Tay cô vịn chặt vào ghế salon, cái đầu
nhỏ nhắn khẽ rụt xuống, toàn thân căng thẳng như chú mèo nhỏ đang làm tư thế đề phòng, một tay còn cầm điện thoại, đôi mắt to tròn chăm chú sợ
sệt nhìn Trì Thủy Mặc vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Tô Diêu cứ duy trì tư thế buồn cười này mà nhìn anh cả nửa ngày.
Mặc dù hết sức buồn cười, nhưng mà Tô
Diêu một chút cũng không cười nổi. Cô từ sợ hãi chuyển qua kinh ngạc
khiến anh chăm chú nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt cô, một lát sau
anh mới khẽ cười nói: “Nhìn đủ chưa?”
Tô Diêu xác định, người đang đứng trước mặt cô hoàn toàn không phải ảo giác.
Chẳng qua là, nửa tháng qua anh hại cô
ngày đêm mong nhớ ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu luôn hiện lên
hình ảnh tuấn mỹ của anh, cho nên cô từ kinh ngạc lập tức trở nên tức
giận: “Nhìn cái rắm!”
Trì Thủy Mặc nhướn mày, ngày một áp sát
cô hơn: “Nữ nhân, anh hình như đã nói qua nhiều lần rồi, anh rất không
hài lòng thói quen nói năng bậy bạ của em, tại sao lại bây giờ lại ngựa
quen đường cũ rồi? Xem ra anh cần phải trừng trị em một chút mới được.”
Tô Diêu nhìn thấy anh đến gần liền muốn
né tránh, nhưng động tác của cô còn mơ mới bằng được vận tốc của anh,
trong chốc lát anh vươn tay ra ôm cô vào trong ngực mình.
Không thèm để ý đến Tô Diêu đang dãy dụa, Trì Thủy Mặc trực tiếp phủ môi mình lên đôi môi đỏ mọng như hai cánh hoa anh đào kia.
Không giống với những nụ hôn dịu dàng
nhuốm vẻ trêu chọc trước đây, nụ hôn lần này của anh có thể nói là thô
bạo. Anh không chút lưu tình tách hai hàm răng của cô ra, vuốt ve những
chỗ nhạy cảm, tiến quân thần tốc vào trong miệng cô cứ thế mà càn quét.
Tô Diêu cảm thấy hết sức khó chịu, bắt
đầu dãy dụa. Trong miệng cũng phát ra những thanh âm kháng cự, đầu nhỏ
bất an muốn dời đi chỗ khác. Nhưng là Trì Thủy Mặc dĩ nhiên không đáp
ứng, bàn tay to chế trụ Tô Diêu không cho cô né tránh, bàn tay còn lại
thuận tiện vuốt ve những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô, khơi lên
ngọn lửa dục vọng đang dần dần thiêu đốt.
Tô Diêu cảm thấy tóc gáy mình như dựng
lên, thân thể nhạy cảm tiến không được mà lùi cũng không xong, chỉ có
thể ngoan ngoãn đứng yên chịu trận.
Đợi cho đến khi thân thể cô đã hoàn toàn mềm nhũn ra, anh mới từ từ quấn lưỡi mình lấy lưỡi cô, hút hết mật ngọt trong miệng cô bắt đầu giao hoan nhảy múa.
Nụ hôn cũng thay đổi mùi vị.
Càng ngày lửa nóng càng bốc lên dữ dội, càng ngày càng khiêu khích, càng ngày càng kích tình.
Đúng lúc Tô Diêu đã hoàn toàn kiệt sức không thể hít thở được nữa, anh rốt cục cũng chịu thả cô ra.
Hai chân cô lập tức trở nên mềm nhũn, suýt nữa trượt chân ngã xuống sàn, may mà anh nhanh tay đỡ được cô: “Nữ nhân.”
Đến khi thấy Tô Diêu giương đôi mắt mờ
mịt nhìn anh, anh mới khẽ thở dài: “Nữ nhân, em đang dụ dỗ anh sao?” Sau đó không đợi cô phản ứng liền cúi xuống tiếp tục hôn.
Nụ hôn dịu dàng ngọt ngào của anh rơi
vào môi cô, anh giữ chặt cánh tay, để cho thân thể hai người càng trở
nên dính sát không còn kẽ hở, gần đến mức cô tựa hồ như có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của anh.
Trì Thủy Mặc đem nụ hôn trượt xuống vai, xuống chiếc xương quai xanh quyến rũ, thanh âm vì bị dục hỏa thiêu đốt
mà trở nên khàn khàn tà mị: “Nữ nhân… anh đã trở về.”
Đang gắng sức hô hấp cộng thêm oán thầm
lại nghe được câu này, Tô Diêu bất chợt trở nên sửng sốt, sau đó đôi mắt liền lập tức đỏ lên như muốn khóc.
Thì ra anh lúc đi không thèm liên lạc, lúc về cũng chẳng thèm thông báo… là để chờ nói với cô câu này sao?
Tô Diêu cảm thấy một câu nói đơn giản
của anh như hàm chứ rất nhiều cảm xúc, rốt cục cô cũng hiểu vì sao trước kia mỗi lần ba về nhà, việc đầu tiên ông làm chính là hô to một câu:
“Anh đã về!”
