Lâm Uyên Hành

Chương 15: Chương 15: Lòng người hiểm ác còn hơn cả yêu quái




Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

“Bảy ngày độ kiếp?”

Tô Vân ngẩn ra: “Cả Thôn Ăn Cơm sắp hóa thành giao long rồi sao?”

Con đại hắc xà kia đã quay trở lại tảng đá của mình, tiếp tục thổ nạp tinh hoa trăng sao. Mà dòng nước trong khe cũng dần rút xuống, trở lại như trước.

Tô Vân và Hoa Hồ nhảy xuống tảng đá, một người một hồ ly tiếp tục đi tới thôn Hồ Khâu.

“Cả Thôn Ăn Cơm chặn chúng ta lại, rốt cuộc là để làm gì?” Hoa Hồ không nhịn được bèn hỏi.

“Nó sắp lột xác hóa thành giao long.”

Tô Vân nói: “Nhưng chính bản thân nó không cách nào lột xác được, bởi vì nó đã tu luyện cơ thể mình tới mức vô cùng cứng rắn, không thể lột lớp da rắn, mặc dù là mài cọ xuống mặt đá cũng không thể mài vỡ được lớp da rắn kia. Bởi vậy nó mới sử dụng răng nanh độc của mình luyện thành một thanh kiếm, định dùng thanh kiếm rạch da rắn để tiện cho mình lột xác hóa thành giao long.”

Hoa Hồ thế mới hiểu ra: “Bản thân Cả Thôn Ăn Cơm không thể tự rạch da của mình, cho nên mới cần nhờ tới đệ.”

Tô Vân cười nói: “Là mượn tay của ta và mắt của huynh. Nó cảm ơn chúng ta giúp nó lột xác, nên mời chúng ta bảy ngày sau tới Khe Rắn quan sát nó hóa thành giao long.”

Đôi mắt Hoa Hồ lập tức ngời sáng, hắn ta hưng phấn nói: “Với chúng ta mà nói, quan sát rắn hóa thành giao long là một cơ hội hiếm có, điều này có thể giúp chúng ta quan tưởng!”

Hắn càng nói càng hưng phấn, rồi đột nhiên tỉnh táo lại: “Chúng ta có thể quan sát Cả Thôn Ăn Cơm hóa thành giao long, nhưng Tiểu Vân lại không nhìn thấy...”

Hắn không reo hò nữa, mà cười nói: “Rắn hóa giao long thì có gì đẹp đẽ mà xem? Không thấy mới tốt cho Ngạc Long Ngâm. Cả Thôn Ăn Cơm độc chết đường ca của ta, ta mới không thèm đi xem.”

“Đi, nhất định phải đi!”

Tô Vân nói với vẻ rất thật tình: “Cả Thôn Ăn Cơm hóa thành giao long, xảy ra biến đổi về hình thái, giao long còn mạnh hơn cả ngạc long, lại càng có nhiều lợi ích hơn cho Ngạc Long Ngâm! Loại kỳ ngộ này không phải ai cũng có thể gặp được! Nhị ca, nếu huynh muốn báo thù cho Dã Hồ tiên sinh, như vậy huynh nhất định phải tới cuộc độ kiếp của bảy ngày sau!”

Hoa Hồ im lặng một lát, rồi gật đầu.

Hai người đi tới gò Hoàng Phần từ lúc nào không hay. Thôn của chồn vàng được xây dựng ở nơi này, mặc dù đêm đã khuya nhưng ánh lửa vẫn sáng rực khắp gò đất này.

Đám chồn vàng của Hoàng thôn giơ cao bó đuốc ngồi quây lại với nhau. Trưởng thôn của Hoàng thôn, lão chồn già kia đứng trên một bục cao, tay giơ ngọn đuốc, hô to: “... Kẻ kia ức hiếp tộc ta quá đáng! Ăn người của tộc ta, phóng độc người của tộc ta. Không biết bao nhiêu huynh đệ tỷ muội, bao nhiêu thúc bá chí thân của chúng ta đã chết dưới lớp răng độc và trong bụng hắn rồi!”

