Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 104: Chương 104: Chương 102




Rõ ràng chiếc xe đã xảy ra vấn đề do va chạm vừa rồi, mùi xăng cũng càng ngày càng nặng, Hoàng Ngân thậm chí thấy hơi hoài nghi có phải nó bị rò rỉ dầu không, hơn nữa còn lẫn với mùi máu tươi nồng nặc, khiến dạ dày cô vô cùng nôn nao, chỉ thiếu nước chưa ói ra tại chỗ.

Hoàng Ngân dùng cánh tay dính đầy máu tươi bưng lấy cái bụng đang đau sắp chết đi được, bước từng bước tập tễnh men theo ven đường, mỗi bước chân đều như giẫm trên mũi chông, cả người đau đến mức cô không nhịn được mà co quắp.

Nhưng cô có đau hơn nữa thì cũng phải cách xa cái xe này ra, một khi nó nổ thì xe hỏng mà người cũng chết, cô vẫn có chút ý thức tự bảo vệ mình đó.

Hoàng Ngân nhịn đau, đi ra chỗ cách xe tầm trăm mét, lúc này mới ôm bụng ngồi xuống bên lề đường, yên lặng chờ người tới cứu.

Cô không ngồi trực tiếp xuống đất, mà là đặt túi xách của mình lót dưới mông.

Trên mặt đất quá lạnh, nhỡ đâu trong bụng có em bé, cô sợ bản thân mình thì chịu được, nhưng cục cưng cũng không chịu nổi.

Gió lạnh kéo tới sắc như dao, tạt qua gương mặt sưng đỏ của Hoàng Ngân, đau đến mức cô suýt nữa không nhịn được mà trào nước mắt.

Đột nhiên, cô liền nghĩ đến Cao Dương Thành, vừa nghĩ tới anh, khóe miệng Hoàng Ngân không nhịn được khẽ cười, nụ cười đó còn có chút buồn bã.

Cô ngồi đó, chịu đựng cơn gió, tay phải nắm thành nắm đấm, coi nó như một chiếc míc, đặt bên môi mình, bắt đầu ngâm nga rất to rất say đắm một bài hát của Pháp.

“Một đôi tình nhân cũ, đương nhiên chúng ta từng trải qua bão tố tình cảm, tình yêu hai mươi năm là tình yêu điên cuồng, rất nhiều lần anh xách theo hành lý của anh, rất nhiều lần em ngồi máy bay bỏ đi, mỗi một vật dụng trong nhà em đều nhớ, trong căn phòng không nôi này, bão tố một lần nữa bùng nổ,

Nhưng, tình yêu của em ơi, người yêu ngọt ngào, dịu dàng, giỏi nhất của em ơi, từ sáng đến tối, em vẫn yêu anh, anh biết em yêu anh mà.

Ôi, tình yêu của em ơi, thời gian chúng ta bên nhau càng lâu, nó lại càng dằn vặt chúng ta, đương nhiên anh khóc đã hơi trễ, lòng em nứt vỡ đã hơi muộn, chúng ta bảo vệ quá ít cho câu chuyện thần thoại của chúng ta, không biết nắm bắt cơ hội, dễ dàng để thời gian trôi qua, nhưng đây đều là cuộc chiến tranh dịu dàng, ôi! Tình yêu của em ơi…”

Tiếng ca lảnh lót, xuyên qua màn đêm u ám, biến tất cả khổ đau thành những điều lãng mạn tuyệt vời nhất, cùng nhau biến mất theo giọng ca này…

Khi Cao Dương Thành và Nguyễn Thuần gặp Đỗ Hoàng Ngân, chỉ thấy cô đang ngồi dưới ánh đèn đường, giơ cao tay lên, ngẩng đầu, dùng giọng hát thánh thót hát vang bài hát xưa đầy lãng mạn này của Pháp.

Đôi mắt long lanh của cô, vẫn sáng trong, cứng cỏi mà buồn thương.

Hoàng Ngân cũng nhìn thấy Cao Dương Thành đứng cách cô không xa, và Nguyễn Thuần trang điểm nhẹ nhàng đứng bên cạnh anh.

Hoàng Ngân ôm bụng, đứng lên, tay vẫn giơ cao đặt bên miệng mình, lại bắt đầu ngâm nga to hơn bài hát “Một đôi tình nhân cũ” này, từng lần một, mãi đến lúc cuối cùng, khi khóc không ra tiếng, cô vẫn còn tiếp tục khàn giọng hát vang.

Càng thống khổ, càng kiên cường!!

