Có thể nói, Ma Vực là nơi tuyệt vời cho người muốn tu luyện và thử thách bản thân, nhất là cao thủ Tiên Thiên. Bởi vì nhân tố chủ yếu kiềm hãm sự thăng cấp của cao thủ Tiên Thiên chính là ý chí và tinh thần kiên định.
- Thiên địa linh khí trong đây thật nồng đậm!
Trần Vũ và Tiểu Vũ thông qua thông đạo, liền xuất hiện tại một khu đất trống, phía dưới chân họ chính là một cái bình đài hình tròn, bán kính phải tới ba thước, đây thật ra cũng là một cái truyền tống trận.
Thiên địa linh khí nồng đậm đến mức không thể tưởng tượng nỗi, mỗi một lần hít thở đều có một lượng lớn thiên địa linh khí ùa vào trong cơ thể. Bất quá, trong thiên địa linh khí nơi đây lại ẩn chứa một khí tức âm hàn lạnh lẽo.
- Ma khí thật tuyệt vời!
Trái ngược với Trần Vũ thì Tiểu Vũ lại khen độ nồng đậm của ma khí nơi này, đối với một tên ma tu như hắn thì ma khí cũng là một loại dinh dưỡng mà thôi, với lại hắn đang tu luyện Huyền Ma Chân Kinh, thì mấy cái ma khí vớ va vớ vẫn này không có xâm hại tới hắn được.
Bản thân đã là tâm ma rồi thì còn sợ tẩu hỏa nhập ma được nữa sao?
Nhìn lướt qua, toàn bộ không gian nơi này mờ mờ ảo ảo, tối đen như mực, từng trận âm phong và tiếng gào khóc như quỷ khóc sói tru nổi lên, tràn ngập khí tức khủng bố. Thỉnh thoảng có minh hỏa lấp lóe, càng khiến khung cảnh có vẻ âm trầm dị thường.
Nhưng xung quanh cũng không có bao nhiêu người, bọn họ tụm ta tụm bảy lại với nhau thành một đội, để khi tiến vào bên trong sẽ bảo vệ được tính mạng của mình tốt hơn.
Trần Vũ rút tấm địa đồ của Ma Vực ra xem, hắn thấy đây chỉ là một tấm bản đồ đơn thuần, nhưng còn có công năng khởi động trận pháp trở về bên kia.
Trong đây phân ra trong vòng hai trăm dặm thì là khu dành cho võ giả từ Binh Khí Cảnh trở xuống, từ hai trăm dặm đi thêm năm trăm dặm nữa thì chính là khu sân chơi của Tiên Thiên trở xuống, còn lại thì dành cho cấp bậc cao hơn.
- Chẳng trách Ma Vực được xưng là thánh địa tu luyện, thiên địa linh khí nồng đậm như vậy, tốc độ tu luyện hiển nhiên sẽ gấp mấy lần so với bên ngoài.
Trần Vũ thầm nghĩ trong lòng, hai mắt loé lên tinh quang, nhìn vào không gian kỳ dị này, tâm tình không một chút sợ hãi mà ngược lại là vô cùng thích thú.
...
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút, các ngươi mới vừa thăng cấp lên cảnh giới Bạo Khí Cảnh, tuy ở đây chỉ là nơi ven Ma Vực nhưng cũng không nên xem thường. Nhất định phải cẩn thận, nghìn vạn lần không thể để âm sát khí nhập thể, tuy ngay lúc đầu có cảm giác không rõ ràng, nhưng theo thời gian sẽ dần thấm nhập vào tinh thần của chúng ta, phá hủy ý chí của chúng ta, không thể không thận trọng, nhất là lúc tu luyện càng dễ bị xâm nhập hơn.
Khi Trần Vũ đang quan sát không gian này, một giọng nói trẻ tuổi nhưng trầm ổn và uy nghiêm bỗng nhiên từ phía sau truyền đến. Phía sau hắn bỗng nhiên có thêm mấy thiếu niên nam nữ.
Mấy thiếu niên nam nữ đồng thanh nói:
- Đã biết rồi, sư huynh.
- Sư huynh, Ma Vực này quả nhiên ít người vào hơn là sơn mạch ngoài kia nhiều. Tuy nguy hiểm trùng trùng nhưng được cái là thiên địa linh khí ở ngay lối vào cũng nồng đậm hơn nhiều so hạch tâm sơn mạch rồi. Chi bằng chúng ta ở đây tu luyện một lúc rồi hãy tiến sâu vào?
Thiếu niên trầm giọng nói:
- Không được! Đây là lối vào, tuy lượng người ra vào không nhiều lắm, nhưng mà cũng không thích hợp để tu luyện, hơn nữa ma hạch ở gần đây nhất định đã bị những người vào trước lấy gần hết rồi, nếu không nhanh tiến vào sẽ không có phần của chúng ta. Đi thôi, theo ta, chúng ta đi sâu vào trong.
Nghe thiếu niên nói, Trần Vũ cảm ứng thấy từng tia khí tức âm lãnh đang lẫn lộn trong thiên địa linh khí, nhưng mà hắn cũng không thấy có một chút khác thường nào, nên thầm nghĩ trong lòng:
- Có lẽ đây là âm sát khí? Ma hạch mà hắn nói là cái gì? Có phải cũng như yêu hạch của yêu thú không nhỉ?