“Nếu hắn lột xác thành giao long, đó chính là ngày tộc ta bị diệt! Lúc này đây, hỡi các vị, chính là lúc này. Nhân lúc hắn yếu lấy mạng hắn!”

Lão trưởng thôn đứng trên đài cao bước nhanh hô to với đám chồn ở bên dưới: “Lúc hắn lột xác chính là lúc hắn yếu nhất! Nhân lúc hắn độ kiếp hóa thành giao long, chúng ta hãy ùa lên diệt trừ hắn!”

“Diệt trừ!” Đám chồn bên dưới giương cao ngọn đuốc, giơ tay hô to, tạo nên hợp âm to và vang.

Lão trưởng thôn lạnh lùng nói: “Giết hắn rồi, lão phu bỏ tiền bày một buổi tiệc mời cả thôn ăn cơm!”

Đám chồn dưới bục lại càng hưng phấn hơn, lại càng phẫn nộ hơn: “Cả thôn ăn cơm...”

Tô Vân và Hoa Hồ dừng chân nghe một lúc. Bọn họ cũng có nghe nói qua về ân oán giữa Hoàng thôn và đại hắc xà.

Hoàng thôn nằm ở gò Hoàng Phần, khá gần Khe Rắn. Với đại hắc xà mà nói, gò Hoàng Phần cũng nằm trong phạm vi lãnh địa của nó, cho nên lúc nào bụng đói là sẽ bắt mấy con chồn về làm một bữa, nhét cho đầy bụng.

Đám chồn ở Hoàng thôn đương nhiên coi đây là oán thù sâu nặng, chắc chắn phải báo thù.

Đương nhiên trong tin tức mà Tô Vân nghe được, thường là đại hắc xà lại cắn chết một người nào đó ở Hoàng thôn, chứ hắn không rõ cư dân của Hoàng thôn không phải người.

Ở trong lòng cậu thiếu niên mù, các khu vực xung quanh trấn Thiên Môn này đều là người, vô cùng náo nhiệt.

Còn ở trong mắt người tới từ vùng đất bên ngoài, đừng nói là trấn Thiên Môn, ngay cả trăm dặm xung quanh trấn Thiên Môn đều không thấy bóng một người sống nào!

Nhưng khi trải qua biến cố thôn Hồ Khâu, Tô Vân bắt đầu có chút nghi ngờ về nơi mình sống. Chỉ là hắn không được tận mắt nhìn thấy, cho nên trong lòng hắn bốn phía xung quanh trấn Thiên Môn đều là người, chứ không phải yêu ma quỷ quái.

“Bảy ngày sau, e là Khe Rắn sẽ náo nhiệt rồi.” Hắn thầm nghĩ.

“Sắp đến Hồ Khâu rồi!” Hoa Hồ bước nhanh hơn, cười nói.

Tô Vân đuổi kịp hắn. Lúc sắp tới cổng thôn thì Hoa Hồ đột nhiên dừng lại, cảnh giác nói: “Có mùi những người khác!”

Tô Vân lập tức thôi động Hồng Lô Thiện Biến, lò lửa thiên địa trong cơ thể chợt bốc cháy, nguyên khí lập tức ào lên như dòng nước sôi trào, nguyên khí phập phồng trong lồng ngực, phát ra những tiếng sấm đùng đùng!

Những khối cơ bắp sau lưng hắn căng ra, xương sống lách cách vang lên, gân và khí huyết trong cơ thể bắt đầu khởi động, hóa thành một con giao long.

Hình xăm rồng xuất hiện, khí thế của hắn tăng lên tới mức cực hạn, sẵn sàng ứng đối bất trắc bất cứ lúc nào!

Nhưng đúng lúc này, từ phía sau hắn vang lên giọng nói của Dương Thắng: “Thảo nào có người nói hồ ly giống chó, mũi thính y hệt. Tô Vân ở trấn Thiên Môn, ta phải gọi ngươi một tiếng học đệ mới đúng. Bảy tháng trước ta đã mời Thủy Kính tiên sinh đảm nhiệm giảng dạy tư thục.”

