Lâm Uyên Hành

Chương 8: Chương 8: Thiên kiều xuất vân hải




Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

Tuy Cầu Thủy Kính đã đi xa, nhưng giọng nói của ông vẫn truyền vào tai Tô Vân một cách rõ ràng như trước, to vang như muốn điếc tai.

“Ngươi muốn chữa khỏi đôi mắt, chỉ cần tu luyện quyển thượng của Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên đến tầng thứ bảy là có thể hóa giải được dấu ấn trong mắt ngươi. Nhưng ngươi muốn bay cao bay xa, trở nên nổi bật, chỉ có rời khỏi thôn quê đi vào

trong thành!”

“Từ đây đi năm mươi ba dặm chính là trạm dịch Thiên Thị viên. Sau khi chữa khỏi mắt là có thể từ đó để vào thành. Nhớ kỹ, chữa khỏi đôi mắt mới được đi trạm dịch! Sau khi vào thành, hãy nhớ đi tìm ta...”

...

Qua thật lâu sau, Tô Vân mới quay người đi về.

Hắn có thể cảm nhận được tấm lòng khuyến khích cổ vũ đầy chân thành của Cầu Thủy Kính, làm cho lòng hắn vô cùng cảm động.

Hắn lại càng khắc khổ tu hành hơn. Nhưng mặc dù hắn đã học được Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên, cảnh giới lại tiến triển

vô cùng chậm, tháp cổng triều thiên trong mắt hắn vẫn đang không ngừng hút nguyên khí của hắn.

Trong thời gian này, tu vi nguyên khí của hắn chẳng những không tiến bộ, mà còn bị lùi bước không ít.

Mà biến hóa đáng sợ hơn là, sức ăn của hắn tăng vọt. Ăn uống xong chưa được bao lâu thì đã cảm thấy bụng đói meo rồi.

Cũng may Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly khác thường xuyên kiếm được thịt gà vịt bò với hoa quả, làm cho hắn có thể nhét đầy bụng.

Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly cũng đói tới mức gió thổi sắp bay, tu vi tăng lên hết sức nhanh chóng. Hoa Hồ đã tu luyện tới Hồng Lô

Thiện Biến Dưỡng Khí thiên tầng thứ hai, xin Tô Vân chỉ dạy quyển hạ của Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên.

Tuy Tô Vân còn chưa tu được đến tầng thứ nhất của Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên, nhưng ngộ tính của hắn thực sự rất cao. Mặc dù Cầu Thủy Kính chỉ giảng qua về quyển hạ của Hồng Lô Thiện Biến, nhưng hắn đã tìm hiểu thấu triệt rồi.

Quyển thượng là học, quyển hạ là thực hành.

Khúc mở đầu của quyển hạ chính là Ngạc Long Ngâm, dồn nguyên khí nơi lồng ngực để phát ra tiếng lôi âm của ngạc long.

Ngạc Long Ngâm chấn động khí huyết và da thịt, cường hóa thân thể, tăng sức mạnh lên.

Hoa Hồ tu luyện không lâu, trong cơ thể đã phát ra từng tràng lôi âm Ngạc Long, rất là đáng sợ.

“Tư chất của Hoa nhị ca thật tốt.” Tô Vân cười tươi, từ tận đáy lòng hắn vui thay cho Hoa Hồ.

Hắn không thể tu luyện Ngạc Long Ngâm của quyển hạ. Bởi muốn tu luyện Ngạc Long Ngâm, đầu tiên cần quan sát ngạc long chân chính, xem nó thổ nạp như thế nào, để rồi từ đó phát ra tiếng rồng ngâm, từ đó đạt tới mức quan tưởng ngạc long.

Tuy Tô Vân đã thấu hiểu triệt để về bí quyết của Ngạc Long Ngâm, nhưng vì đôi mắt hắn không nhìn thấy gì, không thể quan sát được ngạc long để còn quan tưởng, cho nên hắn không thể tu luyện được.

Một ngày nọ, Tô Vân phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt khi mặt trời đang mọc lên, chợt cảm thấy tám tháp cổng triều thiên kia không còn hút nguyên khí của hắn nữa, lòng hắn không khỏi vui vẻ.

Khi tháp cổng không còn hút nguyên khí của hắn, nguyên khí trong cơ thể hắn nhất thời trở nên mênh mông nóng rực, hệt như một lò lửa nhỏ đang hừng hực bốc cháy bên trong đan điền!

Hắn cảm thấy khí âm dương trong cơ thể như đã hóa thành than lửa, ngũ tạng lục phủ và gân cốt dường như biến thành cột đồng và lò đồng, máu thì như biến thành nước đồng bị nung chảy!

Đây chính là tạo hóa làm thợ, tạo hóa lực chuyển thành cơ năng của cơ thể, làm tăng mạnh nguyên khí!

Rốt cuộc hắn đã luyện thành Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ nhất!

Hắn vừa nghĩ tới đây, “trước mắt” đột nhiên xảy ra dị biến!

