Nhìn trước mắt đã sớm không còn là tiền bối thời đại học, Lạc Du mới giật mình, thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Nhìn khuôn mặt Trì Thủy Mặc trầm tĩnh, mặc dù tiền bối đã đem sóng gió thời sinh viên cất giấu đi, nhưng là —— nhưng càng làm cho nàng cảm giác được khí thế bức người.
Không phải không biết phát triển của Trì Thủy Mặc những năm nay. Sau những năm kiêu ngạo thời đại học,
cuộc sống thương trường nhiều năm đã làm người nam nhân này mài giũa
ngày càng sắc cạnh nhưng không lộ ra ngoài mà thôi. Giống như một viên
kim cương bọc trong nhung , bề ngoài tỉ mỉ nhẵn nhụi nhưng đằng sau lại
là bốn cạnh sắc nét.
Lạc Du cảm thấy tiền bối như vậy có chút xa lạ —— mấy năm này ở nước ngoài, nàng luôn là nghĩ đến tiền
bối làm cho mình nhớ mãi không quên, nhưng là —— tiền bối ở trong đầu
đường giống hồi đại học, áo sơ mi trắng, ngũ quan như tranh thuỷ mặc,
mâu quang rõ ràng —— mặc dù làm cho người ta có áp lực nhưng là rõ ràng, còn bây giờ, tiền bối đem tất cả những thứ đó giấu đi, thậm chí làm cho mình cũng có chút khẩn trương.
Bởi vì đôi mắt kia giống như là hang động, làm cho người ta rơi vào, nhưng là không thấy đáy.
Lạc Du có chút thất thần.
Trì Thủy Mặc đặt cốc cà phê xuống, hướng về phía Lạc Du có chút ngẩn người cười nói: “Làm sao?”
Lạc Du lập tức thu hồi suy nghĩ lại, lắc đầu: “Không có gì.”
Ngược lại nghĩ đến mục đích Trì
Thủy Mặc tới tìm mình, vừa mở miệng hỏi: “Tiền bối, chuyện ngày hôm qua
anh gọi điện thoại cho em là thật?”
Tối hôm qua vừa mới làm xong
công việc, một cuộc gọi của Trì Thủy Mặc làm Lạc Du phấn chấn tinh thần
—— mà nguyên nhân tìm Lạc Du cũng làm cho nàng kinh ngạc không ngờ.
Trì Thủy Mặc cười nói: “Rất kinh ngạc?”
Lạc Du gật gật đầu nói: “Rất kinh ngạc.”
Trì Thủy Mặc khiêu mi: “Ah?”
Lạc Du nói: “Tiền bối trong tay
không phải có rất nhiều nhân tài sao, làm sao còn muốn thuê con tôm nhỏ
không danh tiếng trong ngành IT này.”
Trì Thủy Mặc nghe nghi vấn của
nàng không chút hoang mang, nếm một ngụm cà phê rồi mới đáp: “Anh đã
thấy tác phẩm đoạt giải lúc du học Anh quốc của em.”
Lạc Du ngơ ngác một chút, nói: “Cho nên?”
Trì Thủy Mặc cười nói: “Cho nên, đây chính là lý do.”
Lạc Du bẹt miệng: “Tiền bối vẫn là người lời ít mà ý nhiều như vậy.”
Nói thêm vài câu cho rõ ràng một chút thì sẽ chết sao?
Trì Thủy Mặc nói: “Nói cụ thể một chút, sở trường của em là tất cả những gì anh cần.”
Lạc Du vẻ mặt hỏi thăm.
Trì Thủy Mặc nói: “Nếu bây giờ em có thời gian, đến phòng làm việc với anh xe một chút.”
Lạc Du nháy mắt nói: “Ta còn chưa đáp ứng làm cho anh, cái này là tiết lộ cơ mật công ty?”
Trì Thủy Mặc trực tiếp đứng dậy, mỉm cười: “Xem rồi mà không nhảy vào máng, vậy thì uổng phí công sức
anh bồi dưỡng em từ đầu rồi.”
Lạc Du nín một hồi lâu, đứng lên kháng nghị nói: “SHIT! Tiền bối, không nên đen tối như vậy !”
Trì Thủy Mặc bất đắc dĩ nói: ”
Nói năng thô tục giống hệt Tô Tô, chẳng qua là em phiên dịch thành tiếng Anh .” Dứt lời lắc đầu, xoay người đi ra phòng cà phê.
