Hoàng Ngân nhận lấy, nghi ngờ cầm lấy gói chuyển phát nhanh sau đó lật trước lật sau thăm dò.
Chuyển phát nhanh chỉ đơn giản là một phong thư thôi, hơn nữa còn là chuyển phát nhanh cùng thành phố.
Đây là cái gì?
Ai gửi đồ đến vậy? Lý San tò mò hỏi cô.
Tôi cũng không biết. Hoàng Ngân lắc đầu, ngờ vực mở phong thư trong tay ra.
Trong phong thư, chỉ là mấy tờ giấy mỏng đơn giản.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là mấy dòng chữ “Kết quả xét nghiệm lây nhiễm HIV”, giây phút ấy, trái tim Hoàng Ngân chợt ngừng đập.
Đây là kết quả xét nghiệm Cao Dương Thành gửi tới.
Bàn tay cầm mấy tờ giấy mỏng mới chưa được vài giây đã bắt đầu rịn đầy mồ hôi.
Rõ ràng trước đó, Hoàng Ngân luôn mong chờ nhận được kết quả. Nhưng giờ kết quả đã nằm trong tay, cô mới phát hiện, cô nhát gan đến mức không dám mở ra xem.
Cô nhắm mắt lại, áp kết quả xét nghiệm vào lồng ngực đang đập loạn nhịp, thật tâm cầu nguyện một hồi rồi mới mở mắt, sau khi hít sâu một hơi, cô lấy can đảm lật trang cuối cùng...
Lúc kết quả đập vào mắt, hốc mắt Hoàng Ngân chợt ẩm ướt, cô gần như gắng sức muốn khống chế niềm vui sướng của mình, nhưng ngược lại, tâm trạng cô càng thêm kích động, đến cuối cùng kích động đến mức không thể khống chế được bản thân mà ôm lấy mấy tờ giấy xét nghiệm rồi khóc sướt mướt.
Cô đột nhiên thay đổi tâm trạng khiến Lý San đang đứng bên ngẩn người.
Hoàng Ngân, sao vậy? Sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khóc thành như vậy rồi! Nào, nín khóc trước đi, đừng khóc nữa...
Lý San vừa rút khăn giấy, vừa ra sức an ủi vỗ về Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân ngẩng đầu lên khỏi tờ xét nghiệm, đột nhiên nín khóc rồi bật cười với Lý San, chỉ là cười rồi nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: “San à, tôi không sao, tôi... chỉ là tôi... quá vui mừng thôi, thật đó! Tôi chỉ vui đến phát khóc thôi, huhu...”
Cô thực sự rất vui, việc mà cô vừa cầu nguyện trong lòng đã linh nghiệm rồi!
Kết quả xét nghiệm của anh rất rõ ràng, dấu hiện lên là âm tính (-), kết quả xét nghiệm là âm tính!
“Tốt quá, tốt quá rồi...
Hoàng Ngân cầm giấy xét nghiệm mà mừng đến bật khóc: Anh ấy không sao, thật quá tốt rồi.”
Người tốt đúng là sẽ được bình an cả đời mà.
Nhìn dáng vẻ vừa khóc vừa cười của Hoàng Ngân, Lý San cũng chợt bật cười, cô đưa mấy tờ khăn giấy cho Hoàng Ngân: “Thôi nào, vừa khóc vừa cười giống hệt một đứa bé vậy, nhanh nào, lau nước mắt nước mũi đi.”
Hoàng Ngân rưng rưng mỉm cười, nhận lấy khăn giấy trong tay Lý San: “Đi thôi, tôi mời cô uống cafe!
Oa! Thật sao, vậy tôi sẽ uống một cốc mocha! Loại mới nhất ấy!”
Được, uống gì cũng được!
......
Bệnh viện Vinmec...
“Chào bác sĩ Cao!”
Bác sĩ Cao, buổi sáng tốt lành!”
“Chào bác sĩ Cao!”
Bác sĩ Cao, lâu rồi không gặp, sắc mặt ngày càng tốt nha!”
Cao Dương Thành đút hai tay trong túi áo blouse, mỉm cười cả dọc đường đi về hướng phòng làm việc, trên đường liên tục gặp được những vị bác sĩ y tá thân thuộc, không ngừng nhiệt tình chào hỏi anh.