Chỉ thấy các hoa văn thần thú dị thú ngoài mặt tám tháp cổng triều thiên kia dường như sống lại, bay ra khỏi tám tháp cổng. Nhất thời, trong đầu Tô Vân đầy những tiếng gầm gừ và kêu hót của đủ loại thần thú dị thú, đinh tai nhức óc!

Thần thú dị thú bay múa, đồng loạt xông tới Thiên Môn!

Những dị thú kia bò lên Thiên Môn, thế mà lại hóa thành một bộ phận của Thiên Môn. Đột nhiên một luồng dao động dữ dội truyền tới.

Ù!!!

Ánh sáng chảy ra từ các khung cửa trong Thiên Môn, lấp đầy các cánh cửa, cuối cùng chúng hóa thành một mặt kính hệt như một màn hình ánh sáng ở cánh cửa chính giữa.

Mà phía sau lớp kính kia chính là thế giới của kẻ trường sinh, nơi đã khiến đại đế nước Nguyên Sóc và vô số cường giả phải say mê, nơi mà họ gọi là Tiên Giới!

Chỉ là Tô Vân không biết những điều này.

Tấm kính kia khẽ rung, Tô Vân đột nhiên cảm thấy toàn thân bay lên, bị một thứ sức mạnh mà hắn không biết kéo sang, xuyên qua lớp kính, đi tới thế giới trong kính!

Với đám người Hoa Hồ thì Tô Vân vẫn ngồi yên lành tại chỗ, chưa hề động đậy chút nào. Nhưng với Tô Vân thì hắn đã rời khỏi trấn Thiên Môn, đột nhiên tiến vào thế giới kia.

Ở trong thế giới này, hắn không còn là người mù, mà ngược lại, hắn có thể nhìn thấy những sắc thái nhiều gấp mấy chục lần người bình thường!

Đây là một thế giới bao la và hùng vĩ. Hắn đứng trong một đám mây mù, mà đằng xa là những tòa tiên sơn đang lơ lửng giữa không trung. Những tiên sơn này bị cắt gọt thành đài phẳng, bên trên có những thứ ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc.

Biển mây được những ánh sáng ấy chiếu tới làm cho chúng cũng có màu sắc.

Trên bầu trời, mặt trời như hổ phách, không còn chói mắt nữa.

Mà ở đằng sau Tô Vân chính là năm tầng Thiên Môn cực lớn, đủ loại dị thú bám lên trên đó, chầm chậm uốn lượn.

Thế giới này bao la hùng vĩ, đưa cho người ta một cảm giác không chân thật chút nào.

Tô Vân nghe thấy tiếng chuông vang lên. Hắn ngửa đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc chuông vàng nho nhỏ đang treo lơ lửng trên đầu hắn.

Tầng dưới cùng của chuông vàng, tích tắc, có ba trăm sáu mươi vạch, đang không ngừng xoay tròn. Mà đến tầng giây, cũng có ba trăm sáu mươi vạch. Vạch tích tắc xoay một vòng, vạch giây mới tiến lên một vạch.

“Đây không phải là chiếc chuông vàng ta tưởng tượng ra để tính thời gian sao? Sao nó lại xuất hiện? Còn đôi mắt của ta nữa... Chuyện gì vậy?”

Tô Vân nhanh chóng tỉnh táo, hắn bình tĩnh lại, tham lam nhìn ngó cảnh sắc xung quanh: “Có thể nhìn thấy những màu sắc này, thật tốt quá...”

Nhưng đúng lúc này, bên dưới chân hắn truyền tới những rung chấn rất nhỏ. Mây cuồn cuộn trôi, Tô Vân cảm thấy người mình đang bay lên theo đám mây trôi, rồi lập tức đứng vững người lại.

Lòng hắn rất căng thẳng, nhưng hắn biết có căng thẳng cũng vô dụng, trái lại còn thêm phiền phức cho bản thân.

Hắn không biết thứ gì trào ra từ trong đám mây, nhưng hắn biết nơi hắn đứng là an toàn, lúc này nhất định không được tự tiện dời bước.

Phía dưới chân hắn vẫn còn đang rung rung, mây mù vẫn đang cuồn cuộn tới phía trước. Tô Vân quay đầu nhìn tòa Thiên Môn kia.

“Ta bị một thứ sức mạnh kéo lấy, xuyên qua Thiên Môn đến nơi đây. Như vậy Thiên Môn nhất định cũng có thể mang ta về.”

Mắt hắn chớp lóe, hắn thầm tính toán trong lòng: “Thiên Môn cách ta ba trượng sáu, nhảy thì chắc chắn là không nhảy tới được, chi bằng trong lúc chạy lấy đà ta sử dụng thân pháp Ngạc Long Xuất Uyên trong quyển hạ Ngạc Long Ngâm của Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên. Rồi khi nhảy được một nửa, chuyển Ngạc Long Xuất Uyên thành Ngạc Long Phiên Cổn, đầu ở trước, người ở sau, quay tròn toàn bộ để kéo giãn khoảng cách nhảy, lấy tay làm chân tiếp đất, nhảy vào Thiên Môn rồi rời khỏi nơi đây. Hiện giờ ta đang đứng trong mây, không rõ phía trước có gì, nay chỉ có thể dĩ bất biến ứng vạn biến vậy.”

