Lần Đầu Biết Yêu

Chương 2: Chương 2: Yêu hầu không thoát được lòng bàn tay Phật tổ




Hơn một tiếng sau, cánh cửa nhà mở ra, Hướng Vũ Phàm người đẫm mồ hôi, cầm một cái túi chạy vào.

“Mứt táo của cậu đây!” Hướng Vũ Phàm vứt túi mứt táo lên sofa, chỗ Lạc Phán Phán đang ngồi đọc sách, rồi chạy vội vào bếp tìm nước mát trong tủ lạnh, nóng đến chết mất.

Lạc Phán Phán đặt sách xuống, mở túi ra xem rồi nói vọng vào trong bếp: “Bạn Hướng, cảm ơn cậu đã mua mứt táo cho tôi, nhưng vừa rồi tôi không cẩn thận làm rơi mất thuốc rồi, làm thế nào bây giờ?”.

“Gì… hả?…” Nghe thấy câu nói không thể ngờ tới của Lạc Phán Phán, Hướng Vũ Phàm ngạc nhiên tới mức phun cả nước ra ngoài, suýt chút nữa thì bị sặc. Vội vàng đặt bình nước đang cầm trên tay xuống, cậu chạy ra khỏi bếp, hỏi với giọng của một người bất hạnh nhất. “Tại sao cậu lại làm mất được? Nhà tôi chỉ còn hai viên thuốc đó thôi! Cậu nói xem bây giờ phải làm thế nào?!”

“Thế… Hay là cậu chạy ra hiệu thuốc, mua cho tôi hai viên?”

“…”

Hướng Vũ Phàm nhìn ra trời nắng gay gắt ngoài cửa sổ, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Lạc Phán Phán chép miệng, không nói gì, hai tay dường như vô thức ôm lấy bụng.

Mắm môi mắm lợi, cuối cùng Hướng Vũ Phàm cũng không thoát được cảm giác thấy có lỗi, mở cửa đi mua thuốc. Do quá tức giận nên không chú ý, cậu va vào một người bên ngoài cửa.

Là ai mà không chịu nhìn gì cả, không biết là tâm trạng của thiếu gia đang không vui sao?

Hướng Vũ Phàm đầy một bụng tức giận, ngẩng đầu định mắng thì nhìn thấy mẹ đang nghi ngờ nhìn cậu. “Tiểu Phàm? Con vội vàng đi đâu thế?”

“Ơ… mẹ? Mẹ về rồi ạ? Hôm nay mẹ về sớm thế?”

“Xong việc thì tất nhiên là về rồi! Đến lượt mẹ hỏi con. Giờ này không phải là đang ngồi trong phòng nghe Phán Phán giảng bài sao? Vì sao lại chạy ra ngoài?”

“Ơ… Con…” Cậu không thể nói là đi mua thuốc cho Lạc Phán Phán được. Mẹ cậu sẽ muốn biết vì sao cậu lại cố tình lấy sữa quá hạn mời khách uống, có thể cậu sẽ mất tiền tiêu vặt cả năm nay mất!

Thế là Hướng Vũ Phàm ấp úng hồi lâu mà không nói được lời nào.

Bà Hướng thấy lạ vội nhìn cậu, nghĩ rằng cậu học nhiều quá nên đâm ra hồ đồ, cũng không hỏi nhiều nữa, bước vào trong nhà.

Lạc Phán Phán ở trong phòng khách nghe thấy tiếng động, đoán được bà Hướng đã về. Nghĩ đến hành động của mình, cô thấy hơi lo lắng, ngồi trên sofa cũng không còn cảm thấy thoải mái nữa nên vội đứng dậy.

Bà Hướng bước vào phòng khách, như thường lệ, tiện tay đặt túi xách lên tủ, đang định bước đi thì thấy ai đó đã lục tung hòm thuốc.

Hướng Vũ Phàm đi theo mẹ vào trong nhà, nhìn thấy thế, đang chuẩn bị tinh thần giải thích vì sao không thu dọn đồ gọn gàng thì đã nghe thấy bà Hướng hỏi: “Sao hòm thuốc bị lục tung thế này? Có ai bị thương à?”.

Hướng Vũ Phàm rụt cổ lại, ánh mắt bất giác nhìn sang người đang đứng như chịu phạt bên cạnh chiếc sofa.

Bà Hướng để ý thấy điều đó, lập tức quay đầu lại nhìn Lạc Phán Phán, quan tâm hỏi: “Phán Phán, có phải là Tiểu Phàm bắt nạt cháu không?”.

“Con không bắt nạt bạn ấy!” Hướng Vũ Phàm vội vàng lớn tiếng phủ nhận.

Bà Hướng không để ý đến cậu, nhìn thẳng vào Lạc Phán Phán.

Lạc Phán Phán giật mình, ánh mắt bất an nhìn về phía Hướng Vũ Phàm, hít sâu một hơi rồi trả lời: “Không ạ…”.

Điệu bộ lo lắng của cô khiến bà Hướng nghĩ cô bị bắt nạt, vì sợ Hướng Vũ Phàm nên không dám nói thật. Thế là bà Hướng dịu dàng nói với cô: “Phán Phán đừng sợ, nếu Tiểu Phàm bắt nạt cháu thì cháu cứ nói với cô, cô sẽ giúp cháu dạy cho nó một bài học”.

Ồ, cô Hướng có nhầm không? Lẽ nào cô ấy nghĩ con trai của mình có thể làm điều mà trời đất không thể tha với một cô học sinh yếu đuối như cô?

Lạc Phán Phán nhìn vẻ mặt đầy khích lệ của bà Hướng, rồi nhìn Hướng Vũ Phàm đang đứng phía sau căng thẳng xua tay, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

“Cô ạ, bạn ấy không bắt nạt cháu…”

Hướng Vũ Phàm nghe thấy thế thì mặt mày trở nên tươi tỉnh, đắc ý nói với mẹ: “Mẹ xem, con đã nói rồi! Sao con có thể bắt nạt bạn ấy được!”.

Lạc Phán Phán nhìn cậu, tiếp tục nói: “Bạn ấy không cố ý cho cháu uống sữa quá hạn hai tháng, cháu cũng không phải chạy vào nhà vệ sinh mười mấy lần, bạn ấy cũng không nói là cháu bị rơi vào bồn cầu…”.

Cùng với từng chữ “không” của Lạc Phán Phán, sắc mặt bà Hướng trở nên xanh tái. Không đợi cô nói hết câu bà đã véo tai Hướng Vũ Phàm, tức giận kéo cậu lên tầng hai. “Hướng Vũ Phàm, con là tên tiểu tử thối! Lâu rồi không đánh con nên con dương oai tác quái phải không?”

