Ngô Đồng đột nhiên cười một tiếng, hồng y tiên diễm, bộ dáng vũ mị, bầu không khí ngưng trọng lập tức tiêu tán không ít.
Tô Vân nghiêng đầu cười nói.
- Tiếng cười giai nhân hiếm thấy nhất, nghiêng nước nghiêng thành nghiêng lòng người. Tiểu Diêu học tỷ, không cần khẩn trương, Tiêu thúc là hàng xóm của chúng ta. Tiêu thúc, vị này là Trì Tiểu Diêu, ở tại Hồi Long Hà khu không người.
Thân thể Tiêu Thúc Ngạo nhúc nhích, lại hóa thành nam tử lạnh lùng, khom người nói.
- Có nhiều đắc tội.
Ly Long Trì Tiểu Diêu cũng thu hồi hình thái Ly Long, hóa thành thiếu nữ áo trắng, nói.
- Không dám. Chúng ta tuy là hàng xóm, nhưng khoảng cách tương đối xa, chưa từng đi lại, bởi vậy ta có chút khẩn trương.
Tô Vân đứng dậy, mời nàng trở lại chỗ ngồi.
Tiêu Thúc Ngạo thì ngồi một bên khác.
Bốn người đều có tâm sự.
Xe thú bất tri bất giác đi vào cửa Văn Xương học cung, Tô Vân lần đầu tiến vào học cung một cách quang minh chính đại, hắn lần trước lúc đến cưỡi xe Phụ Sơn thừa dịp ban đêm từ trên vân kiều xâm nhập học cung, không có đi qua sơn môn. Lần này không đi vân kiều, chỉ hành tẩu từ đường phố mặt đất, bởi vậy phải đi qua sơn môn.
Xe thú dừng ngoài sơn môn, bốn người xuống xe, đúng lúc này, một thanh âm ôn nhuận truyền đến.
- Tô Vân sĩ tử mạnh khỏe.
Tô Vân quay người liền nhìn thấy Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu cùng Chu bá, ánh mắt Chu bá rơi trên người Tô Vân, sắc mặt phát lạnh.
Tô Vân đi ra phía trước, dò hỏi.
- Thánh công tử lần này không ngồi xe bò đến?
Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu hổ thẹn nói.
- Trải qua giáo huấn lần trước, tiểu đệ mới biết mình sai, cho nên không còn dám ngồi xe bò đến đây.
Tô Vân ồ một tiếng, hứng thú nói.
- Thánh công tử sai ở nơi nào?
Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu nói.
- Không kiêu không ngạo, nói cẩn thận làm cẩn thận,...
- Sai.
Tô Vân đứng trước người hắn, ánh mắt dừng trên thân Chu bá phía sau hắn, nói.
- Ngươi làm sai bao nhiêu sự tình trước mặt người khác ta lười hỏi, nhưng ngươi ở trước mặt ta nhất định phải làm một chuyện thật tốt: Quản lão cẩu nhà ngươi, lão cẩu nhà ngươi chọc ta, ta liền đánh ngươi, lão cẩu lại trêu chọc ta, ta liền đánh chết ngươi. Dù sao...
Hắn lạnh như băng nói:
- Tập tục học cung chúng ta không tốt. Ta đánh chết ngươi, tùy thời tùy chỗ.
Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu cười, tròng mắt loạn chuyển, cười nhẹ nói.
- Ngươi cảnh giới mạnh hơn ta, nhưng ta cũng sắp tu luyện tới Uẩn Linh cảnh, đến lúc đó, ta tu luyện Thánh Nhân công pháp, lại tu luyện Sóc Phương quan học. Ai cao ai thấp, còn chưa biết.
Hắn mỉm cười nói.
- Ngươi làm nhục ta, ta sẽ hoàn trả toàn bộ.
- Làm chân nhân không thoải mái sao? Làm ngụy quân tử làm gì?
Tô Vân cười ha ha một tiếng, nhín quanh nghi ngờ nói.
- Hôm nay, vì sao nhiều người trước cửa học cung như vậy?
Trì Tiểu Diêu hết nhìn đông tới nhìn tây, kinh ngạc nói.
- Hôm nay là thời gian dự thi, nhưng dĩ vãng không có nhiều người như vậy nha!
Trước sơn môn học cung đã đậu đầy xe thú, những người này vậy mà đều đến ghi danh Văn Xương học cung!
Tô Vân hỏi thăm một chút, mới biết ngày thứ hai đại khảo báo danh chọn trường học. Đại khảo dĩ vãng đều diễn ra hai ngày, bất quá hôm qua xảy ra ngoài ý muốn, ngày đầu tiên đã thi xong, cho nên đám sĩ tử nhao nhao báo danh học cung mình ngưỡng mộ trong lòng.
