Lâm Uyên Hành

Chương 51: Chương 51: Bị lai lịch của bản thân dọa cho sợ




Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

***

Tô Vân tìm được đám người Hoa Hồ. Không lâu sau, Lý Mục Ca tìm tới. Lúc trước vị thiếu niên linh sĩ này còn rất thân thiết, nay lại trở nên có chút xa lạ và khá câu nệ, còn khách khí mời bọn họ lên tầng.

Tô Vân và Hoa Hồ cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao mà hắn ta lại trở nên như vậy.

“Có phải bị nhân ma bám lên người rồi hay không?” Hoa Hồ quay sang thì thầm với Tô Vân: “Hẳn là Cả Thôn Ăn Cơm cũng vào thành rồi.”

Trong lòng Tô Vân nghiêm nghị: “Nhị ca đừng nói mò. Nơi đây là ngoài thành Sóc Phương, Cả Thôn Ăn Cơm có muốn đi thì cũng phải vào trong thành, chỗ đó người đông hơn.”

Hoa Hồ lại nhỏ giọng nói tiếp: “Chúng ta vừa vào thành, Sóc Phương lập tức có tuyết rơi, có khi nhân ma luôn ở bên cạnh chúng ta.”

Tô Vân cũng thấp thỏm trong lòng, cũng may mấy tăng nhân đã đi tới, mỉm cười ôn hòa với bọn họ.

Tô Vân mỉm cười đáp lại. Mấy tăng nhân cũng đi vào trong tòa lầu chuồng cọp này, hiển nhiên bọn họ cũng sống ở đây. Lý Mục Ca khẽ nói: “Các vị đại sư này là tiên sinh của Văn Xương học cung bọn ta.”

Tô Vân kinh ngạc: “Văn Xương học cung là chùa miếu?”

Lý Mục Ca lắc đầu: “Nho Thích đạo là học thuyết nổi tiếng, cơ bản thì trường học nào cũng có.”

Tòa lầu chuồng cọp này vô cùng rách nát, đủ mọi hạng người sống ở trong đó. Dọc đường lên lầu, đám người Tô Vân gặp được vài vị đạo nhân và nho sĩ trong hàng lang chật hẹp, còn cả mấy kẻ có tướng mạo hung ác, thoạt trông không giống người tốt.

Thậm chí bọn họ còn gặp được một thợ mỏ, là một con yêu quái đầu báo. Hẳn là gã vừa nhân lúc rối loạn trốn vào trong đây, vì kinh hãi nên quên mất mình đã hiện ra nguyên hình, núp trong góc phòng run lẩy bẩy.

Tô Vân tiến vào phòng của Lý Mục Ca. Lý Mục Ca lấy một viên kiếp hôi nhỏ bằng móng tay từ trong một hộp nhỏ đặt trên bàn, đốt cháy rồi đặt vào trong chao đèn.

Viên kiếp hôi kia từ từ bay lơ lửng trong chao đèn, tỏa ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng cả căn phòng.

“Một viên kiếp hôi này có thể chiếu sáng một đêm, đến sáng hôm sau sẽ hóa thành tro rơi xuống.” Lý Mục Ca có chút ngại ngùng: “Điểm tiện lợi nhất của chỗ này là không mất tiền mua kiếp hôi, hết rồi thì cứ xuống ven đường của xưởng kiếp hôi mà nhặt một ít mang về.”

Tô Vân lấy làm kỳ lạ. Hắn cũng nhặt được mấy viên kiếp hôi nhỏ, là từ máu thịt của quái Kiếp Hôi biến thành, chỉ là hình dạng của nó có vẻ không giống với kiếp hôi mà Lý Mục Ca nhặt được.

Hắn lấy viên kiếp hôi nhặt được từ trên người quái Kiếp Hôi ra cẩn thận nặn ra một cục nhỏ, cất cái khác đi, rồi mang cục kia đi so sánh với viên kiếp hôi của Lý Mục Ca.

Kiếp hôi do huyết nhục của quái Kiếp Hôi biến thành có hình thoi, hai đầu nhọn hệt như tinh thể hắc ám, còn viên kiếp hôi mà Lý Mục Ca nhặt thì không có đặc điểm này.

Lý Mục Ca cũng là thiếu niên với thiên tính tò mò, bèn sáp lại hỏi: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy quái Kiếp Hôi biến thành kiếp hôi đấy. Chi bằng chúng ta đốt thử một viên xem nó sáng cỡ nào?”

Tô Vân gật đầu.

Lý Mục Ca mang mồi lửa tới dí lên viên kiếp hôi hình thoi kia.

Ầm!

Tòa lầu chuồng cọp rung chuyển dữ dỗi. Từ một căn phòng ở tầng thứ chín, ánh lửa bùng lên, cả cửa sổ lưu ly lẫn chấn song đều bay văng ra. Tất cả cánh cửa của tầng lầu này đều bị đẩy bung ra ngoài.

Không lâu sau, Lý Mục Ca và đám người Tô Vân, Hoa Hồ với ba đứa bé đeo các bọc đồ to nhỏ đứng trên quan đạo bên dưới tòa nhà lầu này. Mặt ai nấy mảng đen mảng trắng, tóc cũng bị đốt cháy.

Đột nhiên một gói đồ lại bị ném xuống từ trên tầng, rơi bịch xuống bên chân bọn họ.

“Lũ oắt con chết dẫm Văn Xương học cung kia, đừng để ông mày nhìn thấy chúng bây nữa!”

Chủ nhân tòa lầu thò nửa người ra khỏi cửa sổ, chửi ầm lên: “Cho người khác thuê thì được tiền, cho chúng bây thuê thì suýt mất mạng, chúng bây cút đi ăn kiếp hôi đi!”

Lại một lát sau, mấy vị tăng nhân cũng đeo bọc đồ đi xuống dưới. Vị chủ tòa lầu kia đi theo, tỏ ra vô cùng áy náy: “Xin lỗi các vị đại sư nhiều lắm, không tiện cho các vị thuê nữa.... Trong lầu còn ai của Văn Xương học cung? Mau cút hết cho ông! Các vị đại sư, mời đi bên này!”

Mấy vị tăng nhân mặt đen sì đi tới chỗ đám người Tô Vân, Lý Mục Ca. Hoa Hồ cúi gằm mặt xuống nhìn mũi chân mình, Lý Mục Ca cũng cúi đầu nhìn mũi chân, còn Tô Vân thì trên khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ mà lại mang theo nụ cười vô tội.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn. Trên người mọi người nhanh chóng bị phủ lên một tầng bông tuyết.

Tăng nhân dẫn đầu ôn hòa nói: “Sĩ tử Mục Ca, trên con đường truy nguyên chúng ta thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đừng để những chuyện đó dao động đạo tâm, phải dũng cảm đối mặt với chúng. Ngươi tới học cung ở tạm một đêm trước đi. Ngày mai một là về nhà mà ở, hai là thuê một phòng khác.”

Lý Mục Ca đồng ý.

Một lát sau, một con thú to lớn đung đưa đi trên quan đạo tới nơi đây. Con thú đó chở một tòa lầu gỗ cao hai tầng trên lưng. Trên lầu còn có treo đèn.

Lý Mục Ca giơ tay vẫy, con thú dừng lại. Lầu nhỏ rung rung vang lên tiếng kẽo kẹt. Trong hai tầng lầu đều có người, bóng của bọn họ lay lắt dưới ánh đèn.

Cửa sổ lưu ly ở tầng hai được mở ra, một cái đầu rối bù thò ra, xách một vò rượu mà mùi rượu nồng nặc xộc lên tận trời, hỏi: “Vào thành sao? Lên xe. Người lớn hai đồng, trẻ nhỏ một đồng.”

Lý Mục Ca leo lên trước, Tô Vân và Hoa Hồ dẫn ba đứa trẻ theo sau. Mấy vị tăng nhân thì đi cuối cùng.

Tầng lầu thứ nhất của cỗ xe liễn thú này đã chật kín người ngồi, không còn chỗ đặt chân. Mấy người theo cầu thang gỗ đi lên trên. Trên tầng hai, mấy tên đàn ông trung niên có tướng mạo hung ác đang ngồi uống rượu.

Mấy vị tăng nhân cũng đi lên tầng hai. Vị tăng nhân dẫn đầu gõ cửa sổ, nói: “Chúng ta đi Văn Xương học cung.”

“Văn Xương học cung?”

Vị xa phu tay xách vò rượu kia lắp bắp kinh hãi, hoàn toàn tỉnh hẳn khỏi cơn say, vội vàng đặt vò rượu sang một bên, ngồi thẳng người dậy.

Mấy người đàn ông trung niên đang uống rượu kia cũng vội vã đứng dậy, không nói câu nào đã từ trên lầu hai nhảy xuống, không dám ở lại trên liễn thú.

Hành khách ở tầng dưới cũng la lên: “Ta đến nơi rồi, dừng xe! Mau dừng xe!”

Chỉ chốc lát sau, trên xe chỉ còn lại đám người Tô Vân.

