Lần Cầu Hôn Thứ Hai

Chương 1: Chương 1




Nhớ lại mối tình đầu ngông cuồng thời trẻ, thường sẽ trở thành hoài niệm cả đời người tiếc nuối.

Đó là quãng thời gian ngọt ngào cũng là đau khổ nhất, trong trí nhớ cô vẫn không quên được những hình ảnh ấy, nằm ở nơi sâu nhất trong trái tim không bao giờ xóa được dấu vết.

Chỉ có một cái kết.

Một cái kết “Không ngừng phủ nhận, không ngừng nhớ lại”, mãi mãi, có lẽ cả một đời sẽ là như thế.

Trong lòng cô, có một cái kết như vậy.

Mà anh, cũng cố chôn dấu chúng thật sâu.

Đến một ngày, đó là một ngày mùa xuân tươi đẹp nhất cũng là ưu thương nhất, giống như những bản nhạc của Mozart, vừa làm đẹp mùa xuân cũng vừa reo rắc nỗi sầu, bọn họ gặp lại .

Tại một khách sạn gần biển, nơi tiếng sóng mãnh liệt đầy trời. . . . .

Uông Ngữ Đạt dừng động tác, kinh ngạc nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.

Sau đó thì sao?

Mối tình đầu, tiếc nuối, đau lòng, mê say.

Cô nhắm mắt, suy nghĩ miên man trong đầu, cố bắt lấy từ ngữ đang tuôn ra, cạnh bàn, tiếng đồng hồ tích tắc thúc giục thời gian đang qua đi, mà cô vẫn không bắt kịp dòng cảm xúc lan tràn—

“Ôi!Mình vẫn không viết được!” Cô ai thán nhận thua.

Cô gục xuống bàn, nắm đôi bàn tay trắng như tuyết bất đắc dĩ đập bàn, giận thời gian trôi đi quá nhanh, càng giận bản thân hao phí tâm tư mà vẫn viết không được cho xong cái văn án.

Công việc này là do anh bạn tốt Thái Duệ An giới thiệu cho, viết một quyển sổ tay quảng cáo cho một khách sạn cao cấp năm sao, chẳng những thù lao hậu đãi, còn cho cô một không gian sáng tác lớn, nhưng từ thiết kế trang bìa đến nội dung, toàn bộ một mình cô phải ôm hết.

Kỳ hạn cuối nộp bản thảo là ngay tuần sau, nước gần ngập đến chân, mà cô lại vẫn chưa viết được đoạn mở đầu quan trọng nhất, luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó, lại thừa ra một cái gì đó. . . . . .

“Rốt cuộc là cái gì !” Cô ảo não tự hỏi, bốn phía lặng im không một tiếng động, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc ranh mãnh như đang cười nhạo cô.

Uông Ngữ Đạt phiền chán nắm lấy đồng hồ, vốn định đem cái thứ ầm ĩ này vứt qua một bên, nhưng thoáng nhìn qua mặt đồng hồ, cô không khỏi hoảng sợ.

“Trời đất! Không kịp mất!”

Cô vội vàng bật lên khỏi bàn, tắt máy tính, vọt vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, dùng chút đồ trang sức trang nhã, vuốt mái tóc đen như mực lịch sự tao nhã, chừa một chút phía trước, như hàng bướm bay là là.

Tiếp đó cô trở về phòng, mở tủ quần áo, lựa chọn trong đống lễ phục ít ỏi, tuy rằng hình thức đơn giản, nhưng phối hợp với áo choàng màu tím, nhất thời có vẻ lịch sự tao nhã xuất chúng, tựa như vẽ rồng điểm mắt.

Cho rằng đã xong, cô bước nhẹ, lặng lẽ đẩy cửa phòng mẹ. Mẹ vẫn còn đang ngủ, hương vị ngọt ngào, khóe miệng khẽ mở, tràn ra một giọt nước miếng.

Cô lẳng lặng mỉm cười, lấy giấy lau khóe miệng cho mẹ, lại nhón chân nhón tay rời khỏi phòng.

Chuông cửa rung lên leng keng.

Cô rùng mình, vội vàng nắm lấy chiếc túi xanh, tiến đến cửa, người đang đứng ngoài cửa là một người đàn bà với khuôn mặt hiền lành.

” Dì Di tới vừa kịp, con có việc phải ra ngoài.”

“Dì biết, con mau đi đi.”