“Không phải thế! Không phải thế!” Hướng Vũ Phàm vừa chống cự, vừa không cam tâm quay đầu nhìn Lạc Phán Phán nói: “Cậu là đứa không ra gì! Rõ ràng là cậu cố ý! Cố ý!”.

Lạc Phán Phán mở to mắt nhìn cậu, khuôn mặt trái xoan thanh tú thể hiện rõ sự thông minh, lanh lợi.

“Phán Phán, cháu lấy đồ ăn trong tủ lạnh mà ăn, cô sẽ đi xử lý việc này rồi xuống ngay!” Bà Hướng quay đầu lại, dịu dàng nói với cô, rồi quay về phía Hướng Vũ Phàm tức giận nói: “Tiểu tử thối, con còn dám nói lung tung, đợi xem mẹ xử lý con như thế nào! Vẫn còn không chịu nhanh lên!”.

“Sự việc không phải như vậy…” Người thiếu niên sắp bị “xử lý” tức giận trừng mắt nhìn Lạc Phán Phán, đôi mắt đẹp như tóe lửa. “Lạc Phán Phán, cậu chờ đấy! Cậu chết chắc rồi!”

Tốt nhất là cậu nên biết cách cứu mạng mình trước!

Nhân cơ hội bà Hướng không để ý, Lạc Phán Phán đắc ý nháy mắt với cậu, khiến cậu tức đến nỗi có thể khạc ra máu.

Coi như đó là món quà ra mắt cậu ta, trả lễ cốc sữa quá hạn đáng sợ! Nhân tiện cũng cho cậu ta biết Lạc Phán Phán không phải là con cừu non dễ bắt nạt, những ngày tiếp theo cậu ta nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không… còn nhiều điều đau khổ hơn đang chờ đón cậu ta!

Hướng Vũ Phàm bị mẹ nhốt vào “phòng tối”, không thể không cảm thấy lạnh sống lưng, bất giác hắt hơi thật to.

Hướng Vũ Phàm bị thương (nghe nói cậu bé đáng thương này bị mẹ “xử lý” một trận nhừ tử…), bụng Lạc Phán Phán cũng khó chịu nên buổi chiều không học nữa. Thế là ai ở nhà người đó nghỉ ngơi.

Lạc Phán Phán ở nhà một mình. Bố mẹ cô đều là giáo viên giỏi của trường trung học phổ thông, ngày lễ Quốc khánh trường tổ chức cho giáo viên đi du lịch ở Bắc Kinh nên cả hai người đều đi vắng. Lạc Phán Phán ăn trưa xong, không biết làm gì, đành nằm trên giường đọc truyện tranh. Đang đọc đến đoạn hấp dẫn thì chuông cửa ở dưới tầng reo lên từng hồi.

Ai đến vào lúc này nhỉ? Lẽ nào là Khanh Nhi! Nguy rồi, cô vẫn còn chưa báo tin thay đổi kế hoạch đi du lịch cho Khanh Nhi! Không phải là cậu ấy đến hỏi tội đấy chứ?

Nghĩ thế, cô ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên là cô ấy. Người ở dưới tầng ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy cô thì vẫy tay gọi ầm lên.

“Phán Phán, mình Khanh Nhi đây, mau mở cửa đi.”

Lạc Phán Phán tìm xung quanh, lấy chiếc chìa khóa ở trên tủ gần đầu giường, ném xuống nói: “Chìa khóa đây, cầm lấy, tự mở cửa vào nhé!”.

Nói xong, Lạc Phán Phán quay lại phòng, nghĩ xem nên giải thích với Khanh Nhi như thế nào.

Sau hai phút, có người mở cửa phòng, chưa thấy người đâu thì có một vật bằng kim loại sáng lóa bay lại. Lạc Phán Phán nhanh tay bắt được, khi mở ra thì trong lòng bàn tay chính là chiếc chìa khóa mà cô vừa vứt xuống cho Khanh Nhi.

“Không tồi, vẫn còn bắt được chìa khóa, mình nghĩ rằng cậu ốm sắp chết rồi, không có cả sức để nghe điện thoại nữa!” Cùng với câu nói khiêu khích đó, Đoàn Khanh Nhi xuất hiện bên cạnh cửa phòng, khoanh tay trước ngực.

Dáng vẻ như vậy thì đúng là đến hỏi tội rồi…

“Mình có thể giải thích!” Lạc Phán Phán vội vàng vứt chiếc chìa khóa sang bên cạnh, hai tay giơ lên đầu hàng. “Mình không cố ý không đến, thực sự là việc quá đột xuất nên không kịp báo cho cậu…”

“Không kịp hay là quên?” Đoàn Khanh Nhi cười nhạt, bước đến gần Lạc Phán Phán.

“Ơ…” Lạc Phán Phán bối rối lùi lại phía sau, không biết nói gì.

“Cậu thật là tồi, không đến cũng không báo cho mình một tiếng, hại mình đứng ở sân bay chờ cậu cả nửa ngày như một con ngốc! Di động không bắt máy, điện thoại bàn cũng không có người nghe, rõ ràng là cậu cố ý phải không?” Đoàn Khanh Nhi càng nói càng bức xúc, nói đến mức mất cả lý trí, đưa tay bóp lấy cổ cô, lắc lấy lắc để…

“Không phải, không phải… Cậu bỏ tay ra đi, cậu nghe mình giải thích… Mình không cố ý không nghe điện thoại của cậu, mình quên không mang điện thoại… Á, cứu với…”

Thấy không thể tiếp tục làm ầm ĩ thêm nữa, Đoàn Khanh Nhi mới hậm hực bỏ tay ra, bực bội nói: “Xét đến tình bạn sáu năm của chúng ta, cho cậu một cơ hội giải thích!”.

“Ôi…” Lạc Phán Phán ôm lấy cổ vì đau, nghĩ đến việc này lại bực mình. “Là do thần tượng của cậu, Hướng Vũ Phàm, chứ ai nữa!”

“Vũ Phàm? Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ấy? Cậu mau nói rõ cho mình nghe.”

“Chuyện là thế này…”

Lạc Phán Phán đau khổ kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, tất nhiên là kể cả chuyện cốc sữa quá hạn và vở kịch của mình.

Nghe xong, Đoàn Khanh Nhi bị kích động, lắp bắp nói: “Cậu nói chúng ta không đi du lịch được là do hoàng tử Vũ Phàm gây ra à?”.

Lại còn hoàng tử Vũ Phàm nữa… Thật kinh khủng…

Lạc Phán Phán bặm môi, nổi cả da gà, nói với giọng đầy bức xúc: “Đúng thế, cậu ta còn hại mình phải chạy vào nhà vệ sinh hơn chục lần! À, Khanh Nhi, không phải là cậu rất hiểu cậu ta sao? Cậu có biết điểm yếu của Hướng Vũ Phàm là gì không?”.