Lạc Du nghe Trì Thủy Mặc nhắc
tới Tô Diêu, trong lòng giống như bị người nào lấy tay nhẹ nhàng cấu,
không thể nói đau, nhưng là rất không thoải mái. Cắn cắn đôi môi, Lạc Du theo Trì Thủy Mặc đi ra ngoài.
Ánh mặt trời hất vào trên sàn nhà, làm cho phòng ngủ trống không trở nên ấm áp không ít.
Người trên giường cũng cảm thấy vậy, dụi dụi khuôn mặt vào cái gối mềm mại, mắt bắt đầu mở ra.
Khí trời thật tốt.
Tô Diêu mở mắt ra thấy phòng ngủ sáng rực rỡ, trong lòng hiện lên một câu nói như vậy.
Ngồi dậy, Tô Diêu nhìn chỗ bên cạnh —— ngay cả biết người nọ sớm đã đến công ty, nhưng vẫn theo bản năng làm động tác này.
Quả nhiên, trừ chỗ nàng nằm, chố bên kia đã không có nhiệt độ. Tô Diêu thở dài, vươn tay lấy mảnh giấy
kẹp lại trên gối Trì Thủy Mặc.
【 Điểm tâm ở trong lò vi ba, mười một rưỡi thu xếp xong anh tới đón em, chúng ta đi ra ngoài ăn. 】
Tô Diêu cười cười đem mảnh giấy để lên trên tủ đầu giường. Đứng dậy bắt đầu một ngày mới.
Rời giường, rửa mặt, làm vài động tác yô-ga đơn giản…
Lúc đồng hồ báo thức điểm mười giờ rưỡi, Tô Diêu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Nếu nàng nấu cơm đưa cho Trì Thủy Mặc thì sao?
Mặc dù rất trẻ con, nhưng Tô Diêu vẫn muốn làm như vậy.
Cũng là vì —— báo đáp hắn mỗi ngày chuẩn bị bữa ăn sáng vì mình?
Tô Diêu cười đi tới phòng bếp.
Bởi vì Trì Thủy Mặc vốn có thể làm cơm, cộng thêm mình ở sau khi ở đây
là hai người, cho nên nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hết sức đầy đủ.
Chọn ra những thứ cần, Tô Diêu bắt tay chuẩn bị bữa trưa.
Tô Diêu vừa làm vừa tưởng tượng
vẻ mặt Trì Thủy Mặc—— hắn thật sự cho là mình không thể làm cơm sao? Vậy nên trong khoảng thời gian này cũng luôn để hắn làm. Cho dù mấy ngày
nay bắt đầu đi làm không có thời gian trở về làm, cũng để lại cho Tô
Diêu một tờ giấy nói cho nàng biết lúc nào thì chuẩn bị sẵn sàng, sau đó lái xe trở lại đón nàng đến nhà hàng ăn cơm.
Tô Diêu cười.
Nàng làm sao có thể không biết
làm cơm. Sống một mình lâu như vậy, tự chăm sóc bản thân đã sớm thành
bản năng —— chẳng qua là, việc nấu ăn này, thật sự nàng đã bỏ quên khá
lâu —— lần cuối cùng, lúc mình vẫn còn bên cạnh Sở Dương. Khi đó nàng
một lòng vì nam nhân yêu mến rửa tay làm canh, mỗi ngày bận rộn như một con chim sẻ, nhưng làm không biết mệt.
Sau đó, sau đó chia tay, trong
căn hộ nhất thời không có hơi người , mình cũng lười làm, mặc cho đồ đạc trong phòng bếp rỉ sắt, bụi phủ lên bụi.
Lúc chờ dầu nóng, Tô Diêu ngẩng đầu, từ bên trong đồ inox nhìn thấy mặt của mình có chút thay đổi.
Nếu như nàng không nhìn lầm, xem ra trên mặt hẳn là đang mỉm cười.
Tô Diêu có chút thất thần vỗ về gương mặt của mình —— đã lâu, nàng không thấy vẻ mặt này .
Tiếng dầu sôi kéo Tô Diêu từ trong suy nghĩ trở về, lập tức đem nguyên liệu nấu ăn thả vào, ngưng luôn đoạn suy nghĩ lung tung.
Chỉ nghĩ đến có thể thấy vẻ mặt Đại Thần kinh ngạc hiếm thấy, nụ cười kia không làm sao ngăn được.
**
Lạc Du mở to mắt nhìn màn ảnh máy vi tính Trì Thủy Mặc, nhất thời lỡ lời.