Ai ai anh cũng đáp lại bằng nụ cười nhã nhặn nhất từ trước tời giờ.
Xa cách nửa tháng trời, giờ lại được vào bệnh viện, anh đột nhiên cảm thấy đến không khí của bệnh viện dường như cũng tươi mới hơn, mỗi một khuôn mặt tươi cười trong bệnh viện bất chợt đều trở nên vô cùng xinh đẹp.
Cao Dương Thành nghĩ, đây có lẽ chính là cảm giác được thuộc về rất khó giải thích, mà nơi anh thuộc về chính là bệnh viện và bệnh nhân.
Có lẽ đời này của anh đã định sẵn là phải làm bác sĩ rồi.
Nhưng đến cuối cùng anh cũng không thể ngờ, trong tương lai không xa, anh lại từ bỏ con đường làm bác sĩ, lại còn đi trên một con đường khác... một con đường không thuộc về anh.
Đương nhiên những điều ấy đều là việc của sau này.
Anh đẩy cửa phòng làm việc...
Bùm bùm bùm…
Âm thanh nổ giòn tan của pháo giấy tranh nhau vang lên, những sợi ruy băng đủ màu rực rỡ rơi xuống đỉnh đầu anh.
Màn chào đón anh tiếp theo là từng gương mặt rất đỗi quen thuộc.
Lão nhị, chào đón cậu trở về đầy kiên cường!” Thái Linh tiến đến ôm chặt lấy Cao Dương Thành.
Lão nhị, tôi rất nhớ cậu!” Vũ Phong kích động đến mức lập tức lao vào người Cao Dương Thành, vỗ vỗ một cách nặng nề vào lưng anh: “Mẹ kiếp, lần sau dám để chúng tôi ở ngoài cửa nữa xem!”
Cao Dương Thành đưa tay, ra sức ôm trả anh ta, vô cùng cảm động với tình anh em mà anh ta dành cho mình.
Quả thực vào ngày cuối cùng mà anh nhốt mình lại, anh ta có mang một đội bác sĩ và y tá đến để thăm anh, nhưng đều bị anh từ chối một cách vô tình rồi cho đứng ngoài cửa.
Thầy Cao, thầy có thể quay lại là quá tốt rồi! Dương Thùy Sam ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kích động nói. Kết quả đang nói thì bật khóc, sau đó cô ấy vùi vào lòng Cao Dương Thành: “Thầy Cao, thầy không biết mấy ngày này mọi người lo lắng cho thầy nhiều đến mức nào đâu, huhu... Tên Vũ Phong kia ngày nào cũng lo lắng cho thầy đến mức mất ngủ, ngày nào cũng gọi điện cho em vào nửa đêm, phá phách khiến quầng mắt em thâm hết cả rồi. Thầy có thể quay lại quả thực quá tốt rồi, cuối cùng em cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi! Huhu...”
Vậy thì, cô ấy khóc là bởi Cao Dương Thành anh có thể trở về, nên cô ấy vui đến phát khóc, hay bởi cô ấy vui mừng vì cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ một giấc ngon lành?
Mọi người đều bật cười bởi mấy câu nói dễ thương của Dương Thùy Sam, Vũ Phong kéo Thùy Sam đang khóc sụt sịt ra khỏi ngực Cao Dương Thành: “Làm gì vậy hả? Nói chuyện tử tế nhé, không có chuyện muốn nhân cơ hội lợi dụng lão nhị đâu nhé! Cô không biết có biết bao nhiêu y tá đang nhòm ngó vị trí đấy à, không sợ bị chết chìm trong biển nước miếng à?”
Ái chà, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Sao phòng làm việc lại bỗng nhiên có mùi gì chua chua vậy nhỉ! Là ai đó đang ăn dấm à?” Thái Linh vừa nói vừa làm động tác ngửi ngửi thăm dò xem chuyện gì.
Tất cả mọi người đều bật cười, ngoại trừ hai người có liên quan.
Dương Thùy Sam chợt đỏ bừng mặt, cô hờn dỗi đánh Thái Linh một cái: “Bác sĩ Thái, anh đừng trêu chúng tôi nữa!”