Bởi vì ba biết mẹ vẫn luôn ở nhà chờ ba. Bất luận là mẹ đang xem ti vi, nấu ăn trong bếp, quét dọn hay giặt
dũ…khi nghe thấy thanh âm của ba nhất định sẽ không do dự mà ra ngoài
đón ba.
Bởi vì đó chính là sự chờ đợi giữa vợ chồng.
Tô Diêu bất giác cảm thấy vô cùng cảm động.
Cánh tay nhỏ của cô khẽ luồn qua tâm
lưng rắn chắc của anh ôm lấy anh, mặc dù lửa giận đã sớm bị nụ hôn của
anh cuốn đi không còn dấu vết, nhưng là vẫn bất mãn nói:
“Anh còn biết đường mà trở lại? Ạnh
không phải là chơi trò mất tích sao? Mới có nửa tháng, chưa bõ bèn gì,
anh đáng lẽ nên mất tích nửa năm luôn mới phải.”
Trì Thủy Mặc nghe được câu oán trách của cô liền cúi đầu cười, ghé sát vào tai cô khẽ nói: “Nếu mất tích nửa
năm, chỉ sợ phu nhân của ta sẽ biến thành thiếu phụ nơi khuê phòng mất.”
Tô Diêu trợn trừng mắt: “Này này, Trì
tổng, anh cho rằng mị lực của em không đủ để hấp dẫn nam nhân khác sao?
Có lầm không vậy, em nói cho anh biết tối hôm nay ở quầy rượu còn có tận mấy nam nhân đến mời rượu em….Á…!”
Tô Diêu mới phun ra được mấy câu liền
biết mình lỡ lời rồi, đôi tay to lớn của anh vòng qua eo cô siết chặt,
đôi môi dán chặt lấy lúm đông tiền xinh đẹp trên mặt cô, thanh âm mang
theo vạn phần nguy hiểm: “Rất nhiều nam nhân đến gần sao?”
Tô Diêu rất không có chí khí lập tức chối phăng: “Không có, không hề nhiều.”
“Bao nhiêu?”
“Bốn, hay năm gì đó…”
Siết chặt hơn.
“Ba, là ba mà thôi…”
Tiếp tục siết.
“Em nhầm, là một người…”
“Không có, không hề có ai hết! Tha cho em đi mà!”
Áp lực ngang hông cô lập tức biến mất,
Tô Diêu thở ra một hơi trong lòng cảm thán đã thoát khỏi cực hình, quá
kinh hỉ đến nỗi không thèm để ý hai chân mình đã nhấc lên khỏi mặt đất,
đến khi nhận ra mình bị đại thần bế lên thì đã quá muộn.
Đại thần nở nụ cười vô cùng âm hiểm: “Anh đang suy nghĩ, xem chúng ta có nên đem nửa tháng xa cách ra nói hay không.”
Vừa nói anh vừa ôm cô, một cước đá văng cửa phòng ngủ.
***
Từ Hoãn hạ cửa sổ xe xuống thấp, nhẹ nhàng rút ra một điếu thuốc.
Hắn vốn không phải là kiểu người nghiện
thuốc lá, chỉ khi hắn thật sự muốn tâm tình mình trở nên bình tĩnh trở
lại, mới có thể lệ thuộc vào khói thuốc.
Chiếc xe dừng lại trước nhà trọ của Lạc Du.
Thật ra thì Từ Hoãn cũng không rõ rốt
cục là mình muốn gì, hơn nửa đêm rồi còn mò xác đến đây làm gì không
biết, nhưng mà hắn vừa rồi cũng không muốn đi tìm cái tiểu nha đầu kia
để tính toán nữa.
Bây giờ đã khuya lắm rồi, nha đầu kia hẳn đã đi ngủ.
Từ Hoãn nhìn lướt qua mấy con số trên
đồng hồ, suy nghĩ trong đầu chuyển sang Tô Diêu, không khỏi cười thầm,
nếu hắn không nhầm thì giờ phút này có lẽ tiểu yêu tinh đang nằm trong
ngực người ta mà ra sức hầu hạ đi. Trì Thuỷ Mặc hắn ta rõ ràng không
phải kiểu người bình thường a, muốn Thuỷ Mặc xa cách Tô Diêu tận hơn nửa tháng mà lúc về vẫn còn tâm tình xếp bằng uống trà ngồi trò chuyện
trong sáng sao? Nói giỡn, Trì Thuỷ Mặc tên kia tuyệt đối là sói hoang,
tuyệt đối được tạo hoá sinh ra để ăn thịt động vật! (=)) nói quá chuẩn)
Từ Hoãn nhìn lại điếu thuốc đang cầm
trong tay, bất giác cười khổ. Thật đúng là nhiều khi đem người với người ra để so sánh, vẫn là có một bên phải tức chết. Trong khi Trì Thuỷ Mặc
đi công tác về liền được ôm mỹ nhân vào lòng khoan khoái trùm chăn đi
ngủ, vậy mà Từ Hoãn hắn hết lần này đến lần khác phải đứng giữa trời
uống khí lạnh.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn thở dài: “Hút xong điếu này nữa rồi trở về đi thôi.”
