương Đông.
Sau khi hãm sâu vào tình cảm, thời điểm hắn xé rách mặt nạ giáo dưỡng, trực tiếp ép hỏi đối phương “Rốt cuộc chúng ta là gì của nhau?”, người nọ vẫn rất thản nhiên nói cho hắn biết “Chúng ta chỉ cùng luyện khẩu ngữ.”
Tuy bá tước Grey còn trẻ, nhưng không hề đần độn, hắn nhận ra, mình bị đùa giỡn.
Thiếu niên tóc đen da trắng thành thạo điêu luyện, ánh mắt giả vờ vô tội, rất giống y như đúc thời điểm mẹ hắn đong đưa với những người đàn ông khác.
Nội tâm bá tước Grey hỏng mất.
Chỉ trong chớp mắt.
Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc đó đã khiến hắn hiểu ra một điều.
Cho dù hắn không biết trà xanh hay hải vương là gì, song hắn đã chứng kiến ba mẹ tầm hoan mua vui.
Dù gì thì ba mẹ hắn chưa bao giờ ngăn cản hắn với tất cả những thứ này. Bọn họ cho rằng: “Con tiếp xúc chuyện này sớm cũng tốt cho con.”
Nghĩ lại thì tốt thật.
Tuy bá tước Grey chưa từng thử qua, nhưng mưa dầm thấm lâu, hắn cũng hiểu cách vận hành của những trò chơi này.
Hắn biết người đầu tiên tỏ ra khẩn trương, sẽ lập tức bị đá khỏi thế cục.
Mà hắn thì không muốn bị đá.
Do đó, hắn liền kiềm chế biểu hiện, vân đạm phong khinh nói: “Tôi cũng muốn rèn luyện Hán ngữ một chút.”
Quả nhiên, Thiện Sơ vốn đã mất hứng với hắn, đôi mắt ngay lập tức nổi lên tia hứng thú.
“Vậy thì cùng luyện nhé.” Thiện Sơ trả lời.
Cứ thế, bá tước Grey và Thiện Sơ bắt đầu một trận mới.
Bọn họ đấu trí, dây dưa đối đầu, cuối cùng cũng xác lập quan hệ thân mật.
Nhưng bá tước Grey chưa bao giờ nghĩ mình đã chiếm được Thiện Sơ.
Trong đôi mắt Thiện Sơ không chỉ có mình bá tước Grey.
Ngay cả khi họ thật sự ở bên nhau, Thiện Sơ cũng không đưa bá tước Grey về gặp người nhà, thậm chí Thiện Sơ vẫn luôn gặp gỡ những người đàn ông khác, vô cùng chướng mắt, đặc biệt là cái tên thô lỗ Thi Tiêu Nại, khiến bá tước Grey đau đầu nhất.
Với những chiếc lốp dự phòng khác, bá tước Grey dư sức khiến họ bỏ cuộc, nhưng Thi Tiêu Nại...luôn là kẻ khó nhằn nhất.
Thiện Sơ bắt đầu nuôi cá Thi Tiêu Nại từ khi học tại Athens.
Trong khoảng thời gian đó, Thiện Sơ nhiều lần nảy sinh suy nghĩ, thả chú cá này về đại dương, nhưng không thể ngờ được Thi Tiêu Nại như cá chép nhảy, tự mình nhảy ngược vào ao cá của Thiện Sơ.
Chỉ có những khi chứng lo lắng của Thiện Sơ bộc phát, sơ sẩy nổi nóng vì bá tước Grey, bá tước Grey mới có thể nếm trải một chút cảm giác yêu đương.
Du Niệm nói đúng, bá tước Grey sẵn sàng dỗ dành Thiện Sơ, không phải vì “không thấy phiền phức” mà là vì “thích thú”
Thậm chí “muốn ngừng mà không được“.
Bệnh trạng của hai người dây dưa, thăm dò lẫn nhau, tổn thương lẫn nhau, cuối cùng say mê nhau.
Du Niệm nhận xét xong xuôi, không nhịn được cảm thán: Thế giới này quả thật loại người nào cũng có.
Thiện Sơ cười khổ: “Có phải anh không thể hiểu được mối quan hệ của tôi với hắn không?”
“Tôi hiểu, “ Du Niệm nói, “Hai người không phải biến thái.”
Dựa theo tính chất công việc của Du Niệm, y đã tiếp xúc với những kẻ biến thái chân chính.
