Lâm Uyên Hành

Chương 74: Chương 74: Trường sinh ảo diệu




Trên bình đài Dưới Cẩm Tú Đồ, mấy vị tây tịch kinh hoảng kêu lên:

- Mau tới cứu người!

Thiếu nữ Ngô Đồng bị đưa ra Cẩm Tú Đồ, ngũ tạng lục phủ đều ở biên giới vỡ tan, trong miệng không ngừng có máu tuôn ra.

Chuyện này từ trước tới giờ chưa từng phát sinh, ở trong Cẩm Tú Đồ thụ thương, nhiều nhất là trên da thịt, không có khả năng nhận tổn thương trí mạng.

Thập Cẩm Tú Đồ có thể bảo hộ sĩ tử không nhận vết thương trí mạng, nhưng cô nương này lại chịu vết thương trí mạng trong Cẩm Tú Đồ, chẳng lẽ nói có sĩ tử nào có thể đối kháng Thập Cẩm Tú Đồ áp chế hay sao?

Từng vị tây tịch tiên sinh ngẩng đầu, nhìn Thập Cẩm Tú Đồ, ánh mắt chớp động:

- Trong đồ còn lại một sĩ tử cuối cùng, chỉ sợ chính là Nhân Ma!

- Bảy ngày trước đó, ta vẫn là thiếu niên Thiên Môn trấn, bên cạnh ta có bốn hồ ly, bọn hắn là bạn học ta.

Tô Vân tựa trên bảo tọa ở tầng cao nhất Thiên Lâu Tú Cảnh, nhìn về phía ngoài cửa, ngoài cửa có hành lang dài dằng dặc, cuối hành lang là môn hộ cung điện, ngoài cửa là bầu trời như bích tỷ.

- Khi đó sự tình duy nhất ta phiền lòng, chính là trong trấn có một vị lão nhân ta tôn trọng khả năng không phải người.

Hắn đứng dậy, đi ra ngoài, trong lòng nổi lên sầu:

- Vừa mới qua bảy ngày, ta vì sao liền bị cuốn vào trong những chuyện kỳ quái này?

Hắn đi lại tập tễnh xuyên qua hành lang, đi vào trước cửa cung, hai tay khoác lên lan can.

Thế giới trước mắt vẫn như cũ tươi đẹp tịnh lệ, đại mạc ảo ảnh biến thành treo trên trời, bên cạnh chính là Ngô Đồng Thụ cao vào mây, trường kiều như hồng, xuyên qua tầng mây uốn lượn xuống, nằm trên sóng hồ.

thời gian Trong Linh giới phảng phất không lưu động, vĩnh viễn cố định tại thời khắc này, không có phiền não, không có ưu sầu.

- Hài tử nông thôn vào thành đến trường đọc sách, vì cái gì khó như vậy?

Tô Vân thở dài, xê dịch cánh tay phải, cánh tay phải của hắn đau rát.

- Cánh tay phải lại phế đi.

Hắn thầm phàn nàn một câu:

- Ta chỉ muốn vào thành, cùng nhị ca cùng đệ đệ muội muội cùng nhau đi học mà thôi...

Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện khuôn mặt lão giả Tả Tùng Nham, con mắt thật to giống như hai vầng mặt trời trên bầu trời, tròng mắt chuyển động một vòng, rốt cục tìm được thân ảnh Tô Vân.

- Tả phó viện trưởng, ta như ngươi mong muốn, đánh bại ba mươi ngàn sĩ tử cùng Nhân Ma, lấy được thứ nhất.

Sắc mặt Tô Vân lạnh nhạt, ngửa đầu nói.

Hô ——

Khuôn mặt Tả Nham Tùng ở trên bầu trời di động, gạt ra những đám mây, thậm chí chen mặt trời đến một bên.

