Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 2: Chương 2: Nhà có em bé đáng yêu




“Chuyện này...”

Cô y tá kia nhìn Đỗ Hoàng Ngân với vẻ khó xử: “Xin lỗi, người nhà bệnh nhân, tôi... tôi chỉ là bác sĩ thực tập vừa mới đến bệnh viện này, tôi không rõ tình hình cụ thể, nhưng tôi sẽ giúp cô hỏi y tá riêng của cô, xin cô đừng nóng vội.”

Cô ý tá bưng khay thuốc trong tay, vội vàng bước về phía phòng y tá.

Hoàng Ngân cũng lật đật chạy theo.

Vừa vào đến phòng nghỉ của y tá, trái tim thấp thỏm như treo ngược lên cây của cô bỗng chốc rơi xuống, thở phào một hơi vì yên tâm, nhưng hốc mắt cũng bất giác đỏ lên.

Trên bàn y tá, một bé trai trọc đầu mặc áo bệnh nhân sọc xanh nhạt vô cùng đáng yêu, đứa nhỏ ngồi trên ghế nhỏ cao cao, đôi chân ngắn cũn đung đưa trong không trung, trong tay còn ôm bảng vẽ, đang chăm chú vẽ cô y tá bên cạnh bé.

“Dương Dương, nào, khen chị Mỹ một câu, chị Mỹ cho bé kẹo ăn nè.”

Cô y tá cầm một cây kẹo đáng yêu lắc lắc trước mặt bé Hướng Dương.

Bé Hướng Dương không nói năng nhiều, chu môi hôn “chụt choẹt” lên mặt cô y tá tên Mỹ: “Chị Mỹ xinh đẹp nhất, chị đừng lấy kẹo dụ dỗ Dương Dương nữa, mẹ em nói rồi, Dương Dương mà cứ ăn kẹo mãi thì đến cả răng cửa cũng không còn. Không còn răng cửa, sau này lớn lên sẽ không tìm bạn gái xinh đẹp như chị Mỹ đâu!”

Câu nói này của bé Hướng Dương khiến cô y tá tên Mỹ vui đến mức nở hoa trong lòng, cô gái ôm chặt bé Hướng Dương: “Không sao, không tìm được bạn gái, chị Mỹ đành hi sinh thân mình gả cho bé vậy!”

Bé Hướng Dương cũng cười khanh khách: “Chị Mỹ lừa em, chị cũng giống y như các chị y tá khác vậy, chỉ muốn gả cho anh bác sĩ đẹp trai nhất bệnh viện này thôi.”

“Hửm?” Cô y tá tên Mỹ kia lắc đầu, phủ nhận, tiện thể trêu bé: “Anh chàng đẹp trai nhất bệnh viện chúng ta không phải bé Hướng Dương này à, chị không gả cho bé thì gả cho ai đây!”

Bé Hướng Dương mím môi cười.

Hoàng Ngân cũng không nén được tiếng cười, bước tới gần bàn y tá, gõ gõ lên mặt bàn: “Này, bạn nhỏ Đỗ Hướng Dương tự luyến!”

“Mẹ!”

Anh bạn nhỏ vừa nhìn thấy Hoàng Ngân, đã “xoạt” một tiếng tụt khỏi chiếc ghế tựa, chạy thẳng về phía Hoàng Ngân.

“Từ từ thôi...”

Hoàng Ngân cúi người, ôm anh bạn nhỏ kia vào lòng.

“Mỹ à, cảm ơn em đã kiên nhẫn chăm sóc Hướng Dương nhà chị, đúng là khổ cho các em rồi.” Hoàng Ngân nói lời cảm ơn y tá Mỹ với vẻ cảm kích. Bình thường, mỗi khi cô bận, luôn có Mỹ và các cô y tá đáng yêu khác chăm nom bé Hướng Dương, cũng may mà có họ, cô mới có thể yên tâm đi làm kiếm tiền.

“Ấy, chị Hoàng Ngân đừng nói như vậy, chăm sóc Dương Dương vốn là trách nhiệm của bọn em mà, huống hồ Dương Dương vừa ngoan vừa đáng yêu như thế, y tá nào ở đây cũng thích thằng bé lắm!”

Hoàng Ngân bật cười: “Cho nên chị càng phải cảm ơn các cô ấy chứ! Ơ, hôm nay chỉ có một mình em trực ban à? Sao không thấy các y tá khác?”

“Có phải đâu.” Cô y tá Mỹ cũng bật cười, hất cằm về hành lang dài bên phải, chỉ thấy một dàn y tá đang bò rạp bên bờ tường nhìn trộm gì đó: “Đám mê trai đó đang ngắm bác sĩ khoa ngoại thần kinh vừa mới đến bệnh viện của chúng em không lâu, nói thật lòng thì, đẹp trai không đỡ nổi, hờ hờ.”

Y tá Mỹ nói, khóe miệng xinh đẹp cũng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười mê mẩn.

Mà đúng lúc này, những cô y tá đang xúm đông xúm đỏ ở bên kia lũ lượt kéo về, trên gương mặt các cô hiện rõ vẻ lưu luyến.

“Đi rồi hả?” Mỹ hỏi các cô.

“Ừ, vào phòng phẫu thuật rồi.” Các cô y tá trông rất tiếc nuối.

“Ôi chao, bác sĩ Cao đúng là đẹp trai đến mức khiến người ta muốn phạm tội mà!!”

“Đâu chỉ có thế, ôi giọng nói trầm ấm ấy, ‘xuất hiện tình trạng tụ máu trong não, chuẩn bị làm phẫu thuật’, ôi ôi ôi, mẹ ơi, đến cả giọng nói cũng làm phụ nữ sình bụng được luôn!!” Cô y tá trông rất mê trai, cố tình đè giọng nói xuống học theo cách nói chuyện của bác sĩ Cao.

“Chứ còn gì nữa! Quan trọng nhất là người ta đẹp trai lồng lộn như vậy mà vẫn còn là một tráng sĩ độc thân! Hơn nữa vừa đến bệnh viện chúng ta đã được đặc cách thăng chức lên hàng giáo sư rồi, tiền đồ mênh mông như biển cả nha!”

“Tôi còn nghe nói, bối cảnh chính trị của nhà họ Cao hùng hậu lắm nhé, con ông cháu cha điển hình đấy, muốn nhà có nhà, muốn xe có xe, nghe nói còn có biệt thự riêng ở khu người giàu nữa cơ.”

“Quào...”

Tất cả các cô gái thốt lên một tiếng kinh ngạc, dường như càng thêm phần sùng bái đối với vị bác sĩ khoa ngoại thần kinh đẹp trai kia.

“Thôi, nghỉ đi nghỉ đi, chúng ta đừng mơ nữa, không chơi được đâu! Người đàn ông điểm nào cũng ưu tú như thế làm sao vừa mắt với đám vịt giời như chúng ta được, người có tiền lúc nào cũng chú trọng chuyện môn đăng hộ đối đó!”

Đúng quá còn gì.

“Môn đăng hộ đối”, bốn chữ này không hiểu sao khiến Đỗ Hoàng Ngân nhớ tới quá khứ của mình.

Cô cũng từng vì bốn chữ “môn đăng hộ đối” này mà bị ép phải rời khỏi người đàn ông kia, đến sau cùng, người đàn ông tên Cao Dương Thành trong trí nhớ của cô chỉ có thể biến thành phím đàn thứ tám mươi chín trên cây đàn dương cầm của cuộc đời cô, là thứ khoảng cách mà cô mãi mãi không thể chạm tới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.