Du Niệm nói: “Lần trước, một khách hàng của tôi nói rằng anh ta quá yêu vợ, nên đã yêu cầu tôi lấy não sống của cô ấy nuôi trong bình. Có như thế, cô ấy mới thuộc về anh ta mãi mãi.”
Nghe được “câu chuyện tình yêu” như vậy, Thiện Sơ lập tức cảm thấy quan hệ của mình và bá tước Grey vẫn còn lành mạnh chán.
Thiện Sơ lại hỏi: “Thế anh có đồng ý không?”
Du Niệm nói: “Không có.”
Thiện Sơ thở phào nhẹ nhõm: Xem ra Du Niệm không phải nhà khoa học Frankenstein vô đạo đức.
Du Niệm tiếp tục nói: “Tôi bảo không cần phiền phức như vậy, thiết bị của tôi chỉ cần kết nối với dây thần kinh là có thể làm được, không cần phải mở sọ não ra.”
“...” Thiện Sơ trợn mắt há mồm, “Rồi rốt cuộc khách hàng kia có làm không?”
“Không làm.” Du Niệm nói.
Thiện Sơ tò mò: “Lương tâm trỗi dậy?”
Du Niệm trả lời: “Ngân sách không đủ.”
Thì ra thời buổi này làm biết thái cũng cần có tiền...
“...” Thiện Sơ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Du Niệm, rùng mình một cái.
Du Niệm có vẻ là một người không có khái niệm thiện ác.
Y không phải người xấu, sẽ không vì làm chuyện xấu mà hưng phấn, y cũng không phải người tốt, chắc chắn sẽ không vui vẻ vì làm điều tốt.
Thiện Sơ hỏi: “Anh như vậy không trái với pháp luật sao?”
“Tôi giúp cậu sống lại, vốn không hợp pháp.” Du Niệm nói.
Thiện Sơ suy nghĩ: Cũng đúng.
Thiện Sơ nhìn Du Niệm: “Cho nên anh là người không tôn trọng pháp luật?”
“Tôi rất tôn trọng pháp luật.” Du Niệm nói, “Tôi chưa bao giờ vượt đèn đỏ.”
“...” Thiện Sơ cảm thấy mình không nên bàn về pháp luật đạo đức với Du Niệm nữa.
Sau lần trò chuyện hôm đó, Thiện Sơ càng dồn lực chú ý lên người bá tước Grey.
Cậu phát hiện, bá tước Grey là một người đàn ông có ham muốn kiểm soát và dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, chỉ là hắn đang liên tục kìm nén bản thân. Để giữ được sự “hứng thú” của Thiện Sơ, bá tước Grey luôn đóng vai quý ông phong lưu đa tình.
Trừ phi Thiện Sơ ngã gục, nếu không bá tước Grey sẽ không dễ dàng nói yêu cậu.
Sự ẩn nhẫn của bá tước Grey mang lại cảm giác an toàn cho Thiện Sơ, và ------- lòng thương tiếc.
Thiện Sơ chặt đứt quan hệ với tất cả lốp xe dự phòng, không kích thích bá tước Grey ăn dấm nữa.
Cậu ngày một kiên trì với bá tước Grey, mỗi ngày đều nói yêu hắn, một lòng quan tâm hắn.
Bá tước Grey cảm nhận được những biến hóa đó, nỗi lo âu trái lại còn thêm nghiêm trọng.
Hắn đang sợ, sợ đây là một mánh khóe khác, một cái bẫy.
Trạng thái bá tước Grey ngày càng không ổn, Thiện Sơ vô cùng lo lắng, nhưng cậu không có cách nào hay ho.
Một lần nữa, cậu đến tìm Du Niệm, nhờ y hỗ trợ.
Du Niệm phân tích: “Bá tước Grey đã quen với địa vị thống trị, vì tổn thương sâu sắc nên hắn không sẵn sàng thể hiện sự hèn nhát của mình dễ dàng như vậy. Vấn đề của chúng ta bây giờ không phải là can thiệp vào hắn, mà là làm thế nào để hắn chấp nhận sự can thiệp ấy.”
Nói cách khác: Thứ nhất, bá tước Grey không thể để lộ điểm yếu của mình. Thứ hai, không thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Thứ ba, không thể chấp nhận trị liệu...
Bọn họ cùng nhau bàn bạc, thỏa thuận một kế hoạch.