Lần đầu tiên tiến vào Ma Vực, Trần Vũ cũng không hiểu nhiều về Ma Vực, lúc này mới thấy mình vào đây có chút vội vàng quá, lẽ ra trược khi vào, chí ít cũng phải tìm hiểu tường tận tình hình cơ bản trong Ma Vực mới phải. Nhưng mà cũng không quan trọng lắm, nhập gia thì tùy tục thôi!
Đúng lúc này, thiếu niên đã dẫn mấy vị thiếu niên nam nữ đi đến chỗ Trần Vũ và Tiểu Vũ.
- Hử! Còn chưa đột phá tới Tụ Khí Cảnh?
Thiếu niên liền nhìn thấy Trần Vũ và Tiểu Vũ đang đứng phía trước bọn họ, cảm ứng khí tức trên người của cả hai quả thật là như vậy, thiếu niên dường như hơi bất ngờ.
Một người trong số đó thấp giọng nói:
- Chưa đột phá được Tụ Khí Cảnh mà lại dám vào đây, thật là lợi hại!
- Lợi hại cái gì, chỉ e là chán sống rồi mới đúng, ha ha ha... Chúng ta đã thăng cấp lên Bạo Khí Cảnh mà vẫn còn cần sư huynh dẫn dắt mới dám tiến vào đây...
Đám thiếu niên nam nữ thấp giọng bàn tán về hai người Trần Vũ, sau đó nhanh chóng đi sâu vào trong.
Trần Vũ hơi nhíu mày, bất quá cũng không chấp nhất với bọn họ, dù sao thì cả hai cũng không cùng đẳng cấp để nói chuyện với nhau.
Đúng lúc này, lại truyền đến một giọng nói:
- Ồ, huynh đệ, ngươi quả thật dám thò đầu vào đây sao?
Chủ nhân của âm thanh này chính là thiếu niên ngồi chung xe ngựa với Trần Vũ, khi hắn nhìn thấy Trần Vũ liền vô cùng kinh ngạc, lúc đầu cũng tưởng hắn nói chơi cho oai thôi, ai ngờ nói chơi mà làm thật.
- Quả thật là gặp lại, ha ha ha, chúng ta chỉ vào đây để đi dạo cho biết một chút rồi ra liền mà thôi!
Trần Vũ cũng không ngờ lại lần nữa gặp lại hai người bọn họ, quả thật là có duyên quá đi mà.
Thiếu niên kia nghe vậy, khẽ nhíu mày nói:
- Nơi này là Ma Vực, căn bản không phải chỗ đi dạo, với lại thực lực của các ngươi thì không được... hai người các ngươi mau trở lại chỗ truyền tống, khởi công năng truyền tống của địa đồ để trở về đi.
Thấy tuổi của hai người này cũng còn quá non để nộp mạng nên hắn không ngừng khuyên nhủ, cảnh giới thấp như vậy mà dám xông vào nơi này chẳng khác nào đi chịu chết?
Trần Vũ nhận thấy rõ hảo ý của thiếu nữ kia, vậy mà còn dừng lại khuyên bảo mình, khiến trong lòng Trần Vũ phải cảm kích, bất quá hắn cũng hiếu kỳ hỏi:
- Ma hạch là vật gì vậy?
- Ma hạch, tất nhiên là kết tinh năng lượng trong cơ thể của yêu ma, giống như yêu hạch của yêu thú, đan điền của con người vậy, ẩn chứa năng lượng bàng bạc, có thể luyện chế đan dược, cũng có thể dùng làm vật liệu luyện chế trang bị vũ khí.
Thiếu nữ đứng kế bên thấy hắn không biết gì mà cũng dám xông pha vào trong này thì không khỏi che miệng mỉm cười, nhưng cũng giải thích ra cho hắn hiểu.
Trần Vũ hỏi tiếp:
- Thế thì yêu ma lại là cái gì vậy?
- Yêu ma, là tên gọi chung của các sinh vật hắc ám trong Ma Vực, hung tàn vô cùng, không hề có chút nhân tính. Các loại sinh linh sau khi chết đi, tinh khí sẽ bị hút vào trong Ma Vực, hình thành âm sát khí, trở thành thức ăn của yêu ma. Yêu ma ăn âm sát khí càng nhiều, tu vi lại càng cao.
Thiếu nữ kia ngừng một chút, lại nói tiếp:
- Cấp bậc của yêu ma phân chia như của con người, yêu ma trong Ma Vực, cũng có yêu ma cấp bậc Khí Tông Cảnh, nhưng tuyệt đại đa số đều là cấp bậc Bạo Khí Và Binh Khí Cảnh. Nếu cứ đi quanh quẩn bên trong hai trăm dặm này thì cũng chỉ gặp mấy con yêu ma phần lớn là không vượt quá Binh Khí Cảnh.
- Nếu các ngươi đã thích đi dạo thì tốt nhất là đi gần nơi này, vì khi có nguy hiểm thì may ra còn chạy kịp!
- -------------------
Trả lời đọc giả: Câu hỏi của “梦魇 “ “Mộng Yểm”: Ta cũng muốn viết một bộ truyện, nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào? Mà tác giả có tham khảo qua truyện nào chưa?
Trả lời: Trước khi viết truyện, trước hết hãy đọc thử một vài bộ truyện để lấy ý kiến của người đọc, thấy được cái sai của truyện đó, xem thứ hay của người đó thì có thể bắt đầu viết được rồi. Đơn nhiên là ta có tham khảo qua một vài bộ truyện rồi, truyện này là lấy cảm hứng từ truyện “Tu Chân Giả Tại Dị Thế”!