Trì Thủy Mặc cũng không nói, chẳng qua là đứng ở một bên kiên nhẫn đợi chờ.
Rốt cục Lạc Du nói: Em phục rồi, tiền bối,em đáp ứng anh.”
Trì Thủy Mặc cười. Này vốn là kết quả trong dự liệu.
Lạc Du trừng mắt liếc hắn một
cái, oán thầm nói, so ra còn hồ ly hơn cả hồ ly Từ Hoãn kia! Sau đó quay đầu tiếp tục xem sơ bộ cấu trúc mô hình trên màn ảnh.
Mặc dù chỉ là một mô hình đơn
giản, nhưng lại mơ hồ có thể toát ra khí thế uy nghiêm đó, có thể thấy
sau hoàn thành sẽ động lòng người như thế nào. Nếu đây chính nơi chinh
chiến giết địch, nhất định rất kích động!
Lạc Du hưng phấn nói: “Em cực kỳ muốn thấy bộ dạng nó xuất hiện dưới tay em!”
Trì Thủy Mặc cười nói: “Anh cũng rất mong đợi.”
Lạc Du lúc này mới nghĩ đến một
vấn đề, một vấn đề làm nàng thắc mắc đã lâu, liền hỏi: “Tiền bối, tại
sao anh lại chơi game online ?”
Trước kia không phải thường xuyên khinh bỉ đám người khoa máy tính vì game mất ăn mất ngủ sao?
Trì Thủy Mặc trong nháy mắt trở
nên nhu hòa, đáp án rất thẳng thắng: “Không vào hang cọp làm sao bắt
được cọp con? Anh không chơi game làm sao kết thúc được vận mệnh cô
đơn.”
Lạc Du nghĩ tới rất nhiều lý do, chẳng qua là không nghĩ tới việc này: “Vì Tô Diêu?”
“Đúng.”
Lạc Du cố gắng đem tầm mắt từ
trên người Trì Thủy Mặc qua chỗ khác, từ khóe miệng hắn nụ cười ôn nhu
kia—— nàng cho là bọn họ quen nhua qua internet, nàng từng cười nhạt,
tình cảm trên internet có thể duy trì bao lâu, cho nên khi nhìn thấy 【
Hách Liên Thu Thủy 】 cùng 【 Yêu Nữ Họ Triệu 】 ly hôn lúc nàng xuất hiện, nhưng không ngờ…
Thì ra là tiền bối chơi game vì Tô Diêu, thì ra là… mình ngay từ đầu đã thua.
Trong lòng nhất thời không phục.
Đau đớn? Cũng không phải là, chẳng qua là… rất mất mát.
Qua thật lâu, nhận thấy được ánh mắt quan tâm của Trì Thủy Mặc, Lạc Du mỉm cười nói: “Em nghĩ hai người biết nhau qua game.”
Trì Thủy Mặc cười nói: ” bọn anh đúng là như vậy “
Lạc Du há hốc mồm: “A? Anh không phải là vì cô ấy…”
“Đúng, nhưng lúc đó cô ấy không biết anh.”
Lạc Du lại sửng sốt hồi lâu, sau đó có chút giận dỗi, có chút ảo não, rầu rĩ nói: “Thật đúng là phức tạp!”
Trì Thủy Mặc nhìn trên mặt nàng không ngừng hiện lên cảm xúc không nhịn ở trong lòng cười.
Học muội này, từ hồi đại học lúc hắn cùng nàng làm thử nghiệm, hắn đã biết tình cảm của nàng đối với
mình. Nhưng thứ nhất hắn là người tiếc tài, thứ hai —— hắn nhìn ra được, thật ra thì Lạc Du đối với hắn chẳng qua là một loại tình cảm tương tự
với sùng bái mê luyến.
Dù sao ưu tú như Lạc Du, cô gái
như thế, vừa hết sức mạnh mẽ, chỉ cần trong lĩnh vực của nàng có người
hơn nàng, nàng mới có thể có phần coi trọng. Thật là ngại, hắn Trì Thủy
Mặc nhờ vào giải nhất cuộc so tài toàn quốc năm thứ hai đại học mới được coi trọng.
Sở dĩ hôm nay không e dè nói ra, cũng là hy vọng tiểu nha đầu này không có ảo tưởng.
Đè ép tâm tình, Lạc Du mở lời
chuyển đề tài: “Tiền bối, cái này chính là game tiếp theo sắp ra của
Hoàng Tước ?” Vừa nói chỉ chỉ màn ảnh.