” Phiền dì trông mẹ. . . . . .”

“Cứ giao cho dì, con không phải lo lắng.” Trung Bảo Di xoa tay cô, cười hòa ái.

“Dạ, con đi.”

Uông Ngữ Đạt đi qua dãy cầu thang của nhà trọ âm u, đẩy cánh cửa lớn sơn loang lổ, bên ngoài đang mưa phùn, cô ngửa đầu nhìn trời, nhất thời do dự.

Vốn là muốn đáp xe buýt công cộng đi , nhưng mình ăn mặc sang trọng như thế, thời tiết cũng không tốt, xem ra chỉ có thể hi sinh chút tiền kêu taxi .

Đang lo lắng, một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên, cô tìm di động trong túi xách nghe máy.

“Ngữ Đạt, là mình, Duệ Yên đây.”

“Mình biết, có chuyện gì?”

“Tối nay cậu đi dự tiệc sinh nhật thiên kim của Lưu Đổng phải không?”

“Đúng, sao thế?”

“Bên đó không có xe, cậu chờ ta với, mình xong việc lập tức qua, mình chở cậu.”

“Không cần.” Uông Ngữ Đạt ngại phiền bạn tốt.”Mình tính đi taxi .”

“Đi taxi? Đồ keo kiệt nhà cậu chịu bỏ tiền rồi?” Thái Duệ Yên trêu tức.

“Bằng không biết làm sao bây giờ?” Uông Ngữ Đạt tự giễu.”Tóm lại cậu cứ làm việc của cậu là được rồi, không cần lo lắng cho mình.”

“Vậy được rồi, cậu cẩn thận một chút.”

“Ừ.”

Uông Ngữ Đạt gác điện thoại, cất di động, liếc sắc trời âm u, hạ quyết tâm, mặc kệ màn mưa tiến bước ra.

Lối vào nhà trọ này hẹp, xe căn bản không vào được, cô chỉ có thể đến đại lộ nghĩ cách kêu xe.

Đôi giày cao gót mảnh khảnh giẫm lên từng vũng lõm ngập nước, bắn lên mấy bọt nước, cô nhón chân, đột nhiên cảm thấy mình giống đang khiêu vũ.

Khiêu vũ vào một buổi mưa lúc hoàng hôn, khiêu vũ một mình.

Không có bất kỳ ai là bạn nhảy…



“Để tôi làm bạn nhảy của cô!” Chàng thanh niên đề nghị, vì che dấu sự khốn quẫn, anh cố ý bày ra thần thái lạnh lùng.

Sự lạnh lùng giả tạo như vậy, rơi vào đáy mắt cô gái, lại biến thành một loại ngạo mạn cực đáng giận .

“Ta sao tôi phải muốn anh làm bạn nhảy?” Cô tức giận phản bác, đối với kiểu ruồi bọ không mời mà tự đến này thấy thật nhàm chán.

“Không có người mời cô khiêu vũ sao?” Anh cố tình vạch trần cô.

Cô oán hận trừng anh. Là không có người mời cô khiêu vũ, thì đã sao? Cô không cần anh tự cho là đúng!

Uông Ngữ Đạt cô ở trường học, là một hoa hậu giảng đường ong bướm tranh nhau truy đuổi, nam sinh theo đuổi cô, có thể xếp vòng quanh sân thể dục tầm vài vòng.

Chỉ vì cô nhất thời trúng quỷ kế của bạn học, mới bị xe hơi đi ngang qua bắn cho một thân nước bẩn, chật vật không chịu nổi, lại không thể không tới vũ hội lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, vì không muốn người ta dèm pha!

Cô lúc đó đã muốn bỏ về nhà, nhưng vài vị nữ sinh lại ác ý an bài một hồi cá cược trước đó, ai có thể được nhiều nam sinh mời nhất, cô không muốn chưa chiến đã thua, bèn quyết định ở lại trường.

Nhưng điều này lại làm cho càng ngày càng có nhiều người nhìn cô một cách kỳ dị, cô mới nhận ra mình nghĩ sai rồi. Mặc dù cô có một dung mạo thanh tú và dáng người tuyệt đẹp, nhưng bộ lễ phục đã bị bẩn hơn nửa, cũng bị quần chúng chê cười.

Ngay vào lúc cô đang khốn quẫn nhất, một cậu con trai đầu tóc lộn xộn, tùy tiện mặc một cái quần bò tham gia vũ hội, kiêu ngạo đưa ra lời mời với cô như đang ra một ân huệ.

