Yêu Nữ trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt bình thản ung dung không hề đổi sắc của Quyết
Biệt Thức, Yêu Say Đắm — hắn…hắn nói…nói cô là người của hắn???
Cùng lúc đó, người trong bang Ảo Ảnh sau khi đuổi giết Nương Tử mà lại bị hụt mất con mồi, bèn quyết định trở
lại Kính Hồ xem bang chủ một chút, không ngờ còn chưa kịp hành động đã
được tận mắt nhìn thấy một câu kinh thiên động địa trên kênh [Thế giới]
Từ Hoãn lúc này cũng đang ở thương khố
Tô Châu vui vui vẻ vẻ đem ra vài món trang bị khá tốt chôm của Yêu Nữ,
định mang đi bán kiếm ít tiền, nhìn thấy câu này cũng ngơ ngơ ngác ngác
quên luôn đống của bất nghĩa đang cầm trong tay — Tô Tô…chẳng lẽ cô ấy
lại hành động mau lẹ như thế sao?
Về phần đại thần đang đứng tại thành Lạc Dương, cũng chỉ nheo mắt đầy nguy hiểm, đến một câu một chữ cũng chưa
hề mở miệng nói ra.
Đám người Khúc Vô Song từ trong khiếp sợ cuối cùng cũng có thể định thần: “Yêu Say Đắm, chúng ta không có đụng
chạm gì nhau, ta không muốn động thủ với ngươi.”
Nam nhân Võ Đang lười biếng nở một nụ
cười: “Đúng là chúng ta chưa từng đắc tội gì nhau, chỉ là hôm nay các
ngươi muốn động đến Yêu Nữ ta liền phải ra tay, dĩ nhiên, sau trận đánh
này, chúng ta vẫn là có thể giống như trước coi như chưa hề đụng chạm gì đến nhau.”
Yêu Nữ ngồi nghe một hồi, nhất thời cảm thấy vô cùng choáng váng: Cái gì cái gì, hai người này đang nói sảng sao?
Mà đám người Khúc Vô Song nghe thấy vậy, mặt liền đen thui một mảng.
Chỉ trong chốc lát, vị đại ác ma của
chúng ta đã đứng ra: “Làm cái gì, Yêu Say Đắm ngươi mau đứng qua một bên đi, đây là chuyện giữa chúng ta, không cần ngươi xen vào. Khúc Vô Song, đánh thì đánh, đừng có nói nhảm, giết xong đám người các ngươi lão
nương đây còn phải về đi làm nhiệm vụ trồng trọt!”
Mọi người đồng loạt vã cả mồ hôi. Suy
nghĩ kỹ đúng là cũng không nên đứng đây phí phạm thời gian, cho nên một
đám rối rít tung vũ khí, hướng Yêu Nữ cao cao tại thượng xuất chiêu.
Quyết Biệt Thức, Yêu Say Đắm lập tức
chuyển sang chế độ chiến đấu, xuất ra thanh kiếm Vạn Nhận Long Uyên hào
quang bắn ra bốn phía. Cùng lúc đó, Yêu Nữ cũng động thủ.
Khúc Vô Song vốn còn tưởng Yêu Nữ ý định đánh trả, không ngờ cô ta lại tung ra một chiêu nhằm vào Quyết Biệt
Thức, Yêu Say Đắm đang đứng bên cạnh: Đồng sinh cộng tử, phong trụ mục
tiêu!
Cho nên, nam nhân Võ Đang còn chưa kịp xuất chiêu, đã thấy mình biến thành một ngọn núi đá.
Khúc Vô Song ngây ngốc nhìn cảnh trước
mặt một hồi, cuối cùng quyết định xuất ra chiêu ‘sử dụng nước bọt là
thượng sách’: “Hai người trước tiên dừng tay…”
Yêu Nữ liếc mắt nghi hoặc nhìn sang hắn: “Làm sao?”
Khúc Vô Song cười cười: “Yêu Nữ, ta có chuyện cần nói với ngươi.”