Trì Thủy Mặc gật đầu: “Không sai.”
Nhắc tới chuyên ngành Lạc Du hai mắt sáng lên: “Ngày mai em sẽ tới đây làm!” Nàng khẩn cấp muốn vẽ lên
cái thế giới rộng lớn này.
Trì Thủy Mặc với sự vội vàng của nàng mỉm cười: “Luôn luôn chào đón.”
Lạc Du vừa quay đầu nhìn thiết
kế, một hồi lâu rồi “Ah” một tiếng, tầm mắt lần nữa chuyển hướng Trì
Thủy Mặc: “Tiền bối, em phát hiện mấy năm không gặp mà sở thích của anh
đã thay đổi rồi, anh cũng bắt đầu xem tiểu thuyết?” – tay giơ lên quyển
sách.
Trì Thủy Mặc nhướn mi nói: “Nếu muốn làm fame theo ý của người chơi, tự nhiên muốn hiểu rõ thế giới dưới ngòi bút tác giả.”
Nhìn Lạc Du trợn to mắt, Trì Thủy Mặc giải thích: “Em cảm thấy hứng thú với trò chơi này, chính là nhờ quyển sách này đấy.”
Lạc Du xoay quyển sách trên tay, liền nhìn thấy hai chữ viết cổ trên gáy sách 【 Thí Thiên 】, phía dưới
còn có tác giả tên: Mạc Vô.
Lạc Du há to mồm, ngược lại nhìn Trì Thủy Mặc: “Ngay cả quyển sách bán chạy nhất mới xuất bản không lâu
của tác giả được yêu thích nhất năm nay cũng có thể mang về khai thác,
tiền bối, lợi hại.”
Trì Thủy Mặc cười đầy ẩn ý: “Nước phù sa không lưu người ngoài.”
Lạc Du cau mày.
Trì Thủy Mặc cười tuyên bố đáp án: “Kể từ khi tác giả là vợ mình, lấy tác phẩm ra làm đồ cưới cũng là theo lẽ thường phải làm.”
Lạc Du miệng hoàn toàn không khép được: “Anh, anh nói 【 Mạc Vô 】người hai năm qua tên tuổi lên cao là…”
Trì Thủy Mặc gật đầu: “Chính là Tô Diêu.”
Lạc Du buồn bực.
Trong trò chơi có một Yêu Nữ khắp nơi áp chế mình, xem xét lại thực tế, Yêu Nữ này lại cũng rất mạnh.
Lạc Du thậm chí không phát hiện
mình đã không thèm để ý Trì Thủy Mặc đứng ở đó, đối với nàng mà nói,
trước mắt việc khẩn cấp trừ bắt đầu khám phá trò chơi này, chính là cùng đối mặt với Tô Diêu.
Nàng muốn xem kẻ địch của mình rốt cuộc hình dáng ra sao.
Tại sao ai cũng có quan hệ Yêu Nữ? Tại sao ảnh hưởng của nàng đối với mỗi người lại lớn như vậy?
Bình sinh lần đầu gặp phải đối thủ mạnh như vậy thế, Lạc Du trong lòng mong đợi rất lớn.
Trì Thủy Mặc nhìn thấu nét mặt của nàng, bất động thanh sắc nói: “Lát nữa cùng nhau ăn cơm, anh trở về đón Tô Diêu.”
Lạc Du khiêu mi nhìn tiền bối giảo hoạt này——
Nghĩ đến thời kỳ đại học của mình, nghĩ đến Tô Diêu cùng Yêu Nữ, nhìn lại lúc Trì Thủy Mặc nụ cười ôn nhu nhắc tới Tô Diêu.
Đột nhiên thoải mái, thì ra là… lâu như vậy, ta mới nhìn rõ.
Cho nên cười nói: “Muốn em đi làm bóng đèn?”
Trì Thủy Mặc cười: “Sợ rằng bóng đèn là anh.”
Lạc Du cười lên. Sau đó cẩn thận nhìn Trì Thủy Mặc mặt mày. Nghiêm túc nói: “Tiền bối, cám ơn anh.”
Trì Thủy Mặc không nói, chẳng qua là dùng cặp mắt đen, sâu kia nhìn nàng.
“Không có anh có lẽ cũng không
có một người thành tích hạng nhất toàn trường được cử đi học như em,
cũng lại càng không có em hôm nay…” Cảm tạ quá nhiều, cho nên chỉ có thể nói câu cám ơn.