“Điểm yếu?” Đoàn Khanh Nhi đề phòng, điều này có liên quan đến sự an toàn của thần tượng của cô, lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác hỏi Lạc Phán Phán đang bặm môi vẻ tức giận: “Cậu hỏi thế làm gì?”.

Lạc Phán Phán cười phá lên, bóp cổ Khanh Nhi nói: “Mình còn phải gặp hoàng tử Vũ Phàm nhà cậu sáu ngày nữa, tất nhiên là mình muốn hiểu cậu ấy hơn để dễ nói chuyện thôi mà!”.

“Mình không tin, rõ ràng là cậu muốn làm điều gì đó không tốt cho hoàng tử Vũ Phàm của mình!” Đoàn Khanh Nhi không nhanh nhạy, muốn thoát khỏi câu hỏi của Lạc Phán Phán nhưng tiếc là đã muộn.

Lạc Phán Phán bóp cổ mạnh tay hơn, cười nói: “Khanh Nhi thân yêu, mình tin là cậu sẽ không đánh mất tình cảm quý giá sáu năm giữa chúng ta vì một anh chàng ngốc nào đó, đúng không?”.

Tình bạn rất đáng quý, sinh mệnh còn quý giá hơn, hoàng tử Vũ Phàm, xin lỗi cậu…

Đoàn Khanh Nhi thầm tạ lỗi với Vũ Phàm một giây, sau đó tỏ vẻ thân mật, thương lượng với Lạc Phán Phán ra vẻ biết thì phải nói…

“Đương nhiên rồi, Đoàn Khanh Nhi mình là người rất trân trọng bạn bè! Phán Phán, cậu bỏ tay ra đi… Mình nói cho cậu biết, Hướng Vũ Phàm sợ nhất bố mẹ cậu ấy, bởi vì nếu làm họ tức giận, họ sẽ cắt tiền tiêu vặt của cậu ấy. Nghe nói để chống đối bố mẹ, cậu ấy đã bỏ nhà đi 102 lần, nhưng cuối cùng vì vấn đề thiếu thốn tiền nong nên lại ngoan ngoãn về nhà nhận tội.”

Sợ bố mẹ sao?

Lạc Phán Phán nhớ lại lúc buổi sáng, Hướng Vũ Phàm bị bà Hướng dạy cho một bài học, có vẻ như cậu taấy rất sợ mẹ.

Nghe nói bố của Hướng Vũ Phàm đi công tác ở Hồng Kông, nhưng vẫn còn có mẹ cậu ta vẫn ở đây, như vậy là tốt rồi! Sau này chỉ cần Hướng Vũ Phàm nổi loạn với cô thì cô sẽ có cách đối phó với cậu ta!

Nghĩ đến đây, Lạc Phán Phán cảm thấy rất vui, kéo Đoàn Khanh Nhi chạy ra ngoài nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn kem, mình đang rất vui, hôm nay mình sẽ mời cậu!”.

Đoàn Khanh Nhi nhìn thấy nụ cười trên môi người bạn thân, không khỏi rùng mình, trong lòng thấy thầm thương thần tượng của mình.

Hoàng tử Vũ Phàm thân yêu, cậu hãy tự hãy tự cầu xin thần may mắn cho chính mìnhđi…

Ngày thứ hai của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, cũng là ngày thứ hai Lạc Phán Phán kèm Hướng Vũ Phàm học bài.

Từ sáng sớm, Lạc Phán Phán đã đến nhà họ Hướng, người mở cửa vẫn là bà Hướng.

“Phán Phán, cháu đến rồi à? Đã ăn sáng chưa?”

“Dạ, cháu ăn rồi, bạn Hướng đâu ạ?” Lạc Phán nhìn khắp phòng khách nhưng không thấy bóng dáng Hướng Vũ Phàm đâu cả.

“Tiểu Phàm đang đợi cháu ở trong phòng học, mau lên đi! À, phòng học là phòng thứ ba bên trái trên tầng hai.”

“Vâng ạ, cảm ơn cô.”

Mở cửa phòng học, Lạc Phán Phán nhìn thấy Hướng Vũ Phàm đang ngồi quay lưng lại làm gì đó, không gian có vẻ rất yên bình.

Cửa sổ phòng học mở toang, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa kính chiếu vào trong phòng, nhẹ nhàng đậu lên người Hướng Vũ Phàm, nhảy nhót trên tóc cậu. C, cậu ta đang chăm chú đọc cái gì đó. Ánh nắng dịu dàng khiến cho khuôn mặt đẹp sáng bừng lên.

Hiếm khi nào thấy cậu ta chăm chỉ như vậy, không biết cậu ta đang làm gì? Đọc sách, hay là ôn bài?

Lạc Phán Phán sợlo làm cậu ta phân tâm cậu ta học hành, cố gắng thật nhẹ nhàng bước đến phía sau cậu ta. Ngó đầu xem, nụ cười trên môi cô vụt biến mất, trán nhăn lại.

“Hướng Vũ Phàm, cậu lại chơi gGame online à?” Lạc Phán Phán kéo chiếc laptop trước mặt cậu ta, tay run lên chỉ vào hình ảnh 3D rực rỡ trên màn hình, tức giận gần nhưtới mức nói không nên lời.

Cô tưởng rằng cuối cùng cậu ta cũng hiểu được kiến thức trong sách vở quý giá như thế nào, đang cố gắng chăm chỉ học hành để bổ sung những phần kiến thức bị rỗnghổng. Kết quả là, cậu taấy rất chăm chỉ, nhưng không phải chăm chỉ học hành mà là chăm chỉ chơi gGame online! Đúng là chứng nào tật nấy.

“Tôi thích chơi, cậu có thể cấm tôi sao?” Hướng Vũ Phàm không thèm nhìn cô, kéo laptop lại, tiếp tục điều khiển nhân vật của mình chiến đấu với quái vật, mười ngón tay thon dài nhấn gõ bàn phím kêu lách tách.

Lạc Phán Phán tức nổ đom đóm mắt, ngón tay nhỏ nhắn bất ngờ nhấn một nút.

Màn hình rực rỡ sắc màu lập tức tối đen…

Hướng Vũ Phàm lặng người mất hai giây,. sSau khi kịp phản ứng lại, cậu ta nhảy dựng lên, túm lấy cổ áo Lạc Phán Phán quát to: “Con bé này, món nợ hôm qua tôi còn chưa tính sổ với cậu, hôm nay lại còn đến quấy nhiễu?!”.