Dù sao cứ đứng ngốc ở đây thêm mấy ngày nữa chưa chắc đã làm được gì.
Hút một ngụm khói dài, Từ Hoãn sặc mạnh
hai cái — haiz, không có biện pháp, ai bảo đến tận lúc này rồi hắn vẫn
chưa hoàn toàn quen được với khói thuốc chứ.
Đem mẩu thuốc còn sót lại đã tắt ngúm
ném ra ngoài cửa sổ xe, Từ Hoãn còn đang định lái xe rời đi, lại đột
nhiên phát hiện ra có một bóng người đang đi từ phía hành lang đằng kia.
Từ Hoãn khẽ cau mày: “Lạc Du?”
Cô ấy tại sao còn chưa ngủ?
Hơn nữa, đã nửa đêm khuya khoắt rồi, còn ra khỏi nhà làm cái gì?
Lạc Du mặc một chiếc áo khoác thể thao
to cùng chiếc quần dài màu tím trông rất thoải mái, cả người nhìn qua
trông có vẻ gầy đi rất nhiều. Nhưng điều khiến cho Từ Hoãn phải bật cười chính là, không ngờ cô ấy lại đeo chiếc kính đen vừa bự vừa xấu ngày
nào.
Từ Hoãn nhẹ nhàng xuống xe, bí mật bám theo Lạc Du.
Lạc Du hoàn toàn không biết mình đang bị người ta “theo dõi”, chỉ thản nhiên đi vào một quán bán đồ uống 24h ở
góc đường, “Ông chủ, cho tôi một tách cafe.”
Mấy ngày liên tiếp làm việc với cường độ cao như thế thật hao tổn tinh thần a, khiến cho cô bất tri bất giác đến nửa đêm mới phát hiện ra trong nhà không còn cafe, đành phải mò đến tận đây. Thật mệt mỏi, Lạc Du vừa nghĩ vừa đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương.
Có điều mệt mỏi nhất không phải là đáp
ứng yêu cầu công việc cường đại của cấp trên, mà chính là tìm cách đối
phó tên hồ ly chết tiệt kia.
Nghĩ đến hồ ly mang tên Từ Hoãn, lại
khiến Lạc Du hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong game hắn ta không chỉ suốt ngày quấn lấy tặng hoa cho cô, thậm chí còn mặt dày bám theo tặng
cả trang bị cho cô. Hừ hừ, lại còn bày đặt học theo cách đối xử của sư
huynh với Yêu Nữ cơ đấy, không ngại vứt luôn cái danh hiệu đệ nhất Tiêu
Dao sang một bên. Hơn nữa hắn ta mỗi ngày 24 giờ liên tục gọi điện thoại quấy rối, thật không hiểu nổi hắn đường đường là một tổng biên tập của
tạp chí xã hội nổi tiếng mà tại sao lại rảnh rỗi như vậy? Thời gian đi
quấy rối người khác, hắn dành vào việc viết bản thảo có phải là tốt hơn
nhiều không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Du không khỏi nhớ
đến nụ cười cùng ánh mắt gian xảo của Từ Hoãn, thật ra hắn cũng là một
tên rất lợi hại đó chứ.
Thời điểm cô đang suy nghĩ mông lung,
bất giác bên cạnh vang lên một giọng nói: “Ông chủ, tôi cũng muốn một
tách cafe giống hệt vậy.”
Người kia quay đầu, mặt đối mặt với Lạc Du: “Này bánh bao hấp, thật trùng hợp nha.”
“Đáng ghét! Thối hồ ly tôi lần nữa cảnh
cáo anh, không được phép gọi tôi như vậy nữa!” Lạc Du bộ dạng cực kỳ căm tức, sau đó hoài nghi nhìn Từ Hoãn: “Trùng hợp? Tôi nhớ nhà anh ở đây
khá xa mà, tại sao đêm hôm khuya khoắt còn mò đến đây chi vậy?”
Từ Hoãn nghe được câu chất vấn của Lạc
Du, vẫn duy trì một bộ vô cùng vui vẻ thoải mái: “Bánh bao hấp, em biết
nhà anh ở đâu, hẳn là rất quan tâm anh nha?”
Lạc Du lập tức trợn tròn mắt, nhận lấy
tách cafe ông chủ vừa đưa tới: “Ông chủ, tiền này.” sau đó quay sang
liếc Từ Hoãn một cái: “Mặc kệ anh.” Nói xong liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Từ Hoãn cầm lên một tách cafe khác,
nhanh như chớp để lại tiền rồi cũng vội vàng chạy ra ngoài: “Này! Bánh
bao hấp!” (~~> A.T: mấy anh dzai trong này chắc đều có số theo đuổi
vợ cả đây = =|||)
Nóng quá.
Tô Diêu ngoại trừ thấy như có ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể, ngoài ra không còn cảm thấy gì nữa.
Cô không nhịn được dãy dụa một chút, nhưng lại làm lay động người đang nằm phía trên.
Trì Thủy Mặc nhìn Tô Diêu đang nằm trong ngực mình.