Cô đưa tay lên quẹt quẹt miệng: “F*ck! Từ nãy đến giờ các ngươi tung ra mấy chiêu lên người ta rồi, bây giờ mới cần nói chuyện?”
Khúc Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Hôm nay cũng thấy ngươi có đủ thành ý rồi, chuyện cướp thương nhân đến đây coi như chấm dứt. Hy vọng ngươi nói được thì sẽ làm được, không nên để cho những kẻ thủ hạ kia lần nữa tuỳ ý cướp thương nhân, nếu không
chúng ta tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!”
Yêu Nữ gật đầu: “Ta biết!”
Xem ra lần này trở về, phải mở một cuộc cách mạng quét sạch phần tử bất lương trong nội bộ rồi.
Khúc Vô Song lập tức không nói hai lời
mang đám người rời đi, Yêu Nữ nhanh chóng ngồi xuống hồi phục máu cho
bản thân, Quyết Biệt Thức, Yêu Say Đắm cũng đến ngồi xuống bên cạnh:
“Chiêu vừa rồi của ngươi chỉ nên dùng với địch nhân.”
Hắn là đang ám chỉ cô, không nên phong trụ hắn?
Yêu Nữ cười lạnh: “Ta làm sao xác định được, ngươi không phải địch nhân của ta?” (~~> A.T: Tình địch của đại thần cũng giống địch nhân của chị đấy chị nhỉ )
“Ta đã cứu ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi tìm được nội gian…”
“Ngươi cũng có thể là hợp tác cùng Nương Tử vậy, dục cầm cố túng mà.” (~~> “Dục cầm cố túng”欲擒故縱: Muốn bắt thì phải thả, nằm trong 36 kế: Thời Tam Quốc, Mạnh Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh
Hoạch, Gia Cát Lượng đã bảy lần bắt, bảy lần thả (thất cầm thất túng,
七擒七纵) Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn mà không dám làm phản nữa. Tào
Tháo muốn dùng Quan Vũ để làm dũng tướng cho mình đã cấp cho Quan Vũ
ngựa Xích Thố để Quan Vũ lên đường tìm huynh đệ Lưu Bị và Trương Phi;
nhưng Quan Vũ chỉ cỡi ngựa đi một đoạn bèn quay lại trở về với Tào
Tháo để nguyện ra trận chiến đấu trả ơn cho Tào Tháo.)
Quyết Biệt Thức, Yêu Say Đắm chỉ cười khẽ: “Yêu Nữ của ta, nghi ngờ nhiều quá cũng không nên nha.” (~~> A.T: oẹ với 2 chữ ‘của ta’ LOL~~)
“Đừng có nói bậy, ai là…ai là Yêu Nữ của ngươi? Nói! Tiếp cận ta rốt cục có mục đích gì?”
Nam tử Võ Đang nở một nụ cười rất đỗi ngây thơ vô tội: “Ta chỉ là thích ngươi mà thôi, không được sao?”
Yêu Nữ còn chưa kịp phản bác lại, một
thanh âm lạnh lẽo băng hàn mang theo ý vị tiêu điều xơ xác đã bất chợt
tiếp lời: “Không được!”
Cả hai đồng loạt quay đầu, cách đó không xa là Hách Liên Thu Thuỷ — Hách Liên đại thần khoác một thân Khô Lâu
chiến giáp đồng bộ với Yêu Nữ, ý vị loé lên trong đôi mắt vì đang ở dưới ánh chiều tà mà nhất thời không ai nhìn thấy rõ.
Quyết Biệt Thức, Yêu Say Đắm đứng dậy đối mặt với Hách Liên Thu Thuỷ, tiếp tục cười cười: “Tại sao không được?”
“Nàng là nữ nhân của ta.” Giọng nói lạnh nhạt, ngữ khí sắc bén kiên định.
“Thật sao? Nhưng là ta nghe nói các ngươi đã ly hôn rồi.” Đáp lại là một gương mặt cười như không cười.
Ánh mắt lạnh lẽo băng hàn của đại thần xuyên thấu lớp mặt nạ quét qua Yêu Say Đắm đang đứng bên cạnh Yêu Nữ.