“Cậu phải nói ngược lại mới phải!” Lạc Phán Phán tức giận đẩy tay cậu ta ra, không khách khí nói,: “Tôi nhớ là cậu quấy nhiễu tôi trước, nếu không có cái yêu cầu quá quắt của cậu, thìbây giờ này tôi đã đang ngồi ở nhà hàng nào đó tại Dao Mục mà ăn một bữa sáng ngon lành rồi! Cậu quấy nhiễu tôi, giờ lại muốn đá tôi đi sao? Không có lối thoát đâu!”.

Dáng vẻ của cô ta bây giờ rất đanh đá, không còn chút gì nhu mì của con thỏ trắng hôm qua nữa. Nghĩ lại những gì hôm trước cô ta làm với mình, cuối cùng Hướng Vũ Phàm cũng hiểu ra tất cả. Có lẽ cô bé trước mặt đã hận cậu tới tận xương tủy, hận đến mức muốn róc xương lóc thịt cậu.

Nhưng, muốn hiểu rõ mọi chuyện thì cũng phải hỏi xem cô taấy định thế nào?

Nghĩ đến đây, Hướng Vũ Phàm từ từ đứng dậy, nhìn cô ta thấp hơn cậu nửa cái đầu, hỏi một cách hờ hững: “Thế cậu muốn thế nào?”.

“Tôi chẳng muốn thế nào. Đã thế này rồi thì phải làm cho tốt. Tôi chỉ muốn trong sáu ngày tiếp theo, cậu phải phối hợp với tôi để hoàn thành kế hoạch học tập. Sau sáu ngày, cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi, sau này tốt nhất là không gặp nhau nữa!”

Hướng Vũ Phàm “hừ” một tiếng, nghếch cằm lên hỏi: “Thế tôi không phối hợp thì sao?”.

“Tôi nghĩ, cậu không nên từ chối tiền tiêu vặt của cậu, đúng chứ?”

Hướng Vũ Phàm vô cùng thảng thốt, nheo mắt lại hỏi lạnh lùng: “Cậu nói vậy là có ý gì?”.

“Nghe nói nếu mẹ cậu không vui thì sẽ cắt tiền tiêu vặt của cậu. N, nếu cậu không phối hợp với tôi thì đừng trách tôi mách mẹ cậu!”

“Cậu!”

“Được rồi, chúng ta không phí lời nữa, bắt đầu học thôi!” Nói xong, Lạc Phán Phán thu hết đồ đạc, xếp gọn vào một góc, sau đó đặt vở và tài liệu ôn tập trước mặt Hướng Vũ Phàm.

“Tôi không muốn!” Hướng Vũ Phàm tức giận quay đầu đi, không thèm xem.

“Cậu thật sự không muốn à? Để tôi đi gặp mẹ cậu…”

Lạc Phán Phán quay người định bước đi.

Một cánh tay giữ cô lại.

, “Không được đi!”

“Không đi cũng được, thế thì chúng ta bắt đầu học.”

Hướng Vũ Phàm trừng mắt nhìn cô, cô cũng không ngại ngần trừng mắt nhìn cậu ta. Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng thì Hướng Vũ Phàm cũng phải chấp nhận vì “lợi ích kinh tế” của mình.

Tiền không phải là chìa khóa vạn năng, nhưng không có tiền thì không thể làm được rất nhiều điều.

Quá trình bổ sung kiến thức là rất vất vả, đối với Hướng Vũ Phàm, Lạc Phán Phán chủ yếu là muốn lấy việc công báo thù riêng!

Ngoài cả đống câu hỏi luyện tập dày cộp đến mức đủ đè chết người, mỗi lần mẹ cậu đem đồ ăn lên, cô lại tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, lanh lợi, n. Nói năng dịu dàng, dễ nghe, quan tâm đến cậu hơn, nhường đồ ăn cho cậu. Mẹ cậu vừa quay người đi, cô đã biến thành Mẫu Dạ Xoa, mượn danh là gia sư, vênh mặt hất hàm sai khiến cậu, còn chiếm cướp luôn cả đồ ăn vặt của cậu. Nói thẳng ra, cô là một đứa con gái xấu bụng và lật lọng!

Nhưng không sao, không chống lại được, lẽ nào cậu cũng không trốn được? Tuy nhiên, sự thực đã chứng minh, căn phòng nhỏ như thế này thì cậu có trốn ở đâu cũng không thoát được sự kiểm soát của cô.

Mỗi lần cậu bị đau đầu vì các bài toán cô giao làm cho đau đầu, muốn nhân cơ hội đi vệ sinh để trốn trong đó nghỉ ngơi một lát, cô đều cầm điện thoại đứng ngoài nhà vệ sinh, miệng giống như đang niệm chú:, “1, 2, 3, 4, 5, 6…” đếm thời gian. Đau khổ nhất là mỗi lần như thế, âm lượnggiọng cô nói đều rất rõ ràng, để đủ để cho cậu nghe thấy nhưng mẹ cậu không hề biết. Tiếng đếm của cô giống như ngàn vạn con kiến dần dần chui vào trong đầu cậu, suýt chút nữa khiến cậu phát điên…

Đợi mãi mới đến bữa trưa, trong lòng mong ngóng cô mau biến đi để cậu dễ thở một lát, không ngờ…

“Đang định gọi thì các con đã xuống rồi.” Bà Hướng đang bày thức ăn lên bàn, nhìn thấy hai người xuống liền cười vui vẻ,. “Mau đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

“Cô Hướng, cháu về nhà trước, chiều cháu lại đến.” Lạc Phán Phán cười, lễ phép gật đầu chào bà Hướng.

Trời, con người này lại biến thành một con thỏ trắng ngây thơ vô hại, đeo một cái mặt nạ ngoan ngoãn, hiền lành để lừa mẹ cậu,. Hướng Vũ Phàm nhìn Lạc Phán Phán đầy vẻ căm ghét, trong lòng cầu mong cho mẹ mình thông minh hơn, không bị con yêu nữ này lừa lọc.

Tiếc rằng bà Hướng lại không nghĩ giống cậu, giữ cô lại,. “Đừng về, ở lại ăn cơm trưa đi, cô đã nấu cả cơm cho cháu rồi.”

Đang đứng đợi Lạc Phán Phán biến ra khỏi cánh cửa nhà mình, Hướng Vũ Phàm nghe thấy thế suýt chút nữa thì trượt chân, ngã lăn ra cầu thang.

Không được! Cậu tuyệt đối không để con yêu tinh này ở lại, ăn cơm cùng cô ta thì cậu không thể tiêu hóa nổi…

Hướng Vũ Phàm nghĩ vậy, vội vàng nêu ra lý do có vẻ rất hợp lý: “Không được rồi. Cô giáo vẫn đang đợi bạn Lạc ở nhà mà!”.