Tô Vân tìm tứ phía, chỉ gặp Hoa Hồ, bọn người Thanh Khâu Nguyệt đang cùng một chỗ bọn người Lý Trúc Tiên, Lý Mục Ca cũng ở bên cạnh, hẳn bồi muội muội đến báo danh. Lúc này hắn mới yên lòng lại, đi ra phía trước.
Lý Mục Ca đang nói chuyện với Lý Trúc Tiên, thấp giọng nói.
- Cha còn không biết muội ghi danh Văn Xương học cung, nếu biết, có thể đánh chết ta!
Lý Trúc Tiên liên tục gật đầu, cười ha hả nói.
- Cha khẳng định tưởng rằng huynh ép ta để ta thi Văn Xương học cung, cho nên sẽ không đánh ta, sẽ chỉ đánh huynh.
- Muội ghi danh Văn Xương học cung, mộ tổ liền không bốc lên khói đen, mà trên mộ tổ tung bay một đóa mây đen, phía dưới còn có thiên lôi oanh tạc.
Lý Mục Ca lo lắng nói.
- Lão tổ tông hơn phân nửa cũng nhảy ra từ trong quan tài, không biết lần này cha có thể đè ép hay không. Hơn phân nửa ép không được...
Lý Trúc Tiên quơ hai bím tóc đuôi ngựa, phốc phốc cười nói.
- Không phải hơn phân nửa ép không được, khẳng định là ép không được. Lão tổ tông lợi hại bực nào... Tô Vân sư ca đến rồi!
Nàng hưng phấn đến liên tục ngoắc Tô Vân.
Lý Mục Ca đứng bên người nàng, nói nhỏ.
- Tô Vân sư đệ tuyệt đối là Ngưu Yêu, hoặc là hà mã. Cái đuôi yêu quái hóa thành bộ vị cơ thể người, bởi vậy rất khó biến hóa. Chỉ cần kiểm tra mông hắn liền biết hắn có phải yêu quái hay không...
Con mắt Lý Trúc Tiên lóe sáng, hưng phấn nói.
- Ca, hắn đến rồi! Ta đi kiểm tra mông hắn!
Lý Mục Ca giật nảy mình, vội vàng bắt nàng.
- Trước mặt mọi người, nam nữ thụ thụ bất thân!
- Chờ lúc không có người liền có thể thụ thụ thân thân.
Lý Trúc Tiên thấp giọng cười nói.
- Lúc không có người chúng ta lại sờ hắn!
Đầu Lý Mục Ca lớn như cái đấu, giáo huấn nàng một lần, Tô Vân đi tới, lúc này hai huynh muội mới chuyển chủ đề.
Mấy tiểu hồ ly tiến ra đón, Tô Vân khom người, hỏi kỹ, tối hôm qua quá loạn, Lý Trúc Tiên lo lắng Văn Xương học cung quá xa, thế là đi Lý gia, ở lại Lý gia một đêm.
- Phòng Lý gia thật lớn!
Ly Tiểu Phàm cật lực khoa tay một chút.
- Lớn như vậy!
Hoa Hồ nói nhỏ.
- Lý gia cao nhất, cách mặt đất ba bốn trăm trượng, có mái vòm lưu ly, bốn phía đều là các loại lưu ly, có trong suốt có mờ đục, có thể điều tiết nhiệt độ, một năm bốn mùa như mùa xuân. Đứng ở nơi đó, có thể nhìn thấy toàn thành.
Thanh Khâu Nguyệt thấp giọng nói.
- Bên dưới mái vòm chính là cung điện lầu các, còn có núi giả, suối nước nóng, vườn hoa, cầu nhỏ cùng hồ nước. Ở bên trong cần ngồi xe thú để đến phòng ăn cơm.
Hồ Bất Bình lẩm bẩm.
- Nếu cưới Trúc Tiên, ta không cần phấn đấu...
Ly Tiểu Phàm đồng cảm, liên tục gật đầu, trong cái đầu nhỏ hai tiểu hồ ly tràn đầy ảo tưởng không thực tế.
Tô Vân cũng không ngờ tới gia nghiệp Lý gia lớn vậy, bất quá Lý Mục Ca quả thực nghèo, mỗi một văn tiền đều do chính mình tiết kiệm được, chỉ có y phục trên người hoa mỹ không gì sánh được.
Tô Vân lấy chút tiền từ chổ Hoa Hồ, —— trước lúc bọn hắn đến Sóc Phương thành, Tô Vân đưa mỗi người chừng 20 khối Thanh Hồng tệ dự bị.