Hoa Hồ vội quát to một tiếng, Hồ Bất Bình, Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm bị đánh thức, lập tức chạy ra khỏi thôn Hồ Khâu. Cả đám nhìn chằm chằm Dương Thắng như gặp đại địch.

Dương Thắng mặc kệ bọn họ, cười nói: “Học đệ giết chết Đồng Phàm, đã tạo ra một sự quấy nhiễu rất lớn cho ta, nhưng nguy cơ cũng là nguy hiểm và cơ hội. Ngươi giết Đồng Phàm, ta liền biết cơ hội của ta đến rồi. Chỉ cần giao học đệ ngươi cho Đồng gia, ta chẳng những không lo cơm áo gạo tiền, thậm chí còn có thể lên như diều gặp gió, trở thành kẻ đứng trên người khác!”

Tô Vân quay người lại, nói: “Học huynh, tiên sinh của quan học và Thủy Kính tiên sinh không dạy ngươi đạo lý làm người sao?”

Dương Thắng hơi ngẩn ra, rồi bật cười nói: “Một kẻ không theo học chính quy, được một con hồ ly hoang dã dạy như ngươi mà cũng xứng nói tới đạo lý làm người với ta sao?”

Tô Vân nghiêm mặt nói: “Ta nghe nói sau khi con người chết, tính linh sẽ bất diệt, bám vào người của đám muông thú mà hóa thành yêu. Cho nên yêu cũng có khả năng là người. Ta lại nghe nói yêu chết rồi, tính linh bất diệt, cũng có khả năng bám vào thân người, cho nên, kẻ khoác da người chưa chắc đã là người.”

Dương Thắng tỏ ra châm chọc, vận chuyển Hồng Lô Thiện Biến trong cơ thể, thản nhiên nói: “Học đệ ạ, ngươi lớn lên ở nơi yêu ma quỷ quái này, trải qua những ngày tháng ăn tươi nuốt sống, mà ngươi lại còn dạy ta cách làm người? Đúng là buồn cười!”

Trong một khoảnh khắc Hồng Lô Thiện Biến của hắn ta tăng lên tới cực hạn, thẳng lên tầng thứ sáu!

Hắn ta quan tưởng ngạc long, nguyên khí trong cơ thể phát ra lôi âm ngạc long, đinh tai nhức óc!

Khí thế của hắn ta ngày càng mạnh, khí huyết trong cơ thể cũng ngày càng dày. Nguyên khí và máu đang chảy đã hình thành nên hình xăm ngạc long trên da mặt. Mà hình xăm ngạc long kia lập tức rời khỏi cơ thể hắn, hình thành ảo ảnh một con ngạc long dài tới một trượng sáu một trượng bảy ở phía sau hắn ta!

Con ngạc long này lắc đầu quẫy đuôi, trông rất sống động!

Khóe mắt Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly giật loạn, có chút không biết nên làm gì.

Dương Thắng quá mạnh, hắn ta đã tu luyện Ngạc Long Ngâm tới loại thành tựu thứ ba, khí huyết hiển hóa.

Con ngạc long ở phía sau hắn ta chính là do khí huyết phóng ra ngoài hiển hóa thành ngạc long!

Khi hắn ta ra tay, con ngạc long sau lưng hắn cũng sẽ tấn công cùng với hắn!

Thậm chí con ngạc long do khí huyết hiển hóa còn có thể hợp thể với hắn ta, làm cho mỗi một chiêu một thức của hắn có uy lực tăng lên gấp bội.

Dương Thắng không phải người mà bọn họ có thể ứng phó được.

Tô Vân chậm rãi nhắm mắt lại, dò hỏi: “Học huynh, ta muốn hỏi một chút, làm sao ngươi lại biết thôn Hồ Khâu? Lần trước theo Thủy Kính tiên sinh hẳn là lần đầu tiên ngươi tới đây chứ? Lúc ấy đã tối muộn, ngươi không có khả năng thấy rõ những nơi xung quanh trường làng được.”

Hoa Hồ ngẩn ra, quay sang nhìn Tô Vân với ánh mắt nghi hoặc.

