Dịch giả: Tiêu Dao Miêu Các
Đến cả kẻ luôn chững chạc như Hoa Hồ cũng không khỏi thốt lên: “Các ngươi thu tiền một lần là được rồi, lại còn thu hai lần! Các ngươi đây là đang giở trò ăn chặn!”
Vượn yêu kia rút thanh đao trong lòng ra, ánh sáng lóe mắt, cười nói: “Các ngươi có thể không xuống cầu chứ sao, ta cũng đâu cứ phải thu tiền phí xuống cầu của các ngươi. Đừng lải nhải nữa, hoặc là giao tiền, hoặc vươn đầu ra cho ta chém một đao!”
Con vượn yêu thu phí lên cầu ở phía sau đám người Tô Vân thản nhiên nói: “Này các vị, bọn ta từ khi xây cầu đường và thu phí qua đường tới nay, chưa từng làm mấy trò giết người cướp của. Đừng ép bọn ta trở lại nghề cũ.”
Tô Vân liếc thôn trang trên triền núi, lại nhìn hai con vượn yêu phía trước và sau mình, nói: “Thu phí lên cầu không quá đáng, thu phí xuống cầu đương nhiên cũng không quá đáng.”
Hắn bước lên trước, đếm mười đồng Ngũ Thù từ trong túi tiền rồi lấy ra. Con vượn yêu kia giật lấy, lại liếc túi tiền của hắn, cười nói: “Trong đó còn nhiều ghê. Các ngươi đang định đi đâu?”
Hồ Bất Bình nói: “Vào thành...”
Tô Vân cuống quít che miệng hắn lại, cười nói: “Bọn ta tới phía trước thăm người thân.” Hãy qua Bạchh Nngọc Sách đọc và ủng hộ dịch giả.
Hồ Bất Bình hiểu ý, vội sửa lời: “Đi thôn phía trước thăm người thân!”
“Trời tuyết to mà đi thăm người thân, đúng là hiếm có đấy.”
Vượn yêu kia chớp mắt, thấy Tô Vân nhét túi tiền vào trong bọc đựng quần áo, lại làm rơi mấy đồng Thanh Hồng từ trong bọc.
Hoa Hồ vội vã chạy tới nhặt tiền Thanh Hồng nhét lại bọc.
Mấy người Tô Vân buộc kỹ bọc đồ, vội vàng bước đi.
Vượn yêu kia dõi mắt nhìn bọn họ đi xa, đột nhiên nói: “Lão Lục, có vụ làm ăn tới rồi!”
Vượn yêu bên kia nhíu mày, khuyên can: “Mấy đứa trẻ mà, chừa cho chúng nó chút đường sống đi. Viên Võ, để bọn chúng đi là được. Chờ bọn chúng về lại có thể thu thêm hai lần tiền.”
Viên Võ kia cười nói: “Bọn chúng vào thành! Mấy tên tiểu quỷ này, lông mọc chưa hết mà đã định vào thành. Bọn chúng chắc chắn không thể sống sót tới trạm dịch được, nhất định sẽ chết trên đường đi. Chúng mang theo không ít tiền, thay vì để số tiền đó rơi vào tay kẻ khác, không bằng vào tay ta!”
Viên Lão Lục đang định nói, Viên Võ đã lao đi rồi.
“Giết cả trẻ con, đúng là không biết tích âm đức gì cả.” Viên Lão Lục lắc đầu, nhưng không có đuổi theo gọi Viên Võ về.
Tô Vân và đám người Hoa Hồ bước vội mà đi. Tô Vân nhỏ giọng nói: “Lại đi xa thêm chút nữa.”
Đám người Hoa Hồ hiểu ý. Một người và bốn đứa trẻ tiểu yêu nhanh chóng chạy đi. Chỉ thấy hai bên đường tuyết đọng một lớp cực dày, thoáng chốc đã tới ngã rẽ. Đột nhiên đám người Hoa Hồ tung người nhảy vào đống tuyết hai bên đường, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Viên Võ dựa vào những cú nhảy vút nên đuổi theo với tốc độ cực nhanh, khi tới ngã rẽ thì thấy Tô Vân đang đứng ở phía trước.
Thiếu niên quay lưng về phía gã, mà lại còn cởi áo trên người xuống, gấp gọn đặt bên cạnh, để lộ phần lưng với những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp.
Viên Võ kinh ngạc, cười nói: “Nhóc con này đúng là hiểu chuyện ghê, chẳng lẽ sợ máu dây lên quần áo? Vậy cũng tốt, đao ta vào trắng ra đỏ, đâm rách y phục, để nó dính máu thì không đáng tiền nữa.”
Nhưng đúng lúc này, gã chợt thấy lưng Tô Vân giãn ra, không ngờ lại mọc thêm mười hai chiếc xương sườn, số cơ bắp trên lưng cũng như là gấp đôi bình thường vậy!
Những gân lớn sau lưng Tô Vân kéo căng, hai mươi tư chiếc xương sườn cắm trên cột sống, cơ bắp trải rộng nối liền với cột sống, gân nối liền cơ bắp và xương sườn.
“Thật cường tráng!” Viên Võ thầm giật mình.
Trên người Tô Vân bỗng có giao long bay quanh, giao long lượn tới lưng hắn, tổ hợp với cơ bắp trên lưng tạo nên hình ảnh rồng uốn lượn trên bầu trời.
Bờm con giao long khí huyết kia bay lượn, nó thò đầu ra từ sau lưng Tô Vân, há mồm gầm lên với Viên Võ.
Tuyết đọng trên tán cây tùng hai bên đường rơi tán loạn, rào rào rớt xuống đất.
Viên Võ bị khí huyết của Tô Vân xộc tới làm cho không kìm được hú lên, nguyên khí mênh mông trong cơ thể gã hòa với máu xông thẳng ra ngoài, lớp lông rậm trên người bị xộc lên làm tung bay không ngừng!
“Trúc Cơ tầng sáu? Ta cũng thế!”
Leng keng!
Trường đao trong tay gã phát ra tiếng kêu vang giòn, thế mà lại như không thể tiếp nhận được khí huyết cuồng bạo của gã, bị khí huyết của gã chấn cho càng ngày càng dữ dội, hệt như một tấm sắt mỏng càng lúc càng rung mạnh, đột nhiên bị xé rách!
Khí huyết cuồng bạo của gã tạo nên dị tượng một người vượn khôi ngô cao lớn phía sau gã. Người vượn kia có bộ lông vàng chói mắt, hàm răng nanh dữ tợn với bốn cái răng nanh phải dài tới năm sáu tấc, đầu còn cao và to hơn Viên Võ mấy lần.
Tiên Viên Dưỡng Khí thiên.
Công pháp này là một loại công pháp Dưỡng Khí Trúc Cơ của thời kỳ kinh điển cựu thánh, nhưng không được thực hiện trong quan học thời đó ở Sóc Phương, mà là công pháp Trúc Cơ trong quan học của các châu quận khác.
Các châu quận thường có công pháp Dưỡng Khí Trúc Cơ khác nhau, ví dụ như Sóc Phương sử dụng công pháp Trúc Cơ là Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên.
Hẳn là đám vượn yêu của Viên Gia Lĩnh đã học được Tiên Viên Dưỡng Khí thiên ở các châu quận khác.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Tiên Viên Dưỡng Khí thiên và các công pháp Trúc Cơ khác nằm ở chỗ, tu luyện môn công pháp này có thể nâng cao khả năng cốt tủy tạo huyết, tăng mật độ xương cốt, cường gân kiện mô, rèn luyện mỗi một thớ cơ bắp trên cơ thể, làm cho sức lực của bản thân được tăng lên rất lớn!
Phần hạ của môn công pháp này tên là Viên Công quyết, cũng có sáu chiêu, là những chiêu thức cực kỳ bạo lực.
So với con người, Tiên Viên Dưỡng Khí thiên càng phù hợp với tộc Vượn hơn. Vượn yêu tu luyện loại công pháp Trúc Cơ này phải nói là làm ít nhưng được nhiều, uy lực càng mạnh hơn hẳn!