Khuôn mặt kia buông xuống, phiêu phù trước mặt Tô Vân, còn khổng lồ hơn thiên lâu, khí như gió, dài như sấm:

- Đánh bại Nhân Ma? Ngươi nói ngươi đánh bại Nhân Ma?

trên mặt đất Thiên Lâu Tú Cảnh, có vết máu của nàng.

Tô Vân ngước đầu nhìn lên gương mặt kia, trầm ổn không gì sánh được như cũ, nói:

- Ngươi có thể kiểm tra thực hư.

Mắt trái Tả Nham Tùng đột nhiên bùm một tiếng nhảy ra hốc mắt, rơi xuống đất mọc ra hai đùi, cất bước đi đến trong Thiên Lâu Tú Cảnh, ánh mắt phía sau nhìn chăm chú hắn.

- Có vết máu cũng không thể đại biểu cái gì.

Ánh mắt mọc ra hai chân kia một bên đi vào trong, một bên nói:

- Ta vừa mới cảm giác được có cỗ lực lượng đáng sợ đột phá Thập Cẩm Tú Đồ trấn áp, vậy hiển nhiên không phải lực lượng ngươi có khả năng thi triển ra! Nếu như ngươi chính là Nhân Ma, như vậy chính là ngươi đột phá Thập Cẩm Tú Đồ trấn áp, đả thương sĩ tử Ngô Đồng!

Tuy nói như thế, hắn vẫn đi vào trong điện, đào được một chút huyết dạng.

Mặt Tô Vân không đổi sắc, nói:

- Là lực lượng tự thân ta, đột phá Thập Cẩm Tú Đồ áp chế, kích thương Nhân Ma. Nhân Ma, chính là Ngô Đồng xếp hạng thứ hai.

Cứ việc một màn trước mắt này cực kỳ hoang đường ly kỳ, nhưng hắn đã thấy nhiều chuyện quái lạ nên không quái lạ.

Nơi này là bên trong Linh giới Cẩm Tú Đồ, trong Linh giới đều có khả năng phát sinh bất cứ chuyện gì, dù sao nơi này là mộng cảnh, nơi ở của tính linh.

Ánh mắt kia trở về, thả người nhảy lên, nhảy về hốc mắt, tả hữu cọ xát, tìm tư thế thoải mái, lúc này mới cắm rễ trong hốc mắt.

Trên bầu trời Tả Tùng Nham nháy mắt ra hiệu, sau một lúc lâu mới khôi phục bình thường, cười lạnh nói:

- Thượng sứ, ý của ngươi là nói, lực lượng tự thân ngươi, còn ở trên Thập Cẩm Tú Đồ? Vừa rồi là ngươi cưỡng ép đột phá Thập Cẩm Tú Đồ áp chế, đả thương Nhân Ma Ngô Đồng?

Tô Vân gật đầu bất đắc dĩ, thử dò xét nói:

- Ta nói như vậy, có phải không người tin tưởng?

- Ngay cả ta đều không tin!

Tả Tùng Nham nhíu chặt lông mày:

- Cho dù ta biết ngươi là sĩ tử Thiên Đạo viện, lại biết ngươi là sứ giả Đại Đế phái tới, ta cũng không thể tin được ngươi có thể chiến thắng Nhân Ma, càng không tin ngươi có thể đột phá Thập Cẩm Tú Đồ áp chế.

Tô Vân trầm mặc một lát, nói:

- Ngươi không tin, những người khác càng sẽ không tin.

Tả Tùng Nham gật đầu:

- Không sai.

Tô Vân thở dài, điều động khí huyết, tràn vào hai mắt, kích phát tám bức Triều Thiên Khuyết, thiên môn lập tức lại lần nữa mở ra.

Oanh ——

Trong Thập Cẩm Tú Đồ lập tức đất rung núi chuyển, lực lượng thiên môn xung đụng, làm cho Linh giới trong đồ lung lay sắp đổ, tựa hồ lúc nào cũng có thể hủy diệt!

