Lâm Uyên Hành

Chương 124: Chương 124: Thiếu niên ngày xưa đã khác




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ----------------

Võ Thần Thông hừ một tiếng, đột nhiên nhìn thấy ở giữa hai tòa cao lâu quảng hạ, mấy thân ảnh thật nhỏ động tác mau lẹ, đang chém giết. Loại giao phong kia, cực kỳ hung ác, là chiêu chiêu đòn công kích trí mạng, cuồng dã, âm hiểm, không lưu tay, không giống như thủ đoạn được nhìn thấy trong học cung hoặc trên quan trường!

Đột nhiên, không trung chợt hiện từng đạo huyết quang, trong đó mấy người từ không trung rơi xuống. Mà người sống sót tới kia thì nhảy lên trời cao, thả người nhảy đến trên vân kiều, rơi vào bên phải Phụ Sơn Liễn. Đó là một nữ tử đầu đội mũ rộng vành, y phục trắng đen xen kẽ, băng rua sau lưng cũng hai màu đen trắng.

- Biều bả tử Lục Đường quận, Giang Hải Đường!

Võ Thần Thông nắm chặt nắm đấm. Đột nhiên trên vân kiều ầm vang một tiếng, chiến đấu đột nhiên bộc phát, một tôn cự nhân như Ma Thần đứng lên từ trên cầu, ầm ầm một quyền, đánh một cỗ Phụ Sơn Liễn chia năm xẻ bảy!

Mấy người cao thủ trong Phụ Sơn Liễn kia thoát ra, rõ ràng là Chu gia đại sĩ trong thất đại thế gia!

Cự nhân kia lực vô cùng lớn, mấy chiêu thôi đã giết chết Chu gia đại sĩ, nhanh chân đi vào bên cạnh Phụ Sơn Niện chỗ Tô Vân, không nói một lời, đi theo Phụ Sơn Niện tiến lên!

Bàn tay Võ Thần Thông run rẩy một chút:

- Biều bả tử Âm Sơn quận!

Bành!

Dưới cầu lại có chiến đấu bộc phát, đại sĩ đến từ Văn gia chuẩn bị phục kích dưới cầu lại gặp phải một cao thủ khác phục sát!

Cao thủ kia giết chết Văn gia đại sĩ, cũng thẳng đi vào bên cạnh Phụ Sơn Liễn chỗ Tô Vân, đồng hành cùng Phụ Sơn Niện. Võ Thần Thông nhìn thấy nơi xa một trận lại một trận chiến đấu lặng yên vô tức bộc phát, biều bả tử thế giới ngầm các châu các quận Sóc Bắc xuất hiện bên cạnh chỗ Phụ Sơn Liễn bọn hắn, giống như hộ tống chiếc Phụ Sơn Niện này tiến lên!

- Như vậy.

Tô Vân thản nhiên nói.

Loading...

- Sau khi Võ thần bộ nghiên cứu địa hình xung quanh Thiên Môn trấn một lần, phải chăng tại thời điểm Toàn Thôn Cật Phạn độ kiếp, cứu hắn ra từ trong tay Đồng Hiên rồi đưa hắn vào Táng Long lăng?

Phụ Sơn Liễn vẫn đang chạy về hướng Thiên Phương lâu, nhưng đây không được tính là lộ trình quá xa, đối với Võ thần bộ cùng những sai dịch khác mà nói, nó lại có vẻ cực kỳ dài lâu. Không ngừng có cường giả thế giới ngầm đến đến từ mười bảy châu một trăm lẻ tám quận Sóc Bắc đến đây, không nói một lời, thủ hộ chiếc xe này tiến lên. Bọn hắn có cao có thấp có béo có gầy, có già có trẻ, có thanh niên trai tráng cũng có thiếu niên, có thiếu nữ, phụ nhân, cũng có thiếu niên, đại hán. Mà những người này đều không ngoại lệ, tất cả đều có tên trên bảng truy nã ở quan phủ châu quận các nơi, tiếng tăm lừng lẫy!

Có thể nói, mỗi một người bọn hắnđều chưởng quản thế giới tầng dưới chót một thành hoặc một quận huyện, chẳng những thực lực cường đại, thế lực cũng cực kỳ kinh người!

- Vấn đề của ta đã hỏi xong, nên đến lượt Võ thần bộ trả lời.