Càng khó khăn, cô càng muốn vui vẻ, càng phải sống được là chính mình!!

Cho dù có hoàn cảnh khó khăn gì cũng không thể đánh bại Đỗ Hoàng Ngân cô, cô cũng tuyệt đối không cúi đầu trước thế lực ác độc nào…

Cao Dương Thành đút hai tay trong túi, đứng đối diện, ánh mắt sâu nặng nhìn Đỗ Hoàng Ngân đang đứng dưới ánh đèn đường, ngâm nga say đắm, nhưng khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt từ lâu.

Nguyễn Thuần nhìn Đỗ Hoàng Ngân chật vật nhưng kiên cường dưới đèn đường, khẽ thở dài một tiếng, “Cô ấy vẫn như vậy, không thay đổi chút gì trong cốt cách, cứng cỏi, lạc quan, quật cường, mãi mãi kiên cường không đánh bại được…”

Cao Dương Thành không nói gì, đôi mắt sâu thẳm ngưng lại trên con người đối diện đang tự mình mua vui kia, đôi mắt lóe lên một cái, ánh sáng nơi đáy mắt càng thêm tối tăm.

Ngay một giây tiếp theo, anh đã bước như bay chạy tới chỗ cô.

Tiếng ca trong màn đêm, hơi ngừng lại.

Đột nhiên chỉ thấy Đỗ Hoàng Ngân ngẩng cao đầu lên, nhắm mắt lại không biết gì nữa mà ngất xỉu.

“Đỗ Hoàng Ngân!!”

Cao Dương Thành nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Hoàng Ngân, không nói hai lời, trực tiếp bế ngang cô lên, ra lệnh cho Nguyễn Thuần bên cạnh, “Mau!! Mau đi lái xe đi!! Cô ấy bị thương nặng!!”

Vừa rồi anh đã cảm thấy dường như cô có gì đó không đúng, vì thế mới bước nhanh tới chỗ cô.

Nguyễn Thuần nghe thấy câu ra lệnh đó, vội vàng chạy đến bãi đỗ xe không xa để lái xe tới.

Chỉ trong vài phút, xe đã dừng bên cạnh bọn họ.

Cao Dương Thành bế Hoàng Ngân lên xe, ôm lấy cô lúc này đang chồng chất vết thương, quần áo tơi tả vào lòng mình.

Nguyễn Thuần lái xe như bay, phóng tới bệnh viện Vinmec gần đó nhất.

“Đỗ Hoàng Ngân!!”

“Đỗ Hoàng Ngân…”

“Hoàng Ngân!!”

Cao Dương Thành lo lắng gọi Hoàng Ngân vài tiếng, mà trong ngực anh, cô vẫn không hề hay biết gì.

Gò má của cô sưng phù lên như hai cái bánh bao đỏ bừng, tơ máu lộ ra trên lớp da mỏng manh, nhìn mà thấy hơi giật mình.

Đây rõ ràng là do bị đánh!!

Chết tiệt!

Là ai đã đánh cô?!

Cao Dương Thành cắn chặt răng, bắt đầu kiểm tra vết thương trên người cho Hoàng Ngân, nhưng cũng may chỉ phát hiện vết thương bên ngoài là vết dao cứa trong lòng bàn tay cô.

Khi thấy những vết thương xanh tím kinh khủng trên cánh tay cô, áp suất xung quanh Cao Dương Thành lập tức hạ thấp đến đáy, toàn thân bao phủ bởi cảm giác rét lạnh, làm người ta run sợ.

“Thương tích trên người cô ấy giống như bị người đánh vậy.” Nguyễn Thuần nhìn vào Hoàng Ngân đang mất cảm giác, nằm trong lòng Cao Dương Thành qua gương chiếu hậu.

Cao Dương Thành mím chặt môi mỏng, chỉ nói, “Lái nhanh thêm chút nữa!”

Nhìn vào đôi môi xanh tím kia của Hoàng Ngân, trong lòng Cao Dương Thành bất chợt thấy hơi luống cuống, “Thu à, lái nhanh thêm chút nữa!! Cô ấy phải được cấp cứu ngay lập tức!!”

Nguyễn Thuần nghe thấy câu ra lệnh của Cao Dương Thành thì trực tiếp đạp ga đến mức sâu nhất, cũng không kịp để ý đến những chuyện vi phạm luật lệ kia nữa, cứu người quan trọng hơn.

Vừa vào bệnh viện, Hoàng Ngân đã được đưa vào trong phòng cấp cứu.