Tô Vân tán đi nguyên khí, thiên môn đóng lại, cỗ trùng kích kinh khủng lúc này mới chầm chậm đình chỉ.

sắc mặt Tả Tùng Nham đại biến, nhìn Tô Vân trong mắt kính sợ:

- Tiền bối thọ bao nhiêu?

Tô Vân kinh ngạc.

Tả Tùng Nham nghiêm nghị nói:

- Không nghĩ tới tiền bối có thuật trú nhan như tiểu tử Cầu Thủy Kính kia, để cho ta tưởng lầm là thiếu niên, không nghĩ tới lại là lão quái Thiên Đạo viện... Lão tiền bối! Khó trách có thể chiến thắng Nhân Ma! Tiền bối an tâm chớ vội, chờ ta suy nghĩ chủ ý.

Tô Vân vội vàng nói:

- Phó viện trưởng, ngươi hiểu lầm! Phó viện trưởng, phó viện trưởng ——, aiz…chạy thật nhanh!

Trên Cẩm Tú Đồ, Tả Tùng Nham mơ màng tỉnh lại, vội vàng đi đến bên người Cầu Thủy Kính, Cầu Thủy Kính hiện đang giữ bộ dáng người sống chớ gần, để bọn người Đồng Khánh Vân không dám đến gầ bắt chuyện.

Tả Tùng Nham không nghĩ ngợi nhiều, thấp giọng nói:

- Thủy Kính, Tô Vân trong đồ, là vị tiền bối Thiên Đạo viện nào?

Cầu Thủy Kính kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía hắn, lộ ra vẻ không hiểu.

- Ngươi không cần giấu diếm ta, ha ha!

Tả Tùng Nham cười lạnh nói:

- Các ngươi là sứ giả Đông Đô Đại Đế, khâm sai, đến Sóc Phương điều tra, ngươi ở ngoài sáng, Tô Vân ở trong tối! Tô Vân tiền bối kia, khẳng định là lão quái vật Thiên Đạo viện, một thân thực lực tu vi cực kỳ khủng bố, cho dù là Tính Linh Thần Binh đều ép không được...

Cầu Thủy Kính nhíu mày, giơ tay lên nói:

- Ngươi trước chờ một hồi, ta suy nghĩ có chút loạn, để ta tỉnh tâm lại chút.

Tả Tùng Nham đi tới đi lui, sau một lúc lâu Cầu Thủy Kính mới chỉnh lý ra tiền căn hậu quả, thử dò xét nói:

- Ta là khâm sai hoàng đế phái đến Sóc Phương, ta ở ngoài sáng? Tô Vân là ám sứ hoàng đế phái đi Sóc Phương phụ tá ta, ở trong tối?

Tả Tùng Nham cười lạnh:

- Giả, ngươi giả bộ!

Cầu Thủy Kính lấy lại bình tĩnh, nói:

- Ngươi mới vừa nói, Tô Vân đột phá Thập Cẩm Tú Đồ trấn áp, bởi vậy ngươi gọi hắn là tiền bối, cảm thấy hắn là quái vật còn cổ lão hơn hai chúng ta?

trong lòng Tả Tùng Nham hơi hồi hộp một chút, có cảm giác không ổn.

Cầu Thủy Kính nói:

- Hắn không phải. Hắn là ta dạy.

Tả Tùng Nham kêu lên một tiếng đau đớn, nguyên bản thân thể không cao lập tức thấp một mảng lớn:

- Nguy rồi, bối phận lập tức mất hai!

Cầu Thủy Kính lộ ra một tia cười nhạt, lập tức bị hắn che giấu, thản nhiên nói:

- Ngươi không cần coi ta thành tiền bối của tiền bối ngươi, ta sẽ không chiếm tiện nghi này.

Tả Tùng Nham dựng râu trừng mắt, cắn răng nói:

- Ngươi đã chiếm! Không nói cái này, Tô Vân đến cùng là xảy ra chuyện gì?