Đôi mắt tà mị, hai gò má ửng hồng, lồng
ngực quyến rũ phập phồng hổn hển, đôi gò bồng đầy đặn chà xát vào ngực
anh, cho dù là cách một lớp nội ý mỏng dính nhưng anh vẫn hoàn toàn có
thể cảm nhận được làn da mềm mại trắng nõn của cô. Hàm răng cô cắn chặt, đôi môi vì nụ hôn nóng bỏng mạnh bạo của anh mà trở nên có chút sưng
đỏ, từng tiếng rên rỉ yêu kiều quyến rũ của cô như càng khơi dậy phần
thú tính trong con người anh. (~~> A.T: bợn nà bợn hêm có muốn chen
ngang vào đoạn này đâu, nhưng mà bợn mới có 16t à TT__________TT)
Làn da trắng nõn mềm mại cùng mái tóc
dài đen mượt xõa tung trên giường, tạo thành hai gam màu trắng đen tuy
đối lập mà cuốn hút vô cùng.
Trì Thủy Mặc ngừng động tác vuốt ve nơi thắt lưng cô, phượng mâu nhuốm đầy dục vọng nhìn chăm chú vào người đang nằm phía dưới.
Thấy bàn tay đang khơi dậy dục hỏa trong người cô bỗng chốc dừng lại, Tô Diêu rốt cục cũng có thể thuận thế mà
hô hấp một chút. Bất chợt thấy có cái gì đó không đúng, cô liền ngẩng
đầu lên, chỉ thấy ánh mắt câu hồn đoạt phách của anh đang chăm chú nhìn
mình.
Trì Thủy Mặc hô hấp dồn dập, đột nhiên
lại cúi xuống áp môi mình lên môi cô, hút hết hương thơm mật ngọt trong
miệng cô, thật lâu sau phát ra tiếng rên rỉ kìm nén: “Em….tiểu yêu tinh
này!”
Bàn tay to lại mắt đầu sờ loạn trên người cô, đem hai người dính chặt không còn một kẽ hở.
Khí lạnh bỗng nhiên ập tới, dục hỏa như bị châm ngòi vào từng chỗ trên da thịt, Tô Diêu không kiềm chế nổi có chút rùng mình.
Anh dường như chú ý thấy sự thay đổi
trên thân thể cô, lập tức liền kéo cô xuống, lửa nóng từ đôi môi quyến
rũ chuyển sang gương mặt, từ từ trượt đến vành tai cô, anh nhẹ nhàng cắn mút, nhấm nháp làn da non mềm.
Bàn tay to lớn của anh khẽ đặt trước bộ
ngực sữa căng tròn mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn, bàn tay còn lại không
khách khí mà trượt xuống giữa hai chân cô, thích thú trêu đùa bộ phận
nhạy cảm nhất trên cơ thể.
Anh mãnh liệt kích thích để cô không dãy dụa thêm nữa, dục hỏa trong cô dường như bừng bừng ở bất kỳ chỗ nào có
bàn tay anh lướt qua. Đôi tay trắng nõn của cô ôm chặt lấy cổ anh:
“Không…”
Đại Thần cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu xuống hôn lên bờ vai mềm mại thơm phức: “Không chịu nổi rồi sao?”
Sau đó không đợi Tô Diêu phản ứng, anh
bất chợt gia tăng lực đạo của bàn tay, trong nháy mắt áp chế hết những
lời kháng nghị của cô.
Anh khẽ thở dài: “Nữ nhân, em đang cố ý thử độ kiên nhẫn của anh sao?”
Anh dứt lời, lập tức trực tiếp đè cô xuống, nhanh chóng tách đôi chân thon dài của cô ra.
Cô đã động tình, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón.
Anh vô cùng gian xảo không vào thẳng mà chỉ áp sát trêu chọc cô, thăm dò đủ mọi ngóc ngách trên vùng nhạy cảm của cô.
Tô Diêu bất mãn dãy dụa, trừng mắt nhìn anh: “Uy!”
Anh cười cười ép chặt hạ thân, cúi xuống nhẹ nhàng cắn lấy hai nụ hoa đỏ hồng trên bộ ngực sữa trắng nõn căng
tròn, lấy đầu lưỡi vẽ mấy vòng lên ngực cô, liên tục cắn mút, càn quét
không tha. Đến khi nghe thấy được thanh âm rên rỉ phát ra từ miệng cô,
anh mới hài lòng thỏa mãn nói: “Nữ nhân, em còn thiếu anh một câu trả
lời.”
Tô Diêu trừng mắt: “Anh…” Nam nhân này! Lúc này là lúc nào mà còn nhắc đến chuyện đó nữa!
Anh tiếp tục cắn một cái nữa, sau đó
siêu cấp mặt dày đại nhân của chúng ta mới từ tốn mở miệng: “Em đã nói
chờ anh trở lại sẽ lập tức trả lời anh. Bây giờ cho anh biết, nửa tháng
qua em có nhớ anh hay không?”
Không hỏi còn đỡ, đằng này anh vừa hỏi
liền khiến Tô Diêu nhớ lại bức thư kia, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa tức giận vừa xấu hổ: “Em đã nói qua cho anh rồi.”
“Lúc nào?” Nghe thấy thanh âm nho nhỏ yếu ớt của cô, anh khẽ ngẩng đầu lên.