Anh nghĩ cô sẽ đồng ý chắc?

“Cho dù toàn bộ nam sinh trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng không khiêu vũ với người ăn mặc không hợp thời!” Cô mạnh mẽ nói, lòng tự tôn bị tổn hại, mũi nhọn phòng vệ trở nên lợi hại bức người.

Ánh mắt anh nhất thời tối lại, đôi mày rậm anh tuấn bất trị nhếch lên.”Cô gái này, nói chuyện không lễ phép như vậy, khó trách không có ai mời cô khiêu vũ.”

Cái đó và sự lễ phép của cô không liên quan, vì vẻ bề ngoài mới quan trọng!

Giống đực ghê tởm đó, không hiểu tâm lý nữ sinh, còn tuỳ xem cô có có đủ sáng mắt hay không, có biết làm nũng hay không.

Cô khinh thường hừ lạnh, mặc kệ anh, lại vừa lúc nhận được ánh mắt đùa cợt của nhóm nữ sinh, một đám các cô vừa câu kéo được bạn nhảy, chí khí bừng bừng hạ chiến thư với cô.

Ngực cô cứng lại, đang ghét quá, thình lình bắt lấy tay nam sinh kia.

“Cô làm gì vậy?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Không phải anh nói muốn mời tôi khiêu vũ sao?” Cô tức giận.”Vậy chúng ta đi!”

“Xin lỗi, tôi đã thay đổi chủ ý.” Anh lãnh đạm thả tay cô, không cho cô mặt mũi.

Cô tức giận đứng nguyên tại chỗ.

Chưa từng có nam sinh nào dám can đảm cự tuyệt cô như thế, anh là người đầu tiên!

Tiếng cười đột nhiên vang lên, từ phía sau cô vang đến, xoáy sâu vào lỗ tai.

Cô biết, là nhóm bạn học nữ đang cười mình. Các cô thường ngày ở trường học không cạnh tranh được với cô, đã sớm sinh lòng đố kỵ, lúc này đúng là cơ hội trả thù tốt.

Là cô ngốc, mới có thể tin lời ngon tiếng ngọt của mấy người đó, cô tưởng họ thật lòng muốn làm bạn với cô, cô cũng hi vọng cuối cùng mình có thể có một người bạn gái.

Cô rất muốn có một người chị em, thật sự rất muốn, không phải chỉ để cùng nhau đi dạo phố mua sắm tán gẫu buôn chuyện, mà còn có thể tâm sự những bí mật, chia xẻ với nhau buồn vui được mất.

Cô muốn một người tri kỉ tốt, chẳng lẽ điều này cũng sai sao?

“. . . . . . Cô đừng như vậy.” Người thanh niên bỗng khàn khàn nói, thu lại ánh mắt tối tăm đang nhìn cô.

“Sao cơ?” Cô giật mình ngơ ngác.

“Kiểu như muốn khóc ấy.” Anh cúi đầu thở dài, chủ động dắt tay cô.

“Anh muốn làm gì?” Cô cảnh giác.

“Không phải cô nói muốn khiêu vũ sao?”

“Không phải anh nói thay đổi chủ ý sao?”

“Chúng ta còn phải đứng trong này tranh luận sao?” Anh thản nhiên mỉm cười, nụ cười như vô số viên đá nhỏ, quăng xuống mặt hồ là trái tim của cô, làm nổi lên tầng tầng gợn sóng.”Cô không muốn cho những người kia nhìn xem sao?”

Cô chấn động, kinh ngạc nhìn Anh.”Anh. . . . . . cũng biết?”

“Các cô nữ sinh ngây thơ đang chơi đùa trò gì, ai nấy đều thấy được .” Anh như cười như không trào phúng.

“Chúng tôi không ngây thơ!” Cô vừa thẹn vừa giận.”Hơn nữa anh dựa vào cái gì dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi? Anhi mấy tuổi rồi?”

“Cô thì mấy tuổi?” Anh hỏi lại.

“Năm nay tròn mười tám .” Cô ngạo nghễ tuyên bố.

“Tôi hai mươi hai.” Anh báo tuổi.

“Hơn 4 tuổi mà thôi, hừ.”

“Nhưng tôi đã qua giai đoạn trưởng thành.” Anh trêu chọc.”Ít nhất tôi sẽ không chơi trò cá cược nhàm chán với bạn bè.”

