Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 214: Chương 214: Thương nhân bán áo khoác




Mà chuyện phi thăng thần giới gì đó thì bọn họ chưa từng nghe nói qua, hầu như là không có thông tin gì về nơi đó cả!

- Đúng, giúp mọi người đột phá đến Đế Cấp, còn được hay không thì phải dựa vào mọi người rồi! Còn chuyện thần giới thì ta sẽ nói sau, hiện tại chưa phải lúc để biết đến nó!

Hắn mỉm cười nói với hai người, hắn tự tin rằng mình có khả năng giúp mọi người lên đến cảnh giới đó, còn về chuyện thần giới hắn liền từ chối giải thích vì một phần mình cũng chưa hiểu nhiều về nó.

- Ngươi...tại sao cứ thần thần bí bí như vậy, chúng ta quả thật là nhìn không thấu được ngươi, mà đan dược này quý như vậy chẳng lẽ ngươi không để dành cho mình dùng sao?

Vũ Lão nãy giờ im lặng thì cũng lên tiếng hỏi hắn, ví như lão thì khó mà đưa đan dược này cho người khác, thà lấy để dành đến khi mình đột phá Hoàng Cấp thì lấy ra sử dụng, như vậy không phải hay hơn không.

- Ha ha, nhị lão không cần đoán mò, đối với ta thì loại đan dược này không có một chút tác dụng nào! Thôi, chúng ta không nhiều lời nữa, mọi người cố gắn tu luyện đến đỉnh phong rồi hẳn sử dụng, lúc đó đan dược sẽ có tác dụng lớn nhất, ta chỉ hi vọng mọi người không ai phản bội ta là được!

- Khà khà, chuyện này thì ngươi cứ yên tâm đi, cũng không nên xem thường hai người bọn ta, chúng ta rất giữ chữ tính, nếu đã quyết định đi theo ngươi lăn lộn thì không có lý do gì để phản bội ngươi cả!

Vu Lão vuốt râu cười lớn, tưởng chuyện gì chứ chuyện này thì hai lão chắc chắn làm được, mà làm tốt hơn lại là chuyện khác.

Nhị lão tự chia đan dược ra sau đó mỗi người cẩn thận cất chúng vào trong túi trữ vật của mình, bọn họ thầm thề trong lòng nếu ai dám chiếm đan dược này thì bọn họ sẽ sống chết không thôi với người đó.

- Tương lai, ngươi dự định sẽ làm gì, cứ nói để chúng ta biết trước mà chuẩn bị, hai lão già chúng ta sống cũng đã lâu nên có nhiều chuyện hay hơn ngươi, chúng ta sẽ góp ý cho ngươi!

Huyền Lão thấy hắn luyện nhiều đan dược như vậy nên cũng đoán được một chút về dự định của hắn, nên muốn hỏi để góp ý kiến thêm.

- Chuyện này thì ta cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, ta sẽ không chọn phương thức xây dựng tông môn hay đại gia tộc hoặc Hoàng Triều gì cả mà ta muốn xây dựng một cái Học Viện, đây chính là tâm quyết ta để lại cho đời sau khi phi thăng, chuyện này chắc chắn sẽ ghi danh sử sách, lưu truyền ngàn năm!

Tiểu Vũ vuốt cằm suy tư nói ra ý nghĩ trong đầu của mình, hai lão nghe được thì không khỏi giật mình, ý tưởng thật táo bạo, hơn nữa Học Viện thì bọn lão cũng chưa nghe ai nói qua nên cũng không rõ nó hoạt động như thế nào nhưng mà cũng không có hỏi nhiều.

Huyền Lão nghe vậy thì không khỏi cười lớn nói:

- Khà khà, chí hướng của ngươi thật lớn nha! Nhưng người trẻ mà không có chí hướng thì quả thật là chán phèo!

- Tuy ý tưởng ngươi rất táo bạo nhưng ta thích, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ hết sức giúp đỡ ngươi!

Vũ Lão nghe ý tưởng của hắn thì cũng có chút hứng thú, bất quá hắn muốn thì mình sẽ giúp tận tâm thôi.

- Hay là ngày mai chúng ta đi ăn một bửa thật ngon đi, để kỷ niệm ngày chúng ta quen biết nhau!

Huyền Lão lên tiếng, gợi ý cho mọi người.

- Đúng đấy, ngày mai chúng ta hãy đến Thiên Hương Lâu ăn uống cho thoải mái!

Vu Lão cũng gật đầu tán thành ý kiến của lão đầu kia.

- Được, ngày mai chúng ta sẽ đi ăn một bửa thật ngon!

Gã rất thích ăn mấy món ăn ngon nên nhất định sẽ đi đến đó thưởng thức thử rồi.

Mọi người nói chuyện đến trời tối thì tách nhau ra nghỉ ngơi, hôm nay ai cũng hưng phấn trong lòng, cũng có thể nói hôm nay chính là ngày định mệnh của họ.

* * *

Sáng hôm sau hắn thấy hai lão vẫn đang còn ngồi trong phòng tu luyện nên quyết định đi trước.

Bước ra đường lớn của Nam Hoang Thành đi dạo vài vòng, hắn muốn ngắm nhìn mọi người hoạt động xung quanh một chút, cho tâm tình mình tốt hơn.

- Mọi người tới đây xem một chút, bánh bao thịt vừa mới ra lò, da mỏng nhân bánh nhiều, tuyệt đối mỹ vị, một kim tệ hai cái!

- Mật gấu vừa mới săn bắt được, có thể làm thuốc hay ẩm thực đều được, giá một cái mười kim tệ.

Thời điểm này, trong thành có nhiều tiếng rao hàng ồn ào huyên náo làm nơi này trở nên sôi nổi, phía xa xa có một thiếu niên mặc áo trắng đang thảnh thơi đi dạo xung quanh.

Thiếu niên này có đầu tóc bạc rất đặc biệt, nhìn vào là khác hẳn mọi người, trông hắn không khác nào một ông cụ non.

- Ài, vị tiểu ca này xin dừng bước, tiểu ca hẳn là nơi khác tới đúng không?

Người bắt chuyện chính là một gã thiếu niên đang bán áo khoác, dáng dấp rất bình thường, trên khuôn mặt có chút lanh lợi.

- Hửm! Ta đúng là người từ nơi khác đến, nhưng làm sao ngươi biết được?

Tiểu Vũ thấy thái độ của thiếu niên thương nhân này không tệ, nên có chút hảo cảm nhưng hắn khá thắt mắt nên hỏi lại.

Thiếu niên thương nhân kia mỉm cười, nói:

- Chuyện này rất đơn giản, đầu tiên là y phục của tiểu ca mặc rất đơn bạc, nếu như là người địa phương thì khẳng định đều mặc áo khoác giống ta hoặc cầm ô che nắng, làm sao mặc trường bào đi bang bang ngoài nắng, còn nữa, trong hai tháng này đã có không ít người từ nơi khác đến Nam Hoang Thành chúng ta, nghe nói tựa hồ là đến tìm kiếm bảo tàng gì đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.