Tô Vân lẳng lặng nhìn Võ thần bộ, chờ hắn trả lời chắc chắn.

Võ thần bộ đột nhiên cười ha ha:

- Ta gặp qua ngươi, ta biết ngươi không phải Nhân Ma, nhưng cũng không phải đặc sứ Đông Đô Đại Đế phái tới. Ngươi chỉ là mao đầu tiểu tử trong Thiên Môn trấn, thời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn là người mù lòa. Không ngờ ngắn ngủi thời gian mấy tháng, ngươi đã chạy đến trong thành giả thần giả quỷ!

Hắn ở ngoài cởi mở bên trong cất giấu khôn khéo, châm chọc nói:

- Cho nên thời điểm ta nhìn thấy ngươi tại thành Sóc Phương, có một loại cảm giác hoang đường không gì sánh được, không ngờ thằng nhóc lừa đảo này lừa gạt hết tất cả người trong thành. Ngươi có thể lừa qua người khác, không gạt được ta! Ngươi thẩm vấn ta?

Tô Vân mỉm cười nhìn hắn, chờ hắn nói xong, mới nói:

- Ta có phải khâm sai hay không, ngươi nói không tính, hoàng đế nói mới tính. Nhưng Võ thần bộ sống hay chết, ngươi nói không tính, hoàng đế nói cũng không tính. Ta nói mới tính!

Hắn khẽ cười một tiếng:

- Võ thần bộ, bàn giao một chút hành động của ngươi tại Thiên Thị viên, ngươi có thể sống rời khỏi đây.

Võ Thần Thông hừ một tiếng, đột nhiên từng đầu xiềng xích bắn ra, ba ba vài tiếng, xuyên thủng đầu lâu năm vị kia sai dịch theo hắn đến đây!

Khóe mắt Tô Vân nhảy lên. Võ Thần Thông phun ra một ngụm trọc khí, trầm giọng nói:

- Là ta bại. Không ngờ ngươi thế mà có thể điều động nhiều biều bả tử thế giới ngần như vậy trợ trận. Bất quá, ngươi đừng quên, ngươi dù sao cũng không phải khâm sai thật sự.

Hắn giết chết năm vị sai dịch đi theo mình là lo lắng cho chuyện mình bị Tô Vân thẩm vấn lan truyền ra ngoài. Nếu như truyền đi, bản thân hắn hẳn phải chết không nghi ngờ!

- Ba.

Tô Vân dựng thẳng lên ba đầu ngón tay, từ từ cong lên một đầu trong đó, chậm rãi nói:

- Hai.

Võ Thần Thông cắn răng nói:

- Ta nói. Có người mời ta xuất thủ nghĩ cách cứu viện Toàn Thôn Cật Phạn, đem hắn đưa đến Táng Long lăng. Còn sau khi đưa đến Táng Long lăng xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không biết gì cả!

Tô Vân lạnh lùng nhìn xem hắn, qua thật lâu, mới nói:

- Ngươi cũng đã biết, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, ngươi lập tức thịt nát xương tan?

Võ Thần Thông cười ha ha:

- Tô sĩ tử, ngươi quá xem thường Võ mỗ. Trước khi ta chết, thấp nhất có thể kéo ngươi đệm lưng, ta có cần phải lừa ngươi sao?

Tô Vân trầm ngâm một lát, nói:

- Như vậy, ai nhờ ngươi xuất thủ nghĩ cách cứu viện Toàn Thôn Cật Phạn?

- Đồng phó viện trưởng Đồng Khánh Vân.

Võ Thần Thông nói cái tên này, quả thực để Tô Vân giật mình, hắn cứ nghĩ sẽ là Sóc Phương Thánh Nhân, lại không nghĩ rằng lại là Đồng Khánh Vân, Đồng phó viện trưởng Sóc Phương học cung.

- Đồng phó viện trưởng là lão sư của ta, truyền thụ cho ta pháp môn cứu Toàn Thôn Cật Phạn.

Võ Thần Thông nói:

- Lần này cũng là Đồng phó viện trưởng mời ta xuất thủ, đến điều tra ngươi. Chỉ là không ngờ, tiểu đồng mắt mù đến từ nông thôn như ngươi thế mà chơi lớn đến như vậy.

Hắn lộ ra vẻ châm chọc:

- Hôm nay ta xem như bại, nhưng ta rất muốn nhìn một chút kết cuộc ngươi sau này như thế nào!