Yêu Nữ có đột nhiên có cảm giác không
ổn, liền phản xạ có điều kiện nhảy sang tránh một bên, kéo dài khoảng
cách với hai vị đại thần.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
“Ta lại cảm thấy rất liên quan đến
chuyện của ta.” Yêu Say Đắm nở một nụ cười miễn cưỡng: “Nàng nếu đã khôi phục trở lại thành người độc thân, tự nhiên bất cứ ai cũng sẽ có quyền
lợi theo đuổi nàng.”
“Huống chi, ” Yêu Say Đắm cố ý kéo dài giọng điệu “Ngươi không phải đã có người tình mới rồi sao?”
Yêu Nữ và Hách Liên Thu Thuỷ nghe thấy vậy, nhất loạt quay đầu nhìn theo ánh mắt của Yêu Say Đắm.
Một thân ảnh xanh biếc, trên gương mặt
nhỏ che sa màn màu tím, trong tay cầm chiếc quạt xinh đẹp màu lục đang
mềm mại uyển chuyển đứng cách hai người không xa.
Hoàn Mỹ lúc này, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười tà mị, chỉ yên lặng đứng ở lối vào Kính Hồ.
Yêu Nữ lập tức trợn tròn mắt, má ơi, còn có thể loạn thêm chút nữa được không?
“Yêu Nữ!” Hoàn Mỹ lạnh giọng cất tiếng,
chớp mắt tung ra chiêu Tiêu Tương Dạ Vũ liên hoàn, khiến cho Yêu Nữ vì
chưa kịp chuẩn bị lại tiếp tục hoa hoa lệ lệ, vô cùng hoành tráng bổ rầm xuống đất.
Yêu Nữ: !!!!!!
Hách Liên Thu Thuỷ: ….
Quyết Biệt Thức, Yêu Say Đắm: …..
Mỹ nữ Tiêu Dao lạnh lùng dương dương tự
đắc đứng bên cạnh thi thể của Yêu Nữ, nụ cười đọng lại trên khuôn mặt
tựa như một màn sương lạnh lẽo vô hình: “Ta đã nói rồi, cách xa Hách
Liên Thu Thuỷ một chút.” (~~> Chưa đọc hết convert, nhưng mà đoán ra bà ni là ai rồi, một người rất đặc biệt nhé Dưng mà đặc biệt với ai thì không nói đâu nhen XD~)
Yêu Nữ một bụng tức tối thầm mắng trong
lòng, con mẹ nó, chỉ vì cái lý do khỉ gió này mà bị giết thì cũng quá là có vấn đề rồi đi!
Nhận từ trong tay Mạnh bà bà một bát
thuốc, Yêu Nữ uống cạn rồi nghênh ngang bước đi, sau khi rời khỏi âm phủ việc đầu tiên làm chính là gửi cho Hách Liên Thu Thuỷ một câu: “Con bà
nó!”
Ấy vậy mà, Đại thần không thèm hồi âm.
Đây là cái loại thái độ gì??? Yêu Nữ cực kỳ tức giận, cho nên thẳng tay chặn thẳng kênh liên lạc của mình với
đám người Quyết Biệt Thức, Yêu Say Đắm và Hoãn Hoãn Nhị Hành, thêm vào
tránh xa đám bát quái trong bang, còn bản thân thì phi thẳng đến một góc thành Tô Châu trồng nấm.
Người ta vẫn thường nói nếu mắt không thấy ắt tâm không phiền, để cho đám người kia chơi với nhau cho chết đi!
***
Kính Hồ.
Mỹ nữ Tiêu Dao cao ngạo quét mắt nhìn
sang Hách Liên đại thần: “Hoặc là làm nam nhân của ta, hoặc là ngươi cứ
thế trông chừng bảo vệ Yêu Nữ một tấc không rời, nếu không ta lập tức
đuổi giết, gặp một lần giết một lần!”