“Cái… cái mail kia!” Nam nhân chết tiệt này “Anh, anh mà không đọc thì đừng có trách em!”
Anh cúi đầu cười “Anh có đọc.”
“Anh…” Tô Diêu tức giận nói “Anh đọc rồi còn hỏi….A!”
Trì Thủy Mặc vừa tà ác cười vừa thối lui một chút, sau đó đột nhiên tiến đến chạm vào nơi mẫn cảm của cô, “Anh
không muốn đọc, anh muốn nghe chính miệng em nói.”
“Anh…”
“Có chịu nói hay không?”
“Em…”
Đôi môi nóng bỏng của anh mạnh bạo phủ
lấy môi cô, khiến cho cô trợn tròn hai mắt — nam nhân chết tiệt này,
thừa lúc cô không chú ý…
Hai chiếc lưỡi một to một nhỏ thân mật quấn lấy nhau, cả hai dường như đều đã bị dục hỏa thiêu đốt sạch mọi ý chí còn sót lại…
Đại Thần nở nụ cười mị hoặc dị thường,
Tô Diêu lần đầu tiên phát hiện, thì ra anh cũng có thể yêu nghiệt đến
mức này — một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô liền cười duyên vòng tay qua
ôm chặt lấy cổ anh: “Nếu em nói thì được lợi gì?”
Đại Thần nhướn mày: “Nữ nhân.”
Tô Diêu đảo đảo con ngươi, quyết định
đối với anh nên thành thực một chút thì hơn. Cho nên cô ghé sát miệng
vào tai anh, đồng thời ôm anh chặt hơn nữa: “Em, rất rất nhớ anh.”
Trì Thủy Mặc ngừng lại — biết là một chuyện, mà chính tai nghe được cô nói lại là một chuyện khác.
Đại Thần ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn
của cô, phía dưới hạ thân dùng sức tiến vào — giống như xuyên thấu qua
cơ thể cô, anh muốn bản thân mình luôn có một vị trí vững vàng không bao giờ thay đổi trong trái tim cô.
“A — ” Tô Diêu bởi vì anh đột nhiên tiến vào mà toàn thân cong lên, móng tay không tự chủ được đâm vào lưng anh.
Sự đau đớn phía sau lưng dường như càng
kích thích anh hơn, cho nên tốc độ càn quét càng ngày càng nhanh, dùng
sức càng ngày càng nhiều.
Thần trí Tô Diêu rất nhanh bị lạc vào
cơn kích tình, theo anh mà chìm nổi. Ý thức cô cũng trở nên mông lung,
vô thức cùng anh kịch liệt hoan ái, từng tiếng rên rỉ thở dốc của cô
khiến cho ham muốn chiếm đoạt của anh lên đến đỉnh điểm.
Triền miên không ngớt.
Thẳng đến khi một tia bạch quang lóe lên trong đầu, Tô Diêu rốt cục vẫn là không chịu được nữa liền mệt mỏi thiếp đi.
Trận kích tình đã qua đi, không gian bây giờ hoàn toàn yên tĩnh. Trì Thủy Mặc ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn nóng rực mà mềm mại quyến rũ của cô, hoàn toàn quên đi sự mệt mỏi vì cuộc
hành trình ban sáng. Anh hài lòng ôm cô ngủ thật say.
4***
Từ Hoãn âm thầm đánh giá phòng trọ của Lạc Du, tuy đơn giản mà gọn gàng, tuỳ tâm mà không tuỳ ý.
Lạc Du cau mày nhìn hắn: “Anh thật sự không mang chìa khoá cũng không mang ví tiền sao?”
Từ Hoãn lập tức gật lấy gật để: “Anh dám lấy nhân cách của anh ra đảm bảo a! Bánh bao hấp, anh thật sự rất đáng
thương mà, không có chỗ nào để đi hết, có thể cho anh mượn tạm chỗ này
để ngủ một đêm có được hay không?”
“Nhân cách của anh thì có gì đáng đem ra đảm bảo chứ” Lạc Du lườm hắn một cái: “Chẳng lẽ anh còn không thể đến
trú tạm ở nhà bạn bè gì đó sao?”
Từ Hoãn trưng ra một bộ mặt vô cùng đáng thương: “Em cũng biết anh quan hệ tốt chỉ có mỗi mình Thuỷ Mặc thôi mà, đáng tiếc hắn ta vừa mới xuất ngoại, cho nên anh…”
Bánh bao hấp, còn lâu anh mới cho em
biết vị sư huynh của em đã trở về, cho dù hắn ta đang hai tay ôm mỹ nhân thoải mái sung sướng đi ngủ cũng không liên quan, mọi sự chú ý của em,
vốn nên dành toàn quyền cho anh!
Từ Hoãn nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng
không khỏi cảm thán mình thật biết nhìn xa trông rộng, trước lúc xuống
xe còn đem chìa khoá cùng ví tiền ném vào trong xe, a ha ha, đã vậy thì
cho dù bánh bao hấp có đòi soát người, hắn cũng còn lâu mới sợ nha!
(~~> A.T: tự kỷ ớn luôn.)
