Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 220: Chương 220: Không cho phép tìm đàn ông sau lưng tôi




Thùy Sam tự an ủi bản thân như vậy, tìm một lí do vô cùng thích hợp cho hành động quan tâm của mình.

Cô ấy đặt tay bị thương của Vũ Phong lên lòng bàn tay mình. Cẩn thận dùng giấy ướt lau sạch máu trên tay anh ta, cố gắng không động vào vết thương của anh ta.

Đôi mắt phượng gian ác của Vũ Phong hơi híp lại, anh ta quay đầu nhìn người phụ nữ đang lau chùi vết thương cho mình.

Khóe miệng đang mím chặt, lập tức thả lỏng.

Nhìn vết thương của anh ta, Thùy Sam không kiềm được mà thở dài: “Vũ Phong, anh có thể đừng ấu trĩ như đứa trẻ được không? Lại còn đấm vào tường nữa, anh nghĩ anh đang diễn phim Hàn Quốc à?”

Nghe cô trách mắng, Vũ Phong bị coi thường lại cảm thấy rất thoải mái.

Thùy Sam nói xong, lại cẩn thận thổi vết thương cho anh ta, lúc này mới lấy bình xịt cầm máu hướng về phía anh ta: “Anh chịu đựng một chút, sẽ hơi đau...” Cô nhắc nhở anh ta.

“Xoẹt...”

Thời khắc bình thuốc xịt vào tay Vũ Phong, đau tới mức anh ta nhíu chặt mày.

“Thùy Sam, cô cố tình báo thù đúng không?”

“Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!” Thùy Sam đáp lại một câu.

Lúc cô ấy đang muốn băng bó cho anh ta, xe đột nhiên chuyển hướng, Vũ Phong dừng xe vào sát lề đường.

“Anh làm gì thế?”

Thùy Sam không hiểu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Đột nhiên cảm thấy thắt lưng căng lên, không đợi cô ấy kịp phản ứng, cả người cô ấy đã bị Vũ Phong bế cô ngồi lên đùi anh ta dễ như trở bàn tay.

Tay Thùy Sam vẫn cầm vải băng bó, cô ấy còn chưa kịp phản ứng với chuyện bất ngờ xảy ra này.

Đợi cô phản ứng thì đã bị nằm gọn trong lòng Vũ Phong rồi.

“Anh làm gì thế?”

Thùy Sam chán nản, trợn mắt nhìn anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô ấy dùng tay đẩy lồng ngực anh ta: “Vũ Phong, anh có thể đừng giờ trò lưu mang được không vậy!”

“Không!”

Vũ Phong không nghĩ gì mà từ chối ngay, anh ta cúi đầu, tham lam dùng cằm cọ sát làn da trắng nõn trên trán cô: “Tôi cứ nhìn thấy cô là giở trò lưu manh! Ở bệnh viện không được đụng tới cô, khó khăn lắm mới nhẫn nhịn được tới lúc tan làm, còn không tranh thủ ôm thì cô muốn tôi nhịn tới chết à?”

Giọng nói lưu manh, ngữ điệu dịu dàng, dáng vẻ chân thành, thoải mái, quả thực khiến Thùy Sam hơi ngẩn ngơ. Nhưng rất nhanh cô ấy đã bừng tỉnh.

Lí trí nói cho cô ấy biết, lời nói của người đàn ông này chính là mật ngọt chết ruồi, tuyệt đối không được coi là thật!

“Rốt cuộc anh muốn làm gì!”

Thùy Sam nóng nảy, bàn tay cầm vải băng bó đẩy anh ta ra.

“Tôi muốn làm gì, cô không biết ư?”

Vũ Phong cười đểu giả, mập mờ đáp lời cô, kéo đầu cô vào trong lồng ngực mình, chợt một giọng nói khàn khàn của anh ta vang lên bên tai cô: “Tôi muốn “ăn” cô!”

“...”