“Anh vẫn muốn cười tôi như vậy sao?” Cô căm tức.”Nếu vậy, anh buông ra, tôi không muốn vì một buổi khiêu vũ mà biến mình thành trò cười cả đời.”

Nghe vậy, anh cười nhạo một tiếng, cô muốn bỏ tay ra, anh lại nắm thật chặt.

“Tôi đồng ý với cô, sẽ không lấy chuyện này ra làm trò cười.” Anh dừng một chút, bổ sung một câu.”Nhưng cô cũng phải đồng ý không được cười tôi.”

“Tôi cười anh cái gì?” Cô hồ nghi.

“Thật ra tôi. . . . . .” Anh cúi đầu, tập trung nhìn vào ánh mắt tinh tế rạng rỡ sức sống của cô.”Không biết khiêu vũ.”

“Cái gì? Anh không biết khiêu vũ?”

Một giọng nữ kinh ngạc kêu lên, phảng phất như vừa bắt gặp một tội ác tày trời.



Viên Thiếu Tề trào phúng chà môi. Anh tịnh không để ý việc mình không biết khiêu vũ, cũng không định học cái kỹ năng vô vị này, bởi vì người phụ nữ từng thề nguyện sẽ khiêu vũ cùng anh cả đời, cũng đã phản bội anh mà đi.

“Nhưng người ta muốn khiêu vũ mở đầu bữa tiệc với anh hôm nay!” Tiếng hờn dỗi của Lưu Hiểu Tuyên truyền đến.

“Em tìm người khác đi, anh sẽ không cùng em khiêu vũ .”

“Làm sao có thể? Anh là bạn trai hiện tại của em nha!”

“Anh đã tặng cho em một phần quà lớn, còn chưa đủ sao? Không nên ương bướng trước mặt anh !”

“Thiếu Tề~~” Hỏa công phát động.

Viên Thiếu Tề cố đóng lỗ tai, điều chỉnh góc độ dây nghe điện thoại, tận lực làm cho giọng nói có vẻ ôn hòa hữu lễ.”Em là nữ nhân vật chính đêm nay, hẳn là còn có rất nhiều việc cần chuẩn bị? Không cần đón khách sao?”

“Việc vặt này sao cần em tự mình làm? Em ấy à, chỉ cần đảm bảo sao cho mình trông thật xinh đẹp là được rồi.” Lưu Hiểu Tuyên cười duyên.”Bây giờ anh đang ở chỗ nào? Có nhanh đến không?”

“Ừ, khoảng 10 phút nữa.”

“Em chờ anh, mau tới nhé!”

“Biết rồi.” Nói xong, anh không chút do dự ngắt điện thoại, tháo dây nghe xuống, tay phải nắm tay lái đảo một vòng ưu nhã, chiếc xe uốn lượn lên đường núi.

Anh khớp thời gian cực chuẩn, mười phút sau, đã đến khu nhà cao cấp của Lưu gia, một chiếc taxi từ bên kia lái tới, giành trước đường chạy xe của anh.

Anh không muốn cùng đối phương tranh giành, nhượng qua một bên, cửa xe taxi mở ra, một bóng hình xinh đẹp nhỏ bé chạy ra.

Là một phụ nữ, cầm một chiếc ô trong suốt mua ở cửa hàng tiện lợi, bước những bước như đang nhẹ nhàng nhảy múa, nhanh nhẹn vào trong nhà.

Một tia sáng màu tím thần bí phản chiếu nơi đáy mắt anh, anh không nhìn rõ là cái gì, nhưng trí óc lại in sâu bóng hình kia kia.

Xe taxi chạy nhanh ra phía sau, anh mới lái vào đường chạy, xuống xe, giao chìa khóa cho người hầu của Lưu gia, nói đối phương cất xe giùm.

Bước vào phòng, nghênh hướng anh là từng đoàn người vây quanh với những ly sâm banh tràn lan, trăm hoa đua nở, ganh đua sắc đẹp, trần nhà treo ngược một chiếc đèn thủy tinh, bày ra vẻ phú quý tao nhã.

Tại góc đại sảnh trống trải, dựng lên một đài cao nho nhỏ, một tổ bốn người chơi nhạc thính phòng diễn tấu tổ khúc Bahar, giữa đài cao, là một chiếc piano màu trắng ngà .