Xa phu kia run lẩy bẩy, cũng muốn nhảy khỏi xe bỏ chạy nhưng mà không dám, chỉ đành rung dây cương. Con thú to lớn kia phát ra một tiếng bò rống đầy không cam lòng, cất bước đi vào trong thành.

Tô Vân và Hoa Hồ liếc nhau, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không ổn: “Lý Mục Ca nói không khí của Văn Xương học cung không tốt, xem ra không chỉ đơn giản là không khí không tốt.”

Mấy vị tăng nhân đóng cửa lại, trong lầu này trở nên vô cùng yên tĩnh, như đã hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

Tô Vân nhìn ra, chỉ thấy những tòa lầu cao sừng sững càng lúc càng nhiều, cầu mây cũng càng ngày càng nhiều. Có tòa lâu rất cao, bên hông còn lơ lửng mây mù. Lại có cầu mây nhô ra từ trong mây. Người đi đường bước đi trên cầu như đang dạo bước trên mây.

Tòa thành thị này về đêm mà không hề tối tăm chút nào, đèn đốt kiếp hôi được treo ở trên khắp các tòa nhà lầu và hai bên đường, chiếu cho thành thị này sáng như ban ngày.

Người đi đường nhân bóng đêm và cảnh tuyết ra ngoài du ngoạn. Đường phố buôn bán nhộn nhịp. Nơi đây hệt như một tòa thành không đêm, làm cho người ta hoa cả mắt.

Liễn thú trên đường cũng nhiều hơn. Có con thì lao đi như điên, có con lại di chuyển với tốc độ rất chậm. Trên những lầu nhỏ trên lưng thú đều có đèn kiếp hôi chiều sáng. Bên trong phần đông là nam nữ trẻ tuổi, bọn họ uống rượu mua vui, tiếng cười tiếng hát cất vang.

Trong lầu nhỏ trên cỗ xe liễn thú này của đám người Tô Vân lại tĩnh lặng như tờ. Tuy là mùa đông, toàn thân vị xa phu kia lại toát đầy mồ hôi, căng thẳng điều khiển con thú di chuyển trên quan đạo, tới thẳng Văn Xương học cung.

Vị tăng nhân trẻ tuổi ngồi đối diện Tô Vân mỉm cười nói: “Tiểu Tăng Đồ Minh. Thượng sứ từ Đông Đô tới đây, ắt là chưa có chỗ đặt chân nhỉ?”

“Lại gọi ta là thượng sứ?” Tô Vân hơi giật mình.

Sắc mặt vị hòa thượng Đồ Minh kia nghiêm túc lại: “Thượng sứ đừng lo. Bọn ta là tăng nhân viện Thích Già của Văn Xương học cung, cũng là vô tình biết được thân phận của thượng sứ. Thượng sứ phụng lệnh đi tới Sóc Phương, ắt là đang gánh trọng trách rồi. Đồ Minh không dám hỏi, nhưng mong thượng sứ cho Văn Xương học cung ta một cơ hội phục vụ đại đế!”

Hồ Bất Bình nhanh miệng nói: “Hòa thượng hiểu lầm rồi, bọn ta thực sự không phải thượng sứ gì đó, bọn ta tới từ nông thôn, vào thành để đi học!”

Hòa thượng Đồ Minh mỉm cười ra vẻ ta biết ta hiểu, nói: “Thượng sứ liệu có thể đưa lệnh bài Thiên Đạo ra để quan sát?”

Tô Vân liếc Lý Mục Ca bên cạnh. Lý Mục Ca cúi đầu xuống, không nói lời nào.

Tô Vân nhíu mày, lấy lệnh bài Thiên Đạo viện ra khỏi bọc quần áo, nói: “Đại sư ắt đã hiểu nhầm rồi, bọn ta thật sự tới để cầu học, không phải thượng sứ gì cả.”

Hòa thượng Đồ Minh nhận lấy lệnh bài, mấy tăng nhân khác sáp lại cùng xem, lật qua lật lại kiểm tra thật giả một lúc. Mấy tăng nhân mới gật đầu với sắc mặt đầy nghiêm túc.

“Đúng rồi, chính là lệnh bài Thiên Đạo.”

Hòa thượng Đồ Minh đứng dậy, hai tay nâng lệnh bài cung kính đưa tới trước mặt Tô Vân, trầm giọng nói: “Xin thượng sứ hãy cất đi.”

Tô Vân nhận lấy lệnh bài. Thứ này bọn họ tìm được từ hài cốt của các sĩ tử Thiên Đạo viện đã chết trong Táng Long lăng, bọn họ tìm được tổng cộng bốn khối rưỡi.