Một lát sau, thứ chở hắn bay lên khỏi đám mây đã để lộ bản thể.

Đó là một cây cầu đá cực kỳ dài, dần dần lộ ra khỏi đám mây.

Trên cầu đá, sương mù cuồn cuộn chảy xuống hai bên cầu như nước, rơi vào biển mây phía dưới.

Trên trán Tô Vân toát ra một giọt mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới nhận ra mình đang đứng rìa phần cầu gãy.

Cầu đá này hẳn là nối liền với Thiên Môn, nhưng không rõ vì sao chỗ nối với Thiên Môn lại bị gãy, hắn chỉ cần lùi ra sau một bước là sẽ rơi xuống khỏi cầu đá.

“May là ta chưa thử bước ra.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận quan sát bốn phía.

Trên cây cầu này có rất nhiều cột đá nho nhỏ, bên trên có chạm trổ những chiếc vảy, nhìn kỹ thì thấy cột đá này hệt như móng vuốt của sinh vật nào đó.

Mây mù trên cầu tan đi, để lộ ra đường vân giống như lưng rùa khắc trên cầu, mà hai bên lưng rùa còn có hoa văn của đôi cánh.

Cây cầu này bị tổn hại khá nhiều chỗ, hệt như vừa trải qua cơn chiến hỏa, thậm chí có nhiều chỗ còn có vết trảo cực lớn, hệt như bị quái vật gì đó trong mây mù dùng móng vuốt sắc nhọn cào qua.

Tô Vân quan sát kỹ bốn phía, thấy cầu đá này rất dài, đưa vào tận trong chỗ mây mù lượn lờ, không thấy cuối, hắn thầm nghĩ:

“Khoảng cách trên cầu này cũng đủ để ta chạy lấy đà. Hiện giờ vấn đề duy nhất là ta chưa tu luyện Ngạc Long Ngâm.”

Muốn tu luyện Ngạc Long Ngâm thì cần quan tưởng ngạc long, coi đó là nền tảng để phát ra lôi âm.

Cầu Thủy Kính cũng vẽ một bức tranh về ngạc long, còn dẫn bọn họ đi tìm ngạc long, lắng nghe ngạc long phát ra lôi âm, cũng tiện cho bọn họ quan sát rồi quan tưởng.

Tuy Tô Vân không nhìn thấy ngạc long, nhưng nghe được lôi âm của ngạc long đã tạo cho hắn một ấn tượng sâu sắc.

Nhưng cũng chính vì hắn không nhìn thấy cho nên hắn không thể nhìn được bức tranh ngạc long do Cầu Thủy Kính vẽ, cũng không được tận mắt nhìn thấy ngạc long.

Hắn không thể quan tưởng ngạc long, thì cũng không cách nào tu luyện Ngạc Long Ngâm.

Đây là vấn đề lớn nhất của hắn, cũng là nguyên nhân mà dù Cầu Thủy Kính có thưởng thức hắn, lại có chút chần chờ đối với việc dạy hắn tu hành.

Trong mây mù xa xa, còn có cầu đá không ngừng hiện ra từ trong mây mù, uốn lượn quanh co, hệt như long xà đang duỗi mình trong mây mù vậy.

Tô Vân lòng thoáng động, hắn thử dựa vào điều này để suy diễn Ngạc Long Ngâm, nhưng không lâu sau, hắn lập tức từ bỏ.

Dù sao cầu đá cũng chỉ là cầu đá, không phải ngạc long thực sự.

Cầu đá rõ ràng chỉ cách Thiên Môn có chừng ba bốn trượng, vậy mà hắn không cách nào nhảy sang Thiên Môn được.

“Cầu đá này thông tới nơi nào vậy?”

Tô Vân ngẩng đầu nhìn xung quanh, vẫn không ngừng có cầu đá hiện ra từ mây mù, mà ở nơi còn xa hơn là những tòa tiên sơn đài cao đang lơ lửng.

“Quá nửa là những cầu đá thông với những đài cao kia. Ta đi tới đài cao, có lẽ còn tìm được đường ra.”

Hắn vừa nghĩ đến đây, đột nhiên nhìn thấy một mảng sương mù tan đi, một bóng dáng xuất hiện trên cầu, mặt quay về hướng hắn, một bàn tay thì vịn trụ đá nhỏ trên cầu, tay kia thì giơ tới phía Tô Vân.

Năm ngón tay của hắn ta xòe ra, sải bước chân rất lớn, miệng há to, dường như đang cố gắng guồng chân lao đi, hoặc như đang kêu gọi cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.