Lạc Du nhìn hắn một hồi lâu, rốt cục
nói: “Được rồi, anh tạm thời có thể ở đây ngủ tạm một buổi tối, nhưng
phải đảm bảo sáng mai nhất định sẽ rời đi nha!”
“Nhất định!”
“Còn nữa, không được tự tiện làm lộn xộn đồ đạc của tôi.”
“Ok.”
“Tôi chỉ có một phòng ngủ thôi, cho nên anh phải ngủ trên ghế salon ngoài phòng khách.”
“… Được.”
Đôi mắt gian xảo của hắn dời mắt về phía phòng ngủ — chỉ có một phòng đúng không? Được thôi, không thành vấn đề, tối nay rèn luyện chịu đựng một lần cũng tốt, dù sao thì bây giờ hắn
cũng không thể ra ngoài được nữa rồi.
Lạc Du đứng lên duỗi lưng một cái: “Được rồi, tôi còn có việc phải làm, anh ngủ sớm đi.” Nói xong, cô tiến về phía phòng ngủ.
Từ Hoãn ở phía sau đột nhiên gọi lớn: “Bánh bao hấp!”
Lạc Du lập vẫn không đầu lại, chỉ lên tiếng hỏi: “Cái gì?”
Từ Hoãn nhẹ nhàng nhếch miệng: “Dáng người thật không tồi, hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng bánh bao hấp nữa.”
Vừa rồi khi cô đứng dậy duỗi lưng hắn đã thấy hết, mặc dù cô vẫn thấp bé như trước đây, nhưng trên người đã có
lồi có lõm, chỗ nào nên đầy đặn đều đầy đặn, chỗ nào nên gầy đều đã gầy.
“Rầm —”
Bởi vì một câu này của Từ Hoãn, khiến
cho Lạc Du lập tức đụng cái rầm trúng cửa phòng ngủ, cô đau khổ che mũi
đẩy cửa phòng ra, sau đó mới quay đầu hét toáng lên với tên hồ ly đang
cười gian xảo ngồi đằng kia: “Thối hồ ly! Ngủ đi!”
Sau đó cô hung hăng đóng sầm cửa lại một cái.
Từ Hoãn không nói gì, chỉ cười cười.
Hắn nằm lên ghế salon, ngước nhìn trần nhà cao cao phía trên, trong đầu không khỏi nghĩ đến tiểu nha đầu bánh bao hấp.
Hắn bất đắc dĩ cười khổ, xem ra tối nay lại phải đếm cừu rồi.
Những tia nắng rực rỡ dịu dàng xuyên qua lớp kính trên cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.
Nam nhân đang nằm trên giường vì cảm nhận được ánh sáng mặt trời mà mở mắt.
Trì Thủy Mặc vốn định đưa tay ra chặn ánh mặt trời, nhưng lại đột nhiên cảm thấy tay mình không sao nhúc nhích được.
Không chỉ có thế, hình như người nằm bên cạnh cũng đã biến đi đâu mất.
Thầm than mình ngủ quá sâu, anh lập tức ép bản thân tỉnh táo trở lại. Tầm mắt chuyển động một lúc liền phát hiện hai bàn tay đã bị trói ở đầu giường. Mà cô gái đáng lẽ ra phải đang ngoan ngoãn nằm trong ngực anh mà ngủ thì bây giờ lại đang ngồi trên mép giường mỉm cười nhìn anh.
Anh nhướn mày nhìn cô.
“Tỉnh rồi?” Tô Diêu cười đứng dậy. Trên người cô là chiếc áo sơ mi trắng mà hôm qua anh cởi để ngoài phòng khách, thân hình nhỏ nhắn cứ như chìm ngỉm trong chiếc áo rộng thùng thình. Tuy nhiên cũng chính vì lí do đó mà chiếc xương quai xanh quyến rũ cùng đôi chân dài trắng nõn của cô nhưẩn như hiện, không khác gì cảnh xuân khoe sắc.
“Nữ nhân”
“Làm sao?”
Anh cười cười “Tỉnh lại liền được thấy cảnh tượng như thế này, anh có thể nghĩ rằng em đang câu dẫn anh hay không?”
Tô Diêu đáp lại vô cùng sảng khoái “Dĩ nhiên có thể, bởi vì chính xác em đang câu dẫn anh.”
Trì Thủy Mặc híp híp mắt.
Tô Diêu đưa tay lướt qua bộ ngực vạm vỡ săn chắc của anh “Anh còn nhớ hôm qua anh dùng cách nào để bắt ép em trả lời anh hay không?”
Đại Thần cuối cùng cũng hiểu, tiểu nữ nhân này là đang tính cách trả thù.
Cho nên anh liền bật cười: “Vậy hóa ra em đã chuẩn bị sẵn để đối phó anh?”
Bàn tay cô khẽ trượt xuống phía dưới, khiến cho dục hỏa trong người anh như bùng cháy dữ dội, chốc lát sau cô nở một nụ cười vô cùng tà mị: “Muốn em nói cho anh biết không?”
Cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại lành lạnh của cô đang sờ mó khắp người mình, hô hấp của anh dần dần trở nên khó khăn, cố gắng cắn chặt răng nói: “Nữ nhân, đừng đùa nữa.”
Tô Diêu nhướn mày: “Được rồi, nhưng phải dùng một câu để đổi, thế nào?”
“Câu gì?”
Tô Diêu nhìn thẳng vào mắt anh: “Nói, anh yêu em.”
Anh cũng lập tức chăm chú nhìn cô.
Chốc lát sau anh bật cười: “Tại sao lại không phải là ‘anh nhớ em’? Yêu tinh, em đùa còn hơn cả anh nha.”
Tô Diêu nói: “Em không đùa.”
Ngừng một lúc, cô nói tiếp: “Hình như em chưa từng nói qua cho anh biết, rằng em yêu anh?”
Trì Thủy Mặc nhìn bàn tay nhỏ nhắn không còn quơ loạn trên người anh nữa, sau đó ngước lên nhìn ánh mắt tà mị của cô.
“Có người từng nói qua cho anh chưa, nếu trêu chọc yêu nữ, nhất là trêu vào tình yêu của cô, sẽ phải dùng chính trái tim của mình để đổi?”
Anh đột nhiên bật cười: “Ngu ngốc.”
Tô Diêu cau mày.
“Nếu không đổi cho em rồi, anh làm sao có thể hằng ngày đều chơi game cùng em, đuổi theo em đến tận Lệ Giang, thậm chí còn không do dự mà mặt dày nhân lúc em gặp khó khăn ăn sạch em? Tiểu ngu ngốc.”
Tô Diêu lập tức đỏ bừng mặt: “Cái đó không tính, bây giờ em chỉ cần một câu thôi mà anh cũng không cho sao?”
Anh nhướn mày, vô cùng hứng thú hỏi: “Nếu anh cho thì anh được lợi gì?”
Tô Diêu cắn cắn môi, bất giác nhớ tới đêm qua, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ lên một mảnh.
Được rồi, cô quyết định cho dục hỏa thiêu chết anh luôn đi! Nở một nụ cười gian trá, cô từ từ bò lên, đặt mông ngồi trên người anh, phóng ánh mắt kiều mỵ quyến rũ của mình nhìn thẳng vào anh.
Xem anh có chịu nổi không!
Tô Diêu lập tức liền cảm nhận được, anh dường như đã không thể bình tĩnh được nữa.
Cô hết sức hài lòng vì bản thân có thể làm cho anh mất hết tỉnh táo, gian trá cười nói: “Thế nào? Nói hay không nói?”
Tuy cô sau đó liền được nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Đại Thần, nhưng là vẫn kiên quyết không nhượng bộ.
Cho nên là….tiếp tục đưa tay sờ loạn.
Trên trán Trì Thủy Mặc đã lấm tấm mồ hôi, yêu tinh chết tiệt này!
Anh nhìn vẻ mặt kiên trì không đổi của cô, cuối cùng cũng phải thở dài: “Đồ ngốc, anh yêu em.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô trong thoáng chốc liền dừng lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Hai người nhìn nhau.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng chói lòa ấm áp xuyên qua phủ lên hai người một nằm một ngồi trên giường.
Mặc dù nhìn qua có cảm giác giống như là cảnh xuân vô tận, nhưng thực ra bản chất lại vô cùng trong sáng thuần khiết.
Bởi vì hai người đơn thuần chỉ đang mỉm cười nhìn nhau, hai linh hồn như hoàn toàn hòa quyện vào nhau.
Chốc lát sau, Trì Thủy Mặc nhướn mày: “Xin hỏi nương tử, bây giờ có thể di chuyển cặp mông quyến rũ kia, làm thỏa mãn vi phu được không?”
Tô Diêu cũng nhướn mày, nói một câu khiến cho Đại Thần nghiến răng nghiến lợi: “Sớm nói ra có phải tốt hơn không, làm hại bổn phu nhân hy sinh nhan sắc vô ích.”
Anh tức giận trừng mắt nhìn cô.
“Ngoan đi, chờ em làm cơm xong sẽ đút cho anh ăn!” Dứt lời cô cười lớn nhảy xuống giường.
Cho dù là tất cả đều đang nằm trong tầm kiểm soát của cô, cho dù là ánh mặt trời ngoài kia vẫn đang chiếu sáng rực rỡ —
Nhưng mà, lần này cô quả thực đánh giá Đại Thần quá thấp rồi…
Đang định mở cửa đi ra khỏi phòng, cô liền bị một đôi tay dài mạnh mẽ vòng qua hông kéo trở lại.
Cô kinh hãi quay lại, liền nhìn thấy đôi mắt rực lửa của Đại Thần: “Anh…anh là sao cởi được dây?”
Anh mấp máy khóe môi: “Nương tử quá khinh thường vi phu rồi.”
Vừa nói anh vừa nâng cằm cô lên, hơi thởấm áp đầy nam tính của anh bao phủ khắp gương mặt cô: “Vốn là định cho nương tử thích thú chơi trò gian xảo một chút, cho nên vi phu mới liều mình chiều theo nương tử. Nhưng mà bây giờ xem ra, nương tử đúng là không thích hợp làm người chủ động rồi, chỉ có điều hoàn hảo là vi phu thích hợp hơn.“
Anh dứt lời, không cho cô có cơ hội phản ứng liền trực tiếp hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của cô, hung hăng công thành đoạt đất.
Hai bàn tay to không yên vị tách đôi chân thon dài kia ra, hạ thân anh như có lửa, lập tức không do dự mà đi sâu vào trong cơ thể cô, sau đó ôm cô trở về giường.
Đại Thần nhìn Tô Diêu đang nằm phía dưới thở không ra hơi:
“Dám khơi lửa, phải có trách nhiệm dập lửa! Làm người phải có trách nhiệm có biết không? Nương tử cưng ơi ~“
“Ô ô em sai rồi…Tha cho em lần này có được không?”
“Được.”
Tô Diêu chưa kịp mừng thầm, Đại Thần đã “hạ chỉ” một câu, khiến cho cô tức đến nỗi chỉ muốn lập tức nhảy vào mà cắn chết anh.
“Vi phu còn ba ngày nghỉ, nếu nương tử hầu hạ tốt thì lần này anh sẽ tha cho em, thế nào?”
“…Mẹ kiếp! Buông thắt lưng lão nương ra! Uy!”
Không muốn miệng nhỏ của cô tiếp tục lải nhải nữa, Đại Thần rất nhanh đưa ra quyết định —-
Thời khắc này, chính là thời khắc tốt nhất để “hành hạ” cô. Quyết định xong, lại cúi xuống hôn tiếp.
Cho dù là trời đã không còn sớm nữa, nhưng là Tô Diêu vẫn lần đầu tiên có kinh nghiệm cùng Đại Thần ‘vận động luyện công buổi sáng’.
Hơn nữa, hơn nữa….là kéo dài hơn một ngày.
Tô Diêu quả thực khóc không ra nước mắt.
Sớm biết thế này cô đã không lấy nhan sắc ra ép buộc anh.
Cái gì gọi là tự tìm đường chết, cái gì gọi là tự chui đầu vào rọ, cái gì gọi là cầm đá lên tự đập vào chân —-
Tô Diêu chỉ trong vòng một ngày đều đã hoàn toàn được lĩnh giáo!
Lần thứ n:
“Đại Thần, bỏ qua cho bổn phu nhân có được không?”
“Nương tử mệt rồi?”
Cô ra sức gật đầu “Đúng vậy đúng vậy.”
Anh để lộ ra một điệu bộ suy tư “Thật sao…Đó chính là biểu hiện của việc thiếu rèn luyện a, vi phu lần này giúp nương tử tập luyện thật tốt.”
“555555555……….” (~~> Có nghĩa là “gào khóc”)
Lần thứ n+1:
“Đại Thần, anh nhìn xem trời tối lắm rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút có được hay không?”
“A, không ngờ đã muộn như vậy rồi.”
“Đúng vậy a, em chết đói đến nơi rồi, chúng ta trước tiên ăn cái gì đó có được không?” Cô hết sức đáng thương khịt khịt chiếc mũi nhỏ.
“Cũng tốt, vi phu cũng đói bụng.”
Cô im lặng nhìn trần nhà, có thể không đói được sao, dù gì cũng “vận động” hơn một ngày rồi a!
Cô chưa kịp phóng tầm mắt trở lại đã bị một tuấn nhan ngăn trở.
“Làm cái gì?” Dự cảm vô cùng xấu a!
“Anh hưởng ứng lời nương tử, đói bụng cho nên đi ăn một chút.”
“…Vậy sao anh còn không mặc quần áo đi? Uy? Tay anh đang sờ vào chỗ nào đó?”
“Vi phu đang thưởng thức mỹ vị a.”
“…Trì Thủy Mặc! Đồ vô lại này! Anh…anh…lưu manh! Đồ sắc lang! Anh….ngô…”
Cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô lập tức bị bịt lại.
Phía dưới hạ thân cũng bị anh chặt chẽ ngăn cản không còn một kẽ hở.
Cô lại tiếp tục bị giày xéo.
Thì ra Đại Thần không chỉ chơi game lợi hại, làm việc lợi hại, mà ngay đến cả công phu trên giường cũng lợi hại vô cùng.
Các loại tư thế XXOO cứ một lát lại đổi một lần.
Rốt cục cô cũng phải thừa nhận, Đại Thần yêu cầu vô độ, vòng eo bị anh ghìm chặt nhanh chóng bủn rủn không còn chút sức lực.
“Nữ nhân, mau nói yêu anh.”
“A…em, em yêu anh…A!”
Lần thứ n, Tô Diêu rốt cục không chịu nổi mà thiếp đi.
Đại Thần khẽ cắn vai cô, nhỏ giọng nói ra lòng mình: “Nữ nhân, anh yêu em…”
Sau đó anh khẽ thả lỏng, vuốt ve mái tóc dài ẩm ướt của cô, không khỏi than thở, anh thật sự đã khiến cô mệt chết rồi.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, sau đó….hài lòng đi vào giấc ngủ.
[~~> A.T: trời ơi trời ơi!!!!!! Đời ta còn gì là chong xáng nữa đây!!!!!! TT________TT
Đại Thần à, anh có thấy anh quá lưu manh vô sỉ rồi không?????]