- Trong mắt của hắn có đồ vật.

Cầu Thủy Kính chần chờ một chút, vẫn nói ra tình hình thực tế:

- đồ vật Trong mắt của hắn cực kỳ trọng yếu, quan hệ đến một bước cuối cùng trường sinh. Năm đó Bình Đế sai người tiến về Thiên Thị viên Thiên Môn trấn, chính là vì nghiên cứu vật này.

Tả Tùng Nham, khàn khàn nói:

- Chính là nguồn lực lượng này, để Thập Cẩm Tú Đồ cũng không áp chế nổi, Nhân Ma cũng vô pháp xâm chiếm hắn?

Cầu Thủy Kính nhẹ gật đầu:

- Ngươi hẳn phải biết trận kịch biến Thiên Môn trấn bảy năm trước kia. trong mắt Tô Vân, chính là thành quả nghiên cứu Thiên Môn trấn.

sắc mặt Tả Tùng Nham ngưng trọng, phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói:

- Trường sinh ảo diệu, giấu trong con mắt của hắn... Thiên Đạo viện đều là quái vật gì...

ánh mắt Cầu Thủy Kính kỳ dị, nhưng không có vạch sai lầm của hắn.

Hiện tại nan đề duy nhất chính là, làm sao tẩy đi hiềm nghi Nhân Ma trên người hắn.

Cầu Thủy Kính nói:

- Hiện tại cơ hồ tất cả mọi người cho rằng hắn là Nhân Ma, vị Nhân Ma tiểu cô nương kia rất hiểu điều khiển lòng người.

Tả Tùng Nham nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

- Chuyện nào có đáng gì? Ngươi là vị tiền bối quyên ra Thập Cẩm Tú Đồ, lại là Đế Sư, lão sư Đại Đế, vừa rồi ngươi lại dẹp đi phản loạn khu không người, đã bình định một trận đại kiếp. Hiện tại uy vọng ngươi, chỉ cần bốc lên dư luận, thêm chút trợ giúp, chỉ sợ có thể đánh đồng Sóc Phương Thánh Nhân! Ngươi nói Tô Vân không phải Nhân Ma, ai dám chất vấn?

Cầu Thủy Kính bừng tỉnh đại ngộ, đây là lòng người ủng hộ hay phản đối!

uy vọng hắn Hiện tại, thậm chí có thể một lời định sinh tử!

Tô Vân lưu trong thiên lâu, lẳng lặng chờ đợi, hắn luôn có kiên nhẫn.

Qua thật lâu, bầu trời chung quanh hắn dần dần trở nên hắc ám, Tô Vân định thần nhìn lại, chỉ thấy mình lại rơi vào trên bình đài, bốn phía đều là sĩ tử.

—— sĩ tử phổ thông hoàn toàn không biết chuyện Nhân Ma, chỉ biết là yêu ma quỷ quái khu không người đột kích, toàn thành lùng bắt.

000 sĩ tử này căn bản không ý thức được, bọn hắn vượt qua một đêm nguy hiểm cỡ nào. Tô Vân nhìn bốn phía, thầm nghĩ:

- Có đôi khi vô tri cũng là một niềm hạnh phúc. Bọn hắn thật hạnh phúc.

Hắn vốn cho là mình sẽ bị người đề ra nghi vấn, nhưng không ngờ tới lại là tới mấy tây tịch tiên sinh tự xưng là Văn Xương học cung, Cửu Nguyên học cung cùng Mạch Hạ học cung thủ tọa, tới khuyên Tô Vân ghi danh học cung bọn hắn.

- Đi ra đi ra!

Đồ Minh hòa thượng cùng Nhàn Vân đạo nhân đi lên phía trước, Nhàn Vân đạo nhân ngang ngược đẩy mấy vị thủ tọa tây tịch tiên sinh kia lên một bên.

