CHƯƠNG 23: CHẠY TRỐN KHỎI PHÒNG TẮM
Mùi thơm ngát nhàn nhạt, kèm theo mùi thuốc lá, hoà quyện thành một loại hương thơm đặc biệt, vây xung quanh hơi thở Hoàng Ngân, khiến ngay cả hô hấp của cô cũng có phần gấp gáp.
Cô không dám tới gần, càng không dám liếc nhìn anh một cái.
Chỉ quay lưng về phía anh, cúi đầu, đứng dán vào tường.
Rõ ràng cả người lạnh cóng, nhưng khuôn mặt không hiểu sao lại nóng bừng cả lên, trái tim đập nhanh như đánh trống.
Những chuyện này đều đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Hoàng Ngân.
…
Hai người chật vật ra khỏi thang máy, đổi giày, rồi đi vào trong phòng.
Vừa vào cửa, Cao Dương Thành đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, quần áo ẩm ướt dính vào người anh cực kỳ khó chịu, khiến anh nhăn chặt chân mày vô cùng khó chịu.
Hoàng Ngân đứng ở trong phòng, nhất thời cảm thấy có chút quẫn bách.
Cao Dương Thành quay đầu lại nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô.
“Đi tắm đi.”
Hoàng Ngân hoảng sợ, sắc mặt ửng đỏ, lắc đầu, “Không cần đâu, tôi…Tôi lấy quần áo rồi đi ngay.”
Vừa dứt lời, cô đã đi tới bên ghế sô pha, nhưng lại bị Cao Dương Thành nắm lấy cổ tay.
Anh không dùng nhiều sức, nhưng lời nói lại nghiêm khắc không cho phép phản bác: “Tắm rửa xong, tôi sẽ để cô đi.”
Bốn năm không gặp, sao anh ấy vẫn ngang ngược như vậy!
Hoàng Ngân nhíu mày, “Tôi không có quần áo để thay.”
“Mặc đồ của tôi.”
“…”
Cao Dương Thành tuỳ ý chọn một chiếc áo sơ mi trong phòng thay đồ, ném lên đầu Hoàng Ngân, “Là một bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp, tôi không thể làm như không thấy một người muốn tự đông chết chính mình được!”
Hoàng Ngân lè lưỡi một cái, liếc mắt nhìn Cao Dương Thành cả người ướt sũng giống mình, không nhịn được mà quan tâm nói, “Anh cũng mau chóng đi tắm đi.”
Hoàng Ngân đi vào phòng tắm chung, Cao Dương Thành cởi áo sơ mi ướt nhẹp trên người ra, ném vào trong giỏ quần áo, đột nhiên, lại nghe thấy khoá cửa lầu một bị mở ra, trên lầu phát ra âm thanh nhắc nhở.
Có người tới?
Cao Dương Thành nghi ngờ lại gần điện thoại có hình ảnh nhìn thử.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn…Cao Dương Thành chợt không còn gì để nói.
Trong điện thoại có hình ảnh, chỉ thấy Khuất Mỹ Hoa mở khoá cửa, bước vào thang máy, đang đi lên lầu hai.
Mà lúc này, từ trong phòng tắm chung truyền tới một trận tiếng nước chảy “ào ào”, Cao Dương Thành có chút đau đầu, nếu bị Khuất Mỹ Hoa trông thấy trong tình cảnh này, có lẽ muốn giải thích cũng tình ngay lý gian.
Hoàng Ngân làm thế nào cũng không ngờ lúc mình đang cởi hết quần áo, đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, thì Cao Dương Thành lại đột nhiên xông vào.
“Anh…Anh làm gì vậy?”
Khuôn mặt của Hoàng Ngân chợt đỏ bừng.
Cô che chắn cơ thể theo bản năng, hai tay đan chéo che ở phía trước, bước chân cuống quít lùi về sau, “Anh mặt người dạ…”
Chữ ‘thú’ còn chưa chưa kịp nói ra, cả người Hoàng Ngân đã bị Cao Dương Thành áp lên trên vách tường lạnh lẽo.
Cô không mặc quần áo, còn anh, cũng đang để trần nửa người trên.
Hai người cứ như vậy da thịt thân cận không chút ngăn trở, trong bầu không khí hoà hợp, có một luồng lửa nóng đang điên cuồng lên men, bành trướng ra xung quanh.
