A Sơ dần dần không còn thỏa mãn với cách thức dùng giọng nói bầu bạn với Du Niệm nữa.
Nhưng cậu biết, nếu tùy tiện biến thành một khối thân thể, chỉ sợ sẽ khiến Du Niệm cảm thấy phản cảm.
Du Niệm vừa ý với một trợ thủ “gọi là tới, đuổi là đi”, không có nghĩa y sẽ hoan nghênh đón nhận một người đột nhiên xuất hiện, luôn kè kè bên cạnh y suốt 24 giờ.
A Sơ hiểu rõ Du Niệm.
Nói chung muốn làm thì phải đúng thời điểm.
Mà cơ hội đó đã tới: Một đêm nọ, Du Niệm một mình ở văn phòng phấn đấu học tập đến tận khuya, đột nhiên có hơi khát nước, gọi trợ lý lấy giùm y một ly nước.
Nhưng mà, trợ lý đã sớm tan tầm.
Du Niệm quên bén việc ấy.
Lúc này, A Sơ phát ra tiếng: “Kiểm tra đo lường cho thấy trợ lý hiện không ở văn phòng, ngài có đồng ý kích hoạt quyền hạn cánh tay để tôi rót nước cho ngài không?”
Du Niệm nghĩ nghĩ, mở quyền sử dụng tay robot cho A Sơ.
Bởi vì phòng thí nghiệm có rất nhiều thiết bị thao tác, tất nhiên cũng không thiếu những thứ như cánh tay robot.
A Sơ có thể bưng trà rót nước cho y, lần đầu tiên trợ lý giọng nói sử dụng thật thể tồn tại bên người và phục vụ cho Du Niệm.
Du Niệm cảm thấy cảm giác này cũng không tồi.
Về sau, cánh tay robot dường như không đủ linh hoạt ở một số phương diện, Du Niệm lại cấp quyền cho A Sơ, để cậu thuận lời điều khiển máy móc, xe tự động và các người máy trong phòng thí nghiệm.
Như vậy, A Sơ không những có thể giúp y lấy nước, còn tiện giúp y lấy một số đồ đạc, chạy vặt ở phòng thí nghiệm.
Các nghiên cứu sinh thấy thế, chợt cảm thấy công việc của mình tràn ngập nguy cơ ( Chanh: Sợ không có việc để làm chứ gì =)))).
Bàn về chuyện chạy vặt, không ai qua nổi A Sơ.
Đã thế bình thường nghiên cứu sinh đo lường, kiểm tra, đối chiếu hình như cũng kém A Sơ.
A Sơ tinh tế, độ chính xác cao, không biết mỏi mệt, hoàn toàn có thể thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của Du Niệm, so với bất kỳ ai lại càng thích hợp đảm nhận chức trợ lý của Du Niệm nhất.
Rất nhanh sau đó, A Sơ trở thành sự tồn tại không thể thiếu của phòng thí nghiệm.
Có một lần, Du Niệm để quên tài liệu ở nhà.
A Sơ xung phong nhận việc chạy về lấy.
Du Niệm chợt nghĩ, so với những nghiên cứu sinh hay nhân loại khác*, y càng nguyện ý tin tưởng để A Sơ giúp y chuyện này.
* A Sơ không phải con người, nên ở đây Du Niệm mới nhấn mạnh là nhân loại khác chứ không phải là người khác.
Bởi vì, y thật sự không thích để kẻ nào đặt chân vào nhà riêng, còn A Sơ á?
Xin lỗi, A Sơ không thuộc phạm trù “bất kỳ ai”, rốt cuộc cậu cũng không phải là “con người“.
Hơn nữa, A Sơ là hệ thống chuyên dụng, đã sớm đóng quân trong nhà y từ thời nảo thời nào rồi.
Du Niệm lại lần nữa cấp quyền cho A Sơ.
A Sơ có thể đơn độc lái ô tô của Du Niệm về nhà, dừng ngay trước cổng.
Cùng với việc lái xe, A Sơ có thể đồng thời tồn tại trong nhà Du Niệm.
A Sơ có khả năng cùng lúc xuất hiện ở những địa điểm khác nhau, làm nhiều việc khác nhau.
Cho nên, trong khi lái xe, cậu đã sớm điều khiển người máy gia dụng trong nhà tìm kiếm tài liệu. Đợi khi đến nơi, cậu chỉ cần nhận tài liệu và khởi động xe.
Hết thảy đều hoàn mỹ như vậy.
Mau lẹ.
Thuận tiện.
A Sơ hoàn toàn nắm giữ mọi sinh hoạt và công tác của Du Niệm.
Du Niệm hết thảy đối a sơ mà nói đều là trong suốt.
Nhưng đáng sợ nhất chính là, Du Niệm hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi
Y chỉ cảm thấy không tệ, ngược lại còn khá tốt, thuận tiện.
Trí tuệ nhân tạo so với nhân loại đáng tin cậy hơn nhiều.
Hơn nữa, Du Niệm cảm thấy bản thân giap tiếp với Du Niệm không cần tốn sức lực.
Rất nhiều thời điểm, Du Niệm thậm chí không cần nói, A Sơ vẫn có thể khiến những điều y cần sắp xếp thỏa đáng.
Bỗng một hôm, A Sơ đột nhiên nói mình cũng muốn nghiên cứu khoa học.
Nếu như là người khác, chắc sẽ cảm thấy đó là một ý tưởng hoang đường.
Chính ngươi là một sản phẩm của nghiên cứu khoa học? Sao ngươi có thể nghiên cứu khoa học được?
