Tô Diêu phát hiện, gần đây đại thần càng ngày càng không giống đại thần.
Cô không còn thấy bộ dạng cao ngạo tuyệt thế, thân ảnh độc lai độc vãng của hắn trước kia nữa, bây giờ chỉ còn
là một nam nhân suốt ngày ở bên cạnh bảo vệ cho cô.
Mỗi lần cô mở miệng hỏi “Huynh không có việc gì làm sao?”, đại thần luôn đáp trả với một điệu bộ vô cùng đúng đắn:
“Đi theo bảo vệ muội chính là việc của ta.”
Cho nên là, lúc Yêu Nữ đang ở Bạch Sơn
tìm bảo vật, cũng là lần thứ n cô nghe được câu trả lời muôn kiếp không
đổi của hắn, chỉ còn biết cách tức giận gào thét: “Huynh đi mà làm việc
cho đàng hoàng vào! Bảo vệ ta cái gì chứ, huynh đi theo ta chẳng khác gì một cái đuôi!”
Cuộc sống trước kia của cô rất chi là
thoải mái, một mình đánh quái, một mình đi đào bảo vật, nhiều lúc tùy
hứng tùy tâm trạng còn đi ngắm những danh lam thắng cảnh truyền thuyết
của Thiên Long nữa, nếu thích thì đi tăng điểm kinh nghiệm lên cấp,
không thích thì một mình đi dạo chơi vài vòng.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, không ngờ trong thoáng chốc lại bị pho tượng đại thần này phá hư.
Yêu Nữ oán hận trừng mắt nhìn người đi bên cạnh một cái.
Đại thần vẫn không nhúc nhích chút nào: “Tìm bảo vật đi, ít nói chuyện một chút.”
Yêu Nữ: “…Ta thèm vào!” Giọng điệu hắn giống như cô đang làm phiền hắn thì đúng hơn.
Cô ngậm miệng không thèm nói thêm gì nữa, phẫn hận gõ mấy chữ phát lên kênh hệ thống:
“Yêu Nữ họ Triệu đánh Hách Liên Thu Thủy ngất xỉu, đem chôn xuống đất, bên trên dựng một khối mộc bài, viết lên
mấy chữ ‘Nơi đây không có Hách Liên Thu Thủy’.”
Đại thần cúi đầu cười, không để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng bất bình của tiểu thê tử, hắn khẽ đưa tay xoa xoa đầu cô.
“Chỉ cần có ta ở đây, ta đảm bảo sẽ không để muội phải chịu thương tổn như ngày hôm đó nữa.”
Trong nháy mắt khuôn mặt cô đỏ lựng lên — ý hắn chính là muốn nói đến vụ đả thương ở Mai Lĩnh lúc trước sao?
Hắn, là đang quan tâm cô?
Đang không biết phải nói tiếp như thế nào, đột nhiên trước mắt cô tối sầm, một ánh sáng kì dị nhanh chóng lóe lên.
—- cô rốt cuộc cũng đào được bảo vật!
Chẳng thèm quan tâm mình đang nói đến
cái gì nữa, Yêu Nữ vô cùng sung sướng mở từng hòm từng hòm, bên trong
chứa một cuốn bí kíp tấn công và một cuốn phòng ngự cao cấp, cô nhanh
chóng ôm chiến lợi phẩm ra khỏi huyệt mộ.
Nhân tiện, cũng đem chủ đề mình đang nói quên luôn không còn một mống.
Hách Liên Thu Thủy dĩ nhiên biết tính
tình của cô, chỉ cười nhạt rồi nhìn những bông tuyết trắng đang khẽ rơi
trên đỉnh Bạch Sơn.
Từ lăng mộ đi ra, hệ thống sẽ tự động đem người chơi trở về Đại Lý.
