Lâm Uyên Hành

Chương 144: Chương 144: Chủ nhân đông lăng




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ----------------

- Chủ nhân Đông Lăng?

Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, hướng đế hoàng trong xe kia nhìn lại, hắn nghe nói qua vị Chủ nhân Đông Lăng này. Vài ngày trước hắn cùng bọn người Hoa Hồ rời khỏi Thiên Môn trấn tiến vào khu vực vô trật tự ở Thiên Thị viên, lúc ban đêm tá túc tại Văn Thánh miếu, Văn thánh công chính là bị Chủ nhân Đông Lăng xin mời đi làm khách.

Đêm đó, bọn người Tô Vân gặp phải quỷ quái khổng lồ cùng Viên Tam tổ sư tập kích, bởi vậy ngẫu nhiên gặp Lâu Ban.

- Chủ nhân Đông Lăng có thể mời được Văn thánh công Văn Xương Đế Quân, nhất định không thể coi thường, hắn lúc còn sống nhất định cũng không phải hạng người vô danh, như vậy hắn là ai?

Tô Vân thầm nghĩ:

- Bày quầy bán hàng cùng một chỗ với ta, ngoại trừ Lâu Ban - Chủ nhân Đông Lăng ra, còn có những ai?

Bảo Thiên Tướng cùng Tiết Thanh Phủ thì sắc mặt đại biến. Sắc mặt Tiết Thanh Phủ âm tình bất định, hiển nhiên biết Chủ nhân Đông Lăng, nhưng hắn tựa hồ cực kỳ kiêng kị đối với Chủ nhân Đông Lăng, có chút không muốn lại gần.

Đột nhiên, Bảo Thiên Tướng cười ha ha, âm thanh vang dội:

- Chủ nhân Đông Lăng lại có thể thế nào? Khu không người Thiên Thị viên các ngươi là chi mạch từ khu không người chúng ta, phân đi ra từ chúng chỗ của ta. Thần Vương thấy các ngươi đáng thương, lúc này mới không so đo cùng các ngươi. Hai đại thánh địa chúng ta luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, ngươi nghĩ Bảo Thiên Tướng ta chả lẽ lại sợ ngươi?

Bảo Thiên Tướng quay người liền đi, cười to nói:

- Lão tử luôn luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng bởi vì nước giếng không phạm nước sông, nếu ta đi tới địa bàn của các ngươi, tự nhiên là ta đuối lý. Cáo từ, cáo từ!

Nói xong, thân thể hắn càng ngày càng nhỏ, hóa thành một tiểu nhân nhi cao hơn một xích, tay ngắn bắt lấy rất nhiều Linh binh của mình, chân ngắn nhỏ mở ra, nhanh như chớp chạy vô tung vô ảnh.

Cung nữ kia cười lạnh nói:

- Tính ngươi đi được nhanh.

Nàng đi vào bên người Tô Vân, ôn nhu nói:

- Tiểu hữu, chủ nhân nhà ta cho mời.

Tô Vân khom người nói:

- Làm phiền tỷ tỷ dẫn đường.

Cung nữ đi phía trước, hướng xa niện đi đến, Tô Vân theo ở phía sau, Tiết Thanh Phủ lạnh lùng nói:

- Ngươi đi đi, ta không đi.

- Ta tình nguyện chết ở chỗ này cũng không đi Đông Lăng...

Bảo Thiên Tướng đột nhiên chui ra từ trong rừng cây, thò đầu ra kêu lên:

- Tiết Thánh Nhân, ngươi nói lời ấy thật chứ? Thánh Nhân miệng vàng lời ngọc, cũng không thể gạt ta nghe!

Tô Vân lấy khí huyết hóa vượn, khống chế Tiết Thanh Phủ đi thẳng về phía trước, Tiết Thanh Phủ giãy dụa không được, kêu lên:

- Chí sĩ không uống nước đạo tuyền! Ta tình nguyện chết ở ngoài...

Tô Vân lấy khí huyết phong bế miệng của hắn, lúc này mới thanh tịnh một chút.

Xe vua Chủ nhân Đông Lăng có thanh thế to lớn, đội xe khoảng chừng mười tám chiếc xe liễn, Long Phượng làm giá, còn có các loại Thần Thú khác.

Tô Vân dò xét, lúc này mới phát hiện những Thần Thú này cũng không phải Thần Thú chân chính, mà là Lăng thú trước lăng mộ, do tảng đá điêu khắc thành, bày ở hai bên đường thông hướng đến lăng mộ, dùng để thủ hộ lăng mộ.

Khu vực vô trật tự khu không người mỗi khi đến ban đêm liền sẽ trở nên dị thường náo nhiệt, chẳng những Quỷ Thần trong phần mộ muốn đi ra náo nhiệt, chính là Lăng thú trông coi lăng mộ cũng sẽ sống lại, nhảy nhót tưng bừng.

Đợi bọn hắn đi vào trước xe vua Chủ nhân Đông Lăng, Tô Vân leo lên xe vua, Tiết Thanh Phủ vẫn không muốn lên xe, Tô Vân cưỡng ép khống chế thân thể của hắn lên xe. Tiết Thanh Phủ phong bế ngũ giác, nhắm mắt lại, không nhìn tới Chủ nhân Đông Lăng.