Làn da của anh, thật là nóng…
Dính vào trên người Hoàng Ngân, có một loại ảo giác, gần như muốn làm bỏng cô.
Cao Dương Thành từ trên cao liếc nhìn xuống cô, đáy mắt thâm trầm hiện lên tầng tầng sóng ngầm, màu sắc tối thêm vài phần, “Cô đang run?”
Có…Có sao?
Thật sự có!
Sau khi Hoàng Ngân ý thức được điểm này, lại càng thêm ngượng ngùng, thẹn quá thành giận mà đẩy anh một cái, “Anh buông…”
Chữ ‘tôi’ còn chưa kịp nói ra, đã bị Cao Dương Thành dùng tay bịt miệng lại.
Anh dùng khí lực mạnh mẽ đè lên cô, không nhúc nhích.
Đáy mắt thâm trầm bình tĩnh lại, anh nửa cúi người, dựa sát vào Hoàng Ngân, thấp giọng thì thầm, “Mỹ Hoa tới.”
Gì cơ?!!
Đôi mắt Hoàng Ngân trừng lớn, trong mắt xẹt qua chút bối rối.
Cô dùng ánh mắt hung hăng liếc anh một cái, đẩy bàn tay đang bịt cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, hạ thấp giọng tức giận hỏi Cao Dương Thành, “Vậy mà anh còn xông vào, anh điên rồi!!”
Nếu cảnh này bị Khuất Mỹ Hoa trông thấy thì còn đến mức nào nữa! Cho dù không có gì, cũng chẳng thể giải thích rõ ràng được? Rốt cuộc người này đang nghĩ cái gì!
“Dương Thành, anh đang tắm sao?”
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới giọng hỏi dịu dàng của Khuất Mỹ Hoa.
Cả người Hoàng Ngân cứng đờ, Cao Dương Thành vội vàng trả lời, “Ừm.”
Nói xong, anh lại thì thầm với Hoàng Ngân, “Nếu tôi không vào đây, thì có lẽ cô sẽ bị cô ta bắt ngay tại trận.”
Hoàng Ngân ngước lên liếc một cái, dùng thái độ việc không liên quan đến mình, ung dung nói, “Bắt được thì bắt được, tôi sợ gì chứ, tôi cũng không phải là bạn trai cô ta.”
“Nếu đã như vậy, chúng ta còn trốn làm gì nữa, đi, tôi đưa cô ra ngoài.” Cao Dương Thành vừa dứt lời, bèn ra vẻ định dẫn Hoàng Ngân ra.
“Tôi không đi.”
Tên khốn kiếp này, đoán chắc cô không dám đây mà!
Thật ra, không phải Hoàng Ngân không dám, chỉ là, suy cho cùng, cô cũng không cần thiết phải nhảy xuống vũng nước đục này. Tránh được thì nên tránh, trêu chọc một người phụ nữ, còn đáng sợ hơn so với trêu chọc mười người đàn ông. Huống chi, sau lưng cô ta còn có bà Cao.
“Sao hôm nay anh lại tắm ở phòng tắm chung vậy?” Bên ngoài lại truyền tới giọng hỏi của Khuất Mỹ Hoa.
“Ừ.”
Cao Dương Thành lại tuỳ tiện trả lời một câu.
Anh dán vào tai Hoàng Ngân, hạ thấp giọng tiếp tục dặn dò cô, “Đợi lát nữa cô tắm xong, tôi sẽ ra ngoài đối phó với cô ấy, làm hết sức khiến cô ấy sớm rời khỏi đây.”
“Ừm…” Hoàng Ngân gật đầu, hai gò má ửng đỏ, lườm anh, “Anh quay lưng lại, cách xa tôi một chút!”
Cao Dương Thành vừa định trả lời, Khuất Mỹ Hoa bên ngoài lại ngượng ngùng mở miệng, “Dương Thành, chuyện đó… Khu nhà em đột nhiên bị cúp điện, cho nên tối nay… Em muốn ở lại đây, anh thấy có được không?”
Không phải chứ?!!
Hoàng Ngân và Cao Dương Thành theo bản năng liếc nhau một cái.
Bọn họ sẽ không ‘may mắn’ như vậy chứ?