Vũ Phong tỏ thái độ chẳng hề gì, ngượng ngùng cười, khoác một cánh tay lên vai Dương Thùy Sam: Nhân vật chính hôm nay là lão nhị, nên cũng đừng lấy chúng tôi ra làm trò đùa nữa, lại nói, cô bé này quá non nớt, không phải khẩu vị của tôi.”
Chậc, khẩu vị của lão tứ nặng ghê nhỉ!
Nhóm người trong phòng làm việc liền bật cười nghiêng ngả.
Bác sĩ Cao, bác sĩ Cao...
Đột nhiên, có một y tá đẩy cửa phòng ngoại khoa thần kinh: “Anh mau đến phòng khám xem thử đi.”
Sao vậy?
Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu mọi người chính là bệnh nhân gây loạn.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Cao Dương Thành thong thả đi ra ngoài theo y tá, tất cả mọi người cũng đi theo như ong vỡ tổ.
Tôi cũng không rõ, là chủ nhiệm khoa gọi điện đến nói, bảo anh nhanh chóng sang đó.”
Ừ, tôi biết rồi.
Cao Dương Thành nói đoạn rồi bước vội vàng.
Vừa đến cửa khu chẩn đoán đã nghe thấy y tá và bác sĩ lớn tiếng bàn luận: “Bác sĩ Cao đến rồi, đến rồi...”
Điều khiến Cao Dương Thành và tất thảy các bác sĩ ngoại khoa thần kinh đều ngạc nhiên chính là, lần này không phải bệnh nhân đến phá phách, mà là...
Trong đại sảnh khu chẩn đoán, chỉ nhìn thấy bệnh nhân mắc HIV đã được Cao Dương Thành làm phẫu thuật đứng đó, trong tay cầm một tấm biển dài gần ba mét. Vừa nhìn thấy Cao Dương Thành bước vào, anh ta đã quỳ xuống đất “bụp” một tiếng. Trong đại sảnh, anh ta quỳ thẳng xuống trước mặt Cao Dương Thành, giọt nước mắt vui mừng của người đàn ông ấy cứ thế tuôn ra, từng giọt từng giọt hâm nóng tất cả những bác sĩ và bệnh nhân có mặt ở đó, cũng hâm nóng lòng hổ thẹn của chủ nhiệm ngoại khoa thần kinh.
Bác sĩ Cao, cảm ơn tấm lòng y đức nhân từ của anh, nếu không phải là anh, tôi sẽ không thể biết được, hóa ra những con người cá biệt như chúng tôi cũng có người sẵn lòng yêu thương, cũng có người sẵn lòng liều mình cứu người!”
Anh ta nói xong, liền kéo tấm lụa đỏ trên tấm biển ra, trên mặt tấm biển in tám chữ vàng óng ánh, “Cứu người bị thương, y thuật nhân từ”.
Trong giây phút ấy, tám chữ to kia giống như những ngọn lửa xâu chuỗi vào nhau, nung đỏ ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đó, đến một người có khả năng kiềm chế giỏi như Cao Dương Thành mà khóe mắt cũng hơi ẩm ướt trong lúc ấy.
Trong đám người vây quanh ấy, Hoàng Ngân cũng bất giác cảm động mà rơi nước mắt.
Cao Dương Thành thong thả đến gần người bệnh kia, anh khom lưng, đỡ anh ta dậy: “Mau đứng lên đi, anh quỳ như vậy thì mười Cao Dương Thành tôi cũng không nhận nổi! Cứu anh chỉ là tôi đã làm đúng chức vụ của một bác sĩ thôi, quả thực không cần phải như vậy đâu!”
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, tràng này gối lên tràng kia, Vũ Phong và Thái Linh vội nhận lấy tấm biển trong tay bệnh nhân kia.
Cao Dương Thành đỡ người đó đứng lên, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Hoàng Ngân trong đoàn người.
Mà cô cũng đang nhìn anh.
Hai người, cách nhau cả đoàn người, vậy mà vẫn nhìn nhau cười ăn ý.
Đợi tất cả mọi người tản đi, anh đi về phía Hoàng Ngân.