Tô Vân đành phải mặc kệ hắn, hướng đối diện nhìn lại, chỉ thấy Chủ nhân Đông Lăng ngồi sau màn trướng lụa mỏng, thấy không rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy là một nam tử đầu đội đế quan, thân mang hắc bào, tư thái đoan chính, rất có uy nghiêm.

Tô Vân khom người cảm ơn, nói:

- Đa tạ Chủ nhân Đông Lăng cứu giúp.

Sau màn trướng truyền đến âm thanh hùng hậu của nam tử kia, cười nói:

- Lần trước ngươi tá túc Văn Thánh miếu, lại gặp phải hiểm cảnh, Văn thánh công liền oán trách ta không nên thiết yến, suýt nữa hại tính mệnh của ngươi.

- Hôm nay ta đi tuần chính gặp ngươi gặp nạn, cũng xem như lấy công chuộc tội.

- Mời ngồi.

Tô Vân lại lần nữa cảm ơn, ngồi xuống, trong lòng buồn bực nói:

- Nhìn Chủ nhân Đông Lăng phô trương, giống như một tôn đế hoàng đã qua đời phô trương. Chẳng lẽ hắn là một vị Nguyên Sóc Đại Đế nào đó?

Sau màn trướng, Chủ nhân Đông Lăng nói:

- Tướng mạo ta hung ác, không tiện gặp người, còn xin tiểu hữu thứ lỗi.

- Tại sao tiểu hữu lại luân lạc tới này?

Xa giá xuất phát, chạy tới chỗ sâu Thiên Thị viên.

Tô Vân nói một phen kinh lịch của mình tiến vào khu không người cũ, nói:

- May mắn có Chủ nhân Đông Lăng cứu, nếu không ta cùng tính mệnh Tiết Thánh Nhân khó đảm bảo.

- Thì ra là thế.

Chủ nhân Đông Lăng cười nói:

- Các ngươi có thương tích trong người, Bảo Thiên Tướng cũng đang chờ các ngươi lạc đàn, không bằng đi trước nhà ta ở một đoạn thời gian, chữa khỏi vết thương lại nói.

Tô Vân đại hỉ, vội vàng cảm ơn.

Xa giá một đường hướng chỗ sâu Thiên Thị viên tiến lên, sáo trúc âm thanh lại lên, có cung nữ vừa múa vừa hát, thân thể uyển chuyển, giọng hát động lòng người.

Hai người trên xe chuyện trò vui vẻ, nói chút chuyện bày quầy bán hàng ở chợ Quỷ Thiên Môn, Chủ nhân Đông Lăng cực kỳ phong nhã để Tô Vân càng khẳng định, hắn khi còn sống hơn phân nửa là một vị đế hoàng, sau khi chết mai táng tại Thiên Thị viên.

Đợi đi vào trước Đông Lăng, xa giá dần dần chậm lại, Tô Vân ở trên xe nhìn lại, chỉ thấy trăng sáng sao thưa, ngân nguyệt to tròn, đặc biệt sáng tỏ. Dưới ánh trăng, đại trạch phía trước càng lộ vẻ khí phách, cung điện trùng điệp, trong tường đỏ liền có mấy tòa đỉnh núi.

Xa giá theo thứ tự lái vào từ cửa chính, Tô Vân một đường nhìn lại, chỉ thấy cầu dài nằm như sóng, núi giả dòng nước, u tĩnh khúc chiết. Mỗi khi chuyển một chỗ ngoặt sẽ nhìn thấy một tòa đại điện, hoặc là một tòa lâu vũ, hoặc là một thủy tạ, hay là đình các, để cho người ta hoa mắt!

Chủ nhân Đông Lăng cười nói:

- Chỗ của ta, bị trường kiều chia cắt, có năm mươi sáu đại cảnh, bố cục giống với năm mươi sáu châu nước Nguyên Sóc. Trong năm mưới sáu đại cảnh, lại có ba trăm sáu mươi tiểu cảnh, cách cục đồng dạng cùng ba trăm sáu mươi quận huyện nước Nguyên Sóc.

- Hai vị khách nhân ở chỗ này dưỡng thương, thời điểm khó chịu có thể đi trong vườn chơi đùa.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||

Tô Vân cảm ơn, trong lòng hãi nhiên, cho dù Sóc Phương Hầu Lý gia cũng không có thủ bút lớn như vậy!

Mà cái này chỉ là lăng mộ!

Chủ nhân Đông Lăng mệnh tôi tớ an bài hai người ở lại, nói:

- Hai vị khách nhân là người sống, không thể dùng đồ ăn Quỷ Thần, các ngươi đi thôn trang gần đó, mời mấy đầu bếp nữ phụ trách hai vị khách nhân ăn uống.

Tôi tớ kia xưng phải, hóa thành khói đen đi.

Chủ nhân Đông Lăng cười nói:

- Hai vị khách nhân trước tạm ở lại, ta còn có chức trách tại thân, muốn tuần hành Thiên Thị viên, miễn cho đạo phỉ sinh loạn.

Tô Vân cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.