Hoàng Ngân gửi cho anh ánh mắt cầu cứu, nhưng Cao Dương Thành lại làm như không thấy, anh đáp lại Khuất Mỹ Hoa một câu, rồi khiêu mi hỏi Hoàng Ngân, “Cô sẽ không cho rằng tôi sẽ vì cô mà từ chối bạn gái ngủ lại chứ?”
“…”
Xem đi, Hoàng Ngân đã nghĩ mọi chuyện quá ngây thơ rồi!
Cô cắn môi, “Không đâu!”
Biết ngay là anh không tốt như vậy mà!
“Đúng rồi.” Đột nhiên, Hoàng Ngân giống như nghĩ tới điều gì đó, “Quần áo của tôi còn ở bên ngoài, nếu cô ấy nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”
“Tôi đã giúp cô giấu vào trong phòng ngủ của tôi rồi.”
Hoàng Ngân ngoài cười nhưng trong không cười, “Kinh nghiệm của bác sĩ Cao thật phong phú.”
Cao Dương Thành khẽ mỉm cười, cánh môi lại vô cùng lãnh đạm, “Sao vậy được? Loại kinh nghiệm này đương nhiên không bằng được nửa phần của cô Đỗ.”
Lời của anh, khiến Hoàng Ngân hơi thay đổi sắc mặt.
Rõ ràng, anh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của mình và Vũ Đạt bốn năm trước.
“Anh quay lưng lại đi, tôi muốn tắm.” Hoàng Ngân không có ý định tiếp tục đề tài này với anh.
“Trong bốn năm này, Đoàn Vũ Đạt vẫn luôn ngược đãi cô?” Đột nhiên, anh hỏi, giọng nói có chút khàn khàn.
Ánh mắt tuỳ ý dừng lại trên thân thể mềm mại của Hoàng Ngân, “Có thể khiến vợ mình gầy thành thế này, cũng coi như bản lĩnh của anh ta!”
“…”
Hoàng Ngân đỏ mặt, đập một cái lên cánh tay của anh, “Lưu manh, con mắt nhìn đi đâu vậy! Nhanh quay lưng lại!”
“Đối với vóc dáng của phụ nữ đã có gia đình, tôi…”
Cao Dương Thành còn chưa kịp nói xong, đột nhiên lại dừng lại.
Ánh mắt dừng lại trên hông của Hoàng Ngân, ấn đường nhăn lại, “Đây…Chuyện gì thế này?”
Tay anh nắm chặt vòng eo thon của cô, ngón tay xoa nhẹ lên vết sẹo có chút nổi bật kia, vuốt ve mấy cái, rồi ngẩng đầu lên hỏi Hoàng Ngân, “Vết sẹo này là thế nào?”
Hoàng Ngân bị ngón tay anh vuốt ve, cảm giác được sự mềm mại giữa lòng bàn tay anh, cô chỉ cảm thấy bên hông nóng lên lợi hại, ngay cả trái tim cũng đang run rẩy theo.
Giữa lông mày của anh, cô dường như còn thấy được một chút đau lòng nhàn nhạt.
Hoàng Ngân hơi luống cuống, vội vàng nắm lấy tay Cao Dương Thành, gỡ những ngón tay của anh từ trên người mình xuống, “Bác sĩ Cao, đây không phải là vấn đề mà anh cần quan tâm.”
Cô xa cách nhắc nhở anh, yếu hầu phát khàn.
Thực ra, trong lòng lại vô cùng trống rỗng.
Vết sẹo này để lại chính vào đêm hôm ấy, sau đó, cô chưa từng gặp lại anh, mãi cho đến bốn năm sau hai người mới gặp lại nhau lần nữa.
Con ngươi đen nhánh của Cao Dương Thành thâm trầm thêm vài phần, anh nặng nề liếc nhìn cô chằm chằm, nhưng không nói thêm gì nữa mà chỉ quay lưng lại.
“Đợi lát nữa tôi sẽ lừa cô ấy vào trong phòng bếp, tới lúc đó tôi sẽ nói lớn tiếng một chút, thừa lúc đó cô chạy ra ngoài, trốn vào trong phòng ngủ của tôi.”
Hoàng Ngân vội vàng tắm rửa, “Tôi trốn trong phòng ngủ của anh làm gì? Không bằng cứ trực tiếp đi còn hơn.”
“Nếu cô muốn đi bằng chân trần thì tôi cũng không có ý kiến.” Cao Dương Thành hoàn toàn ra vẻ chuyện không liên quan đến mình.
