Lâm Uyên Hành

Chương 135: Chương 135: Không người đúc kim thân




Ánh mắt Tiết Thanh Phủ rơi vào trên Tất Phương thần vũ kia, trong lòng nghiêm nghị, thản nhiên nói:

- Tiên thuật chỉ là một truyền thuyết.

- Tiết Thánh Nhân, ngươi ở bên cạnh Thiên Thị viên nhiều năm như vậy, ngươi nên biết, tiên thuật cũng không phải truyền thuyết.

Hai người tranh chấp trên không trung, âm thanh vẫn liên tục không ngừng truyền vào trong tai Tô Vân:

- Ngươi lần trước tiến vào khu không người cũ, gặp qua tiên thuật từ trong tay Thần Vương? Ngươi những năm nay không bỏ được rời khỏi Sóc Phương, không phải vì tiên thuật Thiên Thị viên sao?

Lôi âm trận trận trên bầu trời, âm thanh Tiết Thanh Phủ truyền đến:

- Ta mặc dù thưởng thức tiên thuật, nhưng ta biết, trên đời này không có thân thể người có thể chịu được uy lực tiên thuật. Cho dù Thần Vương khu không người cũ cũng không thành!

Tô Vân một đường phi nhanh, đột nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng vang kinh thiên động địa, chấn động khí huyết hắn đến tán loạn, cổ họng nhịn không được phun ra một cỗ máu tươi. Phong bạo đáng sợ hơn đánh thẳng tới, cuốn hắn lên, loạn thạch bay tán loạn trong cuồng phong, tảng đá như ngọn núi lớn đánh tới tại trong gió lốc!

Tô Vân cưỡng ép nuốt xuống máu đã tràn vào cổ họng, chợt quát một tiếng, sau lưng hiện ra mười hai Thần Ma, hoàng chung trên đỉnh đầu không ngừng phát ra âm thanh chấn động, chấn vỡ hết thảy những núi đá đang đập tới!

Trung tâm phong bạo, Tiết Thanh Phủ cùng Đồng lão thần tiên đồng thời rơi xuống đất, Tiết Thanh Phủ mỉm cười nói:

- Lão thần tiên vì tiên thuật rời khỏi Đông Đô trở về Sóc Phương, nhưng cũng nói được, Đồng gia riêng tư vận chuyển Kiếp Hôi Quái cần làm chuyện gì? Tổng sẽ không cũng vì tiên thuật chứ?

Đồng lão thần tiên kêu lên một tiếng đau đớn, không nói gì.

Tiết Thanh Phủ lui về phía sau, thản nhiên nói:

- Thương thế của ngươi quá nặng, đến mức ngươi ngay cả nói chuyện cũng không dám. Xem ra, vẫn là hậu bối ta cao hơn một bậc.

Hắn nhanh chóng đi xa.

Đồng lão thần tiên đứng ở nơi đó, sau một lúc lâu mới trấn áp lại thương thế, phun ra một ngụm máu tươi, ha ha cười nói:

- Ta vì chậm một hơi mà không có nói chuyện, ngươi lại vì cậy mạnh mà ráng chống đỡ, thương thế của ngươi sẽ càng nặng. Tay áo hắn bồng bềnh, hướng về phía trước không nhanh không chậm tiến đến:

- Huống chi, lần này không chỉ có ta muốn đạt được tiên thuật, Thần Vương cũng muốn.

Phong bạo lắng lại, Tô Vân lảo đảo rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn đi vào trong thành trì trong Thiên Thị viên, di tích rách nát khắp chốn, khắp nơi nơi này đều là kiến trúc di tích cổ đại, đổ nát thê lương, cung đình khó khăn, im ắng kể rõ lịch sử quá khứ.

Từng tôn tượng đá cao lớn ngổn ngang lộn xộn đổ trong mảnh di tích này, Tô Vân dò xét bốn phía, trên bầu trời không có hai đại cường giả chiến đấu tạo thành dị tượng, làm cho hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra.

- Tiết Thánh Nhân bị người tôn làm Thánh Nhân, không chỉ dựa cả vào thanh danh của hắn tốt, mà thực lực cũng hẳn là một trong nguyên nhân. Hắn sẽ không có chuyện.

Tô Vân đi thẳng về phía trước, nhưng không có chú ý tới, lúc hắn đi qua một tôn tượng đá đổ trên mặt đất, tượng đá kia đột nhiên mở to mắt, con mắt tượng đá cũng không phải là tảng đá, mà là có máu có thịt!

Hắn xâm nhập khu di tích này, chỉ thấy tượng đá càng ngày càng nhiều, đại bộ phận tượng đá đều là thiếu cánh tay thiếu chân, từ bộ dáng nhìn, rất giống với những pho tượng thần thánh cung phụng trong miếu thờ.

