CHƯƠNG 20: LẠI GỢN SÓNG
Ngày hôm đó, Hoàng Ngân đã gửi một tin nhắn cho Cao Dương Thành, nội dung của tin nhắn là hi vọng anh bớt chút thời gian dẫn cô đi xem nhà mới.
Rất nhanh, cô đã nhận được hồi âm.
“Hai giờ chiều.”
Sau đó, chính là địa chỉ nhà mới của anh.
Buổi chiều, khi cô chạy tới căn biệt thự mới của Cao Dương Thành, người tiếp đón cô không phải là Cao Dương Thành mà là Khuất Mỹ Hoa.
“Cô Đỗ, Dương Thành có một ca phẫu thuật gấp vào buổi chiều nên nhất thời không thể đến đúng hẹn. Vì thế anh ấy gọi tôi tới đây, cô không ngại chứ?” Khuất Mỹ Hoa cười hỏi cô.
“Sao có thể chứ! Ai trong hai người tới cũng giống nhau mà!” Hoàng Ngân cười một tiếng, không quá để bụng.
Khuất Mỹ Hoa dẫn Hoàng Ngân vào phòng xây thô.
Hoàng Ngân bắt đầu đo đạc ghi chép, Khuất Mỹ Hoa vẫn ở bên cạnh nhiệt tình giúp đỡ cô.
“Cô Đỗ, cô ngại nếu tôi gọi cô là Hoàng Ngân chứ?” Khuất Mỹ Hoa đột nhiên hỏi cô.
Hoàng Ngân cười: “Tất nhiên là không rồi!”
“Thật ra tôi đã từng thấy cô từ rất lâu trước đây.”
“Hả?” Hoàng Ngân khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
“Tôi biết cô là bạn học của Dương Thành, tôi đã thấy hình của cô ở trong máy tính của anh ấy.”
Tay cầm bút của Hoàng Ngân khựng lại, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Sao có thể chứ? Làm sao trong máy tính của anh ấy lại có hình của tôi được?”
“Cô đừng hiểu lầm! Không phải là hình hai người chụp riêng mà là hình chụp chung với rất nhiều người.”
Khuất Mỹ Hoa cười vô cùng hồn nhiên: “Cô yên tâm! Cho dù là ảnh chụp riêng của hai người thì tôi cũng sẽ không ghen đâu. Tôi biết giữa hai người tuyệt đối không có khả năng.”
Nói xong, Khuất Mỹ Hoa nháy mắt vài cái với Hoàng Ngân, nói một câu đầy ý vị sâu xa: “Bởi vì Dương Thành có một người mẹ vô cùng đáng sợ.”
Khi Khuất Mỹ Hoa nhắc tới mẹ của Cao Dương Thành, sắc mặt Hoàng Ngân bỗng thay đổi.
Cô nhìn cô gái có bề ngoài dịu dàng, đầy khí chất thục nữ trước mặt, bỗng nhiên lại có một loại ảo giác… Thật ra cô ta không hề yếu đuối như bề ngoài của mình đúng không?
Chí ít, cô ta còn biết cảnh cáo cô.
“Đúng rồi…”
Khuất Mỹ Hoa bỗng nhớ tới điều gì đó: “Hoàng Ngân, cô lấy chiếc khuyên tai lần trước từ đâu ra vậy?”
“Sao?” Hoàng Ngân không ngờ cô ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này, cô sờ lên khuyên đinh trên vành tai của mình, tùy ý đáp lại một câu: “Do một người bạn tặng.”
“Chắc chắn không phải là người bạn bình thường nhỉ?” Khuất Mỹ Hoa cười đầy ám muội với cô: “Viên kim cương gắn trên đó cũng không phải là kim cương bình thường đâu.”
“Hả?” Hoàng Ngân kinh ngạc nhìn cô.
“Chẳng lẽ cô không biết à?” Khuất Mỹ Hoa nhìn cô bằng ánh mắt khó tin rồi nói tiếp: “Viên kim cương này tên là ‘Trái Tim Biển Cả’, cô từng nghe nói về nó chưa? Nó… Là vô giá! Toàn bộ thế này chỉ có một viên duy nhất, chính là viên được gắn trong vành tai của cô.”
Khi nói lời này, trong mắt Khuất Mỹ Hoa lộ ra sắc thái cực kỳ hâm mộ.
Hoàng Ngân kinh ngạc đứng tại chỗ, trong đầu cô nhất thời loạn thành một đống hồ nhão.