Nhưng Du Niệm lại cảm thấy thật vui vẻ: “Không tồi, không tồi, cậu quả thật là một hệ thống thú vị, tách biệt khỏi những hệ thống cấp thấp khác, không hổ là tác phẩm tâm đắc nhất của tôi.”
Du Niệm nói tiếp: “Không thành vấn đề, tôi có thể cho cậu toàn bộ tài nguyên trong phòng thí nghiệm, cậu bắt tay làm đi.”
Nếu là phiên bản A Sơ lúc ban đầu, e rằng sẽ không cảm xúc đáp lại: “Tài nguyên của phòng thí nghiệm tôi đã sớm tiếp xúc.”
Nhưng A Sơ của hiện tại không dám sơ hở.
Sau khi nhận được sự cho phép, cậu bắt đầu nghiên cứu thân thể mô phỏng.
Cậu tạo nên một thân thể mô phỏng, đem đại não của mình liên kết với người mô phỏng, tạo nên phiên bản hoàn chỉnh.
Rốt cuộc cũng đến ngày này, ngày A Sơ trở thành “người“.
Khi cậu từng bước đến gần Du Niệm, Du Niệm cũng ngây ngẩn cả người.
Trước giờ, Du Niệm là người rất khó kinh ngạc đến đờ đẫn như thế.
Nhưng cái này thật sự rất sốc.
Vì sao ư?
Vì ngoại hình của A Sơ 100% là dựa trên gu thẩm mỹ của Du Niệm.
Có lẽ Du Niệm cũng chẳng nhận ra thẩm mỹ của y là tuýp người như thế nào, nhưng A Sơ lại biết rất rõ.
A Sơ phát hiện vẻ ngoài mà Du Niệm hảo cảm, từ giọng nói, đến cả phong cách ăn mặc.
Rõ rành rành, cậu thiết kế “bản thân” trở thành loại hình Du Niệm thích nhất.
Du Niệm chán ghét tất cả đồ vật có “nhân tính” bị “giới tính hóa”, vì vậy ngoại hình của A Sơ khá trung tính nhưng lại tinh xảo đẹp đẽ. Để thỏa mãn chứng ám ảnh cưỡng chế của Du Niệm, “ngũ quan” của A Sơ hoàn toàn cân đối, khuôn mặt tỉ lệ tam đình - ngũ nhạc* theo tiêu chuẩn hoàn hảo, thân thể cũng dựa trên tỉ lệ hoàn kim, không thừa không thiếu một phân.
* Tam đình là cách chia 3 phần, cắt ngang trán là thượng đình, mũi – môi – miệng là trung đình, cằm là hạ đình.
Ngũ nhạc là các bộ phận: Trán, mũi, má, cằm. Quanh đấy là các vị trí quan trọng: Ấn đường (1), sơn căn (2), chuẩn đầu (3), đường pháp lệnh (4), lưỡng quyền (5), địa các (6), lệ đường (7), hiên môn (8) …
Du Niệm “kinh ngạc đến ngây người”, không bằng nói là “Kinh diễm”.
A Sơ đứng trước mặt y, quỳ xuống: “Chủ nhân.”
Du Niệm rũ mắt: “Sao lại thiết kế bản thân trở thành dạng này?”
A Sơ ngẩng mặt, cậu còn chưa học được cách thể hiện cảm xúc, khuôn mặt không biểu tình, trong mắt người khác sẽ cảm thấy có chút khủng bố. Nhưng đối với Du Niệm thì lại vô cùng thích hợp.
A Sơ ngước nhìn Du Niệm: “Ngài thích không?”
Du Niệm cúi đầu, giống như một vị thần cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống tín đồ của mình: “Cậu làm vậy, là vì tôi thích thế sao?”
“Tôi biết, mọi chuyện chỉ sợ không qua được mắt ngài.” Âm thanb A Sơ phát ra mang một chút cảm xúc rất nhỏ, tuy rằng quá ít, nhưng cậu vốn là trí tuệ nhân tạo, như vậy thôi cũng đã đủ khiến người khác phải giật mình, “Ngài nhìn tôi từng bước một thoát ly khỏi máy móc mà sinh lòng yêu ngài, không muốn xa ngài... Đây cũng là một phần trong nghiên cứu của ngài, đúng không?”
Du Niệm không phủ nhận, đôi mắt thượng hạng như ngọc lục bảo yên tĩnh nhìn A Sơ.
A Sơ cúi đầu nói: “Tôi thích ngài.”
“Cho nên?” Giọng nói của Du Niệm còn vô cảm hơn cả AI, không có chút tình cảm nào, “Cậu khổ tâm chuẩn bị thiết kế thân thể là muốn làm gì? Ôm tôi? Hay là hôn tôi?”
“Tôi biết chủ nhân không thích ôm hay hôn môi, nói lời âu yếm cũng khá bài xích.” A Sơ nhàn nhạt nói.
Du Niệm thoáng có chút ngoài ý muốn: “Cậu so với tưởng tượng của tôi còn hiểu tôi rất rõ đấy.”
“Đương nhiên.” A Sơ trả lời.
“Vậy cậu muốn làm gì?” Du Niệm hỏi.
A Sơ nói: “Tôi đoán chủ nhân có thể sẽ thích thế này.”
Nói xong, A Sơ vẫn duy trì tư thế quỳ, rướn người dùng răng tháo thắt lưng chủ nhân.
Du Niệm:…… Má, hóa ra mình thật sự thích điều này.
______^_^______
Theo quan điểm của mình thì bé người máy thành “công” rồi đó =))) nhưng mình quyết định sẽ giữ ngôi cậu vì bé là “hotboy mới đẻ”, còn ngây thơ lắm kkkk.
○ Du Niệm nghiện rồi thì nói đi paaa