Cho nên lúc này đây khi Yêu Nữ đứng trên đường lớn thành Đại Lý, cô liền chăm chú tìm hiểu xem mục tiêu kế tiếp
sẽ ở đâu, còn 10 khu vực chứa bảo vật nữa, trước hết phải bắt đầu đào từ phía Nam. Quyết định xong, cô lập tức lấy tiền ra trực tiếp di chuyển
đến phía Nam.
Mà lúc này đây, Hách Liên Thu Thủy vẫn còn một mình đứng trên đỉnh Bạch Sơn.
Yêu Nữ trong lòng sau khi cao hứng vì đã thành công bỏ được cái đuôi suốt ngày bám lấy cô kia, bây giờ bất giác
không hiểu sao lại có chút cảm giác không được tự nhiên, ánh mắt luôn
không tự chủ liếc về phía bên cạnh mình — không có một bóng người.
Chẳng lẽ cô đã coi việc bạch y nam tử kia luôn đứng bên cạnh mình là điều dĩ nhiên rồi sao?
Cô cau mày, đúng là một thói quen không tốt, nhất định phải sửa.
Cho nên là, Yêu Nữ cô phải kiên định hơn mới được, cách đại thần càng xa càng tốt — cô không muốn vì trò chơi
này mà phải trả một cái giá không đáng.
Bởi vì đang thất thần, cho nên đến ngay
cả bảo vật cô cũng không còn tâm trạng chạy đi tìm nữa, đồng thời cũng
bị đánh lén lúc nào cũng không biết. Đến lúc tâm trí trở về với mặt đất
thì đã thấy lượng máu bị giảm đi mất một nửa.
Tô Diêu cau mày nhăn trán nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ thấy bên cạnh là một nữ nhân y phục đỏ chót của phái
Minh giáo đang cầm trên tay một loại vũ khí đánh gần, lực công kích quả
thực không nhỏ chút nào.
Yêu Nữ từ trên lưng Tử Điện nhảy xuống, chưa kịp đánh trả đã thấy mỹ nữ Minh giáo kia bật thốt một câu.
“Yêu Nữ, đem lão công trả lại cho ta!”
Cô nhất thời hóa đá, nàng ta đang nói cái gì?
Mỹ nữ liên tục tung ra mấy chiêu lửa
liên hoàn “Nữ nhân kia, ngươi dám nhân lúc ta không có bên cạnh mà câu
dẫn lão công của ta, có còn biết xấu hổ là cái gì không hả?”
Yêu Nữ nháy nháy mắt mấy cái, hình như cô đã hiểu.
Trong nháy mắt lửa giận trong cô như bốc lên ngùn ngụt, cô vừa đánh trả vừa mở kênh đội ngũ ra la hét ầm ĩ:
“Hách Liên Thu Thủy, cái đồ phách lối thúi nam nhân này! Ta đánh chết
ngươi, ta trù chết ngươi! Ngươi @#$%$%^…”
Tô Diêu còn chưa kịp mắng xong, đã thấy bạch y nam tửcưỡi Vụ Ảnh điêu xuất hiện trước mặt mình.
“Nữ nhân, nếu không cho ta một lời giải thích hợp lí, ta lập tức sẽ cho muội biết cái gì gọi là trả giá đắt.”
Đại thần tuấn mĩ với gương mặt tà mị lạnh lùng, đứng bên cạnh biển lửa không khác nào Satan địa ngục.
Yêu Nữ đang đứng sững như trời trồng,
đột nhiên thấy mỹ nữ Minh giáo dừng lại không đánh nữa, nhảy bổ đến bên
cạnh Hách Liên Thu Thủy, thân mật khoác lấy cánh tay hắn “Lão công!”
Cô lúc này mới kịp hoàn hồn, nhìn thẳng
vào mỹ nữ mang tên Liệt Diễm Tu La kia, miệng cười nhưng tâm không cười
nói: “Có thể phiền ngươi bỏ tay trên người nam nhân của ta xuống không?
Ban ngày ban mặt, ngươi chẳng lẽ không thấy không thích hợp sao?”
