Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
***
“Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, là đám yêu quái Viên Gia Lĩnh đã đuổi tới rồi!”
Lòng Tô Vân sầm xuống, hắn đặt củi xuống: “Chúng ta không để lại dấu chân, nhưng tuyết ngừng rơi, bọn chúng lại có thể men theo ánh lửa đuổi tới đây! Lúc này bên ngoài có yêu quái Viên Gia Lĩnh, còn có quỷ quái xách đầu, thế gọng kìm...”
Tiếng ngựa hí càng lúc càng gần miếu Văn Thánh.
Tô Vân dọn dẹp đồ đạc, nói nhanh: “Nhị ca, đánh thức mấy đứa kia dậy, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Hoa Hồ vội vàng gọi đám người Hồ Bất Bình, Thanh Khâu Nguyệt dậy. Tô Vân buộc đồ xong, đeo lên bả vai, bước tới bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy bàn tay của con quỷ quái to lớn kia xách cái đầu của nó ra khỏi sân, hai tay nâng đầu đặt cái đầu rối loạn kia lên trên cổ.
Con quỷ quái kia dùng hai tay xoay đầu trái phải, dường như lắp cho đúng vị trí.
Bên ngoài miếu vang lên một tiếng mắng mỏ: “Mẹ kiếp, lại lắp ngược rồi!”
Tô Vân lại thấy quỷ quái to lớn kia tháo đầu mình xuống, xoay vị trí của mặt và gáy lại rồi mới đặt lên cổ. Chỉ thấy nơi cổ của nó như mọc ra rất nhiều xúc tu, nối liền với đầu.
“Khà, được rồi!”
Quỷ quái to lớn hớn hở mặt mày, từ ngoài miếu cúi người vào trong sân, đưa mắt nhìn Tô Vân phía sau cửa sổ của gian phòng phía tây.
“Vật nhỏ, trông ngon miệng đấy...”
Quỷ quái to lớn vừa nói tới đây, đột nhiên một giọng nói già nua truyền tới từ bên ngoài: “Yêu nghiệt phương nào? Dám to gan cản trở Viên Gia Lĩnh ta làm việc? Có nhận ra Viên Tam tổ sư không?”
Rầm!
Tiếng rung chuyển dữ dội vang lên, rõ là đại yêu ra tay tấn công con quỷ quái to lớn kia.
Con quỷ quái kia bị đau, đột nhiên thò tay nắm lấy gốc cây già trong sân miếu Văn Thánh, nhổ bật gốc nó lên, xoay tròn rồi quét ra ngoài một cú thật mạnh.
Tô Vân đứng bên cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài miếu có người và ngựa bị quét bay tới giữa không trung, từng bó đuốc bị quăng lên cao, xoay tròn rơi xuống.
Hắn không khỏi ngơ ngác: “Sao bọn chúng lại đánh nhau trước rồi? Đám yêu quái Viên Gia Lĩnh này thật sự là nóng tính quá.”
Viên Tam tổ sư chính là đại yêu của Viên Gia Lĩnh, có thực lực cực kỳ hùng mạnh, thế nhưng lại càng đánh với quỷ quái to lớn kia thì lại càng ngang tài ngang sức.
Một kẻ là quỷ quái, một kẻ là đại yêu, điều khiển âm phong yêu khí, vừa đánh vừa di chuyển. Chỉ nghe thấy trong nền tuyết bên ngoài truyền đến tiếng va chạm của vật to lớn, còn cả tiếng cây cối bị bẻ gãy, rất đáng sợ.
Tô Vân lập tức mở cửa phòng phía tây ra, trầm giọng nói: “Phòng của miếu Văn Thánh phòng được quỷ quái, không phòng được yêu! Nhân lúc này chúng ta đi!”
Ba tiểu hồ ly hóa thành ba đứa bé, mỗi đứa đeo một bọc quần áo nhỏ rồi nối đuôi chạy ra. Hoa Hồ hóa thành đứa trẻ đi theo sau.
Bọn họ đi tới bên tường, nhún người nhảy ra ngoài miếu, giẫm lên đất tuyết, bò sấp xuống rồi nhanh chóng di chuyển.
Dưới ánh trăng trong đêm tuyết, quỷ quái kia và đại yêu Viên Gia Lĩnh đánh vào trong núi rừng, khiến rừng cây rung chuyển không ngớt.
Tô Vân và đám người Hoa Hồ đang chạy đi, chơt nghe có con vượn yêu kêu to: “Không ở trong miếu!”
“Có dấu chân ở góc tường!”
“Đuổi theo!”
Trong lòng Tô Vân sầm xuống, khẽ nói: “Nhị ca dẫn mấy đứa bé đi trước, tìm một miếu thờ ẩn thân! Ta có Thần Tiên Tác, để ta cản chúng lại! Nếu các ngươi không chờ được ta, vậy cứ tới trạm dịch Thiên Thị viên chờ ta ở đó!”
Hoa Hồ biết hiện giờ tình hình rất khẩn cấp, bèn nói: “Đệ nhớ phải cẩn thận.”
Dứt lời, hắn dẫn ba đứa bé nhanh chóng chạy vào trong núi.
Tô Vân quan sát bốn phía, tung người nhảy lên một cây đại thụ hệt như giao long quấn trên cây, chờ thời cơ hành động.
“Thân pháp Giao Long Ngâm đều là áp sát đất mà di chuyển, chiến đấu trong lớp tuyết dày như thế này thì sẽ không thi triển được, trái lại Viên Công quyết nhảy nhót như bay mới là sát chiêu trong loại tình thế này!”
Trong mắt hắn lấp lánh ánh sáng, hắn lặng lẽ thôi động Tiên Viên Dưỡng Khí thiên.
Khi khí huyết của hắn tuôn trào, từng xương sụn giữa các khớp xương của hắn lồi lên, cơ bắp da thịt gồ lên, khí huyết dâng trào, cơ thể cũng bành trướng theo, trở nên càng cường tráng hơn.
Hắn quan tưởng cấu tạo cơ thể khi vượn bạch hóa thành vượn vàng, lấy khí huyết hóa làm xương, làm gân, làm máu thịt, khiến chúng bành trướng trong người, làm cho hắn cảm thấy cơ thể lập tức tràn đầy một loại sức mạnh mà ngày thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Được khí huyết cuồng bạo trong cơ thể hắn lôi kéo mà Tiên Viên Dưỡng Khí thiên từ tầng thứ nhất, khi khí huyết của Tô Vân vận chuyển được vài đại chu thiên, đã xông thẳng lên tầng thứ sáu.
Mà Viên Công quyết thì lập tức được hắn trực tiếp tu luyện thành loại thành tựu thứ ba!
Theo lý mà nói, cho dù tu vi của Tô Vân có vững chắc đến mấy, nhưng tu luyện một môn công pháp mới thì cũng cần hơn mười ngày mới có thể tăng lên tầng thứ sáu, mới có thể tu thành loại thành tựu thứ ba.
Nhưng Tô Vân là người phi thường, điểm mấu chốt của tâm pháp Tiên Viên Dưỡng Khí thiên là “tróc tâm viên hàng ý mã”, mà hắn đọc đủ thứ kinh điển cựu thánh nên đã sớm đạt được loại thành tựu này rồi.
Năm đó, khi vụ án trấn Thiên Môn qua đi, Dã Hồ tiên sinh chuyển lớp học của mình đến trường làng, thu hút đám sĩ tử hồ ly tới nghe giảng. Một cậu bé mù đi vào trường, dựa vào bên dưới cửa sổ học lỏm.
Mấy ngày liên tục, Dã Hồ tiên sinh đều gặp được cậu nhóc mù này, nên đã cho hắn vào trong, ra đề kiểm tra hắn và các tiểu hồ ly khác.
Cậu bé mù đối đáp trôi chảy, trích dẫn kinh điển, đạt được vị trí đứng đầu.
Cậu bé mù đó chính là Tô Vân.
Hắn có ngộ tính khác hẳn người thường, đám hồ yêu cũng cực kỳ thông minh, nhưng từ khi Tô Vân tham gia lớp học thì đám người Hoa Hồ không bao giờ đạt được vị trí thứ nhất nữa.
Hắn hiểu về Tiên Viên Dưỡng Khí thiên không thua kém bất cứ đại nho nào, mặc dù Cầu Thủy Kính đến tìm hiểu về Tiên Viên Dưỡng Khí thiên thì cũng chưa chắc đã hiểu rõ hơn hắn.
Khuyết điểm duy nhất của hắn là mắt hắn không nhìn thấy gì, như vậy sẽ không cách nào quan tưởng được, sẽ không cách nào tu luyện được những chiêu thức biến hóa kia. Nhưng hiện giờ đây đã không còn là vấn đề nữa.
Hắn đã lấy lại được thị lực, vả lại trong ấn đường còn có dấu ấn trấn Thiên Môn, bên trong có giấu tám tháp cổng triều thiên, có thể mở Thiên Môn để tiến vào thế giới kia, được nhìn vào tiên đồ, thông qua nó để có được quan tưởng trực quan nhất, học được chiêu thức chính xác nhất.
