Lời vừa nói ra, Titan lập tức hối hận: Gã là đại thiếu gia được chiều chuộng mà lớn. Bình thường nói chuyện không có đầu óc, nhưng không có nghĩa là gã thật sự ngu ngốc.
Gã có thể chế giễu Thiện Sơ, nhưng tự biết rằng không thể châm chọc bá tước.
Cùng lúc đó, Emily, Toby và Brighton đều nhìn gã với ánh mắt Mẹ nó, cậu lại bắt đầu nói nhảm gì đấy!”
Titan liền cúi đầu, nói: “Xin lỗi bá tước đại nhân. Tôi không có ý nói ngài như vậy.”
Thiện Sơ âm thầm cười nhạo: Thì ra cũng có ngày Titan uy vũ bá khí phải cúi đầu xin lỗi nhỉ?
Chỉ có điều, Titan xin lỗi mỗi mình bá tước, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Thiện Sơ.
Trong lòng bá tước Grey cho rằng Titan là một thằng khờ, nhưng ngoài mặt vẫn cười tủm tỉm: “Không sao, không sao.” Nói rồi bá tước Grey nhìn qua Thiện Sơ mà nói: “Mong cậu sẽ không để tâm.”
Lúc này Thiện Sơ mới nảy sinh chút hảo cảm với bá tước Grey: Không biết bá tước Grey có phải giả vờ tinh tướng hay không, ít nhất hắn còn hiểu lễ phép cơ bản.
Rất nhanh sau đó lại có thêm mấy vị khách quý lục tục đến, đều là thiếu gia, tiểu thư có bối cảnh, một người da vàng như Thiện Sơ đứng lẫn ở đây trông vô cùng không thích hợp.
Trong lời nói của Emily với Thiện Sơ ẩn chứa lưỡi dao: “Nghe nói học sinh châu Á ngoại trừ đọc sách thì không biết làm gì nữa, điều này có thật không?”
Thiện Sơ thầm nghĩ: Tiểu thư quý tộc ngày nay có đẳng cấp thấp vậy sao? Ui là trời, trực tiếp khơi mào châm chọc như này trông rất low.
Vì thế, Thiện Sơ nhu nhược nói: “Tôi không có đa tài đa nghệ như mọi người, thật sự rất hâm mộ.”
Emily không nghĩ Thiện Sơ lại thản nhiên đến vậy, nghẹn lại một chút.
Trái lại Brighton không nhìn nổi nữa, nói ngay: “Thiện Sơ biết đàn dương cầm.”
Thiện Sơ cạn lời: Cậu đừng có khen tôi, không lát nữa tôi lại bị ép lên biểu diễn nữa.
Đúng như dự đoán, Emily sáng mắt: “Thật sao? Thế thì không bằng cậu đàn cho tôi nghe một bài thế nào?”
Thiện Sơ không trả lời, âm thầm suy nghĩ: Trình độ mình nghiệp dư thế này, ở đây chỉ cần là người am hiểu dương cầm đều có thể phát giác.
Emily lại cười nói: “Hay là thế này đi, tôi cũng chơi dương cầm, chi bằng chúng ta song tấu cũng coi như là tôi đây trợ diễn cho cậu.”
Thiện Sơ suy đoán: Toang rồi, nhất định Emily là dân diễn tấu chuyên nghiệp.
Thiện Sơ đoán không sai, Emily đã đạt tới trình độ diễn tấu, còn tổ chức biểu diễn cá nhân vài lần rồi.
Emily hào phóng đến bên đàn dương cầm đặt cạnh cửa sổ, bắt đầu trình diễn.
Mấy vị thanh thiếu niên ở đây đều xuất phát từ lễ phép mà giữ im lặng, nghe Emily diễn tấu.
Emily có tâm khoe tài, liền chọn chơi《 La campanella 》.
Thiện Sơ chắc chắn cậu không thể sánh bằng đại tiểu thư đã bắt đầu học đàn chăm chỉ từ bé.
Thiện Sơ băn khoăn, liếc mắt một vòng, phát hiện mọi người lúc đầu còn chăm chú lắng nghe, nhưng vài phút sau, tám phần mười ánh mắt đều tan rã, trên mặt chỉ thiếu mỗi dòng chữ “Nhanh lên đi, quá nhàm chán.”