Đại thần nghe được câu này, vốn là định
kéo tay mỹ nữMinh giáo ra, nhưng mà nhìn thấy Yêu Nữ tức giận đến trợn
mắt há mồm, hắn bất giác nở một nụ cười ẩn ý.
Không biết tiểu nữ nhân này có phát hiện ra, trên người cô đang toát ra một luồng khí ghen nghi ngút.
Liệt Diễm Tu La cũng trợn to mắt nhìn
Yêu Nữ: “Ngươi đã hoành đao đoạt ái mà còn dám kiêu ngạo như vậy? Ngươi
có tin ta thay trời hành đạo lập tức giết chết ngươi không?” (~~> Hoành đao đoạt ái: có nghĩa là dùng vũ lực để đoạt lấy người yêu của người khác).
Yêu Nữ cười lạnh: “Ta còn đang muốn thay ánh trăng bên ngoài kia tiêu diệt ngươi đây! Bỏ ngay cái tay ngươi
xuống cho lão nương!!!!” Vừa nói cô vừa tiến lên nắm lấy cánh tay khác
của Hách Liên Thu Thủy. (~~> sao vừa bảo trời còn sáng mà TT____TT)
“Ngươi tại sao phải cầm tay huynh ấy? Buông ra cho ta!”
“Vậy ngươi cũng tại sao phải khư khư giữ lấy huynh ấy như vậy? Không nhìn thấy trên đầu huynh ấy có mấy chữ ‘Phu quân của Yêu Nữ họ Triệu’ kia sao? Ngươi mù chữ chắc?”
“Nữ nhân này! Làm sao ngươi có thể đê tiện như vậy được!”
Yêu Nữ cười ngất: “Ngươi nha, ban ngày
ban mặt không biết từ đâu chui ra tự nhiên lại bám riết lấy lão công của người ta, không biết là kẻ nào đê tiện đây?”
“Ngươi….”
“Ta thế nào!”
…
Hách Liên Thu Thủy mắt nhìn thẳng, nhưng căn bản là đã sớm làm ngơ trước trận cãi vã của hai nữ nhân bên cạnh.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, nữ nhân quả nhiên là trời phú cho khả năng gây
lộn. Hắn bây giờ cho dù có cố gắng làm sáng tỏ sự thật thì cũng không
thể bỏ đi, cho nên biện pháp tốt nhất chính là biết điều ngậm miệng, bo
bo giữ lấy thân mình.
Hai nữ nhân bên kia sau một hồi lâu vẫn chưa phân tranh được cao thấp, cuối cùng Yêu Nữ nheo mắt lại:
“Nếu không phục thì đi thi đấu, người nào thắng Hách Liên Thu Thủy sẽ thuộc về người đó.”
Đại thần đang nhắm mắt dưỡng thần nghe được câu này cũng phải trợn trừng — nữ nhân này dám đem hắn biến thành chiến lợi phẩm??
Đại thần nheo mắt lại, bất kể cô thắng
hay thua, hắn nhất định phải hảo hảo trừng phạt cô mới được. Nữ nhân
chết tiệt này, cư nhiến lại có thể đem lão công của mình làm quà chiến
thắng.
Liệt Diễm Tu La vô cùng tán thành: “Được, ba ván phân định thắng thua!”
Dứt lời, hai nữ nhân vừa rồi còn đang
khư khư sống chết bám lấy hắn, bây giờ liền lập tức bỏ đi, đem hắn biến
thành trẻ mồ côi bơ vơ không nơi nương tựa. (~~> câu này là ta chém vì thấy để thế hay hơn ^^~)
Trong nháy mắt hắn liền thấy Yêu Nữ cô đứng tại thành Lạc Dương, hơn nữa còn không do dự mà rời khỏi đội ngũ.
Trì Thủy Mặc đem mấy ngón tay thon dài
của mình gõ gõ lên mặt bàn, sau đó cầm lấy điện thoại di động gửi đi một tin nhắn, nhanh chóng dùng phù định vị trở về thành.