Trì Thủy Mặc mỉm cười: “Là do sự ưu tú của em.”
Lạc Du cười lắc đầu, nhưng ngay sau đó cắn răng, khuôn mặt ửng đỏ nhìn Trì Thủy Mặc: “Tiền bối, em có thể ôm anh một cái không?”
Đối với yêu cầu này Trì Thủy Mặc cũng giật mình, nhưng ngay sau đó cười: “Dĩ nhiên.”
Tiểu học muội ưu tú vừa cần cù và thật thà này, từ ngày mới gặp gỡ giống như chiếm được của riêng.
Biết cái ôm này đối với Lạc Du ý vị như thế nào, Trì Thủy Mặc đáp ứng không chút do dự.
Cho nên nhẹ nhàng nâng lên tay, đem Lạc Du ôm vào trong hai cánh tay. Vỗ vỗ đôi vai gầy yếu của nàng: “Gầy đi nhiều quá.”
“Mới phát hiện sao. Thật đúng là không quan tâm.”
Lạc Du oán giận đầu tựa vào
trước ngực Trì Thủy Mặc, trong nháy mắt muốn khóc vang lên —— cũng bởi
vì thương tâm, nàng bây giờ, trong đầu, chỉ thấy thanh thản nhẹ nhàng.
Vỗ lưng Trì Thủy Mặc nói: “Tiền bối, vẫn chưa chúc mừng anh.”
“…”
“Đã hai xuân rồi .”
Trì Thủy Mặc dở khóc dở cười
buông Lạc Du ra, chưa kịp mở miệng khiển trách đã nhìn thấy trên mặt
tiểu nha đầu lóe lên trò đùa dai —— Trì Thủy Mặc khiêu mi, nụ cười này
hắn nhìn nhiều năm như vậy tuyệt đối không nhìn lầm.
Nụ cười thuộc về Từ Hoãn.
Trì Thủy Mặc trong bụng hiểu rõ, xem ra, Từ Hoãn cũng sắp tu thành chánh quả rồi?
Cười lắc đầu, giơ cổ tay lên: “Thời gian cũng không còn nhiều, đi thôi, đi đón Tô Diêu cùng ăn cơm.”
Lạc Du không do dự gật đầu.
Hai người xoay qua hướng cửa phòng làm việc, đột nhiên cùng nhau dừng bước.
Cửa phòng làm việc chẳng biết lúc nào đã có thêm một người.
Vóc người cao gầy, ngũ quan có
chút đạm mạc, miễn cưỡng tựa trên khung cửa, trên tay mang theo một cái
hộp thật to, trên mặt tự tiếu phi tiếu.
Trì Thủy Mặc kinh ngạc lên tiếng: “Nữ nhân. Em đến đây lúc nào?”
Lạc Du cũng kinh ngạc —— đối với cách xưng hô của tiền bối.
Cho nên hiểu rõ nhìn người trước mắt không xa —— đây, chính là Yêu Nữ kia ?
Tô Diêu cười nói: “Vừa tới —— chỉ thấy hai người ôm nhau thôi. Trước đó cũng không thấy.”
Nhất thời, không khí có chút lúng túng.
Tô Diêu miễn cưỡng giương con ngươi nhìn Trì Thủy Mặc cùng Lạc Du.
Không nghĩ tới, mình nhất thời chịu khó đưa cơm tới, lại có thể thấy được một màn như vậy.
Trì Đại Thần lần đầu tiên trong
đời cảm thấy luống cuống —— bởi vì cảm giác không an toàn của Tô Diêu
mãnh liệt bao nhiêu chính mình cũng không biết, cặp mắt đạm mạc bày ra
trước mặt mình không chỉ một lần.
Những lúc như vậy, hắn nói gì
cũng là dư thừa. Hắn bắt đầu lo lắng, Tô Diêu có thể giống như lần trước chạy đến Lệ Giang hay không—— thậm chí không trở lại.
Cho nên lập tức sải bước nói: “Nữ nhân…”
Lại bị một cái tay nhỏ bên cạnh kéo lại.
Trì Thủy Mặc kinh ngạc.
Tô Diêu nhìn cái tay kia nhăn mày.
Lạc Du thản nhiên cười đi tới trước mặt Tô Diêu: “Xin chào, tôi là Lạc Du, học muội thời đại học của Trì Thủy Mặc.”