Thiện Sơ giả vờ tái phát bệnh trầm cảm, thẳng thắn tiết lộ chuyện cậu sống lại. Cậu cho bá tước Grey biết, vết thương kiếp trước quá sâu, cậu nhất định phải tiếp nhận thôi miên ký ức hồi tưởng trị liệu của Du Niệm.
Chuyện của Thiện Sơ vô cùng viễn vông, khó mà tin được, nhưng bá tước Grey không cho rằng cậu nói dối, vì bá tước Grey nhận ra Thiện Sơ không giống những người khác, nếu như nói cậu sống lại một đời, thì những biểu hiện khác thường của cậu đã có thể lí giải được.
Bá tước Grey điều tra Du Niệm rất lâu, rốt cuộc cũng thừa nhận năng lực của y.
Bá tước Grey theo Du Niệm đến một gian phòng tối om, nơi Thiện Sơ đang nằm, dụng cụ đo lường sóng não tinh vi nhấp nháy hoạt động.
Ánh mắt bá tước Grey hiện lên lo lắng: “Bây giờ đang làm gì?”
“Hồi tưởng ký ức.” Du Niệm giới thiệu, “Để cậu ấy quay lại quá khứ, thay đổi cuộc đời, trở thành phiên bản tốt nhất của cậu ấy.”
Phương pháp thôi miên chữa bệnh không giống với trọng sinh mà Thiện Sơ từng trải qua. Trọng sinh là nhận một cơ hội sống lại, nhưng thôi miên chỉ mô phỏng lại thực tế trong mơ thông qua sự tác động lẫn nhau của não và máy tính, rủi ro tương đối thấp.
Bá tước Grey nói: “Tôi có thể ở bên cậu ấy không?”
- - Du Niệm chỉ chờ bá tước Grey nói mỗi câu này.
Y muốn bá tước Grey tự nguyện tham gia thôi miên, bằng không, ý thức của bá tước Grey nhất định sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
Còn biện pháp nào có thể khiến một nhà độc tài như Grey tự nguyện gia nhập kế hoạch vừa kì lạ vừa nguy hiểm chứ?
Chỉ có Thiện Sơ làm được.
Vì vậy, bá tước Grey cũng bước vào hành trình thôi miên hồi tưởng -- nhưng muộn hơn Thiện Sơ một chút.
Bởi vì bá tước Grey là một người đa nghi mẫn cảm, muốn thuyết phục được hắn, để hắn tin tưởng lần hồi tưởng này nhằm mục đích “trị liệu cho Thiện Sơ”, nên Thiện Sơ càng phải tỏ ra yếu thế, bất lực hơn.
Cho nên khi vừa bắt đầu, Du Niệm đã dùng chuông vàng thôi miên Thiện Sơ, phong bế ký ức của Thiện Sơ, để cậu dùng trạng thái lần trọng sinh đầu tiên tiến vào dòng hồi tưởng.*
(*) Quên hết mọi thứ và tưởng mình vừa sống lại ^^
Nhìn thấy biểu hiện của Thiện Sơ, bá tước Grey triệt để buông lỏng cảnh giác, nhận thức được nhiệm vụ của mình là bảo vệ Thiện Sơ, đánh thức cậu.
Trên thực tế, người cần tỉnh lại, cần được cứu vớt -- là bá tước Grey.
Khi tiến trình đến thời điểm mấu chốt, bá tước Grey hoàn toàn gỡ bỏ lòng phòng bị với Du Niệm, đồng hồ đã điểm mười hai giờ.
Du Niệm lập tức dùng chuông vàng đánh thức ký ức Thiện Sơ, nhắc nhở cậu về nhiệm vụ của mình.
Thiện Sơ mở mắt ra, rốt cuộc cũng nhớ lại tất cả những thứ này.
Cậu nhìn mình vẫn ngồi ở nhà hàng đồ Trung, trên bàn còn đặt bình hoa vừa tặng cho Du Niệm.
Du Niệm mân mê chuông vàng, hạ tay xuống: “Nhớ lại chưa?”
Thiện Sơ nhìn xung quanh, có chút kinh ngạc: “Vậy đây chỉ là mô phỏng? Không phải sống lại thật à?”
“Đúng.” Du Niệm nói, “Trọng sinh có độ khó cao, không nhất thiết phải làm thế.”
Thiện Sơ sững sờ quan sát bốn phía, bị dọa sợ: “Mọi thứ quá chân thật!”