***
Sever [Hư Cấu] hôm nay được chứng kiến
tận mắt cuộc sống rất chi là náo nhiệt của đệ nhất võ lâm — đại thần
Hách Liên Thu Thủy sau khi thành thân. Bởi vì hiện tại đang diễn ra một
màn tranh giành đại thần hết sức oanh liệt giữa hai đại mỹ nữ.
Mọi người sau khi biết tin đều trở nên vô cùng sôi sục, ồn ào như thể sợ thiên hạ chưa đủ loạn vậy.
Trong số đó, Thiên Sơn đồng mỗ của bang
Hồng Hoang đế đô và Độc Cô Cửu Tiện của bang Ảo Ảnh chính là hai cổ động viên lớn nhất của Yêu Nữ.
[Thế giới] Thiên Sơn đồng mỗ: “Yêu Nữ
yên tâm đi, chính thất luôn có thể thắng thê thiếp! Đây là chân lỹ mãi
mãi không thể thay đổi a!”
Mà tất cả những cừu nhân của Yêu Nữ, hiển nhiên đều đồng loạt chạy sang ủng hộ Liệt Diễm Tu La.
[Thế giới] Thái tử: “Yêu Nữ ngươi không
biết xấu hổ, lão bà của người ta bây giờ đã trở về rồi, ngươi còn định
cưu chiêm thước sào?” (~~> chim cưu
chiếm tổ chim khách [chim cưu là một loại bồ câu hết sức vụng về, không
biết làm tổ, thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim khách], ở đây có
nghĩa ám chỉ chị Yêu Nữ dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp chồng của
chị Tu La).
Về phần chị em phụ nữ, tất nhiên gần như hết thảy đều cầu mong hai đại mỹ nữ kia sẽ vì cuộc đấu đá này mà lưỡng
bại câu thương, trả sự tự do lại cho đại thần.
[Thế giới] Chính là giai nhân: “Hách Liên ca ca, lấy muội đi! Đừng quan tâm đến hai người đàn bà chua ngoa đanh đá này nữa!”
Lộn xộn một hồi, cho đến khi quả bom
cuối cùng được tung ra mới làm mọi người được dịp cả kinh — truyền
thuyết kể rằng Yêu Nữ thích vơ vét các mỹ nam trên thiên hạ về làm nam
sủng của mình, mọi người chẳng qua là trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến — “nam sủng” của Yêu Nữ, không môn phái nào là không có, một phần trong số đó là người trong Ảo Ảnh, phần lớn
còn lại hiện đang trú ngụ tại Tử Cấm Các, những người này bất luận là
cao thủ hay tép riu, đều mang một tướng mạo tiêu sái anh tuấn, ngọc thụ
lâm phong, mà lại có gu ăn mặc rất chi là thời trang và phong cách (cái
này đều là Yêu Nữ cấp cho). Ai ai cũng bộ dạng phong lưu không vướng bụi trần — cho nên là, khi thấy một đám mỹ nam khí thế ngất trời đứng trước sàn đấu cổ vũ cho Yêu Nữ, vô số nữ nhân trong thiên hạ lại được dịp
khinh thường cô một lần nữa.
Trong danh sách nam sủng của Yêu Nữ, nổi danh nhất chính là Trẫm phán ngươi vô tội, hắn là người chơi nằm trong
bảng xếp hạng thập đại cao thủ trên giang hồ, trang bị hết sức mạnh, hơn nữa còn là bang chủ của bang phái đứng thứ năm thiên hạ Tử Cấm Các, bàn về thực lực lẫn danh vị đều là hạng nằm trong top, chẳng qua là thái độ với phái nữ vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, cho nên trước đó vẫn không có
nữ nhân nào dám gả cho hắn. Đến khi gặp được Yêu Nữ, bị công phu mặt dày của cô đùa giỡn vô số lần, sau đó lại bị thuyết phục mà cam tâm làm
“nam sủng” của cô. Điều quan trọng hơn, hắn chính là được cô phong cho
danh hiệu “Đệ nhất thứ thiếp”, không hề đố kỵ mà thu nhận hết những nam
sủng của Yêu Nữ về cho trú ngụ trong bang phái mình. Cho nên vì thế, Tử
Cấm Các cũng chính là hậu cung của Yêu Nữ.
