Tối nay Lý Nam Vũ đã bắt Xá Tuân uống hai loại thuốc, một loại là xuân dược, còn một loại giống hệt với loại thuốc năm đó, cùng loại, cùng liều lượng độc!
Cho nên, khi Khuất Mỹ Hoa gọi tên hắn, căn bản hắn ta đã không còn tỉnh táo.
Đứa bé của hai người đó, chẳng khác nào do chính tay hắn ta giết chết, mà bản thân hắn lại không hay biết, đợi đến lúc thuốc hết tác dụng, lúc tỉnh lại hắn ta sẽ có cảm giác gì nhỉ.
Bỗng nhiên anh cảm thấy mong chờ!!
“Đêm nay đừng tới làm phiền tôi, có chuyện gì, mai hãy nói”.
Cao Dương Thành dặn dò lại một câu.
“Vâng.”
Cao Dương Thành cúp điện thoại, cuối cùng, tắt máy.
Anh xoay người, đi về phía phòng ngủ.
Hoàng Ngân đang giả vờ ngủ.
Cao Dương Thành vạch trần cô, “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô chưa ngủ”
Hoàng Ngân lúc này mới mở mắt: “Không muốn tôi nghe được cuộc điện thoại à?”
“Ừm”
Cao Dương Thành gật đầu, không giấu diếm.
Hoàng Ngân mím môi, cũng không nói gì nữa.
Cô cũng có phải là gì của anh đâu, anh không muốn cô nghe thấy thì cũng là chuyện bình thường? Cho nên, cô cần gì để ý!
“Mỗi một người trên thế giới này đều tồn tại nhiều mặt, có mặt tốt, có mặt xấu... tôi cũng vậy!”
Anh nói rất sâu sắc, rất khó hiểu.
Hoàng Ngân chớp chớp mắt, từ trong chăn ngồi dậy, “Cho nên trong cuộc gọi vừa rồi, là mặt xấu của anh?”
“Đúng”
Cao Dương Thành không che giấu như cũ.
Xoa xoa tóc vẫn còn ẩm của cô, “Cho nên, không thích hợp để bị cô nghe thấy hoặc nhìn thấy, đi, sấy khô tóc đi đã”
Hoàng Ngân nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên thấy tò mò mặt xấu của anh là như thế nào? Sẽ xấu đến mức nào...
Cô vẫn ngoan ngoãn đi lấy máy sấy, đứng trong nhà tắm, nói vọng ra bên phòng ngoài: “Tôi muốn uống rượu vang, ly rượu của Khuất Mỹ Hoa kia làm tôi mất cả hứng”
Xcô ra cô vẫn chưa bị ly rượu đó dọa.
Cao Dương Thành gọi điện thoại cho quầy phục vụ, rất nhanh, nhân viên phục vụ đcô rượu vang tới.
Chai Lafite, năm 82, một chai trị giá mười mấy vạn tệ.
Quả nhiên, nhà giàu chi mạnh.
Tóc của Hoàng Ngân đã được sấy khô một nửa, cô để tóc thả hững hờ trên vai.
Cô mặc áo khoác tắm màu trắng, dây lưng ở eo được buộc chặt.
Cao Dương Thành khẽ cười.
Tao nhã nâng ly rượu vang lên, anh cùng cô đi ra ban công ngoài trời.
Cảnh đêm hôm nay của thành phố S dường như đẹp hơn mọi ngày.
Ánh đèn mờ mờ làm say lòng người.
Bầu trời đầy sao, ngửa đầu cảm nhận gió đêm mát lạnh, một cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Thân hình cao lớn của anh nhàn nhã tựa vào lan can, một tay chống trên mặt bàn, khẽ lắc lư ly rượu vang, mắt híp lại, ánh mắt gắt gao nhìn Hoàng Ngân, hỏi cô, “Cô có chắc là tôi chưa từng cho cô đáp án câu hỏi này không?”
Hoàng Ngân quay đầu sang nhìn anh, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại: “Tôi chắc chắn là chưa bao giờ hỏi anh”
“Vậy thì tôi không nói nữa”.
Cao Dương Thành cố ý thừa nước đục thả câu
Hai tay chống trên mặt bàn, híp đôi mắt ngà ngà say, nhìn phong cảnh thành phố đêm.
Lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra cảnh đêm lại đẹp đến thế...
“Vì sao?”
Hoàng Ngân sốt ruột, cơ thể nhỏ nhắn tiến sát gần đến anh, ngẩng đầu lên hỏi “Vì sao lại không nói nữa?”
“Nói rồi cũng như không”.
Cao Dương Thành nghiêng người, giọng nói lười nhác: “Cô chỉ cần uống rượu vào là chẳng nhớ được chuyện gì nữa, cho dù bây giờ tôi nói với cô đáp án, sáng mai tỉnh dậy chắc chắn cô sẽ quên, thế thì sao tôi phải nói với cô làm gì?”