“Thế thì làm sao, gọi điện cho cô giáo là được!” Bà Hướng nói rồi rút điện thoại ra.

“Không cần đâu ạ, bố mẹ cháu đều đi du lịch rồi, nhà cháu không có ai ở nhà.” Lạc Phán Phán không thèm để ý đến vẻ mặt đau khổ, sầu não của Hướng Vũ Phàm, cười nói:, “Cô Hướng đã có lời mời thì cháu đành dày mặt ở lại xin một bữa cơm vậy.”.

“…”

Hướng Vũ Phàm bặm môi lại, không nói được gì. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được thế nào là “số kiếp đã định”, có khi Lạc Phán Phán là do ông trời cử xuống để trừng trị cậu.

Ngược lại với sự đau khổ của Hướng Vũ Phàm, Lạc Phán Phán vui vẻ ở lại. B, bà Hướng rất vui mừngvẻ, lúc ăn cơm còn liên tục gắp thịt cho Lạc Phán Phán.

“Này, Phán Phán, ăn món này đi, món này được làm từ thịt cua đấy!”

“Cảm ơn cô Hướng.”

“Cháu khách khí làm gì, cứ tự nhiên như ở nhà. Hôm nay thịt gà rất ngon, cháu ăn nhiều vào! Món đậu phụ Tây Thi này cũng ngon, con gái ăn nhiều đậu rất tốt cho da. Còn món này nữa…”

Hướng Vũ Phàm cắn đũa nhìn hai người, trong lòng thấy tủi thân.

Đũa của mẹ cậu có nhầm hướng không? Cậu mới là đứa con trai yêu quý của mẹ cậu chứ! Vì sao mẹ cậu lại nhiệt tình gắp thức ăn cho con bé đó thế?

Bà Hướng không hề nhận ra sự tủi thân trong lòng cậu, vẫn vui vẻ gắp thức ăn cho Lạc Phán Phán.

Bà cố gắng gắp hết các món ăn trên bàn vào bát của Lạc Phán Phán!

Hướng Vũ Phàm không được quan tâm, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, lên tiếng phản đối: “Mẹ, các món trên bàn bị mẹ gắp hết rồi, con ăn gì đây?”.

“Nhìn lại con xem, lớn thế này rồi mà còn làm nũng.” Bà Hướng nói xong, đũa đang dừng lại trên đĩa rau liền gắp đặt vào bát cậu., “Này, con ăn nhiều rau vào, rất tốt cho sức khỏe.”

Hướng Vũ Phàm cúi đầu nhìn miếng củ cải trong bát, rồi nhìn sang, thấy bát của Lạc Phán Phán có rất nhiều thịt gà, thịt cua, mà không nói được lời nào.

Đang ăn được nửa bữa, bà Hướng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đứng dậy dặn dò: “Mẹ vào bếp xem canh đã được chưa, các con ăn đi nhé. Phán Phán, cháu ăn nhiều cá vào nhé, cá rất tươi. Tiểu Phàm, con phải tiếp đãi Phán Phán cho chu đáo.”.

“Vâng!” Hướng Vũ Phàm đáp trả lời mẹ, bà Hướng mới yên tâm bước vào bếp.

Hai người tiếp tục ăn, Lạc Phán Phán muốn gắp đậu, tuy nhiên, nhưng đũa chưa kịp chạm vào miếng đậu trắng ngon lành thì có người đã chuyển đĩa sang chỗ cô không gắp được.

Lạc Phán Phán lườm “kẻ đó”, không nói gì cả, đũa chuyển sang hướng khác, muốn gắp cá. Tuy nhiên,Nhưng trước khi đũa cô còn chưa kịp chạm vào miếng cá một giây thì một đôi đũa khác đã chắn ngang, gạt đũa của cô ra.

Lạc Phán Phán chau mày, mất hết cả kiên nhẫn nhìn cậu ta hỏi: “Hướng Vũ Phàm, rốt cuộc là cậu muốn gì?”.

“Cậu nói gì thế, chẳng qua là tôi làm theo lời mẹ tôi dặn thôi, tiếp đãi cậu thôi!” Hướng Vũ Phàm nháy mắt với cô, nụ cười khó hiểu quen thuộc xuất hiện trên môi cậu.

Con người này muốn chơi trò gì đây? Lạc Phán Phán lạnh lùng nhìn cậu ta, đặt đũa xuống, quyết định tìm hiểu xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.

Chỉ thấy Hướng Vũ Phàm dùng đũa gắp hết thịt cá vào bát mình, sau đó lấy miếng xương cá gắp vào bát cô, cười nói: “ Bạn Lạc Phán Phán, mời ăn xương cá.”.

“Cậu đắc ý quá nhỉ?! Tôi muốn xem một lát nữa cậu sẽ giải thích với mẹ cậu thế nào.” Lạc Phán Phán lườm cậu ta, không thèm chấp hành động trẻ con đó.

“Điều này thì không cần bạn Lạc phải lo lắng, tất nhiên là tôi có thể giải quyết được, bạn lo mà thưởng thức món xương cá của bạn đi!”

Một lát sau, bà Hướng quay lại, nhìn thấy bát xương cá của Lạc Phán Phán, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Phán Phán, cháu thích ăn cái này à?”.

Cô không phải là mèo, sao lại thích xương cá được? Lạc Phán Phán bặm môi, đang định kể cho bà Hướng nghe hành động của con trai bà thì Hướng Vũ Phàm đã nói: “Mẹ, mẹ nhầm rồi, bạn Lạc giúp con gỡ xương cá. Mẹ xem, thịt cá đang ở bát của con mà!”.

“Ồ, vậy sao?” Bà Hướng vui vẻ nhìn Lạc Phán Phán khen ngợi.

“Phán Phán thật là ngoan.”

“…”

Câu chuyện đã đến mức này, cô làm sao có thể nói ra sự thật được nữa?

Lạc Phán Phán không nói gì, chỉ cười khổ sở, quay sang nhìn Hướng Vũ Phàm đang nhồm nhoàm ăn, đắc ý nháy mắt với cô.

Thật đúng là đồ trẻ con! Bĩu môi, Lạc Phán Phán gắp xương cá ra khỏi bát, tiếp tục ăn cơm

Buổi chiều, Lạc Phán Phán ra đề cho Hướng Vũ Phàm viết một bài văn về chủ đề: “XX của tôi”. Trong đó, XX có thể là người, cũng có thể là vật.