Mặc dù suốt ngày nghe giọng nói khốn nạn này, nhưng hiển nhiên Thùy Sam vẫn không thích ứng được.

Gò má cô đỏ lên, càng ra sức đẩy anh ta ra: “Vũ Phong, em không muốn nói chuyện với anh nữa, anh nói chuyện chẳng đứng đắn chút nào! Cho em xuống xe, em muốn về nhà!”

Thái độ của cô cứng rắn hơn một chút nhưng đương nhiên Vũ Phong không nghe theo.

Anh ta vươn tay, nắm chặt cằm cô ấy nhìn xuống, ánh mắt sắc bén như chim ưng nói: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô với Lâm Du Thiên có quan hệ gì?”

Thùy Sam bị anh ta hỏi nghiêm túc như vậy, trong lòng không khỏi chột dạ.

Cô ấy vươn cổ để tăng chút can đảm cho mình, ngẩng đầu đáp: “Bạn trai.”

“Thùy Sam...” Vũ Phong gằn giọng gọi tên cô.

Giọng nói này lạnh lẽo thấu xương...

Giống như dỗ dành, nhưng rõ ràng là... cảnh cáo!

Cảnh cáo cô ấy, sự nhẫn nại của anh ta đã sắp hết rồi!

Bị Vũ Phong giày vò như thế này, sức mạnh của Thùy Sam yếu đi không ít, cũng chẳng dám kiên trì nhưng vẫn không muốn nói sự thật với anh ta.

Kế hoạch tốt đẹp này của cô còn chưa kịp thực hiện thì đã bị bóp chết từ trong trứng rồi!

“Vũ Phong, anh đừng có nói mấy câu kỳ quái ấy nữa!”

Thùy Sam oán trách, vươn tay nắm lấy tay anh ta: “Đừng làm loạn nữa, em băng bó tay cho anh trước, chảy nhiều máu quá.”

Cô vừa nắm lấy bàn tay Vũ Phong, anh ta đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy. Một tay khác thì ôm chặt eo của cô ấy, khiến cô ấy càng dán chặt vào lòng mình.

Cằm anh ta đã đặt lên tóc cô ấy.

Anh ta ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên tóc cô ấy, lẩm bẩm nói: “Thùy Sam, cả đời này tôi sẽ nằm trong tay cô, cho nên tôi không cho phép cô tìm người đàn ông khác! Lần này tôi coi như cô đùa giỡn, không tính toán với cô, nếu có lần sau thì nhất định sẽ đè cô trên giường làm hàng trăm nghìn lần!”

Nói xong, anh ta ôm cô ấy càng chặt hơn.

Thùy Sam sửng sốt vài giây.

Cô ấy bừng tỉnh, tránh xa lòng anh ta khoảng cách nửa tấc, trợn tròn mắt, không vừa lòng nhíu mày nhìn anh ta: “Anh có thể đừng ngang tàng như thế này được không?”

Sao quan hệ logic của cái gã này lại không bình thường chứ?

Anh ta xuống tay với cô, cả đời này cô ấy không được tìm đàn ông? Vậy mà còn không tính toán với cô ấy...

Nếu như tính toán với cô ấy mới tốt! Tốt nhất là tính toán, sau đó tức giận, tức giận xong sẽ không để ý tới cô ấy nữa, tốt biết bao!

“Tôi ngang ngược thế đấy!”

Vũ Phong càng siết chặt lấy cô ấy.

“Mau buông em ra...”

Mặt Thùy Sam nóng bừng, giãy giụa.

“Không buông, cả đời này cũng không buông...”

Anh ta tựa như thở dài một tiếng.

Cô ấy hơi sững sờ, dường như sắp tin lời nói dối mà anh ta soạn cho mình...

Thùy Sam rúc trong lòng anh ta, không động đậy được nữa.

Hai người không nói gì rất lâu. Cứ yên lặng như vậy, cảm nhận hơi ấm của đối phương.

Giữa hai người họ, dường như rất hiếm có bầu không khí yên tĩnh mà hài hòa như thế này...