Tốp năm tốp ba các tân khách, bưng ly rượu đỏ, yến oanh nói cười, trong đó được chú ý nhất tối nay tất nhiên là nữ nhân vật chính Lưu Hiểu Tuyên, cô mặc lễ phục màu đỏ dài, đuôi váy cá, trên người đội nguyên bộ trang sức, đỉnh đầu đè nặng vương miện công chúa, lóe sáng động lòng người.

Cô thoáng nhìn thấy Viên Thiếu Tề, lập tức nở nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng đi tới.”Cuối cùng anh đã tới.”

“Ừ.” Anh cười nhẹ, đưa quà sinh nhật.

“Đây là cái gì?” Cô vui sướng nhận lấy, nhìn hình dạng lễ vật, cân nhắc sức nặng.”Là vòng cổ sao?”

“Là bút máy.”

“Bút máy?” Nét mặt cô ảm đạm, không thể che hết sự thất vọng. Loại quà này cũng quá không phù hợp?”Em không hay viết, đưa cái này làm chi?”

“Để lúc em dùng thẻ tín dụng thì kí tên đi?” Anh nhẹ giọng cười.

Cô không nghe ra lời này của anh chứa đựng chút trêu chọc mơ hồ, còn ngốc nghếch gật đầu.”Cũng đúng nha. Được rồi, em nhận.” Cô thản nhiên cười.”Mỗi ngày em sẽ mang theo bên mình.” Lời ám chỉ hàm súc rõ ràng.

Viên Thiếu Tề làm bộ như nghe không hiểu, sở dĩ anh lựa chọn quà tặng là bút máy, vừa sang quý vừa không thể hiện gì cả, là có toan tính phân ra khoảng cách giữa hai người .

“Đúng rồi, ba em gửi lời hỏi thăm anh, ông nói ông không có ở đây, khách sạn giao cho anh.”

“Nói với chủ tịch cứ yên tâm, anh sẽ không để cho ông ấy thất vọng .” Nói đến công việc, Viên Thiếu Tề lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc .

“Ba em đương nhiên tin tưởng anh, bằng không cũng sẽ không gọi anh từ nước ngoài trở về, chính là xem trọng anh đó!” Lưu Hiểu Tuyên cảm thán, không che dấu sự ngưỡng mộ đối với anh.”Anh đói bụng không? Tay nghề đầu bếp nhà em rất được! Từng làm việc ở khách sạn năm sao.” Cô khoác tay anh, dẫn anh đi vào phòng có bàn dài trải vải thêu cao cấp, trên bàn rực rỡ muôn màu, có thức ăn có điểm tâm nóng hổi. Cô bốc một miếng điểm tâm, tự mình đưa đến miệng anh.”Món tôm hùm sốt cam sành này không tệ, thử chút đi.”

“Anh tự ăn.” Anh nhận miếng tôm, uyển chuyển cự tuyệt hành động thân mật của cô.

“Thế nào? Ăn ngon không?”

“Không tệ.”

“Vậy ăn nhiều hơn chút nữa, món đậu đỏ gói lá sen này ăn cũng rất ngon nha!”

“Anh biết, để anh tự ăn.” Anh mỉm cười.”Em đi chiêu đãi khách khứa đi, không cần để ý đến anh.”

“Vậy được rồi, có gì cứ tìm em.” Cô ném cho anh một ánh mắt mê hoặc quyến luyến .

Viên Thiếu Tề tiếp làn sóng điện của cô, chỉ ôn hoà cười, nhìn cô nhập vào đám bạn bè, anh đang định bưng lên một bộ đồ ăn bằng sứ, một người khác cũng đưa tay theo hướng đó.

Đó là một bàn tay nhỏ, dài, trắng nõn, xương tay rất nhỏ, ngón tay thon dài, móng tay cắt sạch sẽ, trang sức mộc mạc.

Bàn tay to của người đàn ông và bàn tay nhỏ nhắn của người phụ nữ tình cờ chạm vào nhau, cả hai đồng thời rụt lại.

“Xin lỗi.” Viên Thiếu Tề rất có phong độ thân sĩ tỏ vẻ xin lỗi.

“Không sao, anh dùng trước đi.” Tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhuận, rất êm tai.

“Cô trước đi.” Anh am hiểu sâu sắc đạo lý ưu tiên phụ nữ, chủ động đưa đồ sứ cho cô.

“Cám ơn.” Cô nhận lấy, giơ tay nói lời cảm tạ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, thoáng chốc trong lòng đều cuộn lên một luồng sóng mãnh liệt sững sờ.