Tô Diêu nhìn kỹ trước mắt ——
tiểu bất điểm —— đúng ra, lấy vóc dáng cao gầy hơn 170cm của nàng, lại
nhìn người này —— tiểu nữ nhân có lẽ mới vừa đủ 160cm mà nói, chính xác
là tiểu bất điểm.
Lạc Du —— bánh bao hấp trong lòng Từ Hoãn.
Tô Diêu khóe môi mỉm cười: thú vị.
Tô Diêu cười nói: “Xin chào. Thường nghe người ta nhắc đến cô.”
Lạc Du còn tưởng rằng Tô Diêu
nói “Người ta” là Trì Thủy Mặc, không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng là
rất nhanh vừa cười , đối mặt với Tô Diêu đi thẳng vào vấn đề ——
“Nhìn thấy tôi cùng tiền bối ôm nhau cô không có gì muốn nói sao?”
Tô Diêu mười phần hứng thú : “Nói gì?”
Lạc Du cau mày: “Chính là chất vấn tiền bối có phải hay không bên ngoài…….”
Trì Thủy Mặc đáy lòng than thở
—— Lạc Du, nếu không phải biết em thật sự tôn kính anh, anh thật cho là
chúng ta kiếp trước có thù oán.
Tô Diêu buồn cười: “Tại sao phải hỏi như thế.”
Lạc Du nói: “Bởi vì tôi vừa rồi cùng tiền bối ôm nhau.”
Tô Diêu thở dài, đem sức nặng thân thể dựa vào khung cửa —— nàng là một người lười.
“Tôi đã thấy rồi.”
“Vậy sao cô còn bình tĩnh như
vậy? !” Lạc Du suýt chút nữa hét lên. Nhưng ngay sau đó quay đầu nhìn
ánh mắt Trì Thủy Mặc tràn đầy đồng tình, tiền bối, xem ra Yêu Nữ không
có yêu anh như vậy.
Trì Thủy Mặc sắc mặt bình tĩnh nhìn Tô Diêu, chẳng qua là đôi mắt hơi có gợn sóng.
Tô Diêu cười nói: “Xem ra tôi
không chất vấn một chút hai người cũng sẽ không an tâm. Tôi hỏi cô: các
người có cấu kết loạn sau lưng tôi không?”
Lạc Du mắt trợn trắng: “Cô không thể ăn nói văn hóa chút sao? Yêu Nữ?”
Tô Diêu giễu cợt nói: “Bản chất giống nhau. Cô trả lời vấn đề chính là , có hay là không có? Hành tây.?”
Nghe được nàng gọi thân phận của mình như vậy Lạc Du rất không thoải mái: “Không có!”
“Vậy là được rồi, ” Tô Diêu nhún nhún vai, “Tôi nói hai người tránh ra, tôi xách lên một hộp cơm tập thể rất nặng!”
Lạc Du máy móc tránh đường cho
Tô Diêu, nhìn nàng đặt cái hộp trong tay lên bàn làm việc Trì Thủy Mặc,
sau đó duỗi cánh tay của mình, oán trách xe bus.
Lạc Du há hốc mồm: “Thế này là xong rồi? !”
Nữ nhân này ——
Không đợi nàng nói thêm cái gì,
Tô Diêu xoay người bất đắc dĩ nói: “Bởi vì tôi tin tưởng anh ấy, cho nên không có gì muốn hỏi, như vậy được rồi chứ? Xin hỏi hai vị có thể tới
dùng cơm không?”
Lạc Du nghiêm túc nhìn Tô Diêu.
Người này mới nhìn qua so với người khác cũng là một nữ nhân lười nhác,
thật ra một khi nhận thức đúng cái gì so với ai khác cũng dụng tâm hơn.
Cho nên cười chuyển hướng Trì Thủy Mặc: “Tiền bối, cô ấy tuyệt đối có giá trị.”
Một nữ nhân tin tưởng nam nhân
như vậy, một người như vậy làm cho mình nhất thời cảm thấy tự ti mặc
cảm, nữ nhân lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tiền bối không yêu, mới là đáng tiếc.
Trì Thủy Mặc chỉ nhìn Tô Diêu.
Tô Diêu đến gần hai bước, nhìn Lạc Du: “Cảm ơn cô đã hao tâm vì Mặc Thủy tiền bối .”
Có lẽ lúc vừa rồi ôm nhau, sau lại ép mình hỏi bọn họ đều là nha đầu này thử dò xét mình. Tô Diêu biết.