“Tất nhiên.” Du Niệm nói, “Ngoại trừ việc khá tốn dữ liệu. Thế giới ảo này được tái hiện từ thực tế và kí ức của một số người tham gia cùng chúng tôi. Hơn nữa, vì đây là thế giới ý thức nên nếu có chỗ nào không đúng, ý thức sẽ tự động bỏ qua bug đó. Nên cảm giác rất thật.”
“Một số người tham gia...là chỉ anh, tôi, Will ( biệt danh của bá tước Grey), rồi còn có...Thi Tiêu Nại!” Thiện Sơ lẩm bẩm một chút, bỗng nhiên mở to hai mắt, “Sao Thi Tiêu Nại lại có hai nhân cách?”
Thi Tiêu Nại có thể tham là vì nhận được sự đồng ý của Thiện Sơ.
Thi Tiêu Nại cũng là một trong những nhà tài trợ chính cho phòng thí nghiệm của Du Niệm.
Thiện Sơ không cho Thi Tiêu Nại biết mục đích thật sự của đợt thôi miên này, cậu đối phó với hắn như những gì cậu thuyết phục bá tước Grey: “Trạng thái tinh thần của tôi xảy ra vấn đề, cần phải trị liệu thôi miên.”
Thi Tiêu Nại xung phong nhận việc muốn gia nhập trợ giúp Thiện Sơ.
Thiện Sơ không từ chối.
Thi Tiêu Nại rất kích động, nghĩ mình có thể mở rộng cửa trái tim Thiện Sơ.
Nhưng Thiện Sơ lúc đó đã nói: “Tôi biết, cậu vẫn luôn theo đuổi tôi, chưa muốn từ bỏ ý định, rất không cam lòng. Cậu cho rằng tôi không thích cậu là vì cậu từng nghe Jeff xúi giục, đối xử không tốt với tôi, đúng không?”
Thi Tiêu Nại giật mình.
Hắn thật sự nghĩ thế.
Thời điểm đó, Thi Tiêu Nại vô cùng kiêu ngạo, ác mồm ác miệng. Dưới sự xúi giục của Jeff, Thi Tiêu Nại dán cho Thiện Sơ cái nhãn tiểu nhân muốn trèo cao lên hàng quý tộc, do đó thái độ ban đầu của hắn dành cho Thiện Sơ rất tệ. Phải một thời gian sau, hắn mới nhận ra mình hiểu lầm Thiện Sơ, nhưng còn tệ hơn nữa, hắn như một đứa học sinh tiểu học EQ thấp, cố ý bắt nạt người mình thích chỉ để đối phương chú ý đến mình, khiến Thiện Sơ càng thêm dị ứng với hắn.
Cho đến một lúc nào đó, Thiện Sơ bắt đầu mỉm cười với hắn, thủy triều dâng trào trong tim -------- song cuối cùng Thiện Sơ tàn nhẫn cười nhạo: “Trong lòng tôi chỉ có học tập. Bạn học này, có phải cậu lại hiểu lầm gì không?”
Cảm giác của Thi Tiêu Nại đối với Thiện Sơ rất phức tạp, sự si mê, tình yêu đơn phương và cả thất tình của cậu thiếu niên đều do một mình Thiện Sơ gây ra.
Khi đã trưởng thành, Thi Tiêu Nại thành thục nhận ra mình đã chọn hình thức tồi tệ nhất để gặp Thiện Sơ.
Hắn luôn hối hận vì đã đối xử với Thiện Sơ như thế.
Có lúc, hắn cũng sẽ không cam lòng mà nghĩ: Có phải Thiện Sơ lựa chọn bá tước Grey vì chỉ có bá tước Grey tôn trọng và quan tâm cậu ấy hay không? Nếu như lúc trước mình cũng đối xử tốt với Thiện Sơ, nói không chừng cậu ấy sẽ thích mình.
Thiện Sơ thở dài, nói: “Cho nên, tôi cho cậu một cơ hội, để cậu triệt để hết hy vọng.”
Thi Tiêu Nại không chịu thua nở nụ cười: “Được thôi, tuy rằng việc chết tâm không hề dễ dàng. Nhưng anh sẽ trân trọng bất cứ cơ hội nào em dành cho anh.”
Vì vậy, Thi Tiêu Nại cũng đi vào giấc mộng.