Quyết Biệt Thức, Yêu Say Đắm nhìn thấy
khuôn mặt đen như đít nồi của Hách Liên Thu Thuỷ thì trong lòng không
khỏi mừng rỡ, thu hồi thanh kiếm vốn còn định tung ra để tiêu diệt Hoàn
Mỹ: “Một mình ngươi tự xử lý đi, ta đi theo Yêu Nữ.” Dứt lời, hắn một bộ dạng cực kỳ cao hứng, khoan khoái cưỡi lên ma tước mà bay đi. (Theo lời Yêu Nữ, Thuỵ Liên Hạc của Võ Đang chính là một con ma tước không hơn
không kém!)
Kính Hồ hiện tại, chỉ còn Hách Liên đại thần đáng thương đối mặt với bưu hãn nữ nhân.
Hoàn Mỹ tiến đến gần hai bước: “Như thế nào, suy nghĩ…”
Lời còn chưa dứt, một mảnh màu xám đã
hiện lên, Hoàn Mỹ chưa kịp định thần liền thấy mình lúc này đây đã ngã
rầm trên mặt đất từ lúc nào, phía trên là gương mặt lạnh lẽo băng hàn
đến cực điểm của Hách Liên Thu Thuỷ: “Không có hứng thú.” Nói xong hắn
liền quay người lạnh lùng bỏ đi.
Một hồi lâu sau, Hách Liên Thu Thuỷ bất chợt nhìn thấy một dòng chữ nhỏ hiện lên bên góc màn hình.
[Riêng tư] Hoàn Mỹ: “Đại thần, ta nhất định phải bao nuôi ngươi!”
Khoé miệng đại thần lập tức có chút co giật…
Cùng lúc đó, ở một góc thành Tô Châu.
Yêu Nữ không thèm liếc mắt nhìn sang người bên cạnh lấy một cái, trước sau như một chỉ chăm chăm duy trì động tác thu hoạch.
Đáng tiếc thay, người đang ngồi bên cạnh lại không chịu phối hợp một chút nào.
Yêu Say Đắm vừa đặt mông ngồi xuống, chưa kịp ấm chỗ đã nhảy dựng lên: “Ta cũng đi trồng cây giống ngươi!”
Nói là làm, hắn nhanh chân chạy một mạch tới bãi đất trống bên cạnh, hoa hoa lệ lệ, oai phong lẫm liệt xuất ra
một hạt giống … cấp một =__=
Yêu Nữ: …
Yêu Say Đắm nhìn cấp bậc hạt giống một
trời một vực của hai người, không kìm được than thở: “Ai, quả nhiên nam
nhân lăn lộn trên thương trường, rất cần một nữ nhân đứng đằng sau nha!”
Yêu Nữ: … tiếp tục im lặng.
Hắn liếc mắt, ngó ngang ngó dọc bộ dáng
như đang đánh giá trang bị trên người Yêu Nữ: “Ai nha, trang bị của
ngươi toàn là 4 sao hết à, ách ách, như thế không được, tiểu yêu tinh,
nếu muốn tiếp tục duy trị vị trí đệ nhất ác nhân của ngươi, ít nhất cũng phải đem cải tiến lên thành 6 sao! Nếu được như thế thì trừ ta và chồng trước của ngươi ra, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt nạt được ngươi!”
Yêu Nữ: yên lặng là vàng.
“Nhưng mà ngươi thử nói coi, dựa vào
tính tình của chồng trước ngươi thì, thử nghĩ xem hắn ta đã giết chết mỹ nhân Tiêu Dao kia chưa a?” (Lời tác giả: đã giết -__-)
Yêu Nữ trong lòng đang cố hết sức nhẫn
nại: You his mother’ s ask me, I his mother’ s ask who!!! (Thuyết minh
của tác giả: bệnh ăn sâu vào máu của Yêu Nữ chính là, tiếng Anh đã dốt
rồi còn hay mang ra chửi người, ta hảo tâm phiên dịch cho mọi người
nghe: Mẹ nó ngươi hỏi ta, con mẹ nó ta biết hỏi ai!!!)
“Đúng rồi, vừa nãy trang bị của ngươi hao tổn quá, mang đi sửa liền đi.”
