CHƯƠNG 8: BẤT NGỜ GẶP LẠI
Hoàng Ngân được tan làm trước nửa tiếng đồng hồ, ngồi tàu cao tốc đi thẳng tới nhà hàng quốc tế Mỹ Vị.
Nhưng không ngờ rằng, vừa vào nhà hàng đã liếc mắt thấy người đàn ông mấy ngày nay không gặp, Cao Dương Thành.
Hôm nay anh có vẻ hơi khác với mọi ngày.
Cởi bỏ chiếc áo blouse trắng mang tính biểu trưng của ngành nghề, thay vào đó là một bộ âu phục kẻ ca rô sẫm màu rất tinh tế.
Vừa nhìn là biết ngay bộ âu phục này do nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài cắt may, form dáng hoàn hảo ôm lấy vóc dáng cao cao to lớn của anh, khí chất nho nhã một cách khiêm tốn, càng làm nổi bật thêm vẻ tinh tế trên cơ thể người đàn ông ấy.
Anh vắt chéo hai chân, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, tầm mắt sâu xa hướng về cảnh sắc đô thị phồn hoa rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ, ánh mắt có vẻ thâm trầm thêm.
Dường như anh đang đợi ai đó.
Ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn theo một tiết tấu nhất định, cho thấy sự kiên nhẫn của anh đang dần dần bị mài mòn trong quá trình chờ đợi.
Hoàng Ngân đang định nhìn đi chỗ khác, không ngờ, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, vẻ hoảng hốt của Hoàng Ngân được anh thu trọn vào tầm mắt, thậm chí cô còn không kịp che giấu chút nào.
Hoàng Ngân vội vàng tìm một vị trí nào đó ngồi quay lưng lại với anh, hít thở thật sâu, cố gắng để tâm trạng căng thẳng của mình bình tĩnh hơn một chút.
Lấy tư liệu ra khỏi túi xách, đang định gọi điện cho khách hàng, không ngờ chưa kịp lật tư liệu về khách hàng thì điện thoại trong túi xách của cô đã đột ngột đổ chuông.
Hoàng Ngân tưởng rằng khách hàng gọi điện tới, vội vàng lục tìm điện thoại.
Khi liếc mắt nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, cô khựng lại.
Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, không được lưu trong danh bạ điện thoại của cô, nhưng những con số ghép thành dãy số đó như được dùng dao khắc vào nơi sâu thẳm trong linh hồn cô. Cho dù đã qua bốn năm nhưng nó chưa từng mai một theo thời gian, ngược lại càng lúc càng in đậm trong trí nhớ.
Đây là số điện thoại của Cao Dương Thành, từ bốn năm trước đến bây giờ, chưa từng thay đổi.
Nhưng, sao anh lại có được cách liên lạc với cô nhỉ? Số điện thoại của cô đã được đổi khi cô rời thành phố S rồi mà.
Hoàng Ngân quay đầu lại, nhìn về phía anh, mà anh cũng đang thản nhiên nhìn cô, điện thoại vẫn còn áp trên tai.
Hoàng Ngân do dự trong chốc lát, sau cùng vẫn ấn nút nghe.
“Định cứ ngồi hai đầu thế này mà bàn phương án thiết kế với tôi à?”
Giọng nói trầm ấm không nặng không nhẹ của Cao Dương Thành vọng ra từ đầu dây bên kia.
“Hả?” Hoàng Ngân sững sờ.
“Hay là cứ dứt khoát bàn bạc luôn trong điện thoại?”
Hoàng Ngân bỗng chốc hoàn hồn lại, vội vàng lật mở tư liệu về khách hàng, sau đó sượng đơ người.
Cô buồn bực đấm đấm vào đầu mình, lúc này thực sự thấy hơi hối hận vì không đọc tư liệu khách hàng từ trước.
“Cô Đỗ, đến cả thông tin cơ bản về khách hàng của mình mà cô cũng không tìm hiểu trước sao?” Hiển nhiên anh rất không hài lòng với thái độ làm việc của cô.
“Xin lỗi anh.” Hoàng Ngân vội vàng xin lỗi.