Khí huyết cuồng bạo của Viên Võ khiến thân thể gã đã cao lớn thêm một thước nữa chỉ trong khoảnh khắc, tay và chân to hơn, đôi mắt đỏ ngầu. Đột nhiên gã nhún chân rồi tung người nhảy vọt lên.
Tô Vân cách gã chừng bốn trượng, Viên Võ tung người nhảy lên, rút ngắn khoảng cách giữa gã với Tô Vân lại chỉ còn hơn một trượng.
Con vượn hung bạo này đưa ra một bước đệm, vai phải rụt ra sau, kết hợp sức lực ở eo, con vượn lông vàng sau lưng gã cũng tạo ra động tác tương tự, cũng rụt vai ra sau, kết hợp với sức lực phần eo hông, tung một quyền đánh tới!
Quyền phong rít gào, cây cối hai bên đường cũng bị tiếng gió kéo theo, tuyết bay lên giữa không trung rồi rơi lả tả xuống.
Tô Vân xoay người, hình ảnh rồng sau lưng cũng lượn khắp toàn thân, hắn giơ tay tung ra chiêu thứ nhất của Giao Long Ngâm, Giao Long Xuất Uyên.
Các khối cơ bắp trên dưới toàn thân hắn rung rung, đem sức mạnh từ mặt đất truyền vào chân tay, từ chân tay truyền lên thắt lưng, cơ bắp ở eo hông nảy lên, xương sống uốn như giao long đang bò, truyền thứ sức mạnh này vào trong một quyền này của hắn.
Một quyền này khiến cơ thể hắn ngả tới phía trước, có vuốt và đuôi rồng do khí huyết biến thành trào ra từ trong cơ thể hắn,. Móng vuốt cào lên mặt đất, bốn cái chân rồng phát lực làm cho đòn tấn công này của hắn đạt được sức mạnh tới mức tột cùng, nghênh đón Viên Võ.
Sau khi hắn nghiên cứu xương rồng trong Táng Long lăng, lĩnh ngộ và thấu hiểu Giao Long Ngâm đã đạt tới tiêu chuẩn cực cao, dùng hình thái rồng để vận chuyển khí huyết tăng cường thân thể.
Đây là trận chiến đầu tiên kể từ khi hắn nghiên cứu xương rồng tới nay.
Hắn muốn kiểm nghiệm thành quả những ngày truy nguyên đó của hắn xem thế nào.
Nắm đấm của Viên Võ to như bình rượu, lớn gấp mấy lần nắm tay của Tô Vân. Trong tích tắc, nắm đấm của hai người đụng vào nhau.
Tuyết đọng hai bên đường như bị vô hình đánh trúng, bông tuyết bay lên giữa không trung. Sắc mặt Viên Võ chợt biến đổi, gã nghe thấy tiếng xương tay của mình chấn động.
Tiếng này giòn vang, là âm thanh phát ra khi xương ngón tay giữa vỡ ra, hệt như tiếng vang khi cây búa sắc bén bổ vào củi vậy.
Âm thanh này truyền từ trong xương cốt vào trong màng nhĩ của gã, nhanh hơn cả từ không trung rơi vào lỗ tai của gã rất nhiều.
Tiếp đó là ngón trỏ và ngón áp út nổ vang, lập tức là tiếng gân và da thịt nơi cổ tay gã đứt phựt. Sức lực vô cùng mạnh liệt này từ xương cổ tay cánh tay truyền tới xương bả vai của gã.
Đầu của gã chợt lệch sang bên hệt như bị một con trâu đực biến thành đại yêu đụng phải, đầu óc u mê.
Những lực khác thì phân tán từ bả vai tới ba mươi ba xương sống với mười hai chiếc xương sườn, khiến thế tấn công của gã lập tức bị ngừng lại, cơ thể to lớn bị đánh bay ra sau.
Gã còn chưa rơi xuống đất thì chợt thấy tuyết hai bên đường nổ tung, bốn đứa trẻ đáng yêu lao ra, túm lấy chân tay gã, thi triển Ngạc Long Phiên Cổn và Giao Long Phiên Cổn ngay giữa không trung!
Răng rắc, răng rắc!