Tô Vân thật sâu liếc hắn một cái:

- Võ thần bộ liền khẳng định ta chỉ là một tiểu đồng mắt mù ở nông thôn?

Võ Thần Thông giật mình, tiểu đồng mắt mù đến từ nông thôn thật có thể khii vừa vào thành liền quấy Sóc Phương nổi lên sóng gió sao? Thật có thể điều động biều bả tử mười bảy châu một trăm lẻ tám quận huyện Sóc Bắc sao?

Đừng nói tiểu đồng từ nông thôn đến, cho dù chủ nhân Sóc Phương trên danh nghĩa - Sóc Phương Hầu cũng không có năng lượng lớn như vậy!

- Ta còn có một vấn đề cuối cùng.

Tô Vân nói:

- Sau khi trả lời vấn đề này, ngươi có thể rời đi.

Võ Thần Thông đại chấn tinh thần, Tô Vân mặc dù chỉ là là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác áp bách lớn lao, loại áp bách cảm giác này, hắn chỉ ở trải nghiệm qua trên thân bọn người Đồng Khánh Vân, Tả Tùng Nham, Sóc Phương Hầu!

Hắn thậm chí có một loại cảm giác như ở bên hổ!

Ở cùng một phòng với Tô Vân càng lâu, loại cảm giác áp bách này liền càng mạnh. Rõ ràng chỉ là một thiếu niên bình thường, không biết khí thế nơi nào tới mà lớn như vậy!

- Mùng bảy tháng tám, mùng tám tháng tám, Võ thần bộ ở đâu?

Tô Vân hỏi.

Cái trán Võ Thần Thông toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, vấn đề này chỉ cần trả lời tốt, để Tô Vân hài lòng, hắn sẽ được sống sót. Nhưng tương tự chính là, chỉ cần Tô Vân không hài lòng, hắn sẽ bị “Xử lý sạch” lặng yên không tiếng động!

- Mùng bảy, mùng tám tháng tám, ta phụng mệnh chạy tới Võ Nguyên quận, bắt đạo phỉ Hồ Phi Nhi, cũng không có ở Sóc Phương, cũng không có ở Thiên Thị viên, có văn điệp thông quan Võ Nguyên quận, thượng sứ cho dù đi thăm dò.

Võ Thần Thông thận trọng nói:

- Sau khi vụ án Đồng Phàm phát sinh, ta phụng mệnh Đồng Khánh Vân đến Thiên Thị viên. Đồng Phàm cũng không phải là nhân vật trọng yếu của Đồng gia, chỉ là con thứ thiên phòng, ta không phải đi điều tra nguyên nhân cái chết của Đồng Phàm, Đồng Phàm chết còn không có cần thiết kinh động ta. Ta chỉ phụng mệnh đi nghĩ cách cứu viện một đầu Độc Hủy thuế biến, Độc Hủy này, bị dân bản xứ các ngươi gọi là Toàn Thôn Cật Phạn.

Khóe mắt Tô Vân nhảy lên, âm thanh có chút khàn giọng:

- Ngươi đường đường là huyện úy, Sóc Phương Đồng Khánh Vân có thể điều động ngươi? Mà Đồng gia đã phái ra ba người đi Thiên Thị viên, ba người bọn họ dự định bắt Toàn Thôn Cật Phạn tại Xà giản, vì sao lại phái ngươi đi cứu Toàn Thôn Cật Phạn?

Võ Thần Thông đắng chát cười một tiếng, nói:

- Lão thần tiên Đồng gia là đại quan ở Đông Đô, địa vị cực cao, Đồng Khánh Vân tự nhiên có thể điều động ta. Còn Đồng gia đuổi bắt Toàn Thôn Cật Phạn, vì sao Đồng gia lại phái ta đi cứu Toàn Thôn Cật Phạn, ta cũng không thể nào biết được.

- Đồng Khánh Vân muốn ta đi làm việc này, ta dùng ba ngày thời gian nghiên cứu địa hình, tuần tra một lần địa lý bốn phía, lúc này mới động thủ.

Hắn lấy lại bình tĩnh, nói:

- Thật ra ta có nghiên cứu địa hình hay không cũng không đáng kể, từ đầu đến cuối Đồng Khánh Vân đều đang chỉ điểm nhất cử khẽ động của ta.

- Đồng Khánh Vân...

Tô Vân yên lặng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.