Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 156: Chương 156: Rời đi




Trong tiểu phòng, Đại Vũ trống không xuất hiện, hắn đang ngồi trên giường, chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe tiếng bước chân đi đến.

- Đa tạ Liễu cô nương, lần này tới đây thôi, chúng ta từ biệt tại đây!

Tiểu Vũ lên tiếng, sau đó bước vào trong phòng gọi Đại Vũ ra ngoài, cửa vừa mở liền thấy đứa trẻ đang chạy ra, Tiểu Vũ liền mỉm cười lấy cái sọt trúc cho Đại Vũ nhảy vào trong, sau đó cõng trên lưng rời đi.

Hai người đi ra khỏi Liễu gia, nàng cũng đi theo tiễn bọn hắn đến khi bóng dáng hai người khuất mất mới rời đi.

- Lần này chúng ta sẽ tiếp tục đi về phía tây, không biết sẽ có gì đang chờ đợi đây!

Tiểu Vũ thở dài ngao ngán nói.

- Ài, lần này ta ra ngoài cùng ngươi nhưng lại thấy quá nhiều phiền phức, thôi thì ta trở vào trong tháp vậy, chiếc tháp ta sẽ chuyển nó sang cho ngươi vậy!

Đại Vũ lắc đầu, nói.

Ban đầu hắn dự định là sẽ không chuyển tháp sang phân thân của mình, nhưng hiện tại xem ra phải đi vào trong để tránh phiền phức cho phân thân rồi.

Phân thân hắn đơn nhiên không có gì để phàn nàn rồi, có chiếc tháp bên người, hắn sẽ thêm an toàn, hạn chế nguy hại đến tính mạng.

Trần Vũ triệu hồi ra Khai Thiên Tháp, sau đó chuyển nó vào người của phân thân, vì cùng là một người, một dòng máu, một linh hồn nên việc thay đổi chủ vô cùng đơn giản.

- Ta vào trong tháp đây, ngươi ở bên ngoài nhớ cẩn thận là được!

Đại Vũ nói xong liền tiến vào trong tháp, phân thân đứng bên ngoài mỉm cười, bây giờ sọt trúc đã không còn tác dụng nữa nên hắn cầm lấy sọt trúc vứt sang một bên.

Bước đi trên đường, từ nơi này đi về phía tây ít người hơn hẳn, số người qua lại cực kỳ thưa thớt, hắn đành triệu hồi Tiểu Bạch ra ngoài.

Vừa ra ngoài Tiểu Bạch liền vui vẻ truyền âm, nói:

- Chủ nhân, lần này người lại muốn đi đâu!

- Tiểu Bạch, ngươi cứ đi thẳng theo con đường này là được, cứ tùy ý mà đi, không cần gấp!

Tiểu Vũ không gấp gáp chút nào, tùy tiện nhảy lên lưng của nó, hiện tại hắn vừa đi lịch lãm vừa đi du ngoạn, càng chậm càng tốt.

Hắn vừa nói xong liền nghe giọng ủy khất của Tiểu Bạch truyền lại.

- Nhưng mà ta đói bụng!

- Ngươi,... cái con heo này, tối ngày chỉ biết ăn, ài, số ta khổ mà!

- Người không được đánh đồng ta với mấy con heo thấp kém đó, ta chính là Thiên Lang đấy!

Tiểu Bạch ngước cái đầu lớn của nó lên cao ngạo, nó làm sao mà chịu đánh đồng với mấy con vật kia được.

- Rồi, rồi, ta biết ngươi là Thiên Lang được chưa! Được rồi, ngươi đi kiếm đồ ăn đi, ta ở đây đợi ngươi là được, nhớ kiếm nhiều một chút cất lại để dành.

Tiểu Vũ nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Bạch, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đeo lên cổ của nó, sau đó để cho nó mặc sức mà thỏa thích tìm kiếm đồ ăn.

Đơn nhiên hắn biết số lượng yêu thú cấp thấp trong tháp đã gần hết, nên lần này để cho nó ăn thỏa thích đi.

Tiểu Bạch như thiểm điện phóng nhanh đi tìm đồ ăn, còn hắn thì đi lại gần gốc cây cổ thụ ngồi xuống, nhắm mắt thổ nạp, từng tia linh khí màu vàng đục từ dưới đất bay lên tiến vào người của hắn.

