- Ba...! Tại sao lại như vậy??? Ba đã từng nói sẽ tôn trọng tình yêu của con cơ mà??? Ba quên rồi sao - ông thầy gân cổ lên cãi
- Ba kô quên...KÔ HỀ QUÊN. Nhưng - ông Hiroli quay ng` lại, tiến về phía nó, ông bước thật chậm rãi - gia thế nó kô hề hợp với con. Ta kô đồng ý nó làm dâu nhà này
Nó bị động đến lòng tự ái, kô cầm nổi nước mắt, nó phi ngay ra cửa. Ông thầy hốt hoảng chạy lại nắm tay nó, lôi nó vào phòng, tuyên bố rõ ràng
- Nếu ba kô chấp nhận cô ấy thì ba đừng mong nhìn thấy mặt con một lần nữa... kể cả gia tài này...con...cũng kô cần. Con sẽ đi làm, sẽ đi làm, dành dụm tiền thuê nhà, lấy cô ấy làm vợ.
- Bọn con cũng chẳng cần sự giúp đỡ của ba mẹ. Con kô ngờ ba lại là ng` quan tâm đến gia cảnh nhà ngta đến thế. Tạm biệt ba
- Mày...mày...hộc hộc
- MÌNH!!! MÌNH ƠIIIIIIIIIIII.... THẰNG CON TRỜI ĐÁNH. MÀY QUAY LẠI ĐÂY. BA MÀY LÀM SAO RỒI NÀY. Con ơi là con.......
Tiếng bà mẹ khóc não nề mà cũng chẳng làm hắn quay lại... Có lẽ hắn điên rồi!!! Bệnh tim của ba hắn đang tái phát đấy! Sao thế này? Tại sao đôi chân hắn kô chịu quay lại??? Tại sao đôi chân hắn càng đi nhanh hơn??? Tại sao đôi chân hắn chỉ đi về hướng ng` con gái ấy??? Phải chăng hắn đã yêu nó? Hay hắn muốn lấy nó, bảo vệ nó chỉ để quên linda - ng` con gái mà hắn coi trọng hơn mạng sống? Hay chỉ là...hắn chán ghét cái gia đình hắn?
Hắn bước thật nhanh ra cửa, bàn tay hắn lạnh toát. Ngồi trên chiếc ghế đá phủ đầy tuyết, hắn kô còn cảm giác với cái lạnh. Phải rồi, hắn đã mất cảm giác, đã mất hết cảm giác rồi!
...
...
...
Trái tim hắn...hóa đá rồi
Gì thế này? một vòng tay ôm hắn từ phía sau. Hắn cảm nhận đc hơi ấm từ con ng` ấy truyền sang hắn...linda hả? kô, kô phải ha ha...làm gì có chuyện linda ở bên cạnh hắn cơ chứ? Thật hoang tưởng...! linda đã thuộc về ng khác rồi ha ha...một ông già 65 tuổi...đáng làm cha cô ấy thì đúng hơn!Nhưng... cái cảm giác này...dễ chịu quá!~ ước gì bàn tay này mãi mãi sưởi ấm cho hắn...mãi mãi