Yêu Nữ: …
“Yên tâm, có ta ở đây, đảm bảo không kẻ
nào dám đụng đến ngươi! Ngươi cứ an tâm thoải mái mà đi đi.” Nói xong,
hắn thản nhiên ngồi xuống bãi đất bên cạnh cô, vô cùng thoải mái tự
nhiên vẫy vẫy tay: “Đi đi đi đi.” (~~> A.T: tại sao càng đọc ta lại càng thấy chả này mắc tự kỷ nặng a?)
Đỉnh đầu Yêu Nữ rốt cục cũng bốc lên một màn khói dày đặc: “Ngươi ngươi ngươi!! Con mẹ nó, ngươi đang ngồi lên
cây của lão nương!!!”
Yêu Say Đắm nhíu mày nghi hoặc từ từ
đứng lên, mắt liếc liếc đảo đảo nhìn xuống phía dưới chân. Ai nha, quả
nhiên mấy cái cây trắng trắng nhỏ nhỏ kia vừa bị mông hắn ám hại: “Cái
kia, hắc hắc, nhiều lắm cũng chỉ ảnh hưởng đến mật độ thôi mà, chất
lượng hẳn là vẫn được đảm bảo nha?”
Yêu Nữ cực kỳ tức giận trợn tròn mắt giơ chân lên đá hắn văng xa cả mấy thước, “Ngươi muốn đi thì cút cho xa xa
vào!”, sau đó đau lòng ngó xuống mấy ngọn cây vừa bị đè cho nát bét.
Cô khổ sở ngồi bệt xuống tiếp tục thu
hoạch, không ngờ mảnh đất may mắn chưa bị tàn phá bên cạnh, lần này lại
bị một đôi bàn chân dẫm lên.
Cho nên là, vụ thu hoạch ngày hôm nay,
trừ một phần tư cô đã hoàn thành, còn lại ba phần, thì một phần bị ngồi
bẹp, hai phần bị giẫm nát!
Yêu Nữ yên lặng, tuyệt nhiên không nói một câu nào.
“Ai u, Hách Liên đại thần không ngờ cũng tới đây trồng cây nha?”
“Lấy nông làm gốc căn bản là quốc sách của Trung Quốc.”
“Vậy còn mang theo cả tình nhân tới nữa
nha?” Cằm Yêu Say Đắm hếch lên, nhìn về phía lục y nữ tử đang đứng cánh
Hách Liên Thu Thuỷ không xa.
“Yêu Say Đắm, ngươi cùng Yêu Nữ, ta theo Hách Liên, ngươi dám quản ta?”
“Ta mới không thèm xen vào.”
“Tiêu Dao, đứng cách xa ta một chút.”
“Còn lâu!” Hoàn Mỹ cũng không kém cạnh, chu miệng lên cãi.
Mà lúc này đây, Yêu Nữ của chúng ta tâm tình đang có nguy cơ bùng phát nặng nề…
“Con bà nó! Ba người các ngươi chỉ biết
động chân động tay không thèm nghĩ xem nhân dân lao động như ta cực khổ
đến thế nào chỉ chăm chăm lo chạy đến đây phá đất phá đai phá làng phá
xóm phá luôn cả thành quả lao động của lão nương các ngươi là đồ mắt mù
không có đạo đức vô lương tâm … @@#$#@!@#%$^!!!” (Xin phép được tỉnh
lược 1000 chữ =..=)
Cho nên là, thời điểm Từ Hoãn đến thành
Tô Châu tìm được Yêu Nữ, liền nhìn thấy hai vị đại thần cùng đệ nhất
Tiêu Dao — a không đúng, hắn mới là đệ nhất, còn nàng ta chỉ là đệ nhất
mỹ nữ Tiêu Dao mà thôi — đang đứng trước một – người – nào – đó, trên
mặt ai nấy đều tràn ngập hắc tuyến.
Từ Hoãn rất không biết điều, cười thầm
trong bụng: ai nha ai nha, đã bảo rồi, nha đầu Yêu Nữ này từ trước đến
nay mắng người đều không phân biệt đối tượng, mắng đến khi đối phương
chấp nhận phải tuyệt tử tuyệt tôn mới thôi.