Bốn tiếng gãy giòn tan vang lên, Viên Võ thấy tứ chi của mình bị vặn gập thành hình bánh quai chèo, lòng trầm xuống: “Quanh năm đánh nhạn, bị nhạn mổ mù mắt. Ta bị mấy tên tiểu quỷ này chơi rồi!”
Gã nhất thời tỉnh ngộ, Tô Vân để lộ tiền bạc là lợi dụng lòng tham của gã để dẫn gã tới đây. Nếu gã không tham, đương nhiên là không sao cả, nhưng nếu gã tham lam đuổi theo định giết người cướp của, như vậy sẽ bị đám người Tô Vân tiêu diệt!
Đám người Hoa Hồ từng người tiếp đất. Viên Võ ngã bịch ra sau, lưng chạm đất, chân tay bị vặn cong.
“Nơi đây là Viên Gia Lĩnh, ai dám giết ta?” Viên Võ quát lên, rồi lạnh lùng nói: “Viên Gia lão tổ ta tọa trấn trong núi, là bá chủ của nơi đây, giết ta thì các ngươi đừng có hòng...”
Vụt!
Chân phải của Tô Vân quét qua, kình lực trong cú quét này sục sôi, mạch máu tràn đầy khí huyết cuồng bạo, hệt như một con giao long quẫy đuôi đánh mạnh lên cổ gã.
Gân ở cổ Viên Võ vang lên tiếng pằng pằng, cổ vẹo đi, bị chân của Tô Vân đè xuống khiến đầu đánh mạnh xuống đất.
Mặt đất rung lên dữ dội.
Tô Vân thu chân phải lại, nhanh chóng lục soát người Viên Võ, tìm được một túi tiền Ngũ Thù, mở ra rồi lấy mười đồng Ngũ Thù.
Trong túi còn rất nhiều tiền, nhưng hắn không lấy.
“Tiểu Vân ca, hắn lấy của chúng ta hai mươi đồng!” Hồ Bất Bình sửa sang lại chiếc mũ tai chó, nhắc nhở.
“Mười đồng kia là phí qua cầu, nên đưa. Hắn muốn giết chúng ta, chúng ta giết ngược lại hắn, đây là chính đạo. Giết hắn rồi, không ít người sẽ thoát được cái chết.”
Tô Vân lại lục được một cuốn sách mỏng từ trong ngực Viên Võ, hắn cúi đầu xem lướt qua, lòng ngẩn ra, rồi lại đặt mười đồng Ngũ Thù kia lên xác Viên Võ, nói: “Ta lấy cuốn sách này, để lại mười đồng mua nó từ ngươi, hai ta không ai nợ ai.”
Hắn đứng dậy, bốn đứa trẻ bước nhanh đuổi theo hắn. Hoa Hồ hỏi: “Tiểu Vân, đây là sách gì, đáng hẳn mười đồng? Thủy Kính tiên sinh dạy chúng ta mà chỉ thu có một đồng.”
“Quyển này tên là Tiên Viên Dưỡng Khí thiên.” Tô Vân vừa đi vừa giở ra, đáp: “Tâm pháp phần thượng Hàng Phục Tâm Viên, Giá Ngự Ý Mã, Bạo Viên Tọa Đan Điền, rất bất phàm. Phần hạ là Viên Công quyết có sáu thức viên công, chiêu thức cũng rất bất phàm.”
Thanh Khâu Nguyệt rung đôi tai thỏ: “Vậy cũng không đáng mười đồng.”
Tô Vân ảo não nói: “Hắn bị chúng ta đánh chết, không mặc cả được. Biết thế thì mặc cả trước rồi hãy đánh chết hắn.”
Là con người duy nhất ở khu không người này, phong cách hành xử của hắn cũng sớm theo tác phong của đám yêu ma quỷ quái nơi này.
Cần đưa tiền là nhất định phải đưa, không thiếu một đồng, giao dịch công bằng. Cho dù đối phương đã chết, cũng nhất định phải đưa.
Là tiền của mình thì nhất định phải cầm trong tay, nếu bị cướp là phải giành lại, tuyệt đối không khuất phục.
Không phải tiền của mình, cho dù có để trước mặt thì hắn cũng không lấy dù chỉ một đồng.
Nguyên tắc của hắn đơn giản mà rõ ràng như thế đó.