Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ----------------
Cự nhân tượng đá lắc đầu vai một cái, Tô Vân bị bắn lên bay đến giữa không trung, đã thấy trong tay cự nhân tượng đá kia bay ra cái cày, hướng về phía trước vạch tới, chỉ thấy mặt đất khu không người cũ lập tức vỡ ra, xuất hiện một đạo sông lớn, nước sông cuồn cuộn, bọt nước bành trướng.
Tô Vân rơi xuống phía dưới, rơi vào trên một bọt nước. Bọt nước kia nâng thân hình hắn lên, đợi cho bọt nước tán đi, bọt nước thứ hai lại lên, như là bước chân, đưa Tô Vân không ngừng hướng về phía trước!
Mà hai bên bờ sông lớn kia, Tô Vân thấy được từng dãy tượng đá đang chạy, lấy cự nhân tượng đá kia cầm đầu, gào thét tiến lên, vọt tới phía trước hắn, thẳng đến Phụng Thiên Tướng!
- Lý Lục Hải, các ngươi sinh hoạt trên lãnh địa Thần Vương, còn dám không theo quy tắc?
Phụng Thiên Tướng kia vung roi lên đánh tới, một tay khác đồng thời chộp tới Tô Vân, âm thanh vang dội:
- Sớm muộn gì cũng sẽ đạp nát Kim Thân các ngươi!
Hô ——
Tiếng gió lên, dâng lên gấp, một cơn sóng lớn trên mặt sông chở Tô Vân bay lên giữa không trung, xuyên qua giữa ngón tay Phụng Thiên Tướng. Sóng lớn rơi vào trong sông, như là bước chân cự nhân vô hình, nâng Tô Vân gào thét tiến lên.
Tô Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng đêm lờ mờ không rõ, đã không nhìn thấy thân ảnh đám người cự nhân tượng đá Lý Lục Hải. Mà tại phía trước hắn, mặt đất khu không người cũ không ngừng hướng về phía trước vỡ ra, nước sông lao nhanh, mang theo hắn phóng đi hướng đến chỗ xa hơn.
Trên bầu trời răng rắc một tiếng vang thật lớn, một đạo lôi quang đánh xuống, rơi xuống đất hóa thành một tôn cự nhân cao vút trong mây, cự nhân kia đưa tay cộp tới Tô Vân trên mặt sông, âm thanh lôi động, nhấp nhô không ngừng:
- Biết Lôi Thiên Tướng không?
Bàn tay của hắn còn chưa đi vào trên mặt sông, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, lăn lông lốc bay ra, nhập vào chỗ sâu bóng đêm, âm thanh thê lương:
- Tiết Thánh Nhân!
Tô Vân vội vàng hướng bên bờ nhìn lại, chỉ thấy Tiết Thanh Phủ bước nhanh đuổi theo, lão giả này lúc đầu y phục phục sức đẹp đẽ không gì sánh được, giờ phút này lại có vẻ chật vật không chịu nổi, bước chân có chút lảo đảo. Tô Vân đang muốn kêu gọi hắn, đột nhiên hồng quang lóe sáng, hai con Tất Phương Thần Điểu vỗ cánh đuổi theo, Đồng lão thần tiên đứng ở trên đầu chim một con Tất Phương, trên thân cũng nhiều chỗ bị thương, lộ ra vẻchật vật.
Tiết Thanh Phủ dừng bước, đối cứng với Đồng lão thần tiên, trường hà dưới chân Tô Vân còn đang không ngừng lan tràn hướng về phía trước, rất nhanh không còn nhìn thấy hai người.
- Đồng lão thần tiên, không gì hơn cái này!
Tô Vân nghe được nơi xa truyền đến tiếng cười của Tiết Thanh Phủ. Qua không lâu, Tiết Thanh Phủ lại lần nữa đuổi theo tới, dây đỏ nhỏ buộc râu trên cằm cũng đã biến mất không thấy, trên râu ria dính lấy vết máu, tóc cũng tán loạn.
Đúng vào lúc này, trên bầu trời lôi âm trận trận, một tôn Thần Nhân kỳ dị từ trên trời đanh xuống, hắn giống như thần chỉ tượng thần tồn tại ở trong miếu thờ, có mấy đầu cánh tay, quang mang sau đầu như là hỏa diễm.
Tiết Thanh Phủ cười ha ha nói:
- Thần Vương, ước định giữa ngươi và ta tựa như giấy lộn sao?