Hướng Vũ Phàm vừa nghe đã nói, giọng không vui: “Vì sao tôi phải viết một thứ trẻ con như thế? Tôi nhớ là thầy giáo đã cho tôi viết chủ đề này từ năm học lớp bốn rồi!”.

“Biết thế là tốt. Nếu cậu không viết nổi chủ đề này thì trình độ của cậu đúng là không bằng học sinh tiểu học!”

Cậu ta bĩu môi nói: “Ngồi ở đây tôi không viết được”.

“Lẽ nào viết văn cũng cần phải có địa điểm thích hợp sao?” Lạc Phán Phán không vui khi nhìn thấy cậu ta ngồi ngây ra không chịu làm gì, cuối cùng đành nhượng bộ nói: “Thế cậu muốn thế nào?”.

“Tôi phải ra ngoài, phải quan sát mọi người xung quanh mới có thể viết hay được.” Hướng Vũ Phàm ngẩng cao đầu, hùng hồn tuyên bố. “Rất nhiều nhà văn lớn phải tìm cảm hứng từ thực tế, tôi cũng cần ra ngoài để tìm cảm hứng cho mình!”

Chỉ là một bài văn trình độ tiểu học mà phải đi tìm cảm hứng sao? Môi Lạc Phán Phán bặm lại khổ sở, không biết nên khóc hay nên cười. Tại sao cô lại gặp phải một học sinh ngốc như thế này chứ?

Mặc dù không thích, nhưng để tránh làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai người, Lạc Phán Phán vẫn quyết định nhượng bộ: “Cậu muốn quan sát cũng được, nhưng không nhất thiết phải ra ngoài. Trong nhà này không phải là có hai người cho cậu quan sát sao?”.

“Hai người? Đâu?” Hướng Vũ Phàm chớp mắt, nhìn quanh quẩn giả vờ như không hiểu hỏi: “Đâu?”.

Lạc Phán Phán nắm chặt tay lại, cố gắng không đấm vào mặt cậu ta, tức giận chỉ vào mình, rồi chỉ ra ngoài cửa. “Lẽ nào tôi và mẹ cậu không phải là người sao?”

Cậu ta bĩu môi, nhìn cô, giọng khiêu khích: “Cậu và mẹ tôi cũng được coi là người sao? Phải gọi là Mẫu Dạ Xoa mới đúng! Tôi không quan tâm, tôi muốn ra ngoài đường ngắm những cô gái xinh đẹp! Tôi muốn viết về người đẹp, tôi muốn…”.

Tên tiểu tử này… Lạc Phán Phán hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay lại, quyết định cho cậu ta một quả đấm. Nhưng cô chưa kịp ra tay thì đã nghe thấy tiếng kêu la: “Á…”.

Nhìn Hướng Vũ Phàm, chỉ thấy cậu ta đang ôm đầu, đau đến mức nhảy dựng lên, liên tục kêu: “Á… á”.

Ơ, cậu ta sao thế nhỉ? Cô vẫn chưa ra tay mà! Lẽ nào cô không cần ra tay mà có thể dùng ý nghĩ đánh người? Lạc Phán Phán đang suy luận lung tung, bỗng nghe thấy có tiếng quát.

“Hướng Vũ Phàm, tên tiểu tử này, cằm chưa mọc râu mà đã dám chửi mẹ? Có phải là không cần tiền tiêu vặt của năm nay nữa không?”

Lạc Phán Phán quay lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy bà Hướng đang tức giận đứng ở cửa phòng, hai tay chống nạnh, một chân không còn dép nữa… Có lẽ chiếc dép đó đã bay lên đầu Hướng Vũ Phàm rồi…

Hóa ra là “kiệt tác” của cô Hướng.

Nhìn sang Hướng Vũ Phàm, cô thấy cậu ta đang rất tức giận, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, cậu ta cứng đờ người.

Hướng Vũ Phàm quay đầu lại, khuôn mặt tức giận liền nở nụ cười rạng rỡ. “Ôi, mẹ, không nhìn thấy mẹ có một lát mà con đã thấy mẹ ngày càng xinh đẹp.”

“Thật sao?” Bà Hướng không cười, trừng mắt nhìn cậu, bước lại gần. “Nhưng mẹ vừa nghe thấy có người nói mẹ là Mẫu Dạ Xoa.”

“A! Sao thế được? Nhất định là mẹ nghe nhầm rồi!” Hướng Vũ Phàm cười trừ, lùi lại phía sau. Thật không may, lưng cậu đã chạm vào tường. Lần đầu tiên Hướng Vũ Phàm cảm thấy phòng học thật là nhỏ bé.

“Thật vậy sao?” Bà Hướng cười nhạt, tiến sát đến chỗ cậu. Hướng Vũ Phàm hành động rất nhanh, lấy ngay quyển vở văn giơ trước mặt. “Mẹ, mẹ xem, thật sự là con không nói dối mẹ!”

Bà Hướng chau mày, nghi ngờ cầm quyển vở trong tay cậu, vừa giở vừa hỏi: “Đây là cái gì?”.

“Đây là vở viết văn, bạn Lạc vừa ra đề cho con viết về: “XX của tôi”, ngay lập tức con nghĩ đến mẹ.” Hướng Vũ Phàm giải thích, mở to mắt để mẹ có thể nhìn thấy rõ sự thành khẩn của cậu.

Trời! Thật đúng là giỏi nịnh hót! Lạc Phán Phán đang bĩu môi, khinh thường hành động tiểu nhân của Hướng Vũ Phàm thì nghe thấy bà Hướng hỏi: “Phán Phán, đúng vậy không?”.

“À… Ơ…” Đột nhiên bị nhắc đến tên, Lạc Phán Phán không biết trả lời như thế nào, bối rối nhìn Hướng Vũ Phàm. Chỉ nhìn thấy cậu ta cố gắng biểu thị điều cậu ta muốn nói, đầu tiên là làm động tác khoanh tay “chịu thua”, sau đó lại khổ sở nháy mắt với cô.

Đúng là tiểu nhân, đến lúc này lại cầu cứu cô! Vừa rồi khi nói cô là Mẫu Dạ Xoa, không thấy cậu ta biết điều như thế! Lạc Phán Phán thấy bực bội trong lòng nhưng cuối cùng cũng đành gật đầu. Được rồi, cậu ta thành khẩn như thế nên lần này cô bỏ qua cho cậu ta!

Bà Hướng thấy cô gật đầu nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

“Được rồi, có Phán Phán ở đây, lần này mẹ bỏ qua cho con!” Bà Hướng vui vẻ hỏi: “Con vừa nói là muốn viết về mẹ, đúng không? Lúc nào viết thế?”.

Hướng Vũ Phàm nói với giọng buồn buồn: “Lúc nào cũng được ạ”.