Bộ đồ sứ rơi xuống, tạo tiếng vang to trên nền đá hoa cương, vỡ thành mấy mảnh.

Âm thanh giòn vang tạo nên một hồi xôn xao, vài tân khách nghe thấy xoay đầu lại, phóng ra tầm mắt tò mò.

Viên Thiếu Tề không hề phát giác ra chuyện gì, đôi mắt sâu xa chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng trước mặt, chỉ thấy mặt cô tái nhợt. Cô cũng rung động giống anh sao? Xem ra không giống dối trá, cô tựa hồ cũng hơi rung động?

“Uông Ngữ Đạt ——” Anh gằn từng tiếng.

Sao lại là anh? Tại sao có thể là anh?

Uông Ngữ Đạt kinh hãi đông cứng tại chỗ, trái tim hoảng hốt nhảy nhót ầm ầm, trong óc rối như tơ vò.

Cô đã nghĩ, cô sẽ không bao giờ còn gặp được anh, những năm gần đây, anh vẫn ở nước ngoài phát triển sự nghiệp, cô không ngờ tới anh lại quay về Đài Loan.

Nên làm gì bây giờ?

Đã từng tưởng tượng trong đầu vô số lần tình cảnh gặp lại chồng cũ, nhưng tới thời khắc mấu chốt, cô lại giật mình nhận ra mình không biết lấy gì mà chống đỡ.

Cô không biết nên nói gì, cánh môi run run không nhả ra nổi một chữ.

Cô ngồi xổm người xuống, thu dọn mảnh vỡ để che dấu sự hốt hoảng, tim cô thật sự rất loạn, nhất thời bất cẩn, nhặt mảnh sứ vỡ vụn lên bị quẹt làm tổn thương đầu ngón tay.

Bị đau, cô vội vàng rụt tay lại, thấy một giọt máu tươi chậm rãi chảy ra.

Một tiếng hừ thật mạnh như sấm sét, bổ về phía bên tai.

Cô chấn động, giương mắt nhìn lên Viên Thiếu Tề, anh trầm mặc, khóe miệng khinh thường, ánh mắt lóe ra, rõ ràng là đang xem kịch vui.

Một nỗi chua xót thoáng chốc nghẹn ở trong lòng, cô cố nén, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm.

Cảm xúc quá kích động, đầu ngón tay vẫn đau, nhặt mãi vẫn không xong.

Một bàn tay to hữu lực đưa xuống, vững vàng bắt lấy cổ tay cô, cô giật mình lo sợ không yên.

Là Viên Thiếu Tề, anh không để cô lộn xộn, thay cô nhặt lên từng mảnh vỡ.

Anh quan tâm cô sao? Sợ cô bị thương?

Cô hoảng hốt nhìn anh, có ý từ vẻ mặt anh rút ra một tia manh mối, nhưng sắc mặt anh nghiêm nghị, nhìn không ra chút tình cảm gì.

Là cô tự mình đa tình sao? Cô thu hồi tầm mắt, chua xót nghĩ. Làm sao anh có thể còn quan tâm đến cô? Chỉ là vì phong độ thân sĩ nên mới ra tay giúp đỡ mà thôi. . . . . .

“Tiên sinh, không cần.” Một người nữ giúp việc vội vàng chạy tới.”Nơi này để tôi dọn dẹp là được rồi.”

“Thiếu Tề, sao thế?” Lưu Hiểu Tuyên cũng phát hiện ra sự khác thường, chạy lại coi, thấy Viên Thiếu Tề cầm tay Uông Ngữ Đạt, đôi mi thanh tú nhăn lại, trong lời nói dần nhuốm màu đố kị.”Cô là ai? Tôi không nhớ có mời cô.”

“Tôi là. . . . . . Tôi họ Uông.” Uông Ngữ Đạt vội vàng giãy khỏi tay chồng cũ, hơi lúng túng đứng dậy.”Đêm nay tôi phụ trách chơi đàn.”

“Người chơi đàn ? Vậy còn ở đây làm chi?” Biết cô là người mình dùng tiền mời đến, Lưu Hiểu Tuyên nói chuyện lại càng không khách khí, bày ra bộ dạng chủ nhân. “Chúng tôi mời cô đến chơi đàn, không phải mời cô đến ăn cơm.”