Lạc Du cười lắc đầu, đang muốn nói gì, đột nhiên thấy không đúng, liền hỏi: “Ai nói cho cô biết tên tôi hay gọi tiền bối?”
Ngay cả tiền bối cũng không biết a —— sự chú ý của Trì Thủy Mặc bây giờ tất cả đều đặt ở trên người Tô
Diêu nên không nghe thấy, nếu không nàng thật muốn đào sâu ba thước chôn sống .
Tô Diêu rất vô tội nói: “Tôi biết đến cô, cô lại không nhận ra tôi sao?”
“…”
“555555, Từ Hoãn kia thật không có lương tâm, nào có sư huynh nào như vậy, trước mặt chị dâu cũng không nhắc đến ta.”
Lạc Du thật lâu mới kịp phản ứng, cho nên nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô là học muội của Từ Hoãn?”
Gật đầu.
“Vậy cô biết tiền bối cũng nhờ Từ Hoãn?”
Gật đầu.
Tô Diêu phát hiện mỗi lần mình
gật đầu mặt Lạc Du liền đen hơn một phần, cho nên trong đầu có ý nghĩ
đen tối, bổ sung nói: “Trì Thủy Mặc biết tôi cũng là nhờ anh ta.”
“Vậy cô biết tôi…” Có chút thấp thỏm —— cuối cùng có phải do tiền bối nhắc tới hay không?
Đáp án công bố: “Tất nhiên là
con hồ ly Từ Hoãn kia nói cho tôi biết chứ sao! Nói ra sư huynh kia đối
với cô tình nghĩa quá sâu nặng, luôn nhắc tới cô trước mặt tôi, bánh bao hấp!”
Thì ra, Trì Thủy Mặc trước khi
chơi game đã biết Tô Diêu thông qua Từ Hoãn; thì ra, Từ Hoãn cùng Tô
Diêu còn có quan hệ như vậy; thì ra, chỉ có một mình nàng chẳng hay biết gì ——
Lạc Du rốt cục quát lớn: “Thối hồ ly! Tôi muốn giết hắn!”
Dứt lời đi ra cửa.
***
Xác định bánh bao hấp tức giận đã đi xa, Tô Diêu rốt cục bật cười lớn——
Mới vừa trên đường tới vì muốn
cho Trì Thủy Mặc một ngạc nhiên nên không nói trước cho hắn biết, không
thể làm gì ngoài việc gọi điện thoại hỏi Từ Hoãn ngồi xe bus nào tới
công ty Trì Thủy Mặc, kết quả lại biết cái tên đáng ghét kia rõ ràng đáp ứng Trì Thủy Mặc cho mình nghỉ, sau lưng lại khấu trừ tất cả tiền
thưởng của mình! Thiên lý ở đâu ! ( Từ Hoãn: … Ngươi còn cướp lời của
ta? Ta mới nên hỏi Thiên Lý ở đâu T_T ) không dạy dỗ hắn một chút thì
lão nương thành quả hồng mềm mất!
Tô Diêu khẽ hừ nhẹ một tiếng,
vừa xoay người định nhắc nhở Trì Đại Thần vốn đang không khác gì một bức tượng điêu khắc ở bên cạnh ăn cơm, nhưng trước mắt tối sầm, sau đó trên miệng có chút ấm áp.
Tô Diêu sững sờ chốc lát, sau đó đặt tay lên cổ Trì Thủy Mặc: “Làm cái gì vậy? Đây là phòng làm việc
nha.” Dứt lời nháy mắt mấy cái với Trì Thủy Mặc.
Dán vào đôi môi xinh đẹp của
nàng, không để ý nàng cười giỡn trêu chọc, Trì Thủy Mặc thấp giọng nói:
“Thật sự tin tưởng anh như vậy?”
Tô Diêu than thở, hắn làm sao
cũng nghĩ không ra , cho nên vỗ vai hắn: “Nếu thật sự anh ở bên ngoài… , cũng sẽ không giở trò sau lưng em, anh nên trực tiếp nói rõ ràng với em mới là…”
Vừa nói vừa giương mắt chống lại cặp mắt hài lòng kia: “Làm sao?”
Đại Thần giọng nói không kích động như vừa rồi, ngược lại nghe có chút lạnh lẽo: “Đây sẽ là lý do của em?”