Hắn cười một cái, thản nhiên tiến lại gần: “Yêu Nữ, chớ nóng giận, có gì cứ bình tĩnh nói.”
Ha hả, sau vụ này, nhất định ba người kia phải vô cùng cảm kích hắn nha!
Không ngờ rằng, Yêu Nữ sau khi nghe xong liền mãnh liệt xoay người, Hoãn Hoãn Nhị Hành bị con ngươi đỏ bừng loé
lên những tơ máu của Yêu Nữ khiến cho sợ hết hồn, ách ách, chẳng lẽ nha
đầu này bị tẩu hoả nhập ma?
“Bình tĩnh cái XXX nhà ngươi, ngươi dám
đem những trang bị tốt nhất trong hòm đồ của ta đi bán, thêm cả đống
thuốc hỗ trợ PK nữa, tổng cộng cả vốn lẫn lãi, kể cả đám cây của ta bị
dẫm nát bét, ngươi đều phải đền bù hết cho ta!”
Hoãn Hoãn Nhị Hành nhất thời hoa mắt
chóng mặt: “Ta ta ta!!! Đám cây cỏ của ngươi ta làm sao mà biết! Ta đây
cũng không có lấy a…” Trời ạ, đây là tình huống quái quỷ gì? Hắn tổng
cộng chỉ chôm có ba trang bị mà thôi, cho dù có lén lấy thêm đống thuốc
PK nữa, cũng không đến mức ấy chứ???
“Ta không cần biết! Bồi thường tiền!”
Hoãn Hoãn Nhị Hành theo bản năng lập tức phản kháng: “Không bồi thường!” Nói giỡn sao, tiền tham ô đã đến tay
rồi, hắn còn đang định dùng để đi tán gái đây, làm sao có thể một phát
quăng đi hết như thế được chớ, hơn nữa lại còn lỗ thêm một đống tiền nữa nha!
Yêu Nữ: “#@#%$^%&…” (Khụ khụ, thật sự là rất không văn minh, chúng ta bỏ qua =__=)
Lúc này đây, hai vị đại thần đứng bên
cạnh mặt vốn đã đen như đít nồi, nay lại càng đen hơn, nhất loạt quay
sang Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Ngươi rốt cục có chịu bồi thường hay không?”
Ngay cả Hoàn Mỹ mặt cũng đã tràn ngập hắc tuyến: “Không bồi thường ta giết chết ngươi!”
Công lực mắng chửi người của Yêu Nữ, quả thực là không hề nhỏ một chút nào, ba người bọn họ đứng ở đây nghe chửi hơn mười phút đồng hồ rồi, con bà nó chứ, thử hỏi làm sao chịu nổi đây?
Hoãn Hoãn Nhị Hành đảo đảo mắt nhìn ba
người trước mặt đang từng bước tiến lại gần mình, trong tay ai nấy đều
loé lên ánh sáng của thần khí, nhất thời sợ hãi nuốt nước miếng đánh ực
một cái: “Bồi thường mà…”
Thế là, Hoãn Hoãn Nhị Hành tội nghiệp
đành phải thất thểu lê xác đến thủ khố trong thành, vừa đi vừa ngoác
miệng khóc rống: Các mỹ nữ a các mỹ nữ! Các nàng muốn y phục đẹp, ca ca
ta đành phải khất chờ đến mấy hôm nữa a!!!
Về phần Yêu Nữ của chúng ta, sau khi tay đã cầm được một cục tiền liền vui vẻ cười như cảnh xuân tươi đẹp, tựa
hồ như vụ chém giết ở Kính Hồ, trong bang có gian tế, hai đại thần tranh giành vợ hay cây cối bị đạp nát hết, tất thảy đều chưa hề xảy ra.
“Thật là một ngày bội thu nha!”