Gặp lại anh, Hoàng Ngân rõ ràng có chút mất tự nhiên, cô vắt chéo tay sau lưng, liếc nhìn anh rồi mỉm cười: “Bác sĩ Cao đối mặt với lời đánh giá lớn lao như vậy, hình như hơi ngượng ngùng thì phải.”
“Không phải ngượng ngùng, tôi chỉ cảm thấy anh ấy khen ngợi hơi quá mức rồi, tôi không nhận nổi.” Cao Dương Thành nhét hai tay vào túi áo theo thói quen.
Là bác sĩ Cao khiêm tốn quá thôi. Hoàng Ngân hé miệng bật cười: Tôi nói rồi mà, có thể được làm bệnh nhân của anh, là có phúc lắm. Nếu đổi lại là bác sĩ khác, chưa chắc đã thực hiện phẫu thuật cho bệnh nhân kia, đúng không?”
Cao Dương Thành chỉ nhìn cô chăm chú, nhếch môi không nói gì.
Hoàng Ngân đưa tay phải về phía anh: Bác sĩ Cao, chúc mừng anh.”
Chúc mừng tôi điều gì? Cao Dương Thành không hiểu hỏi, nhưng vẫn đưa tay phải ra bắt lấy tay cô.
Chúc mừng anh đã quay về với cương vị mà anh luôn nhiệt huyết!”
“Cảm ơn cô!”
Vậy... Tôi còn có việc, tôi đi trước đây. Hoàng Ngân ngây ngốc rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh.
“Ừ, được.”
Cao Dương Thành gật đầu, không giữ chân cô, chỉ là ánh mắt nhìn mặt cô càng thêm trầm lặng hơn.
Hoàng Ngân xoay người, đi về một hướng khác của hành lang.
Đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói dịu dàng yêu kiều vang lên: “Dương Thành!”
Là Khuất Mỹ Hoa.
Bước chân của Hoàng Ngân hơi ngừng một chút, nhưng giây tiếp theo cô tiếp tục bước, rời khỏi đó mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Đỗ Hoàng Ngân, từ nay về sau, thực sự đừng cho phép bản thân tìm lý do để đến gần anh nữa! Người đàn ông đó và người phụ nữ đó mới là một cặp trời sinh, còn bản thân cô chỉ là một phần kí ức dư thừa giữa họ mà thôi!
Dương Thành, anh có kết quả xét nghiệm rồi sao không nói với em? Làm em uổng công lo lắng cho anh, em phải hỏi bác sĩ Vũ mới biết đó.” Khuất Mỹ Hoa thân mật kéo tay Cao Dương Thành, nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi nhé, Dương Thành, mấy ngày này em không đến thăm anh được, anh có giận em không?”
Không giận.
Cao Dương Thành mỉm cười.
Không là tốt rồi, làm em căng thẳng mất mấy ngày trời! Thực lòng xin lỗi nhé, em thật lòng không phải cố ý không đến thăm anh đâu, chỉ là gần đây nhiều việc quá. Anh cũng biết đó, khu phía đông của chúng ta vừa hay có sản phẩm mới sắp tung ra thị trường, em vừa hay...
Mỹ Hoa.
Khuất Mỹ Hoa vẫn còn đang nỗ lực thanh minh cho bản thân, Cao Dương Thành nhẹ giọng ngắt lời cô ta: Không cần giải thích với anh nhiều như vậy, anh vốn không để bụng đâu.”
Lý do mà cô ta không đến thăm anh, rốt cuộc là gì? Quả thực anh không hề có hứng thú muốn biết.
Có tới hay không, cũng không sao cả, cho dù là vì bận quá, hay là bởi vì sợ hãi, anh cũng không muốn truy cứu đến cùng.
Anh không giận em là tốt rồi, trưa nay anh đi ăn cơm cùng em được không?”
Hôm nay mới vừa đi làm lại, quả thật có hơi bận, để hôm khác được không? Cao Dương Thành từ chối khéo léo.
Vậy được rồi. Khuất Mỹ Hoa bĩu môi, tuy không vui, nhưng cô ta cũng không cưỡng ép anh: “Vậy hẹn anh hai ngày nữa nhé.”
Ừm.