“Anh giấu cả giày của tôi đi rồi?” Hoàng Ngân cảm thấy nếu nói người này không có kinh nghiệm, thì cô thật đúng là không thể tin tưởng.
Cao Dương Thành từ chối cho ý kiến.
Hoàng Ngân dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, sau khi mặc quần áo xong, Cao Dương Thành cũng thay áo choàng tắm đi ra ngoài.
“Dương Thành, em tự ý qua đây, anh không thấy phiền phức chứ?” Trong phòng khách, Khuất Mỹ Hoa hỏi Cao Dương Thành.
“Sao thế được.” Cao Dương Thành khôi phục lại dáng vẻ quý ông, “Em muốn uống gì? Cà phê được không?”
Cao Dương Thành nói rồi đi về phía phòng bếp.
“Uống cà phê buổi tối, không sợ không ngủ được sao?”
“Không ngủ được thì chẳng phải còn có em ở đây sao?” Cao Dương Thành mập mờ nói.
Trong phòng tắm, Hoàng Ngân nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ.
Cô ngồi chồm hỗm bên mép bồn tắm, cắn môi, chờ đợi ám hiệu của bác sĩ Cao.
“Mỹ Hoa, em muốn uống loại cà phê nào?”
Đột nhiên, giọng nói của Cao Dương Thành cao lên vài đề-xi-ben, cười hỏi Khuất Mỹ Hoa bên cạnh.
Đôi mắt lại nhìn thẳng về phía cánh cửa phòng tắm đóng chặt kia.
Hoàng Ngân vừa nghe thấy câu này đã hiểu ý, cô vội vàng đứng dậy, lén lút ẩn nấp, nhẹ nhàng kéo cửa phòng tắm ra.
Cô len lén nhìn trộm tình cảnh trong phòng khách, chỉ thấy Khuất Mỹ Hoa và Cao Dương Thành đang đứng trong phòng bếp, thảo luận chuyện cà phê.
Cao Dương Thành nháy mắt với cô, ý bảo cô mau chóng trốn vào trong phòng ngủ.
Hoàng Ngân nhấc chân bỏ chạy.
“A… Đúng rồi, Dương Thành, em mang theo một loại trà mới qua đây cho anh nếm thử, để em đi lấy.”
Khuất Mỹ Hoa nói xong rồi xoay người đi định ra ngoài phòng khách lấy túi xách, nhưng đột nhiên, lại bị Cao Dương Thành ôm lấy khuôn mặt, không cho cô ta nhúc nhích chút nào.
Hoàng Ngân ở trong phòng bị doạ đến nỗi trái tim cũng sắp từ cổ họng bay ra ngoài.
Nguy hiểm thật!
“Dương Thành, anh làm gì vậy?” Khuất Mỹ Hoa ngượng ngùng nhìn Cao Dương Thành đứng đối diện, “Sao lại nhìn em như vậy?”
“Không…” Cao Dương Thành có chút không yên lòng, “Chỉ là cảm thấy hôm nay em đặc biệt xinh đẹp mà thôi.”
Anh nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà liếc về phía một nơi nào đó sau lưng cô ta.
“Dương Thành, anh sao vậy?”
Nói lời như vậy, hoàn toàn không giống anh chút nào.
Khuất Mỹ Hoa hơi nghi ngờ muốn quay đầu nhìn theo hướng tầm mắt của anh. Cao Dương Thành bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng, mỉm cười, “Không sao cả, chỉ đột nhiên…Có chút động lòng thôi!”
Anh nói xong, bèn hơi cúi người, trực tiếp ngậm lấy cánh môi đỏ mọng của Khuất Mỹ Hoa.
Một khắc ấy, Hoàng Ngân đứng ở trong phòng, nhìn hai bóng dáng dây dưa nơi phòng bếp, chỉ vài giây ngắn ngủi, trong óc một mảnh trống rỗng.
Mãi đến khi trông thấy cánh tay Cao Dương Thành vung lên sau lưng Khuất Mỹ Hoa, Hoàng Ngân mới tỉnh táo lại.
Anh đang ra hiệu cho cô tranh thủ thời gian đi vào trong phòng ngủ.
Hoàng Ngân không kịp ngẫm nghĩ nữa, đẩy cửa ra rồi đi vào trong phòng ngủ của anh.
Cánh cửa khép lại, cô thở phào một hơi