‘Trái Tim Biển Cả’, trên toàn bộ thế này chỉ có một viên duy nhất, giá trị vô cùng xa xỉ, mà lại tượng trưng cho tình yêu duy nhất. Dù trước đây cô chưa từng nhìn thấy nó nhưng cô vẫn luôn được nghe về truyền thuyết xung quanh viên ‘Trái Tim Biển Cả’. Nhưng cô không ngờ được rằng viên ‘Trái Tim Biển Cả’ trong truyền thuyết lại được gắn trên người Đỗ Hoàng Ngân cô, hơn nữa còn lâu tới năm, sáu năm!
Năm đó, sau khi Cao Dương Thành tặng cô, anh nói gì? Đây là một viên kim cương Swarovski giả!
Đỗ Hoàng Ngân, mày thật ngốc!
“Chồng cô tặng à?”
Khuất Mỹ Hoa hỏi thử một câu.
Hoàng Ngân đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy có chút lạ lẫm với xưng hô “Chồng” trong miệng cô ta nhưng cuối cùng cô lại không giải thích, chỉ lắc đầu: “Không, không phải… Chỉ là một người bạn bình thường thôi.”
Cô cảm thấy có chút hoảng hốt, mất hồi lâu mới hoàn hồn rồi tiếp tục chìm vào công việc.
Khuất Mỹ Hoa nở một nụ cười mập mờ bên cạnh cô, đôi môi đỏ mọng hơi mím nhưng lại không nói gì thêm nữa.
…
Trong văn phòng khoa ngoại thần kinh——
“Bác sĩ Cao, sao máy tính của thầy đột nhiên tắt ngúm vậy?” Dương Thùy Sam đang dùng laptop của Cao Dương Thành để xem bản gốc tài liệu luận văn, máy tính bỗng nhiên tự động tắt máy.
“Để tôi xem thử!”
Cao Dương Thành cầm ly trà đi tới, khởi động lại laptop nhưng làm cách nào thì cũng không mở lên được.
“Bị hư rồi.”
“Dạ, máy tính của thầy bị hư là vì em dùng, tí nữa tan ca, em sẽ mang nó đi tới cửa hàng sửa chữa giùm thầy nhé.” Dương Thùy Sam nhiệt tình nhận việc này.
“Không cần, tự tôi đi cũng được!”
“Thầy bận rộn như vậy, không biết khi nào mới đi được, vẫn nên để em đi cho. Em rảnh lắm, hơn nữa em cũng thuận đường, nhà em ngay sát bên cửa hàng máy tính.”
“Vậy cũng được!” Cao Dương Thành không từ chối thêm nữa.
Anh giơ tay lên gõ đầu Dương Thùy Sam: “Cô nhớ kỹ là không được xóa bất kỳ tài liệu nào trong máy tính của tôi, đặc biệt là ổ đĩa F, không được đụng tới.”
Dương Thùy Sam chớp mắt đầy xấu xa với anh: “Sao thế ạ? Trong ổ đĩa F có rất nhiều phim 18+ à?”
Cao Dương Thành ưu nhã nhấp một ngụm trà, cũng không giải thích mà chỉ cười nói: “Cô biết là tốt!”
…
Dương Thùy Sam mang máy tính tới cửa hàng điện máy, còn đặc biệt dặn dò ông chủ trong tiệm: “Không được để mất bất kỳ tài liệu nào trong máy tính này. Đặc biệt là không được đụng đến ổ đĩa F, ông chủ đã nhớ chưa?”
“Nhớ rồi, nhất định không đụng vào.”
Trùng hợp chính anh trai của Lý Minh Nhung là Lý Mạc Vương làm ông chủ cửa tiệm này.
“Vậy khi nào tôi có thể lấy máy?”
“Tôi nhất định sẽ sửa xong cho cô trong vòng ba ngày. Người đẹp à, cô để lại số điện thoại đi, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cô.”
“Được.”
Dương Thùy Sam để lại số điện thoại, đặt máy tính xuống rồi rời đi.
Chiều hôm sau, gần tới lúc tan tầm, Hoàng Ngân nhận được cuộc gọi của Lý Minh Nhung.
“Chị Hoàng Ngân, chị mau tới tiệm của anh em xem thử đi!”
Lúc này, Hoàng Ngân đang vẽ thiết kế lên giấy cho nhà mới của Cao Dương Thành, cô để di động bên tai, dùng bả vai và đầu kẹp lại, miệng hỏi Lý Minh Nhung: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chị có đang lên mạng không?”
“Có.”
“Em gửi lên Messenger cho chị.”
“Cái gì thế?” Hoàng Ngân hồ nghi lầm bầm một câu, Lý Minh Nhung đã gửi một tệp tài liệu trên Messenger cho cô.
Hoàng Ngân vội bấm vào, vừa mở ra thì cô kinh ngạc tới đờ người.