- Vì sao những pho tượng này tụ tập trong ở chỗ này?

Trong lòng Tô Vân buồn bực. Hắn thế mà thấy được Bồ Tát La Hán miếu thờ cung phụng, còn có một vài Thần Tiên của Đạo gia trong những tượng thần này!

Chỉ là hắn không có chú ý tới, hắn đi tới đâu, những tượng thần kia nhao nhao mở to mắt, đảo quanh chuyển động!

Thậm chí có chút tượng thần lặng lẽ xoay người lại!

Tô Vân giống như cảm thấy được cái gì, bỗng nhiên quay đầu, tất cả tượng đá đều đứng im bất động, giống như vẫn đang ở trong trạng thái hóa đá. Tô Vân hồ nghi dò xét một phen, không có phát hiện dị thường, quay đầu, tiếp tục tiến lên, đột nhiên lại bỗng nhiên quay đầu hướng sau khi nhìn lại!

Đám tượng đá kia rón rén đi theo phía sau hắn, bị hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại, không khỏi bị dọa đến phát ra tiếng rít chói tai!

Tô Vân cũng bị dọa đến rít gào lên, từng sợi tóc dựng thẳng đến thẳng tắp!

Lúc này, một pho tượng đá sau lưng Tô Vân nâng lên một đầu ngón tay còn lớn hả cả đầu Tô Vân, thọc đầu vai Tô Vân:

- Đừng kêu, tiểu hữu, còn nhớ ta không? Chúng ta bày hàng cùng một chỗ ở chợ Quỷ đấy!

Tô Vân dọc theo con đường này tránh né dư âm thần thông của hai đại cao thủ Tiết Thánh Nhân cùng Đồng lão thần tiên, thần kinh khẩn trương cao độ, lại bị những tượng đá này làm giật nảy mình, khó tránh khỏi có chút phản ứng quá độ. Những tượng đá kia cũng bị hắn dọa đến ôm ở cùng một chỗ, run lẩy bẩy. Cũng cự nhân tượng đá sau lưng Tô Vân kịp thời ngăn lại bọn hắn, hai bên lúc này mới đình chỉ thét lên, Tô Vân vẫn chưa hết sợ hãi, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy cự nhân tượng đá này cầm trong tay cái cày, giống như một nông phu. Hắn mặc dù không có gặp qua cự nhân tượng đá này, nhưng lại nghe qua âm thanh tượng đá, kinh ngạc nói:

- Ta nghe qua âm thanh tiền bối. Lúc ta đi qua quầy hàng của ngươi, ngươi còn chào hỏi ta đây!

Cự nhân tượng đá kia rất là vui vẻ, khoát tay áo, để các tượng đá khác cụt tay cụt chân không cần đi đến gần như vậy. —— Những tượng đá cụt tay cụt chân kia nghe được Tô Vân nói chuyện phiếm với bọn hắn, liền từ sau lưng Tô Vân tiến đến một bên Tô Vân, từng cái đem đầu dán ở bên cạnh Tô Vân lắng nghe.

- Ngươi là đường chín mươi hai phố trái, ta là đường một trăm lẻ một phố trái.

Cự nhân tượng đá kia mặt mày hớn hở, âm thanh vang dội nói:

- Ngươi đã rất lâu rồi không có đi trải sạp bán hàng, các lão hỏa kế đều rất nhớ ngươi.

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

Tô Vân cười nói:

- Con mắt của ta tốt rồi. Lần trước đến chợ Quỷ chính là để từ biệt với mọi người.

Thân thể cự nhân tượng đá kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, khom người xuống, đi vào trước mặt hắn, quan sát tỉ mỉ ánh mắt của hắn, không khỏi vui vẻ nói:

- Quả thật tốt! Thật tốt, thật tốt!

Trong lòng Tô Vân tràn đầy cảm động, hắn lúc trước mù mắt bày quầy bán hàng ở Thiên Môn chợ Quỷ, từ đầu đến cuối cũng không biết chỉ có mình là người, các bạn bán hàng khác xung quanh đều là Quỷ Thần. Nhưng những bạn bán hàng này cũng không có vì vậy mà khi nhục hắn, ngược lại rất hòa thuận, đối với hắn rất chiếu cố. Càng thêm mấu chốt chính là, sau khi bọn hắn trùng phùng tại Thiên Thị viên, cũng như thế.

- Tiểu ca nhi chạy thế nào đến trong khu không người cũ này?

Cự nhân tượng đá kia buồn bực nói.

Tô Vân đem một chuyện mình cùng Tiết Thánh Nhân tiến vào khu không người cũ, dò xét vì sao có người điều tra mình, lại gặp phải Đồng gia lão thần tiên phục kích nói một lần, nói:

- Thần Vương khu không người cũ muốn bắt ta, nói là vì tiên thuật cái gì đó.

- Thần Vương muốn bắt ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.