“Vậy bây giờ viết luôn đi.” Bà Hướng đặt quyển vở vào tay cậu, rồi bước tới ngồi xuống chiếc sofa gần đó, tay chống cằm, rất ra dáng một phụ nữ thanh cao, quý phái. “Nghe nói cần quan sát thực tế mới có thể viết hay. Mẹ có cần tạo dáng để con quan sát không? Như thế này được chưa? Hay là như thế này? Không thì thế này?”

Nói rồi, bà Hướng thay đổi tư thế, từ hiền hậu, thanh cao đến đáng yêu…

“…”

Lạc Phán Phán bặm môi, quay người đi, giữ im lặng quyết định không để những hành động buồn cười này ảnh hưởng đến hình ảnh đẹp đẽ trước đây của cô Hướng.

Hướng Vũ Phàm cũng thấy ngại, bèn nói: “Mẹ, mặc dù mẹ tạo dáng rất… rất độc đáo… nhưng viết văn và vẽ không giống nhau, con không cần người mẫu, cũng không cần mẹ… Ôi… tạo dáng…”.

“Ồ, vậy sao?” Bà Hướng không tạo dáng nữa, tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Vậy là mẹ không giúp được con rồi”.

Hướng Vũ Phàm lau mồ hôi rịn ở hai bên thái dương, cười nói: “Không sao, không sao. Mẹ, mẹ không cần giúp, chỉ cần ngồi bên cạnh nhìn con viết là được rồi!”.

“Ồ, thế thì được!” Bà Hướng mím môi, bước về phía Lạc Phán Phán, đi được một đoạn lại quay đầu hỏi: “Có thật là không cần không?”.

“Tuyệt đối không!” Hướng Vũ Phàm trả lời chắc như đinh đóng cột.

“Được rồi! Con cố gắng nhé!” Bà Hướng hơi thất vọng, bước tới cạnh Lạc Phán Phán và ngồi xuống.

Hướng Vũ Phàm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy quyển vở, ngồi vào bàn học, cắn bút vẻ trầm tư. Cậu cúi đầu, tỏ ra rất chăm chỉ, viết một lát, rồi lại nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó lại cúi đầu viết…

“Cô đột nhiên nhận ra là khi con trai cô chăm chú làm điều gì đó, trông nó rất đẹp trai!” Bà Hướng nghiêng đầu, vui mừng nhìn Hướng Vũ Phàm miệt mài làm bài.

“Vâng!” Lạc Phán Phán không thay đổi sắc mặt, nhìn cậu ta, nuốt nước bọt, gật đầu đồng ý.

Thời gian trôi qua, sau hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng Hướng Vũ Phàm cũng đặt bút xuống, tuyên bố: “Con viết xong rồi!”.

“Viết xong rồi? Để tôi xem!” Lạc Phán Phán vội vàng cầm lấy quyển vở, bà Hướng cũng ghé đầu nhìn, sốt ruột xem con trai mình viết được kiệt tác như thế nào. Hai người yên lặng nhìn vào vở, chỉ thấy viết rằng:

Mẹ của tôi

Tôi có một người mẹ, bà có hai con mắt, một cái mũi, còn có một cái miệng rộng đỏ lòm.

Đó chính là mẹ của tôi.

… Yên lặng… Yên lặng…

Sau một lát lặng im, Lạc Phán Phán thất vọng lắc đầu, không còn lời nào để nhận xét trình độ viết văn của Hướng Vũ Phàm. Quay sang nhìn bà Hướng, cô chỉ thấy môi bà run run, sắc mặt tái xanh, tay nắm chặt lại. Sau đó, có một tiếng gầm giống như sư tử, suýt chút nữa làm bay cả nóc nhà.

“Hướng Vũ Phàm, cút ngay ra khỏi nhà! Không tưới xong vườn hoa phía trước và sau nhà thì không được bước vào cửa!”

Hoa viên nhà họ Hướng không rộng cũng không hẹp. Diện tích của thảm cỏ trước nhà và vườn hoa sau nhà cộng lại to bằng một sân bóng rổ bình thường, tưới hết nước cho chỗ hoa cỏ đó không phải là một việc dễ dàng. Lại vào đầu giờ chiều, ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào người khiến cho công việc này càng vất vả hơn.

Lạc Phán Phán đứng dưới bóng cây um tùm, phe phẩy quạt liên tục, ánh mắt dõi theo người đang tưới nước.

Dưới ánh nắng chói chang, hình ảnh cậu rất mơ hồ, mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt. Nước phun ra từ vòi phun lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời giống như cầu vồng.

Thật ra ở vườn hoa và thảm cỏ đều có thiết bị tưới nước tự động, không cần phải cầm ống phun dưới ánh nắng gay gắt như thế. Những việc Hướng Vũ Phàm đang làm nói trắng ra là do cậu ta tự chuốc lấy. Cô là người chịu đen đủi theo, không được ngồi trong phòng điều hòa mát mẻ, phải đứng dưới vòm cây giám sát cậu ta.

Lạc Phán Phán thở dài chán nản, phe phẩy quạt, nói với người đang tưới cây, mồ hôi ướt đầm trên lưng: “Tôi nói thật, Hướng Vũ Phàm, cậu đúng là có tài. Ngồi hơn một giờ đồng hồ, chỉ viết được hai câu văn nát bét!”.

Hướng Vũ Phàm lau mồ hôi trên trán, bực bội quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô nói: “Có cách nào khác đâu, tôi nghĩ mãi cũng chỉ viết được hai câu đó thôi! Cậu không thể không biết rằng, tôi không có khiếu viết văn, ai bảo cậu bắt tôi viết!”.

“Tôi biết cậu không có khiếu, chỉ là không ngờ rằng trình độ của cậu lại kém đến mức đó! Tự nhiên lại viết là có hai con mắt, một cái mũi, tôi có một con mắt, hai cái mũi à? Lẽ nào cậu không thể viết những câu văn hay hơn? Còn nữa, rõ ràng là cậu biết cô Hướng ngồi bên cạnh, sao lại viết là có một cái miệng rộng đỏ lòm? Không phải là cậu muốn vuốt râu hùm, muốn chết sao?”

Hướng Vũ Phàm vừa tưới hoa, vừa trách móc: “Không phải là trong vở cậu ghi, cái gì mà khi viết văn phải vận dụng nhiều thành ngữ, điển cố, tôi nghĩ nát óc mới ra câu thành ngữ đó! Vốn dĩ tôi muốn viết là “sư tử há miệng to”, nhưng sau nghĩ lại, cụm từ này có năm chữ, trong đầu nghĩ thành ngữ đều có bốn chữ nên sửa thành “miệng rộng đỏ lòm”… Lạc Phán Phán, nói đi nói lại, có thành ngữ nào có năm chữ không?”.