Bởi vì phải tan ca trước nửa tiếng đồng hồ, cho nên công việc dang dở mắc kẹt lại rất nhiều, tập tư liệu mà chiều nay giám đốc đưa cho, cô chưa kịp liếc lấy một lần, cứ thế bận rộn tới tận khi đến đây.
“Bác sĩ Cao, tôi sẽ qua đó ngay.”
Hoàng Ngân nói rồi cúp điện thoại, vội vàng ôm tư liệu, bất chấp tất cả mà đi về chiếc bàn Cao Dương Thành đang ngồi.
Cô đứng vững vàng trước bàn của Cao Dương Thành.
“Bác sĩ Cao, chào anh.”
Cô cất tiếng chào rất đúng mực với Cao Dương Thành, thái độ rất xa cách và máy móc: “Xin lỗi, tôi không ngờ lại là anh.”
Cao Dương Thành vắt chéo chân, lười biếng ngồi ở đó, đôi đồng tử sâu thăm thẳm hướng về gương mặt vô cùng bình tĩnh của Hoàng Ngân, thản nhiên giải thích rằng: “Tôi cũng mới biết từ nửa tiếng trước thôi.”
Hoàng Ngân khẽ mỉm cười, đẩy tập tài liệu tới trước mặt Cao Dương Thành, đi thẳng vào vấn đề chính: “Bác sĩ có yêu cầu gì cụ thể với phòng ốc của mình không? Anh có thể xem trước một chút, đây là những phong cách trang hoàng nội thất chủ đạo, anh có sở thích đặc biệt gì có thể nói với tôi.”
Cao Dương Thành nhướn nhướn mày, không xem ngay tập tư liệu mà cô vừa đưa: “Tôi đói rồi, ăn cơm trước đã.”
Hoàng Ngân khựng lại trong nửa giây, sau đó hiểu ra, mỉm cười, thu lại tập tư liệu: “Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi.”
Thực ra bình thường cô không phải như vậy, mọi lần phải bàn bạc phương án thiết kế với khách hàng, cô luôn nhớ phải trò chuyện xã giao với khách vài câu, nói mấy điều khách hàng thích nghe, sau đó mới từ từ đi vào chủ đề chính, nhưng với Cao Dương Thành thì không ổn, cô chỉ chăm chăm muốn nói thẳng vào vấn đề, sau đó kết thúc cuộc gặp mặt lần này bằng tốc độ nhanh nhất.
“Phục vụ!”
Cao Dương Thành vẫy gọi phục vụ: “Thực đơn.”
Phục vụ nhanh chóng mang thực đơn tới, mỗi người một quyển, Hoàng Ngân nhận lấy nhưng không gọi món, mà Cao Dương Thành cũng không khách sáo, tự mình gọi trước: “Thịt bò sốt rượu vang, gà xiên nướng, khoai tây hầm nước cốt thịt, súp kem bông cải kiểu Pháp, thêm một phần điểm tâm táo hầm rượu quế.”
Anh gọi món rất lưu loát và nho nhã, gấp thực đơn vào, đưa cho nhân viên phục vụ, từ đầu đến cuối không hề hỏi ý kiến của Hoàng Ngân ngồi phía đối diện.
“Anh Cao, gọi nhiều món như vậy, hai chúng ta có thể ăn hết sao?” Cuối cùng, Hoàng Ngân đưa ra ý kiến, đức tính tiết kiệm xúi giục cô làm vậy.
Cao Dương Thành chỉ nhướn mi mắt, không để tâm đến ý kiến trái chiều của cô.
Hoàng Ngân ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Món ăn nhanh chóng được đưa lên, hương thơm tỏa ra tứ phía khiến Hoàng Ngân bỗng chốc thấy hơi đói, cô cầm đũa trúc lên, định bắt đầu dùng bữa, nhưng Cao Dương Thành ở phía đối diện hoàn toàn không có ý động đũa, cô không kiềm chế được mà hỏi: “Không phải anh đói rồi à? Sao không ăn đi?”
“Tạm thời không muốn ăn, cô cứ ăn đi.”
Anh thản nhiên đáp một câu như vậy rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm.