Tô Diêu cùng Từ Hoãn cảm thấy rất chi là buồn bực: “Anh/Ngươi dọn nhà sao?”
“Không phải, là Tô Diêu.”
“Tô Tô?” Từ Hoãn trưng ra một bộ mặt vô cùng khó hiểu: “Ngươi muốn dọn nhà?”
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy một Tô Diêu cũng đang đần thối mặt giống hệt như mình: “Không có.”
“Có,” Trì Thủy Mặc nhàn nhã rót một chén nước: “Cuối tuần sẽ dọn nhà.”
Tư Hoãn nhìn Đại thần một cái, nhướn mày một cách hết sức khinh bỉ: “Dọn đi đâu?”
“Nhà ta.”
Sau khi trở về từ Lệ Giang, ba người Trì Thủy Mặc, Từ Hoãn và Tô Diêu tụ tập lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Thời điểm Từ Hoãn nhìn thấy hai người,
nhất thời kích động mà chạy đến ôm chầm lấy Tô Diêu: “Tô Tô, ngươi đã
trở về rồi a. Không có chuyện gì xảy ra đó chứ? Không thiếu tay thiếu
chân gì đâu đúng không?” Hắn vừa nói vừa xoay cô một vòng, sau một hồi
nhìn không chớp mắt mới từ tốn gật đầu: “Không tệ không tệ, nhưng mà tên háo sắc kia lại không quản đường xa chạy đến tìm ngươi thì, thật đúng
là đồ không có mắt mà.”
Trì Thủy Mặc mặt hơi biến sắc lập tức đưa tay ra kéo Tô Diêu ôm vào trong ngực: “Sở hữu cá nhân, tránh xa ra một chút.”
Từ Hoãn mắt chữ A miệng chữ O nhìn hai
người trước mặt đang tỏ ra vô cùng thân mật, lát sau đùng đùng nổi giận
nhìn Tô Diêu: “Được lắm, ta tốn công tốn sức nuôi ngươi bao nhiêu năm
như vậy, có nam nhân khác liền quên ngay sư huynh, hừ!”
Tô Diêu khóe miệng có chút co giật: “Ngươi vẫn chưa đi gặp bác sĩ tâm thần có đúng không?”
Trì Thủy Mặc ấn cô ngồi xuống bên cạnh
mình, xong xuôi đâu đó rồi mới đá Từ Hoãn văng ra chỗ ngồi xa nhất: “Ta
có quen hai vị bác sĩ rất nổi tiếng, Từ Hoãn ngươi lúc nào đi khám chỉ
cần nói tên ta ra là được.”
Từ Hoãn biểu lộ một vẻ mặt hết sức khinh thường: “À há, vậy ra tiểu tử ngươi cũng từng đi khám bệnh rồi có đúng không?”
Tô Diêu ngồi bên cạnh nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, tâm tình rất thoải mái yên lặng thưởng thức, không hề
nói xen vào một câu nào.
Đại thần vừa gắp thức ăn cho cô vừa lơ đãng nói với Từ Hoãn: “Cuối tuần nhớ hoãn tất cả công việc lại.”
“Có việc a? Vậy quỳ xuống van lạy ta đi, ta sẽ xem xét.”
“…” Tô Diêu chẳng nói chẳng rằng, trên mặt tràn ngập hắc tuyến.
Trì Thủy Mặc theo thói quen đáp lại ngay: “Đừng có nói nhảm nữa, giúp chuyển nhà.”
Tô Diêu cùng Từ Hoãn nghe thấy vậy đều cảm thấy rất chi là buồn bực: “Anh/Ngươi dọn nhà sao?”
“Không phải, là Tô Diêu.”
“Tô Tô?” Từ Hoãn trưng ra một bộ mặt vô cùng khó hiểu: “Ngươi muốn dọn nhà?”
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy một Tô Diêu cũng đang đần thối mặt giống hệt như mình: “Không có.”
“Có,” Trì Thủy Mặc nhàn nhã rót một chén nước: “Cuối tuần sẽ dọn nhà.”
Tư Hoãn nhìn Đại thần một cái, nhướn mày một cách hết sức khinh bỉ: “Dọn đi đâu?”
“Nhà ta.”
“Phụt —” Kể từ khi cô quen với đại thần, đây là lần thứ hai cô bị dính đòn của đại thần mà phun nước tùm lum ra khắp nơi.
Ăn cơm xong, Trì Thủy Mặc liền lấy xe đích thân đưa Tô Diêu về nhà.
Tô Diêu nghệt mặt nhìn chiếc xe đang chuẩn bị khởi động: “Anh đưa em về nhà sao?”
Trì Thủy Mặc không trả lời, trực tiếp mở cửa xe ra.
Tô Diêu: “…?”
Đại thần ló mặt ra nhìn cô: “Em còn không mau lên xe, cứ đứng đó anh làm sao đi được?”
***
Phòng trọ của Tô Diêu không lớn, bài
biện cũng rất đơn giản, không, phải nói là thật sự đơn giản. Chỉ có một
chiếc TV, một ghế salon, một bàn trà, trong phòng bếp đặt một chạn bát
đĩa đơn sơ cùng một chiếc tủ lạnh. Trong phòng ngủ có một chiếc giường,
một chiếc máy vi tính và một chiếc tủ quần áo.
Trì Thủy Mặc quan sát một lượt, lát sau không khỏi nhướn mày: “Nhà em thật đúng là đơn giản quá.”
Tô Diêu cởi giày ra, nhanh chóng bước vào trong nhà: “Đừng nói nhảm nữa đi, mau giúp em thu dọn đồ đạc.”
Thấy Đại thần im lặng, cô xoay người
nhìn hắn, trên khuôn mặt trắng nõn lộ rõ vẻ cười như không cười:”Không
biết em đã từng nói qua rằng em rất lười hay chưa, đồ đạc chẳng bao giờ
chịu thu dọn sạch sẽ, hơn nữa sống còn rất lôi thôi?”
“…Chưa từng.”
Tô Diêu tiếp tục nở nụ cười trào phúng:
“Vậy anh bây giờ biết rồi, hối hận vẫn còn kịp.” Cô vừa nói vừa cởi áo
khoác ra tiện tay ném lên ghế salon, sau đó ngồi xuống, hai chân bắt
chéo chăm chú nhìn Trì Thủy Mặc vẫn đang đứng ngoài cửa phòng.
Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Tô Diêu, đại thần liền bật cười bước đến ngồi xuống bên cạnh cô: “Không cần bất an. Ở nhà anh còn có người giúp việc, người anh cưới về nhà là một cô vợ, chứ không phải một công cụ lau chùi.”
Tô Diêu dường như bị nhìn thấu tâm can nên lập tức đỏ mặt: “Ai thèm bất an? Còn nữa, ai nói muốn gả cho anh rồi?”
Đại thần cười cười nhìn cô, khiến cô chịu không nổi nữa đành phải đứng dậy bỏ vào phòng ngủ, đem chiếc máy tính mở ra.
Nhiều ngày rồi cô không đăng nhập vào
game, không biết mọi người trong bang bây giờ thế nào rồi. Ai, thật đúng là rất nhớ mấy màn cãi nhau kịch liệt của bọn họ mà.
Yêu Nữ dừng chân trên đỉnh Bạch Sơn, đã
nửa tháng trôi qua rồi, đến bây giờ đăng nhập lại vào game cô không khỏi hưng phấn chăm chú ngắm nhìn nhân vật của mình một lúc lâu.
Trên đỉnh Bạch Sơn tuyết còn đang rơi lả tả, Yêu Nữ lấy ngựa ra lao vọt đi, từ trên đỉnh Bạch Sơn mà phóng
xuống. Vì quá hưng phấn và vui vẻ ngắm cảnh sắc xung quanh, cô không để ý thấy một con Thần Lộc chạy ngay sau mình, đến khi lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện mình đã bị công kích.
Yêu Nữ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách
cô khoảng hơn mười bước là một nữ nhân phái Tiêu Dao đang ra sức tung
chiêu, động tác dứt khoát không hề nương tay.
Cô xuống ngựa, lập tức tung chiêu đánh
trả, nhưng chỉ qua mấy lượt công kích mọi điểm yếu của cô đều bị lộ ra
ngoài. Bởi vì cô chỉ có thể ra chiêu trong phạm vi gần nên nhất định
phải áp sát may ra mới có hiệu quả, thế nhưng Tiêu Dao kia lại có thể
công kích từ xa, lại có vẻ như rất am hiểu trận pháp, trong một thời
khắc ngắn đã có thể khiến cô chỉ có thể đứng im tại chỗ không cách nào
nhúc nhích.
Mười giây trôi qua, cô vẫn không thể cử
động, mà nữ nhân kia đã sử dụng Lăng Ba Vi Bộ tiến đến ngay trước mặt cô rồi, tiếp tục trận đồ mai phục, chờ cho bát trận đồ qua thời gian đặt
bẫy rồi lập tức tung chiêu Cao Sơn Lưu Thủy, lực phát nổ mạnh mẽ vô
cùng… Kết cục của cô bây giờ, hoàn toàn có thể dự đoán được.
Thời điểm cô ngã xuống trên mặt đất, cô liếc mắt nhìn tên hiển thị của nữ nhân Tiêu Dao — Hoàn Mỹ.
Bây giờ sử dụng phù hồi thành có lẽ hơi
tốn kém, cho nên Tô Diêu nghĩ tốt nhất cứ nên đến địa phủ thăm Mạnh bà
bà một chuyến, đang định chuẩn bị khởi hành bỗng nhiên trên màn hình lóe ra một vầng hào quang màu hồng chói mắt, cột máu của nữ nhân Tiêu Dao
trong nháy mắt hồi phục lại nguyên trạng ban đầu. Cô nheo mắt nhìn nữ
nhân Nga Mi áo trắng đang khoan thai từ tốn đi đến gần, không khỏi
nghiến răng nghiến lợi hét lên:
[Phụ cận] Yêu Nữ họ Triệu: “Nương Tử, lại là ngươi!”
Nương Tử bật cười khanh khách, điệu bộ
vô cùng phách lối: “Yêu Nữ, ngươi không phải trước đây lớn lối lắm sao?
Sao bây giờ lại nhục nhã lăn ra chết thế kia rồi?”
Yêu Nữ lập tức đáp lại: “Con mẹ nó,
người giết chết lão nương chính là nữ nhân đứng bên cạnh ngươi, ngươi
cáo mượn oai hùm thì có ích gì?”
Nương tử mặt không đổi sắc hừ lạnh:
“Ngươi chết đến nơi rồi còn to mồm cái gì, đừng cho rằng chúng ta không
biết đến vụ ly hôn giữa ngươi và Hách Liên Thu Thủy, chỗ dựa vững chắc
của ngươi bây giờ đã không còn nữa rồi, về sau ngươi tốt nhất nên biết
điều một chút mà đừng có chọc vào bọn chúng ta, bằng không kết cục tốt
đẹp như thế nào ngươi cứ tự thân mà kiểm chứng!”
Tô Diêu đọc được câu này, nhịn không được rủa thành tiếng: “Mẹ kiếp!”
Trì Thủy Mặc nhanh chóng bước lại bên cạnh cô: “Có chuyện gì?”
Nhìn màn hình máy tính đang xám xịt mất
một mảnh cùng thân thể củaYêu Nữ đang hoa hoa lệ lệ nằm sõng soài trên
mặt đất, hắn không khỏi cau mày.
Tô Diêu rất nhanh gõ một câu: “Lão nương từ trước đến nay chưa từng có chỗ dựa nào hết, chính vì ngươi tài sức
không bằng người khác mà thôi, đừng hòng có thể ngậm máu phun người!”
Nương tử bật cười vô cùng đắc ý: “Hiện tại người đang nằm trên mặt đất chính là ngươi.”
Nữ nhân Tiêu Dao đứng bên cạnh từ nãy
đến giờ, rốt cục cũng chịu mở miệng: “Yêu Nữ, sau này cách xa Hách Liên
một chút cho ta, nếu không ta nhất định gặp một lần sẽ giết một lần!”
Yêu Nữ cô cuối cùng đến giờ phút này
cũng ngộ ra được đại họa từ đâu mà ập đến, không khỏi quay phắt lại hung hăng trợn mắt liếc xéo đại thần một cái: “Nguồn gốc tai họa!”
Nương tử rất nhanh mở miệng phụ họa:
“Chính là ngươi căn bản không xứng với Hách Liên Thu Thủy, ta đợi ngươi
suốt nửa tháng rốt cục cũng bắt được ngươi, nói cho ngươi biết, hiện tại chỉ có Hoàn Mỹ mới cùng đẳng cấp với Hách Liên Thu Thủy, cho nên ngươi
đừng có mơ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”
Yêu Nữ cười lạnh: “Ngươi muốn thì tự mình làm đi, đợi Hách Liên Thu Thủy đăng nhập rồi đi cầu hôn huynh ấy cho ta xem!”
Trì Thủy Mặc đứng phía sau nhìn được câu này, bàn tay to lớn liền nắm chặt lấy bả vai Tô Diêu, không ngờ lại
khiến cho cô nổi cáu: “Làm cái gì chứ, chẳng phải đều tại anh sao, nếu
trước đây lão nương không bị ép buộc gả cho anh, bây giờ em còn lâu mới
bị người ta gièm pha là dựa hơi nam nhân, hừ!”
Trì Thủy Mặc chưa kịp mở miệng, trên màn hình máy tính Hoàn Mỹ và Nương Tử cũng vẫn chưa đáp lại câu nào, đã
nghe thấy một tiếng hạc kêu xé cả bầu trời, sau đó một nam nhân Võ Đang
đột nhiên xuất hiện, từ trên lưng Thụy Liên Hạc từ tốn bước xuống.
“Hai bắt nạt một, đúng là không biết xấu hổ.”
Nương tử ngẩn mặt nhìn nam nhân mới xuất hiện, khiến cho Yêu Nữ cô còn tưởng cô ta sẽ ngay lập tức vung tay xuất chiêu công kích, không ngờ ả chỉ cau mày: “Yêu Say Đắm, chúng ta nước
sông không phạm nước giếng, ngươi chớ có xen vào chuyện của ta.”
Nam nhân Võ Đang mặt không đổi sắc nhanh chóng đáp trả: “Ngươi nếu như đã nói như vậy, ta đây không thể không
can thiệp rồi.” Dứt lời, hắn rút Vạn Nhận Long Uyên Kiếm dắt ở bên hông
ra, thân kiếm toát ra từng vầng hào quang màu vàng chói mắt, vừa uy
nghiêm vừa lạnh lẽo vô cùng.
Tô Diêu từ tốn gõ từng chữ: “Võ Đang kia, ngươi đi đi, ngươi không đánh bại hai nàng đâu.”
Nam nhân Võ Đang xoay người, nhìn thi
thể cô đang nằm trên mặt đất rồi chợt bật cười: “Vậy ngươi còn không mau hồi sinh đến đánh giúp ta?”
Một câu nói như làm thức tỉnh cả ba
người, Tô Diêu lập tức trấn tĩnh lại, mà bên kia Hoàn Mỹ và Nương Tử
cũng đang chuẩn bị khai triển chiêu thức.
Do có phù hồi thành, cho nên Tô Diêu
nhanh chóng trở về thành Lạc Dương hồi máu, sau đó dùng tiền quay lại
Bạch Sơn. Lúc cô đặt chân đến nơi, trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Nam nhân Võ Đang muốn mời Tô Diêu gia nhập vào đội ngũ, cô nhấp chuột vào ô ‘đồng ý’.
Nhìn cột máu của hắn ta, vẫn còn dưa lại một phần ba.
“Mạnh quá!”
Tô Diêu cảm thán một câu, nam nhân Võ Đang kia không thèm để ý chỉ cười cười: “Nga Mi giao lại cho ngươi.”
Một khi không có Nga Mi chực sẵn bên cạnh để lăm le bơm máu, nữ nhân Tiêu Dao còn khuya mới địch lại được với Võ Đang.
“Được.” Yêu Nữ nhe răng cười một cái rất chi là sảng khoái, ra chiêu công kích Nương Tử đang kịch liệt bơm máu
cho Hoàn Mỹ, cô vung tay một cái, ánh sáng kỳ dị lóe ra, chốc lát sau
Nương Tử không còn cách nào khác đành phải hoa hoa lệ lệ ngã xuống. Yêu
Nữ đạp trên thân thể của nàng ta, cúi đầu cười gian trá: “Ngươi thử nói
xem, lần này người nằm trên mặt đất là ai?”
Nói xong một câu, cô lập tức vọt đến bên cạnh nam nhân Võ Đang, cùng hắn liên thủ báo thù.
Hoãn Mỹ chỉ kịp thốt lên hai chữ: “Chờ xem!”, sau đó tiếp nối Nương Tử oanh oanh liệt liệt ngã rầm xuống đất.