“Xin lỗi, tôi. . . . . . Vì chưa ăn tối, cho nên. . . . . .” Uông Ngữ Đạt quẫn bách, vốn chỉ muốn trước khi chơi đàn ăn vụng mấy miếng điểm tâm lấp bụng, không ngờ lại bị bắt được.”Tôi đi đánh đàn .” Cô áy náy, cũng mượn cơ hội gấp gáp tránh khỏi chồng cũ trước ánh mắt soi mói của mọi người.

Cô nhờ người hầu của Lưu gia băng bó ngón tay bị thương, sau đó đến trước đàn piano ngồi vào chỗ của mình, liên tục hít sâu vài cái, vẫn chưa thể khôi phục sự trấn định, làn sóng nội tâm cuộn trào mãnh liệt.

Hai tay đặt trên phím đàn, phảng phất đã qua trăm năm, cuối cùng cô mới đánh được tiếng đàn thứ nhất.

Đây là một khúc hoà tấu, phối hợp với bốn nhạc công khác, giai điệu vui vẻ thoải mái, xoa dịu bầu không khí trong phòng.

Có người nhẹ nhịp mũi chân theo tiết tấu, tế bào khiêu vũ đã bắt đầu rục rịch.

Nhưng chủ nhân chưa mở đầu cuộc khiêu vũ, bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tiếp tục nói chuyện phiếm.

Uông Ngữ Đạt vỗ về chơi đùa phím đàn, chịu đựng những cái đau nhói từ đầu ngón tay, cô cẩn thận không dùng lực quá mạnh, để tránh tác động miệng vết thương, kẻo lại chảy ra máu .

Chơi một khúc xong, cô xé mở miếng vải băng bó, miệng nhẹ nhàng thổi hơi vết thương, cố giảm bớt đau đớn.

Một tiếng nói khiêu khích đột nhiên ở bên cạnh hạ xuống ——

“Rất đau sao?”

Lại là Viên thiếu Tề, chồng cũ của cô.

Tiếng chuông cảnh báo lại một lần nữa vang lên trong đầu, Uông Ngữ Đạt nhắm mắt, ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh.

“Nếu đã bị thương, vì sao còn kiên trì muốn đánh đàn?”

Bởi vì đây là công việc, bởi vì cô đã cầm tiền của người ta, tất nhiên phải làm tròn bổn phận.

Uông Ngữ Đạt thầm nói trong lòng, mặt ngoài lại hờ hững, băng bó một lần nữa bao bọc ngón tay.”Chỉ là một vết thương nhỏ, bọc lại sẽ không còn cảm giác .”

“Thật không?” Anh hé mắt nhìn cô chăm chú.”Nói thật, tôi rất hiếu kỳ, vì sao thiên kim tiểu thư của Uông gia, lại luân lạc tới mức phải thay người đệm đàn?”

Cô nhún vai.”Chỉ là giúp một tay mà thôi.”

“Thật không?” Anh nhướng mày.

“Công việc này vốn là của một người bạn em, cậu ta nhất thời có việc, tới tìm em hỗ trợ.” Cô cố gắng dùng một giọng thờ ơ.

“Thì ra là thế.” Viên thiếu Tề cười lạnh.”Nhưng nói thực tôi rất kinh ngạc, Uông gia các người không phải có rất nhiều tiền vàcửa hàng đấy sao? Ba mẹ em lại cho phép cô con gái cao quý đi chơi đàn dương cầm?”

“Là đùa vui thôi.” Cô nhún vai.”Xem như một loại thể nghiệm đi.”

“Thể nghiệm cuộc sống?” Anh hừ nhẹ.”Tôi còn tưởng rằng em ở cùng tôi trước đó vài năm, đã ‘thể nghiệm’ đủ rồi chứ.”

Đây là anh đang châm chọc cô?

Uông Ngữ Đạt lặng lẽ cắn môi, nuốt đi mọi lời oán giận, nuốt đi ý muốn cãi lại, cô không muốn tranh luận cùng anh vào lúc này, bọn họ đã là hai người xa lạ, thuyền nước đôi ngả.

“Không còn lời nào để nói sao?” Anh vẫn cố tình tiếp tục trêu chọc cô.

Rốt cục cô cũng không nhịn được, oán giận ngẩng mặt, cùng hắn nhìn nhau.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đấu sức, cô đã không nhận thua, anh cũng khiêu khích đón tiếp.