Cao Dương Thành dùng thân phận bác sĩ, thay đồ vô khuẩn, cũng đi vào theo, để lại một mình Nguyễn Thuần chờ bên ngoài.

Khi bác sĩ mở quần áo của Hoàng Ngân ra, nhìn thấy cái bụng đã chuyển thành màu xanh đen, tất cả mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh.

Cao Dương Thành cắn răng, nắm chặt hai tay, càng nắm càng chặt, gân xanh hằn đậm trên trán và trên mu bàn tay.

Toàn thân, lạnh đến mức như hầm chứa đá, chỗ cách xa đến cả mười dặm, dường như cũng có thể bị anh đông lạnh thành băng.

Nếu để anh biết là ai đánh Đỗ Hoàng Ngân bị thương, anh chắc chắn sẽ dùng đau đớn gấp mười lần, thậm chí là mấy chục lần để đòi lại cho cô!!

Sau khi kiểm tra toàn thân cho Hoàng Ngân thì thấy cũng may, phần bụng tuy bị đá rất nghiêm trọng, nhưng có lẽ vì được bảo vệ đúng lúc, nên vẫn chưa đến mức tổn thương tới nội tạng bên trong.

Nhưng cánh tay của cô thì không may mắn như thế, cánh tay trái đã bị đá đến mức gãy xương, nên phải lập tức bó thạch cao, ngoài ra phần cơ, thịt cũng bị thương rất nghiêm trọng, xem ra cần phải nghỉ ngơi một thời gian rất lâu.

“Cô Đỗ hình như là vì trúng một loại thuốc mê nên mới mê man suốt.”

Bác sĩ chính Lý Dũng nói với Cao Dương Thành.

“Thuốc mê?”

Mắt Cao Dương Thành run lên.

Là ai đã ra tay với người phụ nữ này? Chuyện tối nay rốt cuộc chỉ là một chuyện tập kích cướp bóc rồi đánh đập đơn thuần, hay là cố ý mưu hại?!

“Bác sĩ Cao, điều đáng mừng là, tình hình cô Đỗ coi như cũng ổn, tuy bị thương nặng, nhưng vẫn chưa đến mức nguy hại đến tính mạng, chuyện thuốc mê tôi cũng vừa giúp cô ấy tỉnh rồi, lát nữa chắc cô ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi, có điều nếu cần lấy khẩu cung gì gì đó, tốt nhất vẫn nên để đến mai lại nói.”

Lý Dũng tốt bụng dặn dò Cao Dương Thành.

“Được.”

Cao Dương Thành khẽ đáp một tiếng, trong lòng thở phào một cái thật mạnh, quay đầu liếc mắt nhìn sắc mặt Hoàng Ngân tái nhợt trên giường bệnh, hai con mắt giận dữ không nhịn được trở nên dịu dàng hơn, “Tôi đi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy đã.”

Anh nói xong bèn bước ra khỏi phòng cấp cứu.

Vừa bước chân ra ngoài, thì thoáng chốc trên giường bệnh đã truyền đến một tiếng gọi yếu ớt, “Bác sĩ, bác sĩ…”

Là Hoàng Ngân, cô đã tỉnh.

Lý Dũng bước nhanh đến chỗ giường bệnh của Hoàng Ngân, “Cô Đỗ, cô thấy thế nào rồi?”

“Bác sĩ, bụng của tôi… Bụng…”

Hoàng Ngân rưng rưng, ôm bụng của mình, “Có phải tôi đã mang thai không? Con của tôi, có phải đã mất rồi không? Bác sĩ, con của tôi…”

Hoàng Ngân hỏi lung tung, cuối cùng khản giọng đến mức khóc không thành tiếng, chỉ còn lại từng giọt nước mắt lăn dài.

“Mang thai?”

Bác sĩ ngạc nhiên, lắc đầu, “Vừa rồi chúng tôi kiểm tra không phát hiện có bất kỳ dấu hiệu mang thai gì cả.”

Tim Hoàng Ngân chợt đập mạnh, “Không có… Không có sao?”

“Ừ.”

Lý Dũng gật đầu, “Quả thực không có.”

Hoàng Ngân ôm cái bụng đau đến mức sắp co quắp lại của mình, thở phào một hơi thật dài, sợ bóng sợ gió một hồi.

Nước mắt của Hoàng Ngân lại rơi xuống từng giọt.

Cũng may, cũng may trong bụng không có em bé, nếu không thực sự đã lành ít dữ nhiều rồi.

