Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 243: Chương 243: Cường giả khí tông




Cho dù ba nhà có hợp sức lại cũng không bằng một tên cường giả Khí Tông, tuy có tuyệt vọng nhưng cũng không thê thảm lắm vì ba nhà đã cho con cháu rời đi hết một phần rồi.

Phành!

Uy áp từ ba người phát ra làm tất cả tộc nhân của ba đại gia tộc phải nằm bẹp xuống dưới đất, còn mấy cao thủ của ba đại gia tộc thì phải dùng đao hoặc kiếm chống xuống đất đỡ lại, để mình không quỳ xuống.

- Đây chính là cái giá của các ngươi!

Một tên trong ba người lên tiếng, người này là Bộ Đồng, là một cường giả Khí Tông sơ kỳ.

Chân khí thôi động, hắn đánh một chưởng xuống đất, phía dưới đất liền xuất hiện nhiều thanh gai nhọn đâm lên trên, không ngừng xuyên qua người một số người.

Một số kẻ thực lực yếu liền bị đâm trúng, nhiều tiếng la thảm vang lên, tiếp đến Ngưu Bôn từ trên không bất chợt lao xuống đánh vào ba người tộc trưởng.

Ba người họ cũng không kém, cùng nhau thôi động chân khí đến cực hạn, chân khí quấn quan ba người cuối cùng tụ lại ngay lòng bàn tay, bọn họ hét lớn một tiếng đánh ra tuyệt kỹ của mình.

- Lôi Quyền! Hỏa Long Quyền! Thủy Tinh Kiếm!

Bành! Ầm...

Phụt!

Ba người cùng chạm vào người của Ngưu Bôn, nhưng liền bị đánh văng ra như là quả banh va phải tường, ba người bắn mạnh ra phía sau, đập mạnh vào tường, mọi người phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt, quần áo rách nát.

- Xem ra lần này chúng ta lành ít dữ nhiều rồi!

Vương Mạc chật vặt thì thào, hiện tại bọn họ đã định nhắm mắt buôn tay rồi, dù gì bọn họ cũng đã cố gắn hết sức rồi.

- Khà khà, khụ khụ...cả đời ta làm bạn với lão Mạc ngươi là không hối hận nhất!

Trần Thiên Hàn cười đắng với Vương Mạc, hiện tại thì mọi người đã không còn sức chống cự nữa rồi

- Ta thật không ngờ cũng có ngày mình rơi vào tình trạng này!

Đổng Thanh Phong tay ôm ngực ho ra máu, cười thảm nhìn sang toàn trường lần cuối, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng.

Nếu như chỉ có một mình Trương Nộ Lãng thì họ có thể đánh lại được, nhưng ba tên cường giả này đều là Khí Tông, cấp độ chênh nhau không hề nhẹ chút nào, làm sao mà bọn họ đánh lại được chứ.

- Bắt bọn chúng lại cho ta!

Trương Nộ Lãng lớn tiếng ra lệnh, mọi người nhanh chóng bị khống chế, sau đó bắt lại.

Phía bên ngoài người dân cùng một số gia tộc nhỏ nhìn vào chứ không dám xông vào giúp đỡ, một số gia tộc đang bám đùi Trương gia thì càng thêm vui mừng vì sắp tới họ sẽ có địa vị cao hơn trước rồi.

- Xem ra tam đại gia tộc về sau không tồn tại nữa rồi!

Mọi người nhìn thấy vậy chỉ đành lắc đầu chứ không biết làm gì khác.

* * *

- Cha...

Trần Chính Thiên nhìn thấy Trần Thiên Hàn bị đánh thê thảm, người làm con như hắn không thể nào nhịn được, hắn rất muốn xông ra ngoài đánh với đám người đó, cho dù có chết hắn cũng cam lòng.

Hàn Nguyệt nhanh chóng giữ hắn lại, nàng biết hiện tại ra ngoài đó chỉ có con đường chết mà thôi.

- Về sau ta sẽ cho Trương gia các ngươi trả giá thật lớn!

Hắn siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào tường làm máu ứa ra, mối thù này hắn không thể nào nuốt trôi được.

* * *

Phía Tiểu Vũ!

Thình thịch, thình thịch!

Bỗng nhiên tim của Trần Vũ cùng phân thân của mình trở nên đau nhói, làm hắn càng thêm bất an.

- Không lẽ...mọi người nhất định không được xảy ra chuyện gì!

Bên ngoài tháp, Tiểu Vũ cũng lẩm bẩm như Trần Vũ, hắn đoán đây chính là điềm xấu.

- Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên! Con cũng đừng lo lắng quá!

Tháp Lão làm sao không biết được hắn đang nghĩ gì, nên lập tức lên tiếng trấn an hắn.