Anh xòe hai tay, nhún vai, nói vẻ vô tội.
Hoàng Ngân ngẩn ngơ nhìn anh, nói: “Chẳng lẽ tôi từng hỏi rồi à? Là đêm hôm tôi say rượu sao? Chẳng lẽ đêm đó không phải là tôi nằm mơ à?”
Hoàng Ngân vỗ nhẹ vào đầu mình, kinh ngạc...
Cô mở tròn mắt nhìn anh, tóm lấy cổ áo khoác tắm của anh, khẽ thấp giọng nói: “Cao Dương Thành, đêm đó tôi nhớ tôi nằm mơ một giấc mộng xuân, mơ thấy anh... mặc áo blouse trắng của bác sỹ...”
Ánh mắt Cao Dương Thành khẽ lóe, khuôn mặt hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, vô cùng mất tự nhiên, anh túm lấy tay cô, giọng khàn khàn nói: “Chỉ là cô mơ thôi!”
Nếu cô không nhắc, thì anh cũng quên rồi! Cô gái này đúng là kỳ lạ hiếm thấy...
Nào thì mặc đồng phục, nào là SM, đến cả món đồ chơi như dây lưng cô cũng dùng luôn!
Xem ra mấy năm qua, cô quả thực ít khi mơ giấc mơ như thế!
“Mơ?”
Hoàng Ngân học theo dáng vẻ của anh, híp híp mắt, cười tà tà: “Chỉ là giấc mơ thì sao anh lại đỏ mặt?”
“Tôi đang đỏ mặt thay cô”
Cao Dương Thành có thể nói là trả lời trôi chảy, vẻ mặt ung dung bình tĩnh quả thật làm Hoàng Ngân thấy mông lung, khuôn mặt anh tuấn của anh tiến sát vào người cô, khóa cô lại giữa anh và lan can ban công, “Cả ngày mơ bạo dâm tôi, muốn không đỏ mặt cũng khó! Cô không xấu hổ, tôi còn thấy ngượng này!”
Hoàng Ngân bị anh nói vậy, cũng cảm thấy hơi ngượng ngượng rồi.
Nhưng cô làm sao mà chịu thua thế được!
“Tổng giám đốc Cao kinh nghiệm đầy mình, bị con gái YY mà cũng ngượng sao? Không thể nào?”
“Vì sao tôi cứ cảm thấy cô đặc biệt thích cụm từ "kinh nghiệm đầy mình” thế nhỉ?”
Cao Dương Thành cúi thấp người hơn, nhìn thẳng vào Hoàng Ngân, khóe miệng chứa nét cười “Sao nào? Cô ghen à?”
“Ghen??”
Hoàng Ngân ôm ngực, cười lớn một cách khoa trương “Vì sao tôi phải ghen? Anh là gì của tôi chứ? Chồng à? Là chồng người ta!! Bạn trai sao? Bạn trai cũ!!”
Hoàng Ngân nhún vai, xòe bàn tay, làm ra vẻ tự nhiên tổng kết: “Anh chẳng là gì của tôi cả, vì sao tôi phải ghen?!”
Cao Dương Thành nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt như chứa nụ cười.
Không biết vì sao, rõ ràng lời cô nói là lời anh không thích nghe, nhưng nhìn vẻ mặt cường điệu hóa của cô, cảm nhận được sự ra vẻ kiêu ngạo trong lời nói của cô làm anh cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
Đáng yêu đến mức làm anh không nhịn được mà muốn cười.
Rốt cuộc anh không nhịn được nữa, khẽ bật cười.
“Anh cười cái gì?”
Hoàng Ngân ảo não đẩy anh ra.
Cao Dương Thành thuận thế túm chặt lấy cánh tay cô, nhoáng cái, anh đã vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng mình.
Anh phát hiện, chỉ khi ở bên cạnh cô, anh mới có thể cười từ đáy lòng.
Chỉ khi có cô, anh mới cảm thấy từng giây từng phút trôi qua nhẹ nhàng, có ý nghĩa!
Cũng chỉ khi cãi nhau với cô, anh mới cảm thấy cuộc sống có tư vị.
Cũng đúng, bây giờ trên thế giới này, ngoài người phụ nữ đang trong lòng anh đây dám cãi lại anh thì còn ai dám khiêu khích tính nóng nảy của Cao đại gia anh chứ?
Hoàng Ngân đột nhiên bị anh ôm chặt, ngây người ra.
Lúc tỉnh táo lại, cũng không giãy ra mà để mặc anh ôm lấy.
Đêm nay, đã buông thả rồi, cho nên cũng chẳng để ý chuyện nhỏ nhặt này...
Cả đêm nay cứ buông thả như vậy đi!