Thiện Sơ vừa nghĩ liền hiểu, người có thể ngồi ở đây không phú thì cũng quý. Nói cách khác, kể cả bá tước Grey hay những vị khác đều có khẩu vị âm nhạc cực kì cao, từ nhỏ đã quen nghe đại sư diễn tấu, biểu hiện non nớt của Emily thật sự không đủ để khiến họ kinh ngạc. Rốt cuộc Emily có lợi hại đến đâu cũng không sánh được với đại sư. Hoặc những người như Toby không thường xuyên luyện đàn, bắt bọn họ dụng tâm mà nghe một khúc dương cầm quả thật quá tra tấn, cho dù Liszt¹ có từ quan tài bò ra diễn tấu trực tiếp, họ cũng chỉ biết ngáp mà thôi.
¹ Franz Liszt: Tác giả bản La campanella. Nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc người Hungary. Ông là nhạc sĩ có danh tiếng ở khắp châu Âu vào thế kỉ 19 nhờ có kỹ thuật điêu luyện bậc nhất trên bàn phím. Ngày nay ông vẫn được xem như là một trong những nghệ sĩ piano lớn nhất mọi thời đại.
Mà Emily cũng không nghĩ đến chuyện này, chỉ đắm chìm trong cảm xúc “Có thể đàn bản nhạc khó như nước chảy hoa trôi, bà đây thật là trâu bò”, cũng không để tâm đến biểu cảm của khán giả, chỉ mải mê biểu diễn《 La campanella 》, trong lúc say sưa mà nhắm mắt lại.
Một khúc này kết thúc, nhóm người nghe đều vỗ tay hết sức, cả cái tên Toby không hiểu gì về nghệ thuật cũng bắt đầu tâng bốc: “Quá ghê gớm! Chopin nghe xong cũng phải bật dậy vỗ tay!”
Brighton cắt ngang: “Đây là Liszt.”
Toby một chút cũng không xấu hổ: “Chẳng lẽ Chopin không thể sống lại vì Liszt sao?”
“...”
Emily nhẹ nhàng nở nụ cười, giả vờ khiêm tốn: “Hôm nay tôi làm không tốt lắm, thật mong chờ biểu hiện của Thiện Sơ.”
Thiện Sơ biết mình không có cách vượt qua kĩ thuật của cô nàng, nhưng e là cũng chẳng cần.
Thiện Sơ cười, nói: “Trình độ của tôi chỉ ở cơ bản thôi, so với quý cô Emily đây thì tôi chỉ bằng một phần nghìn.”
Emily cũng biết chuyên môn của Thiện Sơ không bằng mình, nói ngay: “Đừng khiêm tốn như thế, tới đây đi!”
Thiện Sơ bất đắc dĩ: “Vậy tôi thử đàn một khúc đặc trưng ở nước tôi vậy.”
Nói rồi Thiện Sơ ngồi vào dương cầm bên cạnh, đàn 《 Lương Chúc 》.
Mọi người ở đây đều đã từng nghe qua 《 La campanella 》, nhưng đa số đều là lần đầu nghe đến 《 Lương Chúc 》, liền cảm thấy mới mẻ, nảy sinh hứng thú muốn nghe tiếp.
Độ khó của bản nhạc này không cao, Thiện Sơ có thể thoải mái ứng phó. Thế nên cậu có nhiều thời gian để quản lý biểu cảm, tiến hành giao lưu ánh mắt cùng người nghe. Cậu chỉ chơi một đoạn nhỏ, tránh cho bọn họ cảm thấy nhàm chán, đồng thời di chuyển đôi mắt sóng sánh, lơ đãng phóng tầm nhìn nhẹ nhàng quét qua từng vị thính giả, bất cứ lúc nào cũng khiến người ta phải tập trung chú ý.
Thiện Sơ không tự biên tự diễn mà phô trương bản thân mình như Emily.
Vì không muốn người nghe mất hứng, Thiện Sơ tấu một đoạn rất ngắn, màn biểu diễn rất nhanh đã xong, ngược lại làm nảy sinh cảm giác chưa đã thèm ---- không thể nói cậu đàn rất xuất sắc, chỉ xem như không tồi mà thôi, nhưng phong thái trình diễn của cậu rất đáng yêu lại đa tình.