Tiếng vó ngựa truyền tới, từng con vượn yêu ngồi trên lưng ngựa, tay giơ cây đuốc hô to gọi nhỏ, truy đuổi về phía này.
Khi con ngựa đầu đàn lao tới, Tô Vân đột nhiên thả người nhảy xuống khỏi cây, lòng bàn tay đặt lên trên mặt con vượn yêu ngồi trên lưng con ngựa thứ hai.
Bạch Viên Quải Thụ!
Lực của một kích này quá lớn, kéo cả cơ thể của con vượn yêu kia lên khỏi lưng ngựa.
Tô Vân đè đầu gã xuống, đập mạnh vào đầu một con vượn yêu trên lưng con ngựa đang chạy song song. Sức mạnh của chiêu Bạch Viên Quải Thụ rốt cuộc đã hoàn toàn bùng phát.
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Vân thậm chí có ảo giác rằng thứ mình đang nắm không phải là một cái đầu, mà là một quả trứng gà rồi mang đập vào quả trứng khác.
Kết quả việc hai quả trứng đập vào nhau là có thể tưởng tượng được.
Hắn đè hai thi thể hạ xuống đất. Dưới ánh trăng sáng tỏ, tuyết trắng xóa bị nhuộm đỏ một mảng!
“Viên Thanh, Tiểu Thất!”
Vượn yêu phía sau giục ngựa đuổi theo, thấy thế thì mắt trợn to như sắp nứt ra. Tô Vân lập tức nhún người nhảy vọt lên trên lưng một con ngựa, hai chân kẹp vào bụng ngựa một cái thật mạnh, khiến con ngựa phóng vụt đi.
Vượn yêu phía trước đã ghì ngựa lại, quay đầu lại bên này.
Con vượn yêu kia tung người đứng lên lưng ngựa. Thức mở đầu của gã vừa được bày ra, Tô Vân đã lập tức nhìn ra chiêu thức gã đang định thi triển là Cổ Giản Phi Độ.
Chiêu này Viên Võ đã từng thi triển khi đối mặt với Tô Vân, tung người nhảy lên như con vượn từ trên cây nhảy qua khe núi, rơi vào trên cây ở bờ bên kia, sử dụng lực xung kích để tăng cao lực tấn công của mình, tạo ra một thứ lực cực lớn.
Quả nhiên con vượn yêu trước mặt tung người nhảy lên, hướng tới con ngựa mà Tô Vân đang cưỡi.
Ngay trong chớp mắt khi gã nhảy lên, Tô Vân cũng nhún người nhảy theo, lại là đầu dưới chân trên, thi triển một chiêu Viên Công Đạn Kiếm.
Uy lực của chiêu Cổ Giản Phi Độ của con vượn yêu kia bùng nổ, một nắm đấm nện cho con ngựa mà Tô Vân vừa cưỡi tới dập nát đầu. Mà cùng lúc khi nắm đấm của gã giáng xuống, ngón tay của Tô Vân búng lên huyệt Thiên linh cái trên đỉnh đầu gã.
Bốp!
Xương trên huyệt đó của con vượn yêu kia vỡ nát, mảnh xương vỡ chọc vào trong óc, khiến gã không kịp rên tiếng nào đã ngã lăn ra tuyết.
Tô Vân tiếp đất, lại như linh vượn tung người nhảy lên. Phía sau lưng hắn truyền tới tiếng mũi tên sắc nhọn xé gió, chính là có hơn mười con vươn yêu giục ngửa đuổi theo, giơ cung lên bắn.
Tô Vân trở nên giống vượn yêu hơn cả vượn yêu, liên tục tránh né trong lớp tuyết. Đột nhiên hắn nhảy lên cây, vừa nhảy vừa lướt từ cây này nhảy sang cây khác, chính là sử dụng chiêu pháp của Cầm Tróc Tâm Viên.
Mười mấy con vượn yêu cưỡi ngựa không ngừng bắn tên, đuổi theo Tô Vân phi vào trong núi rừng. Tô Vân thầm nghĩ: “Thế này thì đám người Hoa nhị ca sẽ an toàn.”
Đột nhiên, lưng hắn trúng một mũi tên. Tô Vân vội vàng thôi động Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên, khiến khí huyết hóa thành vảy rồng ngăn trở mũi tên này lại, chỉ là vẫn chậm một chút, mũi tên đã đâm vào trong da thịt của hắn, mặc dù không sâu nhưng rất đau đớn.
Tô Vân chịu đau rút mũi tên ra, rồi dùng khí huyết hóa làm vảy rồng bao trùm lên miệng vết thương.
Mũi tên này đã làm ảnh hưởng tới sự phối hợp các động tác của hắn, vả lại máu tươi chảy ra dưới lớp quần áo, khiến hắn cảm thấy lưng mình nhớp nháp có chút không thoải mái.