Cô dùng sức trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt của cô quật cường, trái tim cũng không còn chịu khống chế, bởi vì cô thấy được trong mắt anh sự âm u, trách cứ nghiêm khắc, còn giấu cả lửa giận.

Anh hận cô.

Cho dù bảy năm năm tháng đã trôi qua, cho dù hai người đã không còn là đôi nam nữ trẻ trung ngông cuồng, cho dù bề ngoài anh đã trở nên thành thục rất nhiều, ẩn chứa nét phong trần và khóe mắt thỉnh thoảng hiện lên mấy đường vân mảnh, nhưng chỉ có điểm ấy, vẫn không thay đổi.

Bọn họ vẫn oán hận nhau như năm đó.

“Thiếu Tề, anh ở đây làm chi?”

Lưu Hiểu Tuyên yếu ớt nói, rất đúng lúc quấy nhiễu sự im lặng giữa hai người, Viên Thiếu Tề thu liễm ánh mắt, quay đầu nhìn cô.

Cô cười ngọt ngào với anh, ánh mắt lại dao động về hướng Uông Ngữ Đạt, trực giác nói cho cô biết quan hệ giữa hai người này không tầm thường.

“Hai người quen biết nhau sao?” Cô hỏi thử.

“Không biết.” Trăm miệng một lời.

Lưu Hiểu Tuyên rùng mình, ngược lại càng hoài nghi, nhưng thấy vẻ mặt tối tăm của Viên Thiếu Tề, cô nhìn ra anh tuyệt đối không muốn cô hỏi, vì thế đành cười càng tươi.

“Thiếu Tề, chúng ta khiêu vũ được không?”

“Khiêu vũ?” Viên Thiếu Tề nhíu mày.

“Đúng vậy, em biết anh không biết nhảy, nhưng người ta vẫn rất muốn cùng nhau mở đầu màn khiêu vũ với anh nha!” Cô nũng nịu khẩn cầu.”Em dạy anh, được không? Anh thông minh như vậy, nhất định vừa học liền biết, được không?”

Đời này trừ bỏ em, anh sẽ không cùng người phụ nữ khác khiêu vũ.

Nhiều năm trước, từng có một thanh niên ngu đần nói với người con gái anh ta yêu lời thề này.

Uông Ngữ Đạt còn nhớ rõ, cô tin Viên Thiếu Tề cũng không quên.

Nhưng anh vẫn chỉ nhếch môi như cười như không, cúi người, bày ra tư thái kỵ sĩ phóng khoáng, hướng Lưu Hiểu Tuyên mời khiêu vũ.

Cô nhìn theo hai người tay nắm tay thân mật, nỗi lòng phức tạp khó nói lên lời .

Nhiều năm sau quay đầu lại, những lời thề non hẹn biển hoá ra cũng thật tức cười.

“Uông tiểu thư, muốn tấu thủ khúc nào?” Người phụ đàn violon hỏi ý kiến của cô.

“. . . . . ‘Sông Đa Nuýp xanh’ đi.” Giọng nói nhỏ nhẹ, như mưa tháng tư lớt phớt.

Ngón tay ngọc vỗ về chơi đùa phím đàn, cùng dương cầm hợp tấu, tấu ra khúc nhạc Waltz.

Nơi bờ sông Đa Nuýp xanh tươi, anh cùng cô nhảy điệu thứ nhất.

Năm ấy tại vũ hội của trường họ bất ngờ tình cờ gặp gỡ, cũng khiêu vũ điệu nhảy này, lúc ấy là cô dạy anh khiêu vũ, còn lúc này, bạn nhảy bên cạnh anh đã đổi thành một người khác .

Vật đổi sao dời, con người rồi cũng thay đổi.

Uông Ngữ Đạt lặng lẽ đánh đàn, âm thanh nhẹ nhàng lả lướt, mọi người chỉ nghe thấy tiếng đàn du dương thanh thúy, lại không nghe thấy miệng vết thương của cô đang chảy máu.

Từng kỉ niệm lần lượt hiện lên như trên một chiếc đèn kéo quân, cô nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt vẫn cố lừa gạt chính mình.

Vì sao anh vẫn trách cô? Vì sao đến bây giờ vẫn không thể tha thứ cho cô? Chẳng lẽ cuộc hôn nhân năm đó thất bại, tất cả đều là lỗi của cô sao? Chẳng lẽ anh không chịu một chút trách nhiệm nào sao?

Rõ ràng, anh cũng có sai lầm cơ mà ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.