[Thế giới] Trẫm phán ngươi vô tội: “Yêu
tinh, tiểu tử thối Hách Liên Thu Thủy không quan tâm ngươi nữa, nhưng mà chúng ta đối với ngươi là toàn tâm toàn ý a, ngươi trở lại bên cạnh ta
có được hay không?”
Hách Liên Thu Thủy chỉ cảm thấy khóe
miệng liên tục co giật — nếu sau này còn phải nhìn thấy đám nam sủng kia dài dài, đảm bảo quãng thời gian đó hắn nhất định ăn không ngon ngủ
không yên!
Tầm mắt hắn chuyển động, nhìn về phía
Yêu Nữ đang giằng co, nữ nhân chết tiệt! Nhất định một ngày nào đó ta sẽ bắt muội phải trả giá đắt!
Như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của
Hách Liên Thu Thủy, Yêu Nữ không khỏi ngước mắt lên nhìn, ngay lập tức
bất giác rùng mình. Nhưng mà nghĩ lại, nếu hắn không ra ngoài đường lăng nhăng hái hoa bắt bướm thì cục diện cũng đâu tồi tệ thế này! Cho nên
là, cô liền trợn mắt hung hăng nhìn Hách Liên Thu Thủy một cái, sau đó
quay người tiếp tục giằng co.
Tu La cùng cô thực lực tương đương nhau, trang bị cũng không kém nhiều lắm, mấu chốt là ở chỗ Tu La thao tác vô
cùng tốt — Yêu Nữ tựa hồ cảm thấy nếu không vì nam nhân kia làm loạn, có khi hai người đã trở thành bằng hữu tốt rồi cũng nên, dù sao cô cũng
không chán ghét khí chất trên người Tu La.
Tình hình chiến đấu của cô bây giờ, một thắng một thua.
Mấu chốt quyết định nằm vào trận đấu thứ ba.
Yêu Nữ cười mỉa phát đi một biểu cảm lạnh lùng trên kênh thế giới: “Có thể bắt đầu chưa?”
Ta La nói: “Bắt đầu đi, đừng quên lời hứa của ngươi, nếu thua sẽ không được phép tiếp cận Hách Liên nữa!”
Yêu Nữ tiếp tục cười lạnh: “Ta chỉ có thể nói, ta rất thích sự tự tin của ngươi.”
Dứt lời cô bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng đến đỉnh điểm, bất chợt một thanh âm quen thuộc mà quyến rũ truyền đến tai mọi người:
“Hách Liên, ngươi tại sao lại phách lối như vậy hả?”
Mọi người men theo thanh âm quay đầu
nhìn lại, chỉ thấy thủy chung là Hoãn Hoãn Nhị Hành thân vận bạch y
xuyên qua mọi người đi vào trong sàn đấu, đứng bên cạnh Yêu Nữ vừa cười
vừa nói: “Yêu tinh yên tâm, nếu hắn còn tiếp tục phách lối, ta nhất định thay ngươi dạy dỗ hắn!”
Tu La cau mày nhìn nam tử vừa mới tiến vào, lạnh lùng nói: “Chớ xen vào việc của người khác, tránh ra!”
Hoãn Hoãn Nhị Hành giơ tay lên điệu bộ
như đầu hàng, thoáng chốc quay đầu lại nhìn người vừa phát ngôn, bất
chợt cảm thấy thân thể chấn động, Ly Hỏa phiến trong tay cũng suýt nữa
cầm không nổi, biểu hiện nghiêm trọng không biết là đang khiếp sợ, kinh
ngạc hay là mừng như điên.
Chỉ thấy giọng hắn run run: “Hỏa nhi…”