“ 'Jeff' giả là do Thi Tiêu Nại giết?” Thiện Sơ nhớ lại, “Sau khi khiến gã tàn phế, bá tước Grey hẳn đã thu tay lại. Chuyện 'Jeff' bị hại chết, là do Thi Tiêu Nại sắp xếp.”
“Không sai.” Du Niệm nói, “Thi Tiêu Nại vốn là người liều lĩnh, hắn biết đây là cảnh trong mơ nên ra tay càng không có phép tắp. Hắn cũng biết Jeff từng làm những việc như vậy ở hiện thực, mới có thể xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Hắn vừa vì cậu, vừa trút giận cho mình, cuối cùng giết Jeff cho hả giận. Tất nhiên mục đích chính của hắn vẫn là giá họa cho bá tước Grey, để cậu sợ hãi bá tước.”
Ngoài ra, việc Thi Tiêu Nại có hai nhân cách sau khi tiến vào trong mơ khiến Thiện Sơ rất ngạc nhiên.
Cậu nghi ngờ hỏi Du Niệm: “Mới đầu Thi Tiêu Nại trong kí ức của tôi còn ở phiên bản thiếu niên, sao sau này...lại thành đa nhân cách chứ?”
Du Niệm trả lời: “Vì chúng ta đang ở trong mơ, cậu là chủ giấc mơ. Nói cách khác, không gian trong giấc mơ được dựa trên ý thức của cậu. Ý thức của cậu tiếp nhận bá tước Grey rất nhanh, nhưng lại khômg quá chào đón Thi Tiêu Nại, nên thi thoảng Thi Tiêu Nại sẽ bị cưỡng chế rời đi.”
Thiện Sơ trầm mặc nửa ngày, cư nhiên cảm thấy Thi Tiêu Nại có chút đáng thương.
Lại nói, mỗi lần “Thi Tiêu Nại trưởng thành” xuất hiện, hình như đều là lúc Thiện Sơ cần lợi dụng hắn như “người công cụ”¹. Vì Thiện Sơ đang cần hắn, nên ý thức không còn bài xích Thi Tiêu Nại nữa. Nhưng khi cậu dùng xong rồi, chê hắn phiền, hắn sẽ bị đẩy khỏi giấc mơ.
¹ Người công cụ: Ngôn ngữ mạng phổ biến. Ý chỉ người cam tâm tình nguyện làm gì đó cho người khác, dù rất khó khăn mà không cần hồi đáp bất cứ điều gì.
Quá thảm.
Cho dù Thiện Sơ tự mình đồng ý để Thi Tiêu Nại tiến vào giấc mơ, nhưng sâu trong tiềm thức vẫn luôn chống cự hắn.
Thiện Sơ khẽ nuốt nước bọt, hỏi Du Niệm: “Vậy sao anh có thể ra vào tự do được? Ý thức của tôi chấp nhận anh?”
“Đương nhiên.” Du Niệm nói, “Ý thức của cậu đồng ý để tôi làm người dẫn đường.”
Thiện Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Thế bây giờ tôi nên làm gì?”
Du Niệm tháo chuông vàng trên cổ tay mình, đặt vào tay Thiện Sơ: “Tính tự chủ của bá tước Grey trong mơ đã giảm bớt, cậu làm chủ giấc mơ, có thể tác động vào hắn, dẫn dắt hắn bộc lộ bản chất chân thật nhất.”
Thiện Sơ nhận chuông vàng, cụp mắt suy nghĩ: “Bản chất chân thật nhất...”
Bản chất của bá tước Grey bị kìm nén dưới lớp áo ngột ngạt của một quý ông?
Nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc ư? Không có chuyện đó đâu, kế hoạch của Thiện Sơ với bá tước Grey giờ chỉ mới bắt đầu!
______^_^______
Không biết hai chương vừa rồi mình edit có chỗ nào khó hiểu không. Nên mình tóm tắt lại một chút xíu nhé!
Sau khi trọng sinh cùng Du Niệm thì em gặp anh, hai đứa yêu nhau nhưng không có cảm giác an toàn, làm tổn thương nhau. Sau này em muốn chữa bệnh cho anh nên nhờ Du Niệm giúp đỡ. Bối cảnh chính từ đầu truyện đến giờ là ở trong GIẤC MƠ của em ( Không phải trọng sinh lần thứ hai). Em và anh cùng vào trong giấc mơ tái hiện lại đời thực để gỡ bỏ khúc mắc.
Hai người tổn thương nhau...người đau lòng là tui!