Nhưng nếu không có em bé, thì Dương Dương của cô phải làm sao bây giờ?

Hoàng Ngân nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà trắng toát trong phòng cấp cứu với vẻ mất hồn mất vía, tiêu cự trong mắt càng ngày càng mờ dần…

***

Lúc Cao Dương Thành bước vào phòng bệnh, chỉ thấy hai cảnh sát mặc đồng phục màu xanh da trời đang lấy khẩu cung của Hoàng Ngân đang nằm trên giường nghỉ ngơi.

Anh đứng đối diện với hai cảnh sát, hai tay đút trong túi áo blouse trắng, vẻ mặt hơi lạnh nhạt, “Xin lỗi, bây giờ bệnh nhân của tôi cần nghỉ ngơi, có chuyện gì, ngày mai mọi người hãy nói chuyện cụ thể.”

“Nhưng…”

Đồng chí cảnh sát có vẻ như bị làm khó.

“Mời đi cho.”

Cao Dương Thành dùng giọng không cho cãi lại, rõ ràng không hề có ý cho thương lượng.

Hai cảnh sát cũng không có cách nào khác, chỉ đành buồn bực cất tờ ghi chép đi, rời khỏi phòng bệnh, đợi ngày mai trở lại.

“Vì sao anh lại muốn đuổi bọn họ đi? Chưa biết chừng chỉ vì lần này tôi làm lỡ dở, mà dẫn tới hai tên cướp kia về sau sẽ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật mất.”

Hoàng Ngân hơi buồn bực, khó hiểu.

Cao Dương Thành cầm một cái bát, múc một bát cháo nóng trong bình giữ nhiệt ra, đặt lên đầu giường của Hoàng Ngân, lại xoay qua lấy cái ghế ngồi xuống bên giường cô, lúc này mới khẽ nhếch môi, ngước mắt lên nhìn cô một cái, “Nếu chỉ vì chút thời gian làm lỡ dở này của cô, mà đã khiến cho bọn cướp nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thì bọn họ cũng không cần ăn bát cơm cảnh sát này nữa đâu!”

Giọng nói của anh, lạnh lẽo âm u, không hề có chút độ ấm nào.

Đưa tay ra, bưng bát cháo nóng trên đầu giường kia lên, dùng muỗng múc múc, lại cúi đầu tỉ mỉ thổi vài lần, lúc này mới múc một muỗng đưa tới bên miệng Hoàng Ngân, “Ăn đi.”

Những lời này, tuyệt đối là giọng ra lệnh ngang ngược.

Hoàng Ngân liếc nhìn anh một cái, lại cúi đầu liếc nhìn cái muỗng cạnh miệng, trong lòng thấy hơi ấm áp, khóe mắt không tự chủ được lại thêm ươn ướt, vội vàng mở miệng ngoan ngoãn nuốt hết muỗng cháo.

“Vị rất ngon…”

Cô không nhịn được khen, “Không quá giống với loại mua bên ngoài.”

“Là Thu nấu đấy.” Cao Dương Thành nói cho cô biết.

Sau cùng, lại mở mắt ra, vừa như cố ý lại như vô tình liếc mắt nhìn Hoàng Ngân lúc này tim đang đập mạnh và loạn nhịp.

Hoàng Ngân lặng đi một giây, gượng gạo nhếch mép lên, “Thì ra tài bếp núc của cô ấy cũng giỏi như vậy, cô ấy đâu rồi?”

“Đi về rồi.”

“Có cơ hội cảm ơn cô ấy giúp tôi.”

“Ừ.”

Cuộc trò chuyện của hai người, vẫn luôn bình thản như vậy.

Nhưng, trong những lời nói đơn giản ấy, Hoàng Ngân lại nhận được một tin…

Quan hệ giữa Cao Dương Thành và Nguyễn Thuần, thực sự không giống bình thường.

Hoàng Ngân hơi xót xa trong lòng, nhưng vẫn luôn không để mình thể hiện ra ngoài.

“Bác sĩ Cao, chuyện tôi bị thương, tôi không muốn để mẹ tôi biết, ngày kia bà ấy phải vào phòng phẫu thuật rồi…”

“Tôi biết.”

Cao Dương Thành gật đầu, “Tôi cũng không hy vọng đến bây giờ vẫn còn có chuyện làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bệnh nhân.”

“Cám ơn anh.”

Hoàng Ngân nói lời cảm ơn.

Cao Dương Thành cũng không nói thêm gì nữa, lại múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Hoàng Ngân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.