Tô Diêu nháy mắt mấy cái: “Nếu
không… Ách, ” nhận thấy được áp lực nơi thắt lưng, Tô Diêu bổ sung nói,
“Nơi này là phòng làm việc, cảnh xuân rất dễ lộ ra ngoài, anh không phải là người bốc đồng như vậy chứ.”
Trì Thủy Mặc thật muốn bẻ gảy
cái cổ mãnh khảnh của nàng, cho nên cười lạnh nói: “Ah? Phải không? Anh
sẽ cho em thấy a rốt cuộc có dám hay không.”
Dứt lời trực tiếp đem Tô Diêu
đặt lên trên bàn làm việc. Một tay nắm chặt hông của nàng, một cái tay
khác tiến vào bên trong y phục vuốt ve da thịt sau lưng nàng.
Tô Diêu thấy đang chơi với lửa, lập tức cầu xin: “Được rồi được rồi! Thật không thể trêu chọc!”
Vừa nói nâng mặt Trì Thủy Mặc lên, cười nói: “Em nói vẫn không rõ sao?”
Trì Thủy Mặc híp con ngươi: “Nói gì?” Vẻ mặt kia nói rõ ràng —— nếu lấy lý do vớ vẩn sẽ đem em ăn sạch sẽ!
Tô Diêu nụ cười tươi sáng hướng
về phía đôi mắt có chút đè nén, vẽ ra nụ cười động lòng người: “Bởi vì
yêu anh, cho nên tin tưởng anh.”
Nhìn nhau chốc lát, Trì Thủy Mặc cúi đầu cắn môi Tô Diêu: “Em nói dối.”
Tô Diêu bị đau nhíu mi, vừa không khỏi cảm thấy buồn cười: “Được rồi! Đừng ép em, đồ ăn cũng nguội rồi.”
Trì Thủy Mặc liếc đến cái hộp thật to trên bàn kia lúc này mới nhướng mày nghi vấn: “Đồ ăn?”
Dứt lời cúi đầu nhìn Tô Diêu, “Em mua ?”
Tô Diêu tức giận đẩy ra hắn: “Hảo tâm không được báo đáp, mất công em bận rộn trong nhà bếp khá lâu.”
“Nữ nhân…”
Vuốt ve đôi tay: “Muốn gì?”
“Em biết nấu ăn.”
Đây là câu khẳng định.
Cho nên Tô Diêu quay đầu lại tự tiếu phi tiếu: “Vậy thì sao.”
Dứt lời quay đầu lấy thức ăn từ trong hộp giữ ấm ra.
Trì Thủy Mặc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng, không khỏi cau mày. Một lát sau khóe mắt lại là một
mảnh ôn nhu. Nữ nhân này, tất cả thuộc về nàng, bao gồm cả việc cố tình
giấu diếm, từng chút từng chút hiện ra trước mắt mình. Một khi tiếp nhận liền toàn bộ phó thác. Nấu ăn là một chuyện nhỏ, lại làm cho Trì Thủy
Mặc cảm thấy cảm động.
Tiến lên một bước từ phía sau
lưng ôm lấy thân thể Tô Diêu, lồng ngực dán tại trên lưng của nàng,
nhiệt độ từ từ xuyên qua từ chiếc áo len của hắn đến trên da Tô Diêu,
tựa hồ vì nàng mà từng chút từng chút xua đi những thứ bất an kia.
Hô hấp thổi đến bên tai Tô Diêu có chút ngứa : “Biết hay không cũng không sao cả, không phải là còn có anh sao.”
Tô Diêu động tác ngừng lại.
Nam nhân này lại mang đến cho nàng ấm áp.
Cầm lấy chiếc đũa gõ vào tay Trì Thủy Mặc: “Ăn cơm thôi!”
Trì Thủy Mặc cười cười, ấn người hôn lên thái dương của nàng, hỏi: “Có món gì ngon ?”
Tô Diêu kéo cánh tay của hắn
giống như đang đếm: ” Sườn xào chua ngọt, Ma Bà đậu hủ, ba đinh cà, hmm, còn có súp cá trích đậu hủ… Như thế nào? !”
Trì Thủy Mặc cười nói: “Rất thịnh soạn.”
Ánh mặt trời chiếu đến khuôn mặt tươi cười của Tô Diêu, Trì Thủy Mặc kề sát lại: “Nữ nhân, cám ơn.”
Tô Diêu cười cười, đưa tay giúp hắn sửa sang lại ống tay áo rồi lấy chiếc đũa đưa cho hắn, lần thứ ba nói: “Ăn cơm đi.”
“Được.”