Hách Liên Thu Thuỷ: …
Yêu Say Đắm: …
Hoàn Mỹ: …
Hoãn Hoãn Nhị Hành: .. TT__________TT
Sau một hồi bừng bừng đắc ý, Yêu Nữ cuối cùng cũng mở tất cả các kênh vừa bị chặn ra, đến lúc này đống tin tức
mới được dịp bùng nổ, đứng đầu là Độc Cô Cửu Tiện.
[Bang phái] Độc Cô Cửu Tiện: “Yêu tinh,
chuyện mấy gian tế kia thì giải quyết thế nào đây? Nếu như không tìm
hiểu kỹ mà cứ nhất mực đuổi hết những người chơi cấp thấp ra khỏi bang
thì, e rằng sẽ chỉ liên luỵ đến người vô tội.”
[Bang phái] Yêu Nữ họ Triệu: “Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
[Bang phái] Độc Cô Cửu Tiện: “…Con mẹ nó, nên nhớ bây giờ ngươi là bang chủ!”
[Bang phái] Yêu Nữ họ Triệu: “Ai nha, ta quên mất!”
Trong bang nhất thời rơi vào trầm mặc.
[Bang phái] Phi Thành Vật Nhiễu: “Theo
ta tốt nhất cứ đuổi hết đi, dù sao những người chơi cấp thấp đó cũng chả giúp được gì cho bang hết á.”
[Bang phái] Bảo Bối Điểm Điểm: “Không được, làm vậy là vừa huỷ hoại danh dự bang phái, vừa liên luỵ người vô tội.”
[Bang phái] Thành Dã Biệt Nhiễu: “Nếu đã thủ đoạn thì thủ đoạn cho trót đi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
[Bang phái] Độc Cô Cửu Tiện: “Yêu Nữ, ngươi nói thử coi.”
Yêu Nữ lúc này mới cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới từ tốn lên tiếng.
[Bang phái] Yêu Nữ họ Triệu: “Hay là thế này…”
Tất thảy nhất thời đồng loạt vểnh tai lên nghe, chờ xem quyết định vĩ đại của vị bang chủ anh minh này.
[Bang phái] Yêu Nữ họ Triệu: “Ta tuyên
bố, bắt đầu từ hôm nay, chuyện bắt gian tế tất cả đều giao cho Độc Cô
Cửu Tiện toàn quyền chịu trách nhiệm, Phi Thành Vật Nhiễu, Điểm Điểm
cùng Thành Dã Biệt Nhiễu, ba người các ngươi cũng phải giúp Tiện Tiện
một tay. Được rồi, cứ như vậy đi, khâm thử!”
Sau đó…
Yên tĩnh…rồi lại yên tĩnh…
Bang chúng: Độc Cô phó bang, thỉnh thoảng ta cảm thấy thật thương cảm cho ngươi nha! TT____TT
[Bang phái] Phi Thành Vật Nhiễu: “Gian xảo, thật quá gian xảo!”
[Bang phái] Bảo Bối Điểm Điểm: “…Yêu Nữ, ngươi cũng thật quá đáng rồi đi…”
[Bang phái] Phi Thành Vật Nhiễu: “…Ta có thể hỏi một câu được không, chức vị của Độc Cô Cửu Tiện lúc trước và
bây giờ có điểm nào khác nhau?”
Bang chúng trong lòng thầm cảm thán: Vật Nhiễu, ngươi hỏi thiệt là hay nha…
Cho nên là, ngày hôm đó toàn bộ người chơi ở Server Hư Cấu đồng loạt được tận mắt chứng kiến một màn bùng phát đến cực điểm.
[Thế giới] Độc Cô Cửu Tiện: “Yêu Nữ! Lão tử nguyền rủa ngươi ra đường bị xe đụng chết! Ra khỏi thành tốt nhất
đừng có ngu mà để cho lão tử nhìn thấy ngươi, nếu không lão tử ta nhất
định băm ngươi ra thành ngàn mảnh, giết chết ngươi hàng vạn lần!!! “
Bang chúng Ảo Ảnh lại tiếp tục cảm thán: Bang phó cuối cùng cũng bị bang chủ vô lương làm cho phát điên rồi nha…