Ca khúc này tràn ngập nét đẹp phương Đông, mà người chơi đàn cũng là một cậu chàng phương Đông xinh đẹp, tựa trên ô cửa sổ, đắm chìm trong ánh nắng chói mắt của giờ ngọ, cứ như một bức tranh sơn dầu.
Nếu như bài diễn tấu của Emily là để nghe, vậy thì phần biểu diễn của Thiện Sơ chính là để thưởng thức.
Brighton biết rõ Emily đàn 《 La campanella 》rất tốt, nhưng ánh mắt không nhịn được mà lưu luyến trên người Thiện Sơ.
Con người Thiện Sơ có sự cuốn hút vô cùng đặc biệt.
Ngay cả Titan không thích dương cầm cùng chả ưa gì Thiện Sơ, khi ánh mắt long lanh của cậu miễn cưỡng lia đến, trái tim không tự chủ mà tăng nhịp đập: Ôi mẹ ơi, sao tự nhiên lại thấy thằng nhóc này đẹp thế nhỉ?
Hoàn thành ca khúc, Thiện Sơ cười nói: “Cảm ơn các vị đã nguyện ý lắng nghe trích đoạn đến từ Trung Quốc chúng tôi.”
Bá tước Grey cảm thấy Thiện Sơ đánh đàn quá vụng về, nhưng cậu ta đã nói khúc ca này là đặc trưng của văn hóa Trung Quốc. Xuất phát từ mục đích chính trị, bá tước Grey nhất định phải tán thưởng: “À, văn hóa Trung Hoa thật sự khiến người ta yêu thích. Bài hát này rất có tính nghệ thuật, mang đậm bản sắc văn hóa độc đáo, quả thật không thể dời mắt.”
Nếu bá tước Grey đã nói thế, những người bên cạnh cũng bắt đầu ca ngợi sôi nổi. Kẻ không biết chơi đàn thì cho rằng Thiện Sơ làm khá tốt, mà người thông thạo dương cầm cũng không dám trái ý bá tước. Do đó, người nào cũng tán dương kỹ năng đánh đàn của Thiện Sơ.
Emily tức giận đến suýt nữa thì làm ầm lên: Tất cả mọi người đều bị điếc hay sao!? Hay là bọn họ đều gay hết rồi!? Đều bị cái tên vô liêm sỉ vừa đánh đàn vừa pose dáng mê hoặc hết hay gì?
Nhưng Emily tự nhận mình là một thục nữ, dù sao cũng không thể nhảy dựng lên chất vấn khả năng nghe nhạc hay xu hướng tính dục của mọi người được.
Cô chỉ có thể mỉm cười nói: “Thiện Sơ đánh đàn thật tốt. Tôi còn không sánh bằng đây này.”
Thiện Sơ vội vàng nói: “Ôi sao lại thế được? Vừa nghe đã thấy cô chơi thật chuyên nghiệp, so với tài năng của cô, tôi chỉ là một kẻ nghiệp dư mà thôi.”
Toby cười lạnh: “Mày mà cũng xứng đặt cạnh Emily à? Không cần so cũng biết mày là cái đồ không có chuyên môn.”
Thiện Sơ đồng ý: “Cậu nói chí phải.”
Toby cảm thấy mình như đang đấm vào bông, vô cùng bất lực.
Kỹ năng Thiện Sơ quả thật thua kém Emily, có cái gì đâu mà không dám thừa nhận.
Chỉ là Toby dọa người hùng hổ lại khiến Emily mất mặt.
Brighton nói: “Toby, cậu đừng có vô lễ như thế!”
Toby giận đến nỗi mặt đỏ tía tai: “Brighton, tại sao cậu cứ muốn bảo vệ thằng đê tiện này thế?”
Thấy tình huống ngày càng khó coi, bá tước Grey mở miệng nói: Emily và Thiện Sơ đều chơi không tồi, thật ra cũng không nên so sánh. Ở đây đâu phải chỗ để thi đấu.”
Tuy Toby rất không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, bá tước đại nhân.”
Thiện Sơ nhìn bộ dạng nâng cao dẫm thấp của Toby liền cảm thấy buồn cười, híp mắt không nói lời nào.