Bọn họ cảm thấy chất ngọc không tệ, ban đầu định mang vào thành bán để kiếm ít tiền bù thêm. Nhưng theo biểu hiện của hòa thượng Đồ Minh mà nói, hẳn là lệnh bài Thiên Đạo này không phải thứ bình thường.

“Các vị đại sư, bọn ta là nông dân tới từ khu không người Thiên Thị viên, cũng là trùng hợp mới gặp phải loại quái Kiếp Hôi này. Lệnh bài Thiên Đạo này, cũng là bọn ta vô tình nhặt được thôi.” Tô Vân đành phải thành thật nói: “Bọn ta không liên quan gì tới Thiên Đạo viện.”

Hòa thượng Đồ Minh cười ha ha, đưa mắt liếc nhìn với mấy tăng nhân khác rồi bọn họ cùng đồng thanh nói: “Thượng sứ hãy yên tâm, chúng tôi đều hiểu rõ, chắc chắn sẽ không để lộ phong thanh!”

Khu không người Thiên Thị viên không có con người, đây là chuyện mà ai cũng biết rõ.

Lệnh bài Thiên Đạo của Thiên Đạo viện lại càng là thứ không phải cứ người ta nhặt bừa là có!

Mà quái Kiếp Hôi bạo động đương nhiên không phải chuyện cứ đúng lúc gặp được như vậy!

Tô Vân nói như vậy lại khiến bọn họ càng tin tưởng chuyện mấy người Tô Vân là sĩ tử Thiên Đạo viện phụng lệnh đại đế nước Nguyên Sóc tới Sóc Phương ngầm điều tra!

Mấy vị tăng nhân hứng khởi: “Sóc Phương có vụ án lớn rồi!”

Hòa thượng Đồ Minh chuyển đề tài, ân cần hỏi: “Mấy vị từ nông thôn tới đây cầu học, hẳn là bây giờ vẫn chưa nhập học chứ?”

Hoa Hồ rụt cổ, thành thật đáp: “Bọn ta vừa mới vào thành, vẫn chưa đi tìm trường...”

Mấy vị tăng nhân đồng loạt nở nụ cười: “Đúng vậy, vừa vào thành đương nhiên chưa nhập học. Nếu thượng sứ chưa nhập học, muốn đi Văn Xương học cung bọn ta, Văn Xương học cung đương nhiên sẽ vô cùng chào đón. Vốn là còn phải khảo hạch nhập học, nhưng không cần nữa.”

“Thôi cứ khảo hạch thì tốt hơn!” Hồ Bất Bình vội nói.

Mấy tiểu hồ ly gật đầu lia lịa, lòng thầm nghĩ: “Ngộ nhỡ Văn Xương học cung này là một hố phân người thì sao? Chúng ta vào thành để đi học chứ không phải rơi vào hố phân tắm rửa đâu!”

Hòa thượng Đồ Minh không làm gì được, đành phải nói: “Cũng được. Vậy thì cứ thi đi, cho gọi là có.”

Hoa Hồ càng khẳng định Văn Xương học cung không phải nơi tốt đẹp gì, mặt nhăn mày nhó nói: “Các vị đại sư, bọn ta tới từ nông thôn, không có thân phận ở thành Sóc Phương nên việc nhập học e là sẽ khó...”

Hòa thượng Đồ Minh cười đáp: “Chuyện đơn giản. Chúng ta không có chỗ nghỉ ngơi, vậy tới Văn Xương học cung ngủ một tối trước, sáng sớm hôm sau thân phận của năm vị sẽ được thu xếp thỏa đáng, không chút sơ hở!”

Tô Vân và Hoa Hồ liếc nhau, cả hai đều cảm thấy không ổn trong lòng: “Văn Xương học cung quả nhiên là trường học kém cỏi nhất thành Sóc Phương, không chiêu sinh được sĩ tử nên nhất quyết muốn giữ chúng ta lại!”

Thanh Khâu Nguyệt tức giận tới mức rớt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nếu thi rớt mà nói, chúng ta kiên quyết không vào trường các người!”

Đám người hòa thượng Đồ Minh thở phào một hơi, nghiêm nghị nói: “Thượng sứ yên tâm...”

Tô Vân cũng có chút đau đầu, lại giải thích: “Đại sư, bọn ta không phải thượng sứ.”

Đồ Minh cũng nghiêm lại, nhìn quanh một vòng rồi trầm giọng nói: “Các vị đã hiểu chưa? Từ đây trở đi không còn thượng sứ tới từ Đông Đô nữa!”

“Đã rõ!” Mấy vị tăng nhân đồng thanh hô lên.

Một tăng nhân chần chừ đôi chút rồi khẽ nói nhỏ: “Sư huynh, có cần diệt khẩu tên xa phu này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.