“…” Đúng là trẻ con không dễ dạy!

Lạc Phán Phán đang thầm kêu số phận mình sao đen đủi, không buồn nhắc đến chuyện mất kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nữa, cô lại gặp ngay một tên ngốc! Hướng Vũ Phàm ở phía bên kia lại nói: “Lạc Phán Phán, cậu rảnh rỗi thế, không bằng sang đây giúp tôi một tay!”.

“Tôi có điên đâu. Trời nắng thế, tôi không muốn bị biến thành cái bánh nướng!”

“Trời, con gái bọn cậu sao lại điệu đà thế, phơi nắng bị đen một chút không chết được!” Hướng Vũ Phàm bĩu môi, đột nhiên cười một cách khó hiểu, bước lại gần cô.

Lạc Phán Phán linh cảm thấy có điều không hay, vội vàng lùi lại.

“Cậu… Cậu định làm gì?”

“Không phải cậu nói trời nóng đó sao? Nào, để thiếu gia giúp cậu hạ nhiệt!”

Nói rồi, nhân lúc cô không kịp hiểu chuyện gì, Hướng Vũ Phàm lấy vòi phun trong tay phun nước vào chân cô, nước bắn tung tóe, trong chốc lát đã làm đôi giày vải của cô ướt sũng.

Lạc Phán Phán lặng người mất hai giây, khi kịp phản ứng lại, việc đầu tiên cô làm là lao đến giật lấy vòi nước trong tay cậu để phục thù.

“Tiểu tử, cậu chết chắc rồi!”

Hướng Vũ Phàm cười phá lên, giấu vòi nước ra sau lưng, không ngờ rằng động tác đầu tiên của Lạc Phán Phán không phải là cướp lấy vòi nước mà là đạp mạnh lên bàn chân đi dép lê của cậu…

“Á!” Cậu đau đớn kêu lên, vội vàng vứt vòi nước, ôm chân vẻ đau đớn. Con bé này, chắc chắn là dồn hết sức giẫm lên chân mình! Đau chết mất!

Lạc Phán Phán lườm cậu ta, đắc ý quệt mũi. Hừ! Muốn đấu với tôi sao? Cậu còn non lắm!

Vỗ vỗ tay phủi bụi, cô cúi người cầm lấy vòi nước. Hướng Vũ Phàm nhìn thấy thế, cảm thấy bất an, bất chấp cái chân bị đau quay người bỏ chạy.

Sao Lạc Phán Phán có thể để cho cậu ta chạy thoát được?

“Tiểu tử thối, tôi cũng muốn cho cậu biết thế nào là bị ướt!”

Cô nheo mắt lại, giơ vòi phun lên phun nước vào cậu ta, chẳng mấy chốc đã làm cậu ta ướt sũng.

“Này! Cậu đừng có mà quá đáng! Cậu mà phun nữa thì tôi sẽ đến cướp… Tôi cướp được rồi… Tức chết mất! Cậu lại phun thật à? Tôi mà tức lên thì cậu biến thành HELLO KITTY đấy!”

Hướng Vũ Phàm nói một hồi, không kiềm chế được nữa, chạy lại cướp lấy vòi phun nước. Thấy mục tiêu ở trước mắt, đột nhiên cậu trượt ngã, người lao về hướng Lạc Phán Phán…

Lạc Phán Phán sững người, vòi phun nước rơi xuống đất, muốn tránh ra nhưng sợ hãi đến mức không cử động được…

Hướng Vũ Phàm ngã lao vào, người Lạc Phán Phán nhỏ bé không thể chịu được trọng lượng của cơ thể cậu ta, hai chân khuỵu xuống. Hướng Vũ Phàm sợ cô bị thương, vội vàng ôm lấy cô, quay một vòng, cả hai ngã lăn ra đất, cậu nằm dưới người cô.

Không ai có thể ngờ tình huống này xảy ra, hai người đều sững sờ, bất động.

Một giây… Hai giây… Ba giây…

Sau giây phút im lặng khác thường, Lạc Phán Phán đã kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mặt cô đỏ bừng lên, toàn thân cứng đờ, cúi đầu nhìn thấy mình đang ngồi ngang bụng Hướng Vũ Phàm. Mặt cậu ta cũng đỏ bừng, tay lại đang chạm vào eo cô… Tuy nhiên, đây không phải là điều kinh khủng nhất…

Khi Lạc Phán Phán đang không biết phải làm thế nào, kêu lên hay tát cậu ta, đẩy cậu ta ra thì cửa nhà họ Hướng mở ra, một phụ nữ xinh đẹp, lịch thiệp bước ra…

Thời gian như ngừng trôi, không ai động đậy được…

Trên thảm cỏ, Lạc Phán Phán vẫn đang ngồi ngang bụng Hướng Vũ Phàm, Hướng Vũ Phàm vẫn ôm eo cô, hai người đều mở to mắt nhìn người đứng ở cửa với vẻ đầy sợ hãi. Bà Hướng hết sức ngạc nhiên, trừng mắt nhìn tư thế ám muội của hai người…

Một không khí khó hiểu bao trùm, không ai nói được lời nào. Mãi một lúc sau, bà Hướng mới run run chỉ tay vào hai đứa.

“Các con…”

“Cô Hướng, không phải như cô nghĩ đâu!” Lạc Phán Phán sợ bà Hướng hiểu lầm, xua tay rồi lăn ra khỏi người Hướng Vũ Phàm.

Hướng Vũ Phàm cũng lồm cồm bò dậy, lắp bắp giải thích: “Đúng đúng! Bọn con… Bọn con chỉ không cẩn thận nên ngã vào nhau thôi!”.

Bà Hướng lặng người mất hai giây, sau đó cười lớn.

“Ôi, hai đứa không cần giải thích! Tư tưởng của mẹ rất thoáng, mẹ không ngăn hai đứa yêu nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học thì mới được sinh em bé đấy!”

Nói xong, bà còn nháy mắt với hai đứa rồi bước vào cửa.

“…”

Lạc Phán Phán tối tăm mặt mũi, không nói được lời nào. Hướng Vũ Phàm cũng tối mặt, bặm môi lại.

“Đều tại cậu! Tối nay, chép cho tôi năm mươi lần bài Mạnh Tử – Ly Lâu Thượng ! Nếu không cậu chết chắc!”

Lạc Phán Phán đứng lên, trừng mắt nhìn cậu ta, bực bội đi đôi giày ướt nhẹp vào nhà.

“…”

Cậu gây ra chuyện gì thế không biết… Hướng Vũ Phàm không còn sức để phản đối nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.