Gã cũng không có trả lời mà chỉ gật đầu với sư phụ mình, sau đó thôi động linh lực điều khiển Phi Kiếm bay nhanh về phía trước.

* * *

Trần gia!

Đám người Trương gia đã hoàn toàn tiếp quản Trần gia, Vương gia, Đổng gia, bọn hắn chia người ra đi xâm chiếm hai nơi còn lại, đầu não đã bị bắt thì những tên kia tính là gì.

Trên tay chân mọi người Trần Thiên Hàn, Vương Mạc, Đổng Thanh Phong đều bị xiềng xích trói lại một cách trầm trọng, xương quai hai vai bị khóa sắt khóa lại, không cách nào vận hành chân khí, tinh thần bọn họ đều uể oải không phấn chấn, trên người tất cả đều là vết máu, chật vật không chịu nổi.

Bên cạnh bọn họ là đám trưởng lão của ba gia tộc, bọn họ cũng bị y như vậy, người đầy thê thảm.

Trẻ em và phụ nữ không có tu vi gì mạnh thì chỉ bị gom lại một chỗ chứ không có bị trói lại như bọn họ.

Một tên tộc nhân Trương gia đi tới bên cạnh Trần Thiên Hàn, một cước đá vào sau lưng lão.

Trần Thiên Hàn giận trừng mắt liếc tên thị vệ của Trương gia kia.

- Moá, lão già nầy, làm tù nhân còn dám cứng như thế, đá chết ngươi!

Thị vệ kia chợt đạp hướng Trần Thiên Hàn, đem Trần Thiên Hàn một cước đạp lật.

Vết thương trên xương hai vai bị tác động, đau đến Trần Thiên Hàn ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng sửng sốt không có thốt một tiếng, bị khóa xương quai, coi như là thập giai cường giả, vậy cùng người bình thường không khác, đau đớn kia cũng là một chút cũng không phải ít.

- Tộc trưởng!

- Hàn huynh!

Vương Mạc cùng Đổng Thanh Phong cùng lên tiếng, bọn họ thấy tình cảnh này vô cùng thê thảm, nhưng hiện tại đã hữu khí vô lực.

Đúng lúc này một tên thị vệ Trương gia chạy lạy, quỳ một chân xuống đất, thành khẩn nói:

- Tộc trưởng, chúng ta đã đều tra, Trần gia, Vương gia, Đổng gia đã cho một số người chạy trốn, hiện vẫn chưa tìm được!

- Nếu để bọn chúng chạy đi thì sẽ là họa về sau, trước khoan giết, mau treo lên thông báo nói nếu người nhà cũng những tên này không về đây thì chúng ta sẽ giết từng người từng người một.

Trương Nộ Lãng làm sao có thể để chuyện đó xảy ra được, hắn cười lạnh ra lệnh cho tộc nhân đi làm, hắn không tin chỉ mới đây mà những người kia đã chạy khỏi.

- Phi! Ta khinh, ngươi chỉ là một con cầm thú mà thôi!

Một gã tộc nhân Trần gia phỉ nước bọt mắng lập tức bị tên thị vệ tát một cái bay ra ngoài, khóe miệng máu me thê thảm, tựa như một con yêu thú thị huyết, gắt gao ngó chừng đám thị vệ kia.

Trương Nộ Lãng cười lớn, cuối cùng thì kế hoạch của hắn đã thành công tám phần mười rồi, chỉ cần bắt thêm đám người kia nữa là xong.

- Ta xem các ngươi cứng đầu được bao lâu, ha ha ha, lần này ta đã tung lưới bắt một mẻ cá lớn rồi!

Mặc dù bị đe doạ nhưng đám người ba đại gia tộc đều có bộ mặt ngông nghênh, không khuất phục.

Trương Nộ Lãng thấy đám người đó mặt mủi khinh bỉ mình thì tức giận, đám người này thật đúng là cứng mềm không ăn.

- Người đâu!

- Có!

Mấy tên thị vệ lập tức đi lên.

- Đem bọn họ treo ngược lên cho ta!

Trương Nộ Lãng lộ ra vẻ dử tợn, quát lạnh nói.

- Bản thân ta muốn nhìn, các ngươi có thể chịu tới khi nào!

Mấy tên thị vệ lao đi tới, đem đám người Trần Bằng, Đổng Mục, Mạc Mông toàn bộ áp ở dưới, dẫn tới bên trên một cột gỗ dùng khóa sắt trói lại.

- Đánh thật mạnh tay vào cho ta!

Trương Nộ Lãng giận quát một tiếng.

- Trương Nộ Lãng, ngươi có gan hướng về phía chúng ta đi, bọn họ vẫn chỉ là hài tử!

Đám người Đổng Thanh Phong, Vương Mạc giãy giụa muốn đứng lên, nhưng mà bị đám thị vệ một cước đạp lật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.