Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các ngươi thắng... Ta quyết định đem Tôn bà bà đổi thành Tôn thị...
Trên núi Chung Nam, Hoạt Tử Nhân Mộ.
Lâm Triều Anh sắc mặt tái nhợt mặc giá y màu đỏ ngồi một mình bên bàn
trang điểm, nàng lẳng lặng nhìn châu quan, khăn voan trong hộp không
khỏi cười khổ, nàng Lâm Triều Anh cả đời kiêu ngạo tự phụ, tự cho là
không có việc gì có thể làm khó được bản thân, cuối cùng lại không thể
thoát ra cái tình khiếp bi thương này.
Lâm Triều Anh khẽ vuốt chuôi bảo kiếm hắn tặng, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non nói:
子房志亡秦
Tử Phòng chí vong Tần
Điện các lăng yên vụ
曾進橋下履
Tằng tiến kiều hạ lý
Tử Phòng ôm mộng phản Tần
佐漢開鴻舉
Tá Hán khai hồng cử
Nhặt hài ba lượt dưới chân thạch kiều
屹然天一柱
Ngật nhiên thiên nhất trụ
Một tay phò tá Hán triều
要伴赤松游
Yếu bạn Xích Tùng du
Chống trời trụ đất cao siêu không cùng
功成拂衣去
Công thành phất y khứ
Công thành rũ áo ung dung
異人與異書
Dị nhân dữ dị thư
Kỳ nhân cùng với kỳ thư
造物不輕付
Tạo vật bất khinh phó
Có đâu tìm kẻ thiên tư tầm thường
重陽起全真
Trùng Dương khởi Toàn Chân
Toàn Chân khởi tự Trùng Dương
(Bản dịch thơ trích từ Anh Hùng Xạ Điêu)
Nàng nhẹ giọng ngâm ra bài thơ từng cùng hắn quyết đấu, bài thơ mà nàng
đã dùng đầu ngón tay viết lên đá, trong lòng không khỏi có chút buồn bã, suy nghĩ cũng dần trở lại thật lâu thật lâu trước kia...
Khi đó Vương Trùng Dương vẫn là một thiếu niên tâm cao khí ngạo, chỉ vì
phẫn hận quân Kim xâm lăng, từng dựng cờ khởi nghĩa, cùng quân Kim đối
địch, nhưng chung quy cũng đánh không lại quân Kim. Sau khi chiến bại,
hắn tự xưng là 'Hoạt tử nhân',ở bên trong một ngôi mộ cổ trên núi Chung
Nam này mấy năm liền, không ra khỏi mộ một bước, ngụ ý là tuy sống đấy,
nhưng coi như đã chết, không muốn đội trời chung với quân Kim. Ba chữ“Hoạt tử nhân” là hàm ý như vậy. Tuy nàng cùng Vương Trùng Dương lúc đó
có thể xem như là kỳ phùng địch thủ nhưng Lâm Triều Anh cũng không đành
lòng nhìn hắn tinh thần sa sút, chán nản như thế, liền đứng ở ngoài cửa
Cổ Mộ mắng to hắn bảy ngày bảy đêm, chọc giận hắn cùng với nàng đấu một
trận, tới khi hắn hết bề nhịn nổi, liền ra khỏi mộ để giao đấu. Nàng
liền phá lên cười ha hả, nói:
- Đã ra khỏi mộ, tức là sống lại rồi, thì không được vào mộ nữa.
Nàng đã dùng phương thức của mình
giải trừ khúc mắc của hắn. Mà hai người cũng từ đây hóa thù thành bạn,
cùng nhau hành tẩu giang hồ. Vốn tưởng rằng tình cảm ẩn sâu trong đáy
lòng rồi cũng sẽ có ngày đơm hoa kết quả, nhưng cớ sao hắn lại lấy lý
do: 'Hung Nô chưa diệt, ta không thể thành gia?' để từ chối nàng. Cuối
cùng yêu lại biến thành thù hận, ước định luận võ quyết đấu trên núi
Chung Nam.
Bởi vì võ đấu hoà nhau, nên hắn và nàng dùng văn đấu để phân định thắng bại.
Lâm Triều Anh vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó bản thân rốt cuộc là mang
theo hi vọng như thế nào đi quyết đấu, cuối cùng lại đổi thành một cái
kết quả lưỡng bại câu thương như thế.
Ngày ấy hoàng hôn rất đẹp, ráng chiều đỏ rực phảng phất như có thể chảy
ra một giọt máu. Hai người đứng trên đỉnh núi nhìn nhau, tuy gần nhau
nhưng sao lại có cảm giác cách xa đến thế, Lâm Triều Anh trong lòng suy
nghĩ vạn điều, cuối cùng chỉ hoá thành một tiếng thở dài.
Lâm Triều Anh dùng sức nắm chặt tay thành quyền, ra vẻ lạnh nhạt nói: “
Ngày mai chúng ta quyết đấu, bây giờ chúng ta lập ra ước định. Nếu như
ngươi thắng, ta sẽ tự sát tại đây, sau này tất nhiên sẽ không thấy mặt
nhau nữa. Nếu như ta như thắng, ngươi phải đem Hoạt Tử Nhân Mộ này tặng
cho ta ở, cả đời nghe ta phân phó, không được trái ý; nếu không, ngươi
phải xuất gia, làm hòa thượng cũng tốt, làm đạo sĩ cũng được. Bất luận
làm hòa thượng hay là đạo sĩ, đều phải lập tự quan trên núi, ở bên ta
mười năm.”
Bỏ qua tự tôn lần này đã là ranh giới cuối cùng của Lâm Triều Anh, hoặc
là chết hoặc là cô độc cả đời, chỉ còn có cơ may mỏng manh là hoàn thành tâm nguyện che dấu đã lâu.
Văn đấu chúng ta thi dùng ngón tay viết thơ lên đá, ai viết chữ đẹp hơn
thì thắng, nhờ có “hoá thạch đan” thứ mà trong lúc nàng vô ý đã nghiên
cứu ra, cuối cùng nàng cũng giành được thắng lợi. Như trong dự kiến,
Vương Trùng Dương hắn lựa chọn xuất gia làm đạo sĩ, mà bản thân nàng
giành được 'Hoạt Tử Nhân Mộ', nhưng chung quy cũng không thể giành được
tâm của hắn.