Hắn giao tiền cho Trì Tiểu Diêu, Trì Tiểu Diêu nhìn thấy một khối Thanh Hồng tệ, giật nảy mình, vội vàng nói.
- Đây là đồng tiền lớn, ta không có tiền lẻ!
Tô Vân quay đầu nhìn về phía Hoa Hồ, Hoa Hồ nhỏ giọng nói:
- Chúng ta không có tiền lẻ, chỉ còn lại Thanh Hồng tệ.
Tô Vân cười nói.
- Tối hôm qua học tỷ một tiễn bắn giết sĩ tử Sóc Phương học cung cứu tính mệnh ta, ta còn không có cảm tạ học tỷ.
Trì Tiểu Diêu liếc nhìn hắn một cái, cười nói.
- Cứu người ta không lấy tiền. Không bằng dạng này, ta mời ngươi ăn cơm.
Đầu Thanh Khâu Nguyệt đưa qua, con mắt lóe sáng.
- Còn có ta! Mang ta đi ăn với!
Hồ Bất Bình cùng Ly Tiểu Phàm cũng chen tới.
- Còn có chúng ta!
Hoa Hồ cũng muốn chen tới, tiếc rằng tuổi lớn, có chút thận trọng, đành phải từ từ đi vào bên người ba tiểu gia hỏa, biểu thị chính mình.
Ghi danh rất đơn giản, ghi danh sách ở chỗ đăng ký ngay sơn môn, còn có thể thi đậu hay không thì cần phải trở về chờ tin tức. Lúc trước, không người nào nguyện ý thi vào Văn Xương học cung, phàm có chút thành tích, chỉ cần báo danh đều có thể đậu.
Nhưng năm nay có chút khác biệt, sĩ tử ghi danh Văn Xương học cung nhiều gấp năm sáu bảy lần, có thể thi đậu Văn Xương học cung hay không rất khó nói!
Nếu như thi không đậu Văn Xương, vậy đành phải đi thi Cửu Nguyên hoặc Sóc Phương.
Có sĩ tử thấp giọng nghị luận.
- Lại nói năm ngoái, Sóc Phương học cung xếp hạng thứ nhất, năm nay nghe nói xếp thứ ba, bị Văn Xương cùng Mạch Hạ đè xuống.
Nghe nói Mạch Hạ cũng rất lợi hại, sĩ tử hai mươi vị trí đầu, có mười bảy người đều thi vào Mạch Hạ học cung. Bởi vậy Mạch Hạ là đệ nhất năm nay!
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
...
Đồ Minh hòa thượng cười híp mắt nhìn một màn này, nói với Tả Tùng Nham.
- Phó viện trưởng hơn hai mươi năm qua vẫn muốn lớn mạnh học cung, khổ mà không được, không nghĩ tới lần này làm xong. Năng lượng của Tô Vân thượng sứ thật sự quá lớn!
Tả Tùng Nham gật đầu, vuốt vuốt râu có chút tự đắc.
- Đó là nhờ ánh mắt của ta tốt, đương nhiên tiểu tử này cũng có chút năng lực.
Đồ Minh hòa thượng mỉm cười chắp tay trước ngực.
- Đúng vậy, đúng vậy.
- Ánh mắt ngươi cũng không tệ, nhặt được bảo cho Văn Xương học cung, tăng lương tháng này cho ngươi!
Tả Tùng Nham cười ha ha, ánh mắt dịch chuyển khỏi người Tô Vân, rơi vào trên thân Ngô Đồng, lại nhìn Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu.
- Mặc dù trong trường học của chúng ta có đám tên điên, có ngụy quân tử, còn có Nhân Ma giết người không chớp mắt, nhưng trường học chúng ta vẫn là trường tốt như cũ. Nhân Ma cùng ngụy quân tử đều lấy, không cần diệt trừ, ta có tác dụng lớn.
Ánh mắt Đồ Minh hòa thượng chớp động, cười nói.
- Tiểu tăng minh bạch.
Bọn người Tô Vân hoàn tất đăng ký, bọn hắn trực tiếp thi đậu, bởi vậy nhận thân phận ngọc bài biểu tượng sĩ tử Văn Xương học cung.
Ngọc bài này cũng là một loại Linh khí, nhưng công dụng không giống ngọc bài Thiên Đạo viện, khí huyết tràn vào trong đó, kích phát công hiệu ngọc bài liền có thể nhìn thấy từng quyển thư tịch xuất hiện trong Linh giới của mình, phiêu phù trước mặt tính linh.
Những sách vở này phân loại viết Truy nguyên, Dược lý, Đàn, Giải phẫu, Nho, Thích, Kiến trúc các loại, chủng loại phong phú.