Tô Vân lại nói tiếp: “Thủy Kính tiên sinh bảo các ngươi quay về Sóc Phương, ngươi lại càng không có khả năng biết nơi đây có thôn Hồ Khâu. Bây giờ là ban đêm, mà ngươi có thể lập tức mò tới nơi đây. Điều này chứng tỏ, lúc Thủy Kính tiên sinh bảo ngươi quay về Sóc Phương, ngươi không hề đi.”

Dương Thắng cười.

“Học đệ thật thông minh, Thủy Kính tiên sinh bảo bọn ta về trước, nhưng lúc ở chợ quỷ ta lại gặp được người quen, chính là Đồng Phàm. Gia thế nhà ta thấp kém, không có địa vị gì, bình thường khó mà gặp được bậc công tử thế gia này. Cơ hội này là hiếm có, làm sao ta có thể bỏ qua?”

Dương Thắng nhìn thôn Hồ Khâu phía sau Tô Vân, cười nói: “Vả lại đồng hành với Đồng Phàm còn có các công tử và tiểu thư các thế gia khác, vì vậy ta đã ở lại.”

Tô Vân hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Dương Thắng thản nhiên đáp: “Các công tử tiểu thư của thế gia đại phiệt giàu kiến thức, có thứ tốt gì mà bọn họ chưa thấy, có gì hay ho mà chưa từng chơi. Chút bản lĩnh của ta khó mà nhập mắt xanh bọn họ, nên chỉ cùng bọn họ chơi đùa mà thôi.”

Hắn ta mỉm cười: “Khắp Thiên Thị viên này đầy rẫy yêu ma quỷ quái, các công tử tiểu thư thế gia đều thích săn thú, vả lại làm thế còn thể hiện cái đại nghĩa hàng yêu trừ ma. Cho nên bọn ta tìm kiếm khắp nơi, rồi tìm được tới nơi đây.”

Hoa Hồ nức nở một tiếng, nước mắt lập tức rơi.

Tô Vân nói: “Học huynh, ngươi đã gặp Dã Hồ tiên sinh, cũng biết Thủy Kính tiên sinh rất kính trọng Dã Hồ tiên sinh. Khi ngươi tới thôn Hồ Khâu này thấy được Dã Hồ tiên sinh, ngươi hẳn là nên khuyên can bọn họ.”

“Ta không hề làm thế.”

Dương Thắng lắc đầu: “Đúng là ta nhận ra lão hồ ly kia, nhưng các công tử tiểu thư đang hào hứng, ta nói lời ngăn cản chẳng phải làm bọn họ không vui? Ta lấy lòng bọn họ còn không kịp, sao có thể làm ra loại chuyện phá bầu không khí như vậy được? Các công tử tiểu thư chơi vui vẻ thì mới dìu dắt ta được.”

Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly cắn chặt răng nhìn chằm chằm Dương Thắng, cơ thể càng căng cứng.

“Cho nên ta chẳng những không được làm người ta mất hứng, mà còn phải khiến bọn họ tận hứng mới được.”

Ánh mắt Dương Thắng đầy lạnh lùng, từ từ lướt qua Tô Vân và mấy tiểu hồ ly: “Làm sao thì mới có thể tận hứng? Đương nhiên là cùng chung niềm vui với bọn họ, cùng nhau hàng yêu trừ ma. Cho nên ta cũng ra tay giết vào con hồ yêu.”

Hắn ta lạnh nhạt nói: “Học đệ, sau khi ngươi giết Đồng Phàm, dẫn một con hồ ly rời khỏi chợ quỷ, ta nhìn thấy con hồ ly kia là biết ngươi sẽ tới chỗ này. Học đệ, ngươi cũng sẽ trở thành món quà để ta tranh công xin Đồng gia ban thưởng!”

Còn chưa dứt lời, lôi âm trong lồng ngực hắn ta đã ầm ầm chấn động, đinh tai nhức óc!

Dương Thắng vừa sải bước ra, khí huyết dầy đặc, hệt như ngạc long lao ra khỏi đầm lầy, hung ác vồ tới Tô Vân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.