Tiệc trà này, mọi người cùng nhau tán gẫu, Brighton cũng bị kéo gia nhập, Thiện Sơ lập tức cô đơn. Rất may là Emily đang mải lấy lòng bá tước Grey, Toby cũng theo sát cô nàng nên tạm thời không tìm Thiện Sơ tính sổ.
Thiện Sơ ngồi lên Sofa, định dùng chút điểm tâm. Liền thấy một vị thiếu gia ngồi xuống bên cạnh, đưa tay với cậu: “Hi, chào cậu. Tôi tên Jeff.”
Jeff cũng là học sinh của học viện Athens, không những thế, hắn còn là chủ hội trưởng hội học sinh, cũng được xem là một nhân vật có tiếng tăm.
Thấy Jeff chủ động bắt chuyện cùng mình, Thiện Sơ mang theo chút cung kính mà cười nói: “Tôi từng nghe về cậu, cậu là hội trưởng hội học sinh, thật khâm phục.”
“Đừng nói thế, vị trí này cũng là vì bảo vệ quyền lợi của mỗi học sinh mà tồn tại. Cậu có thể hài lòng là vinh hạnh của tôi.” Jeff khẽ mỉm cười, đôi mắt màu lục bảo tựa như lóe ánh sáng.
Thiện Sơ gật đầu, nói: “Tôi cũng muốn vì mỗi học sinh mà cố gắng làm việc.”
Jeff nhíu mày: “Cậu cũng muốn trở thành hội trưởng hội học sinh sao?”
“Cũng không phải vậy.” Thiện Sơ cười “Tôi làm sao có bản lĩnh đó? Tôi chỉ hi vọng mình có thể đảm nhiệm một chức vụ mà thôi. Chỉ là học kì vừa rồi tôi không ứng tuyển, bây giờ muốn tham gia thì đã muộn rồi.”
“Nếu đã có lòng thì không bao giờ là trễ” Jeff nói.
Vẻ mặt Thiện Sơ kinh ngạc, nhưng trong lòng âm thầm phun tào: Tui mới không thèm làm việc dưới trướng của Jeff.
Nếu như đối với lũ bạo lực học đường như Titan hay Toby, Thiện Sơ chỉ cảm thấy phiền phức. Thì đối với Jeff chỉ có căm hận.
Thế nhưng Thiện Sơ đã sớm học được cách mỉm cười khéo léo với người mà mình ghét cay ghét đắng, tựa như một tay đạo đức giả, nhìn rác rưởi cũng có thể dịu dàng một cách trơn tru.
Cơ mà ở lâu với rác rưởi cũng không quá thoải mái.
Thiện Sơ xin lỗi, viện cớ rời đi.
Tuy Jeff còn trẻ tuổi, nhưng cũng trải nhiều thành tinh, dễ dàng cảm nhận được Thiện Sơ trước mặt thì mỉm cười, sau lưng lại âm thầm bài xích.
Điều này làm cho Jeff có chút ngoài ý muốn, hắn ta nghĩ Thiện Sơ phải rất dễ dàng tin tưởng mình mới phải.
Nhưng Thiện Sơ không chút cảm kích, xoay người đi tìm bá tước Grey. Bá tước Grey mỉm người nhìn cậu, Toby và Emily hung hăng liếc Thiện Sơ một cái.
Thiện Sơ làm như không thấy, song còn hai người bên cạnh, cũng không tiện trò chuyện cùng bá tước Grey. Bởi vậy, cậu thẳng thắn hỏi bá tước Grey: “Ngài có thể giành hai phút cho tôi được không?”
“Nếu cậu có chuyện muốn nói” bá tước Grey nở nụ cười nói “Thì mười phút cũng được“. Ánh mặt trời hắt vào ánh mắt xanh thẳm như ngọc của hắn, phảng phất ánh sáng lấp lánh.
______^_^______
Tác giả có lời muốn nói:
Về ca khúc《 Lương Chúc 》, tui cứ nghĩ nó khá nổi tiếng ở nước ngoài. Sau khi đi du lịch mới biết rất nhiều người ngoại quốc chưa từng nghe qua. Hơn nữa ở học viện âm nhạc, học đàn violin cũng ít ai biết đến. Tui sốc dã man. Sau mới biết bài 《 Hoa Nhài 》của Trung Quốc mới nổi tiếng nhất? (Cảm nhận cá nhân, chưa chắc đúng.)