Những con vượn yêu kia vẫn đuổi theo, chỉ là ngựa chạy trong rừng cây dưới lớp tuyết dầy như thế này thì rất bất tiện, rất nhanh có không ít con ngựa đạp hụt, bị đau chân không chạy được nữa.
Những con vượn yêu kia lập tức bỏ ngựa leo lên cây, nhảy nhót chuyền cành đuổi theo hắn.
“Sau khi bỏ ngựa, nhảy trên các cành cây, mang vũ khí theo sẽ bất tiện, bọn chúng sẽ vứt bỏ mấy thứ như cung tên. Bọn họ đã không có vũ khí thì ta có thể đánh một trận.”
Tô Vân nương theo ánh trăng quan sát phía trước, cây cối và cành lá ở phía trước đều phản chiếu trong đôi mắt của hắn.
Chuông vàng trong đầu hắn xoay tròn, các tầng tích tắc, giây lần lượt tiến lên, đôi mắt làm cho hắn có thể phán đoán được vật thể và vị trí của chính mình, chuông vàng tính toán thời gian, cơ thể điều chỉnh tùy theo đó, làm cho hắn có thể tránh được chướng ngại vật bên đường, không đến mức bị cành cây cản lại.
Đồng thời thân thể hắn phối hợp vào trạng thái tiết kiệm sức lực nhất. Ở trạng thái này, thể lực của hắn được bảo tồn ở mức lớn nhất, tiện cho trận chiến đấu sau đó.
Chuông vàng của hắn là tính linh thần thông, chỉ là hiện giờ Tô Vân không biết điều này, hắn chỉ đơn giản coi chuông vàng làm công cụ tính thời gian mà thôi.
“Ta cần một nơi không có ánh sáng, một nơi có lợi cho ta nhất.”
Mắt hắn tìm kiếm khắp nơi, chứ cứ để lũ vượn yêu này đuổi theo như vậy, sớm muộn gì hắn sẽ hao hết thể lực thể năng, khi đó lành ít dữ nhiều. Hắn bắt buộc phải tốc chiến tốc thắng!
Lúc này Tô Vân đột nhiên nhìn thấy một miếu thờ nằm ngay giữa núi rừng, lòng thoáng động, hắn lập tức lao vọt tới nơi đó.
Miếu thờ kia trông mới tinh, hẳn là mới được xây dựng không lâu. Tuy nơi này không lớn, nhưng đủ các bộ phận.
Tô Vân nhảy vọt vài cái, rơi xuống trong sân của miếu thờ kia, rồi lập tức lao vọt vào trong chính điện.
Bịch bịch bịch!
Từng con vượn yêu nhảy vào trong sân, nhanh chóng nhảy vào chính điện. Mắt chúng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy tung tích Tô Vân đâu cả.
Lúc này, phía sau lưng bọn chúng vang lên tiếng cửa đóng kèn kẹt, hơn mười con vượn yêu kia vội vàng quay người lại, chỉ thấy Tô Vân đang đóng cửa điện.
“Các vị huynh đài Viên Gia Lĩnh.”
Dưới ánh trăng, Tô Vân nở nụ cười tươi, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nói: “Bóng tối phủ xuống rồi.”
Cửa điện được đóng lại, trong điện lập tức tối sầm xuống.
Giọng nói của Tô Vân vang lên trong bóng tối: “Các ngươi, đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với bóng tối chưa?”
Đám vươn yêu hú lên liên tục, lao ra khắp nơi. Tô Vân hệt như vị vua bóng tối, thảnh thơi dạo bước, tránh né được đòn tấn công của đám vượn yêu này đầy chính xác.
Thiếu niên của trấn Thiên Môn giơ tay tạo dáng như gõ chuông, chuông vàng trong đầu hắn hệt như vang lên tiếng chuông kêu.
Keng...
Bắt đầu tính giờ.
Trong điện vang lên những tiếng sấm đì đùng, như tiếng giao long gầm vang, xen lẫn trong đó là tiếng quát, tiếng gào thét, cùng với tiếng xương cốt gãy vỡ, còn cả tiếng xoạt xoạt khi máu tươi vẩy ra, hắt lên trên cửa sổ.
Một lúc lâu sau, mọi âm thanh dừng lại.
Cửa điện được mở ra, ánh trăng chiếu rọi vào trong. Bóng dáng một thiếu niên đi vào trong ánh trăng, ra khỏi đại điện.
Tô Vân ngửa đầu lên, mở mắt ra trong ánh trăng.
Phía sau hắn là xác đám vượn yêu đầy khắp đại điện.