Gió khẽ thổi qua, làm những chiếc lá khô trên cành cây chậm rãi rơi xuống, rơi lên người hắn nhưng nhanh chóng bị khí nóng làm chúng rơi ra chỗ khác, làm cho lá cây rơi xung quanh hắn thành một hình tròn.

* * *

Hai canh giờ sau, Tiểu Bạch liền mang khuôn mặt hí hửng chạy lại, hắn liền mở mắt ra, mỉm cười nói:

- Ăn đủ rồi chứ!

Nhìn thấy cái bụng phình to của nó là hắn biết đã có thu hoạch bội thu rồi, làm sao mà không tìm được thức ăn chứ!

- Hắc hắc, lần này ta may mắn tìm được cái chuồn nuôi dê, ta liền nhảy vào đó ăn thoải mái, cảm giác thật sung sướng!

- Di! Ngươi lại đi vào chuồng của người ta ăn chộm! Đúng là ngươi to xác nhưng não chỉ bằng hạt nhãn mà thôi!

Hắn đánh mạnh vào cái đầu vểnh cao kiêu ngạo của Tiểu Bạch mắng một trận, nếu nó làm như vậy những người dân kia sẽ rất khổ cực, chuyện này hắn không muốn thấy, lần này chính hắn phá hoại người ta rồi.

- Ngươi dẫn ta đi đến chỗ ngươi vừa ăn, ta lại đó đền cho người ta, về sau ngươi không được làm như vậy, nếu không ta sẽ bỏ đói ngươi một ngày.

- Tại chủ nhân không nói sớm, ta nào biết, chỉ thấy thức ăn là ta nhào vào làm một chuyến thôi, lỗi to nhất là của chủ nhân ngươi mới đúng!

- Gì? Ngươi lại đỗ lỗi cho ta...

Trên đường đi hắn cùng Tiểu Bạch cãi nhau, chuyện này làm hắn vô cùng đau đầu, riết rồi không biết hắn là chủ hay nó là chủ nữa.

- Ông trời ơi, ta làm gì sai mà lại để ta gặp chuyện như vậy, số thú ta nuôi đã chết hết rồi, lấy gì mà nuôi vợ con đây...

Từ phía xa liền truyền vọng lại giọng người khổ sở khóc lóc, hắn liền biết đây chính là chủ nhân của chuồn dê kia rồi.

- Tiến về phía trước nhanh chút đi.

Tiểu Vũ ra lệnh cho Tiểu Bạch chạy nhanh đến chỗ phía trước, liền thấy một người trung niên tầm bốn mươi, da ngăm đen, quần áo chấp vá tại nhiều nơi, thấy cảnh tượng người trung niên quỳ xuống đất khóc làm hắn khó chịu vô cùng.

- Không không đừng giết ta, nhà ta còn con nhỏ, vợ ốm cần chăm sóc,...

Người trung niên thấy một thiếu niên cưỡi Thiên Lang đi lại thì không khỏi sợ hãi, không ngừng cầu xin tha cho, thấy vậy Tiểu Vũ nhảy xuống, kiêu nó không nên lại gần nếu không sẽ dọa chết người thường.

- Vị đại thúc này không cần sợ hãi, ta đến đây là để trả nợ số thú đã bị Thiên Lang ăn mất, đây là mười ngàn kim tệ, xem như số tiền ta bồi thường cho tổn thất của đại thúc.

Tiểu Vũ ngồi xổm xuống, tay lấy ra túi kim tệ đưa đến trước mặt của trung niên kia, giọng có lỗi nói.

Người trung niên, e dè không dám đưa tay ra nhận, nhưng vẫn cố hỏi lại, hiện gia đình hắn chỉ còn số dê này là để dựa vào, hiện tại không còn xem như cả nhà sẽ chết.

- Thật sự, thật sự là trả cho ta sao?

- Thật sự, đây là lỗi của ta đã không quản kỹ yêu thú của mình, ta tại đây xin lỗi thúc thúc vậy.

Thấy người trung niên còn nhát, hắn liền dúi túi kim tệ vào tay người trung niên, sau đó mỉm cười đi lại chỗ Tiểu Bạch nhảy lên lưng nó rời đi.

- Thật đúng là người tốt mà, cảm tạ!

Hắn đi được một khúc xa liền nghe tiếng hô vọng lại liền mỉm cười sờ sờ đầu Tiểu Bạch nói:

- Chúng ta lên đường thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.