Yêu Nữ trước lúc đó đã nhanh tay mở được bảng thông tin trang bị của nàng ta, không ngờ nha, toàn thân trang bị
đồ cực phẩm, khảm 5 sao thượng đẳng, quả nhiên không hổ danh được xưng
tụng là đệ nhất Tiêu Dao.
Chết dưới tay nàng ta, cũng có thể coi như là không hề oan uổng.
Nam nhân Võ Đang từ tốn bước lại gần, cô ngẩng đầu nhìn lướt qua tên hiển thị của hắn: Quyết Biệt Thức, Yêu Say
Đắm, lát sau cô nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Nam nhân Võ Đang cũng bật cười đáp lễ,
rất nhanh hệ thống gửi đến một thông báo mới “Người chơi Quyết Biệt
Thức, Yêu Say Đắm muốn thêm bạn làm bằng hữu.”
Tô Diêu mở bảng hảo hữu ra, nhấp chuột
vào hai chữ ‘đồng ý’, tiện tay mở bảng thông tin trang bị của hắn ra,
bất chợt không khỏi giật mình, aaa — toàn bộ đều là 6 sao thượng đẳng
nha! ~~~
Quả thực là cùng đẳng cấp với đại thần Hách Liên Thu Thủy rồi!
Khó trách vừa rồi lúc hắn ta vừa mới xuất hiện Nương Tử kia vẫn chưa dám động thủ, căn bản vì lo sợ hắn quá mạnh a!!!!
Tô Diêu nháy nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ
cô chỉ mới không vào game có nửa tháng thôi, đã từ đâu chui ra một đại
thần khác rồi sao?
Nam nhân kia triệu hồi Thụy Liên Hạc, bộ dạng như chuẩn bị rời đi: “Ta muốn đi luyện cấp, ngươi có đi cùng không?”
Tô Diêu vừa mới gõ xong chữ “Được”, chưa kịp gửi đi đã cảm nhận được trên bả vai truyền đến một trận đau đớn, cô quay đầu lại, thấy Trì Thủy Mặc vẫn im lặng như cũ, híp mắt nhìn chằm
chằm vào màn hình máy tính, tần số nguy hiểm trong con ngươi lớn đến mức độ nào không cần nói cũng biết.
“Ách…” Yêu Nữ không còn cách nào khác đành phải viện cớ chối khéo: “Hôm nay không có thời gian, ngày mai được không?”
Rắc — trên vai cô lại truyền đến một cơn đau mạnh mẽ hơn, đau đến nỗi đôi mày cô đã nhăn hết cả lại rồi.
“Được rồi, ngày mai gặp.”
Quyết Biệt Thức, Yêu Say Đắm ngồi trên lưng hạc, tiêu sái bay đi.
Cuối cùng thì, Tô Diêu cô cũng phải đối mặt với cơn thịnh nộ của đại thần.
“Tán tỉnh nam nhân khác ngay trước mặt anh sao?” Thanh âm vô cùng âm lãnh.
Tô Diêu nở nụ cười hết sức gian trá:
“Còn chưa biết người nào phong lưu đa tình, tình nhân đã đến tận cửa đòi chèn ép chính thất phu nhân rồi kia kìa.”
Trong câu này của cô, đại thần nghe lọt
tai nhất chính là bốn chữ ‘chính thất phu nhân’, cho nên nở một nụ cười
vô cùng tà mị: “Nương tử đại nhân cưng ơi, em là đang ghen có đúng
không?”
Tô Diêu trừng mắt lườm hắn: “Không được sao?”
“Được.”
Đại thần vừa nói vừa bế xốc cô lên, khiến cô cả kinh kêu lên một tiếng: “Anh làm cái gì thế?”
Đại thần cười như không cười, gương mặt nhuộm đẫm vẻ nguy hiểm: “Đương nhiên là thưởng thức cơn ghen của nương tử đại nhân a.”
Dứt lời, hắn tiện tay rút luôn dây cắm của chiếc máy tính đặt bên cạnh.
Tô Diêu đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi: “Trì Thủy Mặc!”
“Nương tử không cần nóng lòng như vậy, vi phu ở đây.”
“Anh…”
Sau đó, Tô Diêu đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng nói không nên lời.
Sau đó sau đó, một màn rất không thuần khiết nhanh chóng diễn ra.
Sau đó sau đó sau đó…tự mình tưởng tượng đi >>_____________