Tô Vân nếm thử để tính linh vung tay một cái liền gặp thư tịch dược lý phần phật lật qua lật lại, dừng lại trên bàn tay hắn, trang sách cũng dừng lại, bàn tay hắn lật về phía trước, thư tịch cũng lật về phía trước.
Tô Vân đưa tay, văn tự từ trong sách bay ra bày trước mặt hắn.
Trong sách còn có đồ án, dược lý trong thư tịch chính là hoa cỏ cây cối, cũng có thể bay ra từ trong sách, bồng bềnh giữa không trung, thậm chí có thể từ góc độ khác nhau quan sát.
Về phần sách truy nguyên, vậy thì càng thần kỳ, trong sách thậm chí miêu tả các loại Thần Thú, tượng thần, có thể lựa những Thần Thú, tượng thần này từ trong sách ra, đặt vào không trung quan sát.
Khi học, lão sư giảng bài trên đài trong điện, lúc sĩ tử phía dưới nghe giảng liền có thể để tính linh đọc thư tịch, học tập nội dung phía trên.
Đương nhiên, so với Thiên Đạo lệnh, Văn Xương học cung vẫn kém một chút.
Thiên Đạo lệnh là một cánh cửa tiến vào Thiên Đạo viện, mà Văn Xương lệnh tương đương với một thư viện cỡ nhỏ.
- Có thể đến trường, thật tốt.
Trong lòng Tô Vân có chút chua xót, cầu học tại nông thôn, chỗ nào có thể nhìn thấy những thứ này? Bây giờ, hắn rốt cục cũng có thể sờ đến những vật này.
Nếu Văn Xương lệnh lớn hơn một chút thì tốt, cất giữ càng nhiều thư tịch.
Trong lòng của hắn khẽ nhúc nhích.
- Không biết trong Thiên Đạo viện có phải có cũng có địa phương cất giữ thư tịch? Nếu như có, như vậy có thể trực tiếp đi Thiên Đạo viện học tập, không cần học tập công khóa Văn Xương học cung.
Lúc này, Đồ Minh hòa thượng đi tới, hỏi.
- Tô sĩ tử, muốn trọ ở trường không?
Lý Mục Ca vội vàng khoát tay với Tô Vân, ra hiệu hắn không nên đáp ứng.
Đồ Minh hòa thượng liếc nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm nói.
- Mục Ca, ngươi đến thuê phòng sao? Nếu không thuê, không bằng trọ ở trường đi.
Sắc mặt Lý Mục Ca xám ngoét, vội vàng kéo Lý Trúc Tiên quay người rời đi.
Lý Trúc Tiên khó hiểu nói:
- Ca, vì cái gì không trọ ở trường?
Lý Mục Ca nói nhỏ.
- Trong học cung nguy hiểm, không để ý liền sẽ chết!
Đồ Minh hòa thượng thở dài.
- Gia hỏa không có phúc khí. Tiểu Diêu, ngươi có muốn trọ ở trường hay không? Học cung vẫn trống một phòng.
Trì Tiểu Diêu rùng mình một cái, quay người rời đi.
Trong lòng Tô Vân có chút run rẩy, đang muốn cự tuyệt, Đồ Minh hòa thượng cười nói.
- Tô sĩ tử nếu ở ngoại trú, học cung sẽ không tiện chiếu ứng.
Tô Vân đành phải đáp ứng.
- Làm phiền đại sư. Chúng ta khi nào trọ ở trường được?
Đồ Minh hòa thượng đưa tay, một cỗ xe thú chạy tới, dừng trước mặt bọn hắn, cười nói.
- Hiện tại.
Tô Vân leo lên xe thú, Hoa Hồ, mấy người Thanh Khâu Nguyệt cũng nhao nhao lên xe.
Đồ Minh hòa thượng cười nói.
- Tô sĩ tử, chúng ta đi tầng hai nói chuyện.
Bọn người Tô Vân đi theo hắn vào tầng thứ hai, xe thú tiến lên, đi vào trong học cung.
Đồ Minh hòa thượng thần thần bí bí, nghiêng người hỏi.
- Phó viện trưởng để ta tới hỏi, thượng sứ đêm nay muốn hành động không?
Tô Vân nhắm mắt nói.
- Hành động!
- Là tra đại án sao?
Đồ Minh hòa thượng kích động không thôi, ma quyền sát chưởng nói.
- Phàm là có địa phương dùng đến tiểu tăng, thượng sứ cứ mở miệng! Tiểu tăng giết người phóng hỏa, không chối từ!
Tô Vân không khỏi hồ nghi.
- Đồ Minh đại sư thật sự là hòa thượng? Thượng sứ ta tra án, sao hắn còn kích động hơn ta. Mà tra án có cần giết người phóng hoả à?