Có chút kỳ lạ, có chút hiếm thấy...

Nhưng cuối cùng lại bị Thùy Sam phá vỡ, bởi vì cô ấy phát hiện vết thương của anh ta khó khăn lắm mới cầm được máu giờ lại bắt đầu chảy rồi.

“Băng bó vết thương cho anh trước đã, anh để em về chỗ ngồi đi.”

Thùy Sam vỗ vào lồng ngực anh ta.

“Cứ ôm như thế này.”

Vũ Phong đưa tay tới trước mặt cô ấy, một tay vòng qua eo cô, nhếch miệng cười nham hiểm: “Thuận tiện biết bao.”

Thùy Sam biết mình không thể lay chuyển được anh ta, cũng không gò ép, nâng tay anh ta lên rồi bắt đầu cẩn thận băng bó.

Vũ Phong nhìn khuôn mặt đang cúi thấp của Thùy Sam. Ánh mắt nóng bỏng, sáng như đuốc.

Cho dù Thùy Sam không ngẩng đầu lên, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt vô cùng nóng bỏng của anh ta đang nhìn mình, như thể muốn xuyên thủng một lỗ vậy.

“Thùy Sam...”

Vũ Phong dùng giọng nói truyền cảm, nhẹ nhàng gọi tên cô.

Đôi môi mỏng mờ ám cọ cọ vào trán của cô ấy: “Làm sao bây giờ, tôi vừa nhìn thấy cô là cứng, cứ như thế này thì quả là sẽ nhịn tới mức trở thành tên ngốc mất!”

“Anh vốn là một tên ngốc!”

Thùy Sam không suy nghĩ gì mà nhanh chóng đáp một câu.

Mông cô bỗng căng lên, bụng dưới bị một bàn tay lớn của Vũ Phong ôm lấy, bộ phận nóng bỏng bên dưới nhô lên, “Thật sự muốn làm ư?”

Cảm thấy nhiệt độ và kích thước không bình tường, Thùy Sam sợ rồi.

Cô ấy vội vàng cười làm lành, cố gắng dựa người về sau, duy trì khoảng cách với anh ta: “Nếu như mỗi lần anh nhìn thấy em không thoải mái thì chúng ta đừng gặp mặt nữa! Nếu như phải phẫu thuật thì chúng ta cố gắng sắp xếp không trùng nhau, thời gian tan làm của chúng ta cũng tách ra, như vậy chẳng phải có thể không gặp mặt ư?”

Thùy Sam càng nói thì sắc mặt Vũ Phong càng khó coi.

Khuôn mặt u ám, quả thực là báo hiệu dông bão sắp kéo tới.

“Em... em đùa thôi...”

Thùy Sam cuối cùng cũng hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện rồi.

Vừa nghe lời này, mặt của Vũ Phong mới hòa hoãn hơn một chút, bàn tay to lớn vỗ gáy cô, nói: “Dương Thùy Sam, đừng nói những lời khiêu khích tôi, tôi cũng đau lòng.”

Thùy Sam sửng sốt...

Cô ấy ngây người nhìn anh ta, đôi mắt chớp chớp, lúc này cô ấy không thể nói lên lời.

Vũ Phong nắm cằm cô ấy, không biết Thùy Sam cảm thấy nhầm lẫn hay làm sao, luôn cảm thấy động tác này của anh ta vô cùng cưng chiều: “Thùy Sam, tôi không cho phép em né tránh tôi...”

Thùy Sam ngây ngốc, lẩm bẩm một câu theo bản năng: “Rõ ràng anh nói gặp em nữa thì anh sẽ trở thành tên ngốc.”

“Tôi có thành tên ngốc thì cũng phải gặp em!”

Vũ Phong nở nụ cười. Nụ cười rực rỡ, hở hàm răng trắng sáng, rất đẹp.

Nụ cười sáng chói như mặt trời chiếu rọi trong đáy mắt của Thùy Sam...

Khiến cô ấy nhìn tới mức thất thần.