Đồ Minh hòa thượng mặt hiền lành, dáng vẻ trang nghiêm, chắp tay trước ngực, chân thành nói:

- tiểu thí chủ thi thứ nhất, thật đáng mừng, Văn Xương học cung chúng ta chính là khôi thủ tứ đại học cung, tiểu thí chủ phải chăng muốn tới Văn Xương học cung?. truyện đam mỹ

thủ tọa tây tịch tiên sinh tam đại học cung khác cười lạnh không thôi, chờ chế giễu.

- Tốt!

Tô Vân vui mừng quá đỗi, cất cao giọng nói:

- Nghe qua Văn Xương học cung kế thừa y bát Văn Xương Đế Quân, giáo thư dục nhân, khuyên người hướng thiện, bồi dưỡng trụ cột nước nhà, chính là mẫu mực thiên hạ quan học. Hôm nay sĩ tử Tô Vân, có thể được Văn Xương học cung ưu ái, đủ để vinh quang cửa nhà!

Trên bình đài một mảnh xôn xao.

3000 sĩ tử châu đầu ghé tai, lần này sĩ tử đệ nhất đại khảo, lại muốn ghi danh Văn Xương học cung?

tây tịch tiên sinh Các đại học cung càng kinh ngạc, lập tức hóa thành phẫn nộ:

- Văn Xương học cung thật không biết xấu hổ, thiếp vàng trên mặt mình, lừa gạt sĩ tử!

Lúc này có mấy vị tiên sinh liền muốn tiến lên, lý luận cùng Nhàn Vân Đồ Minh.

Lúc này, Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu đi tới, khom người nói:

- Đồ Minh đại sư, ta cũng muốn bái nhập Văn Xương học cung cầu học, khẩn cầu thành toàn.

Bốn phía lại một mảnh xôn xao, thủ tọa tây tịch mấy học cung kia suýt nữa ngất đi, Văn Xương học cung khi nào thành bánh trái thơm ngon?

Ngay cả đệ tử Thánh Nhân vậy mà cũng muốn đi Văn Xương học cung cầu học!

Lý Trúc Tiên chen vào đám người, hung tợn trừng Tô Vân, hướng Nhàn Vân đạo nhân nói:

- Đạo trưởng, ta cũng muốn ghi danh Văn Xương học cung!

Trên bình đài lập tức náo lật trời, một mảnh âm thanh la hét ầm ĩ.

Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu tự nhiên không cần nói, Sóc Phương Lý gia Lý Trúc Tiên lại là sĩ tử đứng hai mươi vị trí đầu, Lý gia là thế gia bản địa, biết rõ nội tình Văn Xương học cung, thế mà cũng muốn ghi danh Văn Xương học cung!

- Nghe nói đại công tử Lý gia Lý Mục Ca, cũng thi Văn Xương học cung. Chẳng lẽ Văn Xương học cung này không phải xếp thứ tư tứ đại học cung, mà là đệ nhất? Có sĩ tử nghị luận.

Thiếu nữ Ngô Đồng nằm trên cáng cứu thương, bị người giơ lên, hơi thở mong manh nói:

- Đạo trưởng, đại sư, học sinh cũng muốn bái nhập Văn Xương học cung.

Bốn phía càng huyên náo, ngay cả người thứ hai lần này, cũng muốn ghi danh Văn Xương học cung? Văn Xương học cung muốn lên trời hay sao?

Đúng lúc này, Diệp Lạc công tử xâm nhập đám người, kêu lên:

- Ta cũng muốn ghi danh Văn Xương học cung!

Đám người lúc đầu xôn xao, nghe vậy đột nhiên an tĩnh lại, vô số đôi mắt nhao nhao rơi trên thân Diệp Lạc công tử.

Tiếp theo, ánh mắt đám người dời, tiếp tục nghị luận xôn xao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.