Vị Thần Vương này không nói lời gì liền đánh tới Tiết Thanh Phủ, Tiết Thanh Phủ nghênh chiến, hai người rất nhanh liền bị sông lớn không ngừng kéo dài dưới chân Tô Vân dứt bỏ. Lại qua một đoạn thời gian, Tiết Thanh Phủ lại lần nữa đuổi kịp Tô Vân, cười ha ha, âm thanh phóng khoáng:
- Thần Vương bất quá cũng như vậy. Dù là tiên thuật của ngươi cũng không đả thương được ta chút nào!
Đột nhiên, âm thanh hư nhược của Thần Vương truyền đến:
- Tiết lão nhi là nỏ mạnh hết đà, trúng hai lần tiên thuật của ta, lại bị lão thần tiên trọng thương hai lần, bây giờ đã sắp chết, bất quá ráng chống đỡ một hơi mà thôi.
- Truyền hiệu lệnh của ta, đừng cho hắn còn sống đi ra khỏi cấm khu không người!
Tiết Thanh Phủ cười ha ha, thả người nhảy tới Tô Vân. Hắn nhảy đến một nửa mặt sông, kém chút ngã vào trong nước, miễn cưỡng dẫn theo một hơi lúc này mới rơi ở trên bọt nước bên người Tô Vân. Âm thanh của hắn vẫn hùng hậu như cũ, thản nhiên nói:
- Lần trước lão hủ một mình trấn áp Thần Vương Yêu Vương khu không người cũ năm ngày năm đêm, chiến trận gì chưa từng gặp qua? Ai không có bị lão hủ đánh qua? Yêu Vương, ngươi nói là?
Đột nhiên, trong hắc ám truyền đến một tiếng cười thâm trầm:
- Tiết Thánh Nhân, ngươi ra vẻ bản thân bị trọng thương, dẫn dụ ta mắc lừa, thừa cơ muốn hại chết ta.
- Ta mới sẽ không bị ngươi lừa, ha ha ha...
Tiếng cười càng ngày càng xa, quỷ mị cũng đã đi xa. Tiết Thanh Phủ nhẹ nhàng thở ra, hướng Tô Vân cười nói:
- Bây giờ, một thân tu vi của ta hao tổn chín thành, lọt vào Thần Vương cùng lão thần tiên vây đánh bị trọng thương, nếu như lại thêm Yêu Vương khu không người cũ, hẳn phải chết không nghi ngờ. May mắn lão Yêu Vương luôn luôn nghi thần nghi quỷ, bị ta dọa chạy mất.
Hắn hướng Tô Vân nháy mắt mấy cái, Tô Vân không hiểu ý nghĩa. Đột nhiên Tiết Thanh Phủ ngửa mặt ngã xuống, Tô Vân vội vàng đỡ lấy hắn, đã thấy hơi thở Tiết Thanh Phủ mong manh, thân thể run rẩy hai lần, đột nhiên hai chân đạp một cái, một mệnh ô hô. Tô Vân ngẩn ngơ, không khỏi buồn từ tâm đến đầu, đột nhiên Tiết Thanh Phủ mở to hai mắt, lại thẳng tắp đứng lên, xoa sợi râu dưới cằm, kinh ngạc nói:
- Lão Yêu Vương đi thật?
- Không có!
Đột nhiên, âm thanh lão Yêu Vương truyền đến, gào thét đi xa, nổi giận mắng:
- Lão tử đã biết Tiết Thánh Nhân là lão tiện phôi, chờ để ám toán lão tử!
Tiết Thanh Phủ cười ha ha.
Tô Vân cũng nhẹ nhàng thở ra, cười theo hai tiếng, cười nói:
- Tiết Thánh Nhân giả trang giống như thật, ngay cả ta đều bị hù dọa.
Tiết Thanh Phủ vuốt râu dương dương đắc ý.
Chỉ thấy cự nhân tượng đá lấy Linh binh vạch ra sông lớn đi vào cuối cùng, phía trước chính là một vách núi, hai người bị sóng lớn đưa đến cuối cùng sông lớn, đánh tới vách núi.
Tô Vân vội vàng thả người vọt lên, nhảy đến trên sườn núi, cười nói:
- Thánh Nhân, lần này chúng ta có thể...
Đùng chít chít.
Tiết Thanh Phủ bị cơn sóng lớn kia thẳng tắp đập vào trên vách đá dựng đứng, người bày ra hình chữ đại khắc ở trong vách núi, sóng lớn thối lui, lại là một đạo sóng lớn đánh tới, đánh vào trên mông vị lão Thánh Nhân này, rung động bành trướng.