“Mặc dù ở trong viện không gặp cô, nhưng ảo tưởng an ủi bản thân cũng tốt.”

Nếu ngày nào đó thực sự không gặp được cô ấy, Vũ Phong nghĩ chắc chắn mình sẽ phát điên!

Dương Thùy Sam, cả đời này tôi sẽ nằm trong tay em, không bao giờ thoát ra ngoài nữa!

Đương nhiên, điều kiện trước tiên là anh ta cũng không muốn thoát!

Anh ta hận cả đời này không thể trôn vùi trong sự dịu dàng của cô, không bao giờ thoát ra thì tốt!

“Tối cô muốn ăn gì?” Vũ Phong vuốt tóc đuôi ngựa của cô, hỏi.

Anh ta phát hiện, Dương Thùy Sam để kiểu tóc gì cũng đẹp.

Nhớ lúc lần đầu tiên gặp cô, cô còn để tóc mái bằng, sợi tóc đen dài tới bả vai, giống như thác nước chảy vậy, vô cùng non nớt, xinh đẹp.

Lúc đó thực ra bản thân anh ta cũng rất trẻ, thậm chí thỉnh thoảng khi gặp cô ấy còn cảm thấy xấu hổ.

Nào có giống bây giờ.

Vũ Phong nhớ lại thấy hơi buồn cười.

Thùy Sam trừng mắt nhình anh ta hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Em định khi nào cho anh chuyển lên chính thức?”

Vũ Phong không đáp mà hỏi ngược lại.

Thùy Sam kinh ngạc, rõ ràng không ngờ tới việc anh ta sẽ hỏi việc này, dứt khoát giả ngốc, nhướng mày: “Sao nào? Hóa ra anh là cong à? Cần em uốn thẳng lại hay sao?”

Cô nói cong ở đấy, chắc chắn là ý chỉ Gay!

“Vậy thì em sờ thử cho anh, xem rốt cuộc là cong hay thẳng...”

Vũ Phong nói, còn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thùy Sam nhét vào đũng quần mình.

“Anh là đồ biến thái!”

Thùy Sam đỏ mặt, bàn tay giống thuốc độc vậy, “Vũ Phong, lúc anh ở bên em có thể đừng nghĩ về phương diện kia không?”

Vũ Phong nhún vai làm như người vô tội: “Rõ ràng là em muốn uốn thẳng cho anh mà...”

Thùy Sam thờ dài một hơi: “Em sai rồi, còn chưa được à?”

Bàn về lưu manh thì chắc chắc cô ấy không phải là đối thủ của người đàn ông này!

Bàn tay của Thùy Sam đặt trên lồng ngực của Vũ Phong, cô ấy giữ khoảng cách an toàn với anh ta nói: “Vũ Phong, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào.”

Vũ Phong không thích tư thế này của cô ấy, khó chịu kéo hai tay của cô ấy xuống: “Nói đi.”

“Anh để em về chỗ ngồi đã.”

“Thùy Sam, đừng có ra điều kiện với anh!” Vũ Phong hất cằm nói.

Thùy Sam bĩu môi, có chút không vui, nhưng lại không làm gì được anh ta, đành mặc kệ anh ta ôm mình.

Cô ấy ho nhẹ một tiếng, rồi mới nghiêm túc nói: “Em hỏi anh, sao anh cứ làm phiền em mãi thế?”

Vũ Phong nhướng mày, tức giận nói: “Dương Thùy Sam, lúc em ở trong bụng mẹ em, có phải não chưa phát triển hết không?”

Vấn đề như thế này mà còn phải hỏi?

Thùy Sam cũng tức giận, đầu vươn lên như gà trọi, hét lên với anhh ta: “Anh cả ngày bám lấy người não chưa phát triển hết, hóa ra não anh cũng chưa phát triển à?”

“...”

Vũ Phong hơi kinh ngạc.

